Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Chương 40




Đêm đó, Tả Dĩ Uyên thật sự có chút say, chỉ nhớ rằng hắn mơ mơ màng màng đi vào phòng Sở Cảnh, hồ ngôn loạn ngữ một chút, cụ thể nói gì cũng đã quên mất.

Hình như… hắn đã lại hôn Sở Cảnh. Chi tiết nhớ không rõ ràng lắm, nhưng xúc cảm mềm mại, mang theo hương vị rượu nho ngọt ngào vẫn khắc sâu trong đầu hắn, quanh quẩn làm thế nào cũng không thể xua tan đi được.

Sáng ngày thứ hai, hắn từ trong mộng đột nhiên bừng tỉnh. sau khi tỉnh lại, ra giường bên cạnh có chút lộn xộn. vươn tay qua sờ soạng giường bên cạnh mình, lành lạnh biểu hiện người kia đã sớm rời đi.

Tả Dĩ Uyên có chút mộng. trong nháy mắt, đầu óc đột nhiên trống rỗng, loại cảm giác trái tim co rút này khiến hắn khó chịu, nhíu mày.

Chẳng lẽ… đêm qua hắn đã làm gì bị Sở Cảnh phát hiện? Tả Dĩ Uyên khôi phục thanh tỉnh, phản ứng đầu tiên chính là có phải Sở Cảnh phát hiện hành vi gây rối của hắn với cậu.

Đau đầu sau khi uống say lúc này không hiểu sao được phóng đại gấp bội, Tả Dĩ Uyên cảm thấy đầu mình giống như bị ai đó cầm búa gõ mạnh vào, đầu óc không ngừng quay cuồng nao nao.

Nếu, em ấy phát hiện, thì phải làm sao? kiệt lực ngăn chặn cảm giác đau đớn bén nhọn, Tả Dĩ Uyên vươn tay nhu nhu huyệt thái dương của mình, chẳng lẽ nói do mình uống say, coi cậu là người khác? Nhưng, nếu nói như vậy…

… “coi Sở Cảnh là đối tượng tiết dục sau khi say rượu” lời nói này một khi hắn nói ra miệng, không phải sẽ càng khiến hắn nan kham hơn sao?

“Làm sao vậy? đau đầu?”

Tả Dĩ Uyên rối rắm nhưng không duy trì được bao lâu.

Ngẩng đầu nhìn Sở Cảnh từ ngoài cửa không nhanh không chậm đi vào, Tả Dĩ Uyên trong mắt có chút hoảng hốt.

“Ngày hôm qua, tôi xỉn sớm, cho nên không để ý… anh về sau lại uống sạch mấy chai rượu của Rendia sao?” Sở Cảnh đi tới trước Tả Dĩ Uyên, thần sắc không nhìn ra nửa điểm dị thường: “Ngược lại không nghĩ tới, anh so với tôi còn lợi hại hơn chút.”

Tả Dĩ Uyên vẫn chỉ lo lắng ngẩng đầu trầm mặc không nói mà nhướn mi nhìn Sở Cảnh, đối với trêu chọc của cậu ngược lại nửa câu cũng không tiếp.

“Có cần tôi giúp anh ấn ấn không?” Sở Cảnh thấy ánh mắt Tả Dĩ Uyên có chút ngây ngốc, hình như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, động tác tự nhiên ngồi xuống bên giường, vươn tay nhẹ nhàng đè lên hai huyệt thái dương của Tả Dĩ Uyên: “Nơi này không có gì để làm đồ giải rượu, trà giải rượu cũng không có… xem ra, anh cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn… có đau không?”

Ngón tay Sở Cảnh rất đẹp, tuy rằng không nhẵn nhụi mềm mại như nữ nhân, nhưng tinh tế thon dài. Móng tay được cắt tỉa gọn gàng, khẽ chạm vào thực mượt mà. Móng tay khỏe mạnh màu hồng nhạt, ngón tay lại trắng nõn rất hấp dẫn mê người.

Tay Sở Cảnh có chút lạnh nhưng dán lên huyệt thái dương hơi nóng cũng vừa vặn, ngược lại giống như thoáng ngăn chặn cơn đau đầu đang phát ra. Vì thế loại cảm giác khói chịu không hiểu trong lòng liền kì tích đột nhiên như tiêu thất hơn phân nửa.

Cho nên… thái độ này của cậu, có phải đã không nhận ra hành vi càn rỡ của mình đêm qua? Tả Dĩ Uyên hơi nheo mắt lại, cảm xúc kịch liệt bốc lên trong con ngươi thâm trầm, cách lớp lông mi khiến người ta nhìn không rõ.

“A Cảnh…” Tả Dĩ Uyên đột nhiên lên tiếng.

“Chuyện gì?” Sở Cảnh thản nhiên hỏi lại, động tác mát xa trong tay không có dừng lại.

“Đêm qua, tôi không có làm… chuyện gì kì quái chứ?” Tả Dĩ Uyên dừng một chút, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ hỏi lại.

“Chuyện kì quái? Ví dụ như?” tại nơi Tả Dĩ Uyên không nhìn thấy, con ngươi Sở Cảnh khẽ trở nên tối hơn, nhưng ngữ khí vẫn không có gì thay đỏi, mang theo tia trêu tức nói: “Ngáy? Nghiến răng? Hay là… mộng du?”

Tả Dĩ Uyên có chút dở khóc dở cười: “A Cảnh.”

“Được rồi, được rồi, chỉ đùa chút thôi.” Sở Cảnh khẽ mỉm cười, sau đó thu tay lại, nháy mắt với Tả Dĩ Uyên một cái, khoát tay nói: “Tả, tối qua tôi say đi ngủ sớm hơn anh, anh có làm chuyện gì, tôi làm sao biết được? anh hỏi vậy là muốn làm khó tôi sao?”

Tả Dĩ Uyên nhìn kỹ mặt Sở Cảnh, muốn từ trên biểu tình của cậu kiếm tìm ra một chút tin tức khác, nhưng nhìn một hồi, lại thua trong cặp mắt to tròn đen láy kia. mang theo một tia khó hiểu không để người ta phát hiện chật vật dời tầm mắt ra chỗ khác, Tả Dĩ Uyên ho nhẹ một tiếng, đứng dậy xuống giường.

“Hôm qua Rendia gọi điện tới, nói là lô hàng bị cướp kia sắp được chuyển tới Syria.” Tả Dĩ Uyên đơn giản tóm tắt lại: “Cho nên chúng ta lập tức phải trở về một chuyến, chuẩn bị thêm người tới Syria. A Cảnh, thông báo cho Chris tới đây đi.”

Tuy rằng Rendia nói bọn họ còn thời gian ba ngày, nhưng bởi vì đường đi qua đó không quen thuộc lắm, nên Tả Dĩ Uyên cũng phải làm chút chuẩn bị trước.

Sở Cảnh đối với ý đồ Tả Dĩ Uyên cố ý nói lảng sang chuyện khác ngược lại thấy rõ ràng, nhưng bên ngoài cũng không lật tẩy. trong đầu trăm lần nghĩ ngợi, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ gật đầu, thản nhiên đồng ý.

Thôi, tuy rằng bỏ lỡ lúc này, nhưng chung quy hiện tại mình cũng đã biết rõ trong lòng Tả Dĩ Uyên rốt cuộc mình có địa vị gì.

Đã bắt đầu động tâm rồi đi. Sở Cảnh âm thầm nghĩ như vậy, không khỏi khẽ thở phào một hơi, cho hắn yên tĩnh chút… đợi qua vài ngày, tìm thời gian hỏi rõ mọi chuyện sau vậy.

Nhưng nếu Tả Dĩ Uyên nguyện ý tự mình nói rõ ràng, vậy đương nhiên không thể tốt hơn. Nếu hắn vẫn không chịu nói rõ… Sở Cảnh bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị, con ngươi đen láy hiện lên một tia quang mang kì lạ… kì thật, mình trở thành chủ đạo trong mối quan hệ này, khiến Tả Dĩ Uyên thuần phục dưới thân mình, tựa hồ cũng là một lựa chọn không tồi?

Hành động của Chris rất nhanh chóng, có lẽ bởi vì sớm có chuẩn bị, sau khi nhận được điện thoại của Sở Cảnh không lâu, hai người trên đảo nhỏ có thể nghe thấy tiếng trực thăng từ xa tới gần đặc biệt gầm rú trên bầu trời.

Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh được Chris lái trực thăng tới đón, đưa họ trở lại tổng bộ nước Mỹ, một chút cũng không dừng lại. Tả Dĩ Uyên lập tức triệu tập nhân thủ bên người, sấm rền gió cuốn mà mở một hội nghỉ nhỏ. Đơn giản rõ ràng tóm tắt sự tình từ đầu tới cuối, bố trí an bài một phen, sau đó đem toàn bộ thế lực nhân thủ phân tán ở một vài khu vực, rồi cuối cùng theo kế hoạch dùng đường hàng không để tới Syria.

Tả Dĩ Uyên chuyến đi này tận dụng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp dùng đường ngắn nhất chạy tới giao điểm mà Rendia đã đánh dấu đưa cho hắn.

“Đến tột cùng người Dick cấu kết là ai? bên Rendia vẫn không điều tra ra được sao?” Sở Cảnh nhìn Chris, cau mày hỏi.

“Đối phương cùng Dick liên hệ thực bí mật, gã làm việc cũng thực cẩn trọng… tuy rằng giọng nói bên trong chiếc đĩa tựa hồ là nam nhân nhưng có thể cảm giác rõ ràng giọng nói đó đã được xử lý thành giọng giả.” Chris lắc đầu: “Dick bây giờ là manh mối duy nhất, nhưng cho tới lúc này gã vẫn chưa tỉnh lại… có lẽ, mọi chuyện phải đợi Dick tỉnh lại mới có thể xoay chuyển. Nhưng lấy quan hệ của Rendia và Dick, muốn cạy tin tức từ miệng của gã, sợ là khó.”

“Không, Chris, ngược lại tôi cảm thấy, nếu Dick tỉnh lại, gã không chừng chẳng những không giấu diếm, nhưng lại chủ động nói cho Rendia mối quan hệ cùng những hoạt động giữa bọn họ.” Sở Cảnh trầm ngâm một tiếng, nói tiếp: “Dù sao, tuy Dick nhất thời bị quyền thế che mờ hai mắt, nhưng cũng không đến mức u mê, hiện nay gã đang rơi vào thế bất lợi, nếu gã chủ động thẳng thắn, nói không chừng còn có thể có được chút vốn liếng để an hưởng tuổi già.”

Tả Dĩ Uyên lúc này vừa mới từ bên ngoài đi vào, nghe thấy Sở Cảnh cùng Chris đang nói chuyện, liền thuận thế gia nhập.

“Chỉ cần lần này chúng ta thuận lợi thu lại được đống vũ khí kia, như vậy cho dù Dick có phạm sai lầm, thì với gia tộc Prora cũng không tính là một sai lầm lớn không thể vãn hồi…. dù sao hành động của Dick là sai nhưng hành vi của gã ít nhất không mang tổn thất gì tới cho gia tộc.” Tả Dĩ Uyên đi tới bên cạnh Sở Cảnh ngồi xuống, cười với cậu một cái, tiếp tục nói: “Chỉ cần không thực sự chạm tới lợi ích căn bản của gia tộc, cho dù Dick có bị phạt thì nhiều nhất cũng chỉ là tước đoạt quyền thừa kế của gã mà thôi. nhưng gã nếu cố ý không nói… vạn nhất những người đó động tới gia tộc Prora, thì Dick khẳng định tiêu đời. cân nhắc thiệt hơn, Dick sẽ tự biết bản thân nên làm thế nào.”

“Cho nên tôi vẫn luôn thấy trong đại gia tộc như gia tộc Prora có rắc rối khó gỡ thực sự rất phiền toái.” Chris hung hăng nhíu mi: “Còn trong tổ chức này của boss, có phản đồ, thì sẽ xử lý thẩm vấn thế nào thì làm thế ấy, hà tất phải kì kèo nể nang ai? Nếu thật sự cạy không ra miệng gã, cùng lắm thì cho ăn một “viên kẹo” là xong!”

“Nếu thật sự như vậy thì trước đây Rendia cũng không có khả năng đơn giản như vậy mà ngồi lên vị trí tộc trưởng gia tộc đúng không?” Sở Cảnh thản nhiên nhắc nhở.

Lúc trước kia, khi tộc trưởng tiền nhiệm xác định người thừa kế, Rendia cũng không gặp phải lực cản quá lớn, trừ bỏ bối cảnh thực lực bản thân ra, còn trọng yếu nhất chính là duyên cớ bên trong gia tộc.

Tộc trưởng gia tộc Prora mặc dù là người đứng đầu nhưng không phải là người có quyền uy tuyệt đối. Rất nhiều trường hợp, các quyết định của bọn họ bắt buộc phải có được sự đồng ý của đa số các trưởng lão trong gia tộc mới được làm. Mà cùng với Rendia lại vừa vặn có một người có quyền thừa kế thứ hai, Dick. Bởi vì có đủ loại quyền lực bị ràng buộc, nên mới khiến cho gia tộc Prora càng thêm phức tạp, thường thường nếu rút dây sẽ động rừng.

Điều này cũng làm cho quyền lợi của Rendia suy yếu đi. Nếu trong gia tộc đại đa số người có thiên hướng phạt nhẹ với Dick, thì cô thật sự một chút quyền lợi cự tuyệt cũng không có.

“Vậy chỉ có thể yên lặng đồng tình thay cho nữ sĩ Rendia.” Chris nhún vai: “Nhưng mà, tôi hoài nghi, cho dù Dick có thật sự nguyện ý chủ động thẳng thắn… thì lời nói của gã, liệu có vài phần tin tức hữu dụng?”

Tả Dĩ Uyên cùng Sở Cảnh liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều ân ẩn có một đáp án. Nếu bọn họ dám cho người tiếp xúc trực tiếp với người trong gia tộc Prora, vậy thì trước đó khẳng định đã có chuẩn bị thật lâu. căn cứ vào một chút dấu vết để lại có thể suy đoán rằng, đối phương tuyệt đối là một nhân vật phi thường cẩn thận. Nếu muốn thông qua phương diện này mà bắt được người, chỉ sợ là rất khó.

“Được rồi, hiện tại có ở đây rối rắm cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta cũng đừng quên, Rendia sở dĩ có thể an ổn cầm quyền nhiều năm như vậy, cũng không phải chỉ dựa vào vận khí.” Mắt thấy cuộc đối thoại sắp rơi vào ngõ cụt, Tả Dĩ Uyên vỗ vỗ tay, đánh vỡ trầm mặc trong phòng, thoải mái nói: “Tôi tin Rendia cũng không phải người dễ chọc, rốt cuộc nhân vật đứng sau vụ này là thần thánh phương nào, tạm thời để bên Rendia đau đầu trước đi, công việc hiện tại chúng ta phải làm, chính là mau chóng triệt hạ lô hàng bên kia, xong xuôi trở về nghỉ ngơi.”

Sở Cảnh từ chối cho ý kiến mà cong cong môi. Nhưng Chris ở một bên cũng không chịu ngồi yên, ở trong phòng đi đi lại lại vài vòng, cắn răng một cái liền quay đầu về hướng Tả Dĩ Uyên thông báo một câu: “Em tới phòng điều khiển ca bin một chút.” Sau đó liền xoay người chạy ra ngoài.

Vốn ba người ở trong phòng ngây ngốc cũng không cảm thấy gì, nhưng hiện tại Chris vừa đi, chỉ còn lại Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh hai người trong không gian rộng lớn, không khí nhất thời trở nên có chút vi diệu.

“A Cảnh….”

“Tả….”

Sau một lúc trầm mặc, hai người ngược lại đồng thời mở miệng, song song cùng sửng sốt, Tả Dĩ Uyên giành nói: “Em nói trước đi.”

“A, tôi không có chuyện gì quan trọng cả.” Sở Cảnh nhếch môi một cái, cười nói: “Tôi chỉ muốn nói là, nếu không còn chuyện gì khác, tôi về phòng nghỉ ngơi trước. Nói không chừng, ngày mai lại có một trận đánh ác liệt, tôi nên bảo toàn thể lực.”

Nghe vậy, Tả Dĩ Uyên ngược lại không có bất luận dị nghị gì, gật đầu với Sở Cảnh, nói: “Nếu em mệt, vậy đi nghỉ ngơi đi, bên này tạm thời hẳn không có việc gì. Vừa rồi tôi cũng định nói, gần đây lôi kéo em chạy ngược chạy xuôi, đã gây sức ép với em nhiều quá, chờ sau khi xong việc trở về, tôi cho em nghỉ ngơi ra ngoài chơi nhé?”

“Tả, tôi nghĩ anh là boss hào phóng rộng rãi nhất trên thế giới này.” Sở Cảnh cười mỉm nháy mắt với Tả Dĩ Uyên: “Vậy tôi cảm ơn anh… đúng rồi, tiền đi lại, anh có thể trả luôn không?”

Tả Dĩ Uyên buồn cười nhìn Sở Cảnh, hồi lâu mới lên tiếng nói: “Nếu tôi cho em biết, chẳng những chi phí đi lại mà toàn bộ chi phí chuyến du lịch tôi đều bao hết… em có cảm động không?”

“Đương nhiên!” Sở Cảnh cười rộ lên, đôi mắt cong cong hình bán nguyệt: “Tả, anh có tin là, tôi cảm động tới mức cơ hồ muốn lấy thân báo đáp.”

Tim Tả Dĩ Uyên bỗng dưng nhảy dựng lên, thuận thế nói: “Vậy cũng vừa lúc, khi trở về chúng ta liền kết hôn, tôi trực tiếp mang em đi Maldives hưởng tuần trăng mật…. vẹn toàn đôi bên, không cần trì hoãn, em thấy thế nào?”

“Ừm, tựa hồ là một đề nghị không tồi.” Sở Cảnh giống như đang cân nhắc suy nghĩ trong chốc lát, rồi lại nghiêm túc gật đầu: “Nhưng mà, Tả, anh không biết là nếu như cầu hôn người khác mà không có hoa tươi, nhẫn, và người chứng kiến…. trực tiếp nói miệng như vậy có vẻ như tôi rất hạ giá?”

Ánh sáng đèn trong phòng sáng quá, chiếu lên mặt Sở Cảnh, Tả Dĩ Uyên trong nhất thời khó có thể thấy rõ được khi nói những lời này rốt cục biểu tình trên mặt Sở Cảnh là thế nào.

Tả Dĩ Uyên biết, vô luận Sở Cảnh không có ý tứ gì khác, thì phương pháp tốt nhất chính là như trước làm bộ như cái gì cũng không biết mà tìm cách lảng sang một đề tài khác, thế nhưng, có một suy nghĩ quỷ dị bỗng nhiên lơ lửng trong tâm trí hắn, vô luận làm thế nào, đều xua không đi.

Nín lại nhịn, Tả Dĩ Uyên vẫn không thể nhịn xuống, chỉ nửa đùa nửa thật cười hỏi: “Vậy nếu có hoa tươi, nhẫn, cầu hôn… vậy em sẽ đồng ý?”

“Cái này à….” Sở Cảnh khẽ cong cong khóe miệng: “Ít nhất có thể suy nghĩ một chút, nhưng mà, điều kiện này nọ cũng chỉ là nói giỡn thôi…nếu đã thật lòng, tôi thật sự buộc được tâm người nào đó, thì cho dù không có mấy thứ này, chỉ cần người đó cho tôi một lời chắc chắn, tôi tự nhiên cũng nguyện ý cùng người đó nắm tay nhau cả đời.”

Sắc mặt Tả Dĩ Uyên cứng đờ không thể nhận ra, môi khẽ giật giật: “người thích sao?”

“Vậy em… thích dạng người như thế nào?” Tả Dĩ Uyên miễn cưỡng cười hỏi.

“Sao? anh định giúp tôi chọn người à?” Sở Cảnh nhíu mày hỏi lại.

“Nói không chừng.” Tả Dĩ Uyên hàm hồ đáp một câu.

Sở Cảnh nghe câu trả lời như vậy, con ngươi hiện lên tia tựa giễu, lập tức hừ cười ra tiếng: “Cái này… không cần làm phiền boss đại nhân. Chân chính yêu thích vẫn đều dựa vào duyên phận, chính mình phải tự tìm mới được. tôi vẫn luôn tin tưởng, vận mệnh là một thứ kì diệu. Nếu đã không phải của anh, cho dù có cưỡng cầu, níu giữ thế nào, cuối cùng vẫn sẽ rơi vào tay người khác. Nhưng nếu đã chân chính thuộc về anh… thì cho dù anh có chết đi, luân hồi chuyển thế… người kia cũng sẽ một lần nữa trở lại bên cạnh anh, bên nhau cả đời…”

“Nhìn không ra, A Cảnh em lại là người tin về số mệnh như vậy.” Tả Dĩ Uyên cười nói.

Sống trong cái giới này, mỗi ngày đều là mũi dao liếm huyết sinh hoạt, những người như bọn họ, cho tới bây giờ đều sẽ không tin tưởng vào cái gọi là thượng đế, thần, phật. còn về vận mệnh… cho dù là có, vậy cũng chỉ có thể nắm giữ ở trong tay mình.

Tin vào số mệnh, đó chỉ là cảm xúc của những kẻ yếu hèn vô năng. Tả Dĩ Uyên vẫn luôn cho là như vậy, Nhưng đối với Sở Cảnh sớm chiều ở chung mấy tháng qua, hắn chưa bao giờ cho rằng cậu vốn đối với những vật bên ngoài thậm chí là thói quen của bản thân luôn không chút để ý, không ngờ lại tin vào cái vận mệnh mờ ảo đó.

Đối với lời nói của Tả Dĩ Uyên, Sở Cảnh chỉ khẽ câu môi cười cười, không cãi lại.

Nếu không phải chính cậu đã xảy ra chuyện ly kì như vậy, chỉ sợ, cậu cũng sẽ không tin. Loại chuyện như chết đi sống lại này… vô luận với bất kì ai, đều quả thật vô cùng khó chấp nhận.

“Được rồi, tôi về phòng trước, có việc mai nói sau.” Sở Cảnh hướng Tả Dĩ Uyên cười nhạt, vẫy vẫy tay, rồi xoay người lập tức đi về phòng. Nhưng đúng lúc Sở Cảnh đi ra tới cửa, cậu lại tựa hồ nhớ ra cái gì đó, đột nhiên dừng động tác, quay đầu lại nhìn Tả Dĩ Uyên.

“Này, Tả…”

“Chuyện gì?” Tả Dĩ Uyên chống lại tầm mắt Sở Cảnh, đáy lòng nổi lên một cảm giác cổ quái.

“Anh nói xem, hiện tại cũng gần cuối xuân rồi, có phải sâu cũng bắt đầu sinh sôi nảy nở rồi không?” ngữ khí Sở Cảnh thực vô tội, hơi quay đầu nhìn Tả Dĩ Uyên, đôi mắt đen trắng rõ ràng tròn xoe gần như vô hại.

“Có lẽ… làm sao vậy? em bị sâu cắn sao?” Tả Dĩ Uyên hỏi.

“Hình như thế.” Sở Cảnh trừng mắt nhìn: “sau khi trên đảo về, khi tôi đi tắm, nhìn thấy trên vai có một ấn ký hồng hồng. nhưng mà… cũng may không đau không ngứa. hẳn là không có gì trở ngại… vậy, Tả, tôi đi trước, ngủ ngon.”

Tả Dĩ Uyên ngồi trên ghế sa lông, lăng lăng nhìn Sở Cảnh vươn tay đem cửa đóng lại, một lúc lâu sau, mới cười khổ một tiếng chống tay đỡ trán.

Lời này của Sở Cảnh… rốt cuộc là có ý gì?

Đêm hôm đó… rốt cuộc em ấy tỉnh hay không tỉnh đây?

Loạn, loạn hết cả rồi!