Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 144: Chương 144





Những ngày bát gia trải qua vỡ lòng Phó Tuyệt Ca như ngồi trên đống lửa, nhiều lúc kiềm lòng không được muốn viết cho bát gia lá thư khuyên ngài thu nạp nữ sử thông phòng.

Nhưng viết được một nửa lại thôi, nàng thật sự không cam tâm, đến cả tình cảm của mình cũng không thể bảo vệ tốt thì còn có thể làm được gì?
Bên phía Đông Phương Tầm Tuyết không dễ chịu bao nhiêu, ngâm dược tửu, uống dược phối, châm ngân châm, mọi cách đều thử qua nhưng vẫn đau đớn không thôi.

Đông Phương Tầm Tuyết luôn giữ bên người một thanh đoản đao, lúc thần trí mơ hồ sẽ tự đâm một nhát, kiên quyết không chịu khuất phục.

Ngay cả Tiểu Tư Phúc cũng phải cảm độ.ng t.ình cảm bát gia dành cho tam lệnh ái, thiên hạ này khó tìm một người si tình hơn thế.
Khổ sở đến ngày thứ mười Đông Phương Tầm Tuyết mới có thể ngủ một giấc thật sâu, trong lúc kích động đồ đạc hầu như đều bị nàng đập vỡ hết chẳng còn lại gì.
Người chưa tỉnh thư đã đến tay Phó Tuyệt Ca, nàng suýt chút đã chạy đến Ngọc Thanh Quan khấu đầu lạy tạ Tam Thanh chân nhân phù hộ bát gia vượt qua nạn kiếp.

Lần này đều dựa vào kiên định của bát gia, bằng không chỉ mình nàng cứng rắn cũng chẳng có ích gì.
Đông Phương Tầm Tuyết ngủ thiếp đi đến hai ngày sau mới tỉnh dậy, việc đầu tiên làm chính là viết thư báo bình an cho tiểu ngốc.

Lúc này mới phát hiện trên thư án đã chất đầy thư tiểu ngốc gửi nàng suốt thời gian qua, chuyện nàng vỡ lòng hay xử lý Chiêu An quận chúa đều biết thanh thanh sở sở.
Xem ra Mi Cát mới thực sự là thân tín của tiểu ngốc.
Tiểu Tư Phúc đúng giờ mang thuốc đến, trông thấy bát gia tỉ mỉ viết thư hồi đáp Phó lệnh ái không khỏi ngưỡng mộ một phen.

Tước quý vỡ lòng có bao nhiêu đau đớn, bát gia vì một quân quý chấp nhận đem bản thân đặt vào chỗ nguy hiểm có thống khổ thế nào cũng không oán không hối.

Mặc dù hắn không biết yêu thích là gì, nhưng nhìn thấy bát gia cùng Phó lệnh ái tình thâm nghĩa trọng cũng hiểu được đôi phần.
Ái tình đôi khi rất ích kỉ, ích kỉ đến mức không thể dung chứa sai lầm của đối phương dù chỉ một lần.

“Tiểu Tư Phúc.”
“A, vâng?”
Đông Phương Tầm Tuyết đem thư đã khô gấp hai lần rồi nhét vào phong bì đưa cho Tiểu Tư Phúc: “Gọi người đưa thư đến Phó phủ, sẵn tiện nhắn với Mi Cát mang thêm ít đồ tốt cho tiểu ngốc tẩm bổ.”

“Nô tài tuân mệnh.”
“Khoan đã, ngươi đi nghe ngóng tình hình mấy ngày trước trong Phó phủ rồi báo lại cho bản vương.”
“Vâng.”
Tiểu Tư Phúc khom người lùi lại vài bước rồi xoay người rời khỏi phòng thực hiện nhiệm vụ Thân vương giao phó.
Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hà hoa trong trì mới đó đã nở rực rỡ, không biết ở chỗ tiểu ngốc hà đã nở hay chưa?
- ---------------------------
“Thật? Bát gia thật sự khoẻ mạnh rồi?”
Mi Cát một hơi quán sạch chén trà vừa châm, tuỳ tiện gật đầu thay cho câu trả lời: “Bát gia vừa tỉnh dậy liền trả lời tất cả thư ngươi gửi, ta trước nay chưa từng thấy bát gia nhiệt tình đến vậy, thư gửi cho Hoàng hậu nương nương còn không được năm lá.”
Phó Tuyệt Ca vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm: “Khoẻ mạnh là tốt, ngày mai ta đến Ngọc Thanh Quan tạ ân Tam Thanh chân nhân che chở, ngươi có muốn đi cùng không?”
“Ngày mai trong cung có việc ta phải đi một chuyến.”
“Chuyện gì?”
“Ngươi không biết sao? Có vị quý nhân trong cung vừa sinh hạ thập tam hoàng tước.”
Phó Tuyệt Ca sửng sốt một phen, tỉ mỉ tính toán lại ngày tháng, vẫn chưa đến ngày Kim Trạch Nghiên lâm bồn a.
“Không thể nào, Kim Trạch Nghiên có hỉ trước khi bát gia đi Cao Ly vài ngày nhưng bát gia chỉ mới đi gần bảy tháng.

Nếu tính trước khi phát hiện có hỉ một tháng, vậy thì vẫn chưa đến ngày đến tháng.”
Mi Cát do dự một lúc rồi đè thấp giọng nói: “Không phải Kim Trạch Nghiên mà là một vị quý nhân khác, cũng là vì sinh non nên mới sớm hơn Kim Trạch Nghiên mấy tháng.

Nói đến Kim thị lại tức giận, Hoàng thượng ban cho ả tên mới, gọi Huệ Nương, dưỡng nữ của Bắc Xương Hầu.

Bát gia đi không bao lâu Hoàng thượng đã phong ả thành Huệ tiệp dư, mười ngày hết chín đều lưu lại chỗ ả hại các nương nương khác ghen tỵ đỏ cả mắt.”
“Huệ tiệp dư? Hoàng thượng đề cao Kim thị như vậy người khác không đố kị mới là lạ.”
“Nếu Kim thị có thể thu liễm một chút, bớt gây chuyện thị phi thì chẳng có gì để nói.

Nhưng ả hết lần này đến lần khác ỷ vào cái bụng lớn không ngừng gây chuyện thị phi, năm ngày mười bữa giở chứng nháo đến chỗ Hoàng thượng, dĩ nhiên Hoàng thượng không trách ả chỉ trách những tần phi khác.

Hoàng hậu nương nương trong lúc nóng giận đã cho người đào hố đẩy Kim thị xuống dưới, sau đó cho người lấp hố chôn kín cái bụng…”

“Cho nên Kim thị vì chuyện này mà động thai khí?”
Mi Cát ảm đạm trút tiếng thở dài: “Hoàng hậu nương nương tính khí nóng nảy, bát gia có khuyên thế nào cũng không chịu nghe.

Hai lần hãm hại cung phi mang thai, tuy Hoàng thượng không nói nhưng sớm đã chán ghét nàng, bây giờ còn thêm chuyện của Kim thị dù lỗi lớn nhất nằm ở ả nhưng Hoàng hậu nương nương vẫn phải chịu phạt.

Chuyện này ta không dám nói lại với bát gia sợ ngài lo lắng, ngươi nói xem phải làm thế nào mới tốt?”
“Hoàng hậu nương nương tâm cao khí ngạo không xem ai ra gì, chuyện hôm nay đều do nàng tự mình chuốc lấy.

Bát gia không phải lần đầu ra tay cứu nàng nhưng căn bản là nàng không chịu hiểu, dù có cứu nàng thoát ra cũng chẳng có ích gì.” Phó Tuyệt Ca nóng bức phẩy phẩy tay làm quạt, A Xán thấy vậy liền dùng sức quạt mạnh hơn nữa: “Quan trọng là Hoàng hậu nương nương phải hiểu tâm tư Hoàng thượng sớm đã không nằm trên người của nàng, thay vì bày mưu tính kế với đám phi tần thì dành thời gian nghỉ ngơi đi dạo còn tốt hơn.”
“Nào phải ta không hiểu chuyện này nhưng bắt bát gia trơ mắt nhìn Hoàng hậu nương nương chịu khổ ngài ấy làm không được.

Vì Hoàng hậu nương nương, bát gia không ít lần bị Hoàng thượng dò xét nghi kị, bây giờ mới có được chút vinh quang không thể để nương nương tiếp tục phá hỏng.”
“Hoàng thượng sẽ không làm vậy đâu.”
Mi Cát nghi hoặc nhíu mày: “Làm sao ngươi dám chắc?”
Phó Tuyệt Ca lấy quạt từ tay A Xán tự quạt mát chính mình: “Trong số tất cả hoàng tước chỉ có lục gia và bát gia là có năng lực.

Lục gia tuy tài giỏi nhưng Hi tần lại là nhi nữ của tội thần, chỉ nhiêu đây thôi đã đủ khiến lục gia mất tư cách trở thành Thái tử.

Phần bát gia vừa là đích tử vừa có mẫu tộc hậu thuẫn, không những thế còn có bản lĩnh xử lý tốt chuyện triều chính.

Tuy không phải minh quân nhưng Hoàng thượng vẫn biết lo lắng cho đại cục, bát gia không chỉ là lựa chọn duy nhất mà còn là lựa chọn tốt nhất.”
“Tuy nói như vậy nhưng thánh ý khó dò, vạn nhất Hoàng thượng tức giận Hoàng hậu nương nương mà trút lên đầu bát gia vậy thì thảm rồi.”
“Ngươi nhìn đi, mấy năm qua Hoàng thượng có lúc nào không tức giận Hoàng hậu nương nương nhưng cùng lắm chỉ mắng nàng vài câu, hoàn toàn không động đến bát gia.

Nói thế nào thì bát gia cũng là nhân trung long phượng, Hoàng thượng tâm đã chọn nàng dù Hoàng hậu nương nương có nháo lớn hơn nữa Hoàng thượng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua.”

Mi Cát tựa hồ đã hiểu ra mọi chuyện, gật gù đồng tình nói: “Ta còn lo Hoàng hậu nương nương ảnh hưởng tiền đồ bát gia nhưng xem ra ta đã lo lắng thừa rồi.”
“Nếu là người khác cũng sẽ nghĩ như ngươi thôi.” Phó Tuyệt Ca nhìn ra ngoài cửa mãi không thấy A Phỉ đâu, quay sang A Xán hỏi khẽ: “Nước ô mai vẫn chưa làm xong sao? Mi Cát ngồi nãy giờ không có lấy chén nước cho nàng uống.”
“Để nô tỳ đi xem thử.”
A Xán đặt lại trản trà xuống bàn rồi xoay người rời đi.
Phó Tuyệt Ca bất đắc dĩ đẩy trản trà nóng qua cho Mi Cát: “Ngươi dùng đỡ đi, A Phỉ vốn làm việc mau mắn không hiểu sao hôm nay lại chậm chạp như vậy.”
“Không sao, ta cũng định đi đây, nước ô mai này sợ không có phúc dùng rồi.”
“Đi gấp vậy à? Quý nhân sinh con cũng liên quan gì đến bát gia đâu?”
“Không liên quan nhưng cũng phải đi chúc mừng, ta còn phải về phủ chọn thêm lễ vật.” Mi Cát nhanh chóng đứng dậy lên tiếng cáo từ: “Lần sau sẽ đến thăm ngươi nữa, nhớ chú ý sức khoẻ đừng để nhiễm bệnh.”
“Hảo, đi đường cẩn thận.”
Mi Cát không nán lại lâu, một đường đi thẳng ra ngoài bắt gặp A Xán mang nước ô mai vào, do không còn thời gian đành vội vã tạm biệt rồi rời đi.
A Xán bước nhanh vào phòng đem nước ô mai đặt xuống bàn: “Mi Cát tỷ tỷ sao đi vội vã như vậy? Uống một ngụm nước cũng không tốn bao nhiêu thời gian mà.”
“Trong cung có hỉ nàng thân là cô cô vương phủ phải giúp bát gia xử lý nhiều chuyện.” Phó Tuyệt Ca đưa tay che miệng ho khẽ hai tiếng, cổ họng có chút ngứa rát: “Đổi nước ô mai này thành trần bì đi, dạo này cổ họng ta không khoẻ uống nước ô mai vừa chua vừa lạnh này sẽ chịu không nổi.”
“Nô tỳ vừa mua được một ít mứt trần bì, chi bằng đem nước ô mai này gửi đến vương phủ cho Mi Cát tỷ tỷ dùng?”
“Tuỳ ý.”
A Xán vui vẻ mang nước ô mai giao cho A Phỉ, từ trong tay áo lấy ra một túi giấy đựng mứt trần bì đặt lên bàn.
“Lệnh ái nếm thử xem.”
Phó Tuyệt Ca lấy một miếng mứt trần bị ăn thử, vị đạo quả thật không tệ, trong lúc nhàn rỗi có thể ăn hết cả túi.

Thời tiết nắng nóng khó nhịn, uống ngụm trà đã cảm thấy bức rứt khó chịu, cả ngày chỉ uống trà lạnh nước lạnh tự nhiên cổ họng sẽ bị đau.
“Nương thân ngày mai có rảnh cùng ta đi Ngọc Thanh Quan bái lạy chân nhân không?”
“Tứ nương tử nói trong phủ nhiều chuyện nên không thể đi cùng tam lệnh ái được.”
“Xem ra Phó phủ này ta là nhàn rỗi nhất rồi.” Phó Tuyệt Ca cho mứt trần bì vào miệng, nửa đùa nửa thật nói: “Xem xem, người đi kẻ lại, không bận cái này cũng bận cái khác duy ta ngồi ở đây ăn mứt trần bì.”
A Xán che miệng khúc khích cười: “Trước đây khi bát gia còn ở vương phủ lệnh ái chẳng phải là người bận rộn nhất sao? Sáng lo hầu hạ ăn mặc mộc dục, tối lại phải hầu hạ trên giường nha!”
“Nhỏ tiếng một chút, để nương thân nghe thấy lại mắng ta!”
“Trong phủ này có ai không biết lệnh ái được bát gia sủng ái, nô tỳ có nhỏ tiếng hơn cũng chẳng có ích gì.”
Phó Tuyệt Ca nhét miếng mứt trần bì vào miệng không cho nàng nói nữa: “Ngươi sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao?”
A Xán khúc khích cười thành tiếng, đứng một bên ăn hết miếng mứt trần bì, lệnh ái nhà nàng tuy mạnh miệng nhưng vẫn rất hay xấu hổ nha!
Chủ nô hai người trò chuyện chưa được mấy câu thì nha hoàn bên cạnh nhị nương tử đột nhiên xông vào phòng, không nói không rằng quỳ xuống dập đầu khóc than.

Phó Tuyệt Ca ngây ngốc nhìn nàng rồi nhìn qua A Xán, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ngươi làm cái gì vậy?”

“Lệnh ái cầu ngài cứu tam công tử đi!”
“Ít nhất ngươi cũng phải cho ta biết tam công tử nhà ngươi bị cái gì và ngươi là ai? Tại sao lại chạy đến đây làm náo loạn Thư Nhạc Phong của bản lệnh ái?”
“Nô tỳ gọi Uyển Dung, là nữ sử thông phòng của tam công tử.” Nha hoàn đầu cúi thấp không ngừng nức nở: “Sáng nay người của nha môn kéo đến bắt tam công tử đi, nói là ngài cấu kết quan lại tham ô thuyền buôn muối.

Nhưng công tử nhà ta thật sự không có cái gan lớn như vậy, ngài ấy chẳng qua cùng các vị công tử khác uống rượu ngâm thơ, không biết là kẻ ác độc nào đặt điều vu khống hắn.”
Phó Tuyệt Ca cầm quạt phẩy phẩy mấy cái, cao cao tại thượng nhìn xuống Uyển Dung: “Chuyện lớn như vậy sao nhị nương tử không đích thân đến mà bảo ngươi đến?”
“Nhị nương tử đang cầu xin đại nhân nhưng sợ đại nhân gan nhỏ không dám đắc tội người khác nên mới bảo nô tỳ đến cầu xin tam lệnh ái thương xót.”
“Tam công tử nhà ngươi nếu không làm chuyện xấu thì sợ gì tri phủ điều tra? Ngươi thay vì ở đây khóc lóc thì nên trở về khuyên nhị nương tử an tâm, vài ba ngày nữa điều tra xong tam công tử tự khắc được trả về.”
“Nhưng mà… nhưng mà…” Uyển Dung tựa hồ trước khi đến đây đã khóc rất nhiều, hai mắt sưng húp nổi rõ tơ máu: “Nhưng công tử vốn được dưỡng trong phú quý chịu không được rét lạnh nhục hình trong đại lao, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?”
“Chưa tra ra chân tướng tri phủ sẽ không tự tiện dùng nhục hình tra khảo.”
“Lệnh ái thật sự nhẫn tâm nhìn tam công tử bị đưa đến nha môn mà không cứu sao?”
“Ngươi nói năng cho cẩn thận!” A Xán tức giận đánh gãy lời Uyển Dung: “Tam lệnh ái nhà ta đã nói rất rõ ràng, tam công tử không làm gì sai tri phủ nhất định sẽ đem hắn thả ra.

Trừ phi công tử nhà các ngươi gây ra đại hoạ, sợ bị lưu đày nên mới cầu xin tam lệnh ái nhà ta giúp đỡ.”
Uyển Dung lớn tiếng rống ngược lại nàng: “Công tử nhà ta không có!”
“Không có thì ngươi sợ cái gì?” Phó Tuyệt Ca nâng quạt chỉ vào mặt Uyển Dung: “Nên nhớ, ở Thư Nhạc Phong này ta mới là chủ tử, ngươi chỉ là một nữ sử thông phòng có tư cách gì lớn tiếng quát tháo ở đây?”
Uyển Dung sợ hãi rụt cổ lại, lí nhí giải thích: “Nô tỳ biết sai rồi, chỉ cầu xin tam lệnh ái thương xót đi xem tam công tử một lát, tri phủ nhất định sẽ nể mặt ngài mà tha cho tam công tử.”
A Xán không nói không rằng bước tới tát Uyển Dung một cái trời giáng: “Ngươi điếc sao? Tam lệnh ái đã nói tam công tử không gây hoạ sẽ được thả về, nếu có thì tri phủ tự khắc xử trí, tam lệnh ái nhà ta không việc gì phải giúp nhị phòng các ngươi.”
“Lệnh ái thật sự không nể tình nhị phòng bọn ta…”
Uyển Dung còn chưa kịp nói dứt câu đã bị A Xán tát ngã sõng soài xuống sàn: “Còn nói thêm một câu ta cho ma ma lôi ngươi ra đánh một trăm roi.”
Quả nhiên Uyển Dung nửa chữ cũng không dám thốt, hoảng hốt đi giật lùi về sau, một đường chạy ra khỏi Thư Nhạc Phong không dám quay đầu lại.
Phó Tuyệt Ca vung vẩy quạt lụa, thấp giọng than thở: “Lại có chuyện đau đầu rồi đây.”
Không ngoài dự đoán, Phó Tuyệt Ca chưa kịp uống ngụm trà thì nhị nương tử đã chạy đến Thư Nhạc Phong khóc lóc inh ỏi, hận không thể đập đầu chết trước cửa phòng nàng.

Bất đắc dĩ đem nhị nương tử mời vào phòng ngồi xuống, A Xán một bên châm trà một bên cảnh giác quan sát, nhị nương tử dám làm bậy nàng lập tức nhào đến sống chết một phen.
Nhị nương tử ngồi khóc lóc cả buổi mới chịu lên tiếng: “Tam công tử vốn là người hiền lành hiểu chuyện, nhưng vì quá hiền lành nên mới bị người khác lừa gạt.

Lúc trước vì thương xót cho ca nhi không có tiền chôn cha nên đem hết tiền dành dụm bấy lâu nay cho nàng ta về quê an táng vong phụ, ai mà ngờ ả ta chỉ muốn lừa gạt tiền của hắn mà trù ếm phụ thân của mình.

Cũng do ta dạy dỗ tam công tử không nghiêm khiến hắn nhiều lần tin lời người khác mà làm hại chính mình, đều do ta mà ra cả!”.