Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 102




Tư Lôi Tạp đi ra ngoài giặt quần áo, La Tố không đi cùng, tuy cậu quả thực rất hài lòng mỹ nam kế của liên minh, hay có thể nói là mỹ lang kế, nhưng không có khả năng cậu để Tư Lôi Tạp ở đây mãi.

Cậu có băn khoăn của mình, không phải không tin Tư Lôi Tạp, mà nhiều lúc sự tình không đơn giản như mặt ngoài của nó. Thế cục trước mắt có thể rất bình ổn, liên minh có thể lấy khế ước thú cường đại từ chỗ cậu, mà cậu có được liên minh duy trì khoa học kĩ thuật và tài chính, nhưng không ai có thể cam đoan những điều này sẽ được tiếp tục duy trì?

Trong thế giới mạnh được yếu thua này, liên minh đã xuất hiện một người có dã tâm thì cũng có thể xuất hiện người thứ 2, vì thế cậu chưa bao giờ tin tưởng lí do thoái thác của liên minh, nhất là sự thật mà Mộng Bỉ Tư nói cho cậu.

Bất luận liênn minh có tàn sát khế ước thú để bức bách cậu thức tỉnh hay không, thì không có gì thay đổi, liên minh vẫn xem khế ước thú là sinh vật có đẳng cấp thấp hơn bọn họ, đương nhiên, là thú nhân bọn họ nghĩ vậy cũng không sai, bất cứ sinh vật nào yếu ớt hơn bọn họ tự nhiên sẽ tồn tại ở cấp bậc thấp hơn, thân là đẳng cấp cao sao bọn họ không có quyền quyết định sinh tử của bọn nó chứ?

La Tố cũng từng nghĩ như vậy, nếu không phải cậu có được năng lực này, nếu không phải cậu có thể nghe được tiếng lòng của khế ước thú, có lẽ cậu cũng mờ mít như bất cứ thành viên cao cấp nào.

La Tố khẽ thở dài, không nghĩ tới việc này nữa, cậu dùng tài chính và kĩ thuật liên minh tài trợ xây dựng trường học, bởi vì nhân thủ không đủ, La Tố tập họp số khế ước thú đã biến thành hình người lại, cũng định ra chức vụ cho bọn nó, chúng nó sẽ phụ trách chăm sóc những khế ước thú khác, về phần còn lại tỷ như Tiểu Hoàng và Sicily, La Tố để bọn nó quản lý tất cả biến hóa của khế ước thú.

Sicily có thể coi là lớn nhất, nhiều năm làm Lang Vương không phải vô ích, nếu không cũng không biến hóa thành bộ dáng thiếu niên, có nó quản lí khế ước thú, La Tố cũng yên tâm. Về phần Tiểu Hoàng, trong nhóm khế ước thú rất được hoan nghênh, hai người ở chung một chỗ có tác dụng rất lớn, ít nhất nhóm khế ước thú khác vẫn nguyện ý nghe theo sự chỉ huy của bọn nó, đương nhiên sự biến hóa này không quan hệ tới đẳng cấp cao thấp.

La Tố gần nhất cũng nhận ra một ít quy luật biến hóa, phần lớn khế ước thú biến hóa đều là những khế ước thú ở chung với cậu khá nhiều, trí lực đạt tới một tiêu chuẩn nhất định, chính là những khế ước thú cấp độ càng cao càng khó biến hóa, tỷ như nhóm khế ước thú cấp S như nguyên tố tinh linh cùng thôn phệ thú, trong số chúng nó có vài con trí lực không thua gì thú nhân trưởng thành, nhưng chung nó không thuận lợi biến hóa, giống như có thứ gì đó cản trở chúng nó đánh vỡ gông xiềng cuối cùng.

Đối với vấn đề này, La Tố cũng tìm vài biện pháp, bất luận dùng bản năng giúp bọn nó tiến hóa hay kích thích não bộ cũng vô pháp làm nhóm khế ước thú cấp S thuận lợi biến hóa, rơi vào đường cùng, La Tố đành phải tạm thời ngừng lại kế hoạch tiến hóa.

Trừ bỏ Tiểu Hoàng cùng Sicily, khế ước thú thân cận bên người La Tố, còn có Đại Ngốc, theo lí thì La Tố cũng có thể để Đại Ngốc quản lí mọi việc như bọn Tiểu Hoàng, nhưng cậu thực sự không dám làm vậy, nguyên nhân thì không thể để Đại Ngốc lúc nào cũng ngẩn người đứng ở thủ vị ‘gian khổ’ này.

Nhất là gần đây, kỹ thuật ngẩn người của nó đã đạt tới cảnh giới xuất quỷ nhập thần, dĩ vãng lúc nó ngẩn người rất thích tìm một khoảng đất trống nhìn lên không trung, chính là hiện tại nó đã luyện thành hai kĩ năng ‘tùy thời tùy chỗ’ cùng ‘triệu hoán quần chúng’, nói đơn giản thì bất luận lúc nào ở đâu nó đều có thể tiến vào trạng thái ngẩn người, không chỉ như vậy, chỉ cần nó bắt đầu ngẩn người, đàn ngốc ngốc thú cũng vô thức cảm ứng được, sau đó tụ tập tới bên người nó, vì thế cá nhân ngẩn người sẽ biến thành quần thể ngẩn người.

Vì thế La Tố chỉ có thể để Đại Ngốc đầu trọc lóc làm biểu tượng cho tộc đàn, hơn nữa trong số khế ước thú biến hóa, Đại Ngốc cũng là người đặc biệt nhất, bởi vì Đại Ngốc không hề mở miệng nói ngôn ngữ thú nhân, ngay cả Tiểu Hoàng có chỉ số thông minh của một đứa trẻ thú nhân cũng có thể nói được một chút ngôn ngữ đơn giản, Đại Ngốc chỉ biết kêu ‘A ngốc a ngốc’, ngoài ra không còn bất cứ từ nào khác.

Bất quá Đại Ngốc cũng không phải đối tượng lo lắng của La Tố, bởi vì sau khi biến hóa năng lực may mắn của nó càng mạnh hơn, không chỉ vậy, niệm lực cũng tăng trưởng, có thể nói năng lực nó đã nhảy vọt.

La Tố phân làm hai hình thức huấn luyện cho khế ước thú biến hóa và chưa biến hóa, khế ước thú biến hóa trừ bỏ huấn luyện quen thuộc còn dạy bọn nó nắm vững phương thức chiến đấu, về phần khế ước thú chưa biến hóa thì an bài chúng nó tiếp tục khai phá trí lực, tranh thủ đạt tới yêu cầu biến hóa.

An bài chương trình học của khế ước thú xong, La Tố rốt cuộc có cơ hội nghỉ ngơi, thông qua huyễn nhãn thú cậu biết được chỗ Tư Lôi Tạp, cậu đến đó một chuyến.

Chỗ Tư Lôi Tạp đang ở không phải bên hồ mà là thụ động của thủy tinh linh, lúc La Tố đến đó cuối cùng cũng hiểu được nước Tư Lôi Tạp giặt quần áo lấy từ đâu chỉ tiếc cậu tới quá muộn nên không thấy được bộ dáng giặt đồ của anh.

Tư Lôi Tạp lúc này đã biến về hình người dùng hình lang chuyển quần áo không thành vấn đề nhưng có chút phiêu lưu, dù có thùng gỗ, nhưng quần áo ướt rất dễ dính lông mao, vì thế Tư Lôi Tạp định cứ vậy ôm thùng gỗ về, nhưng không ngờ chưa đi đã thấy La Tố tới tìm.

“Anh vất vả rồi.” La Tố vốn tưởng hình ảnh nam nhân như Tư Lôi Tạp ôm thùng gỗ sẽ rất kì quái, chính là lúc thật sự nhìn thấy Tư Lôi Tạp một thân quân trang nghiêm túc ôm thúng gỗ, nhất là bên trong còn chứa đầy quần áo vừa giặt xong, cậu lại thấy hình ảnh kì quái này thật hài hòa, giống như nam nhân này trời sinh rất hợp làm việc nhà vậy, này có thể xem là cậu muốn lấy cớ để nhàn hạ sao?

La Tố ném ý tưởng vô căn cứ kia ra khỏi đầu: “Không muốn hỏi tôi gì sao?”

Sau vài giây trầm mặc, Tư Lôi Tạp mở miệng nói: “Quần áo.”

“Ân?” La Tố thiêu mi.

“Phải phơi đã.”

“…” La Tố giật mình, cậu khó tin nhìn bóng lưng rộng của nam nhân trước mặt, thời điểm này người bình thường sẽ nghĩ tới việc phơi quần áo trước sao? ! Nam nhân này rốt cuộc phải nề nếp tới mức nào mới chịu bỏ qua? !

La Tố bất đắc dĩ đỡ trán, bất quá rất nhanh liền bình tĩnh lại: “Đi thôi, phơi quần áo.” Có lẽ vì cá tính Tư Lôi Tạp như vậy nên cậu mới không có cách nào đối với nam nhân này.

Hai người một trước một sau tiến vào rừng rậm, rất nhanh đã đến nhà gỗ. Tư Lôi Tạp quen thuộc tìm được gậy trúc, sau đó thuần thuận lắp ráp, người này, quả nhiên so với cậu còn quen thuộc đồ vật ở đây hơn, đúng là làm cậu có cảm giác thất bại.

Mắc gậy trúc, căng dây thừng xong, La Tố đưa từng kiện quần áo trong thùng gỗ cho Tư Lôi Tạp, hai người không hề nói gì nhưng động tác lại phối hợp vô cùng ăn ý. La Tố nhìn biểu tình nghiêm túc phơi quân áo của Tư Lôi Tạp, đột nhiên cảm thấy cứ vậy cùng nhau cả đời cũng không sai, ít nhất giặt quần áo, nấu cơm đều có người lo, cậu chỉ cần làm Sơn Vương.

“Hỏi một vấn đề được chứ.” Có thể phơi nắng sau buổi trưa thực sự rất thoải mái nên La Tố đột nhiên hưng trí: “Quần áo gia gia cũng do anh giặt sao?”

“Có người hầu.”

“Vậy sao? Thế người hầu có giặt quần áo cho anh không?” La Tố có chút nghi hoặc, nếu sau khi Tư Lôi Tạp rời khỏi quân đội luôn sống trong cuộc sống có người hầu chăm sóc, nhất định không thể thuần thục giặt quần áo đến vậy.

“Thói quen.” Tư Lôi Tạp nhận quần áo La Tố đưa qua, nghiêm túc mắc nó lên gậy trúc, để cố định anh còn dùng kẹp kẹp lại để đảm bảo quần áo không bị gió thổi bay.

Thói quen tự giặt quần áo sao? Không, đúng hơn nên nói là quen tự mình hoàn thành tất cả mọi việc, này cũng phù hợp với tính cách của nam nhân từ nhỏ đã bị ném vào quân đội.

La Tố đưa vài chiếc quần lót cuối cùng trong thùng cho Tư Lôi Tạp, không biết có phải ảo giác hay không, Tư Lôi Tạp vốn có hiệu suất rất nhanh lúc nhận được quần lót động tác chậm đi hẳn, bất quá vì biểu tình trên mặt anh vẫn bình thường nên La Tố cũng không nói gì.

Phơi hết tất cả quần áo, Tư Lôi Tạp tự giác cầm lấy thùng gỗ trống không cùng La Tố bước vào nhà gỗ, vì Tiểu Hoàng cùng Sicily đều ở khu học viện Bắc Ngoại Sâm hỗ trợ nên nhà gỗ không còn ai khác.

La Tố vốn định nói tiếp chủ đề khi nãy, ai ngờ Tư Lôi Tạp vừa tiến vào phòng đã bắt đầu lấy hành lí ra, dùng tiêu chuẩn quân đội mà trải giường chiếu, rất có tính toán đóng quân trường kì ở đây, tốc độ cực nhanh, biểu tình nghiêm túc làm La Tố căn bản không kịp nói ra lời cự tuyệt.

“Tôi nói rồi, Tư Lôi Tạp, nếu anh là một người ngay cả người nhà cùng bằng hữu, thậm chí là quốc gia cũng vứt bỏ, tôi sẽ xem thường anh.” La Tố khẽ thở dài, tuy thời điểm này không muốn xối một thao nước lạnh vào người anh, nhưng thế cục trước mắt làm cậu thực sự không thể lưu Tư Lôi Tạp ở lại.

Cơ thể Tư Lôi Tạp cứng đờ, qua thật lâu mới ngẩng đầu, dùng đôi ngươi màu xám như có thể nhìn thấu tâm tinh người khác nhìn thật sâu vào La Tố, trầm giọng nói: “Tôi hiểu.”

Giờ phút này La Tố giật mình, cậu không có cách nào hình dung cảm giác này, cũng không phải ánh mắt Tư Lôi Tạp đáng sợ cỡ nào, mà là cậu đột nhiên cảm thấy có lẽ Tư Lôi Tạp hiểu hết, chỉ là đại đa số thời điểm nam nhân này đều chọn trầm mặc mà thôi.

“Phải không…” La Tố nhếch môi mỉm cười thản nhiên: “Không muốn biết đáp án vấn đề kia sao? Chuyện anh nhờ Ôn Tư Đặc tới hỏi tôi.”

Tư Lôi Tạp không trả lời, bất quá anh lại nhìn La Tố, trầm mặc gật đầu.

“Trước khi trả lời, để tôi hỏi một chuyện đã, vì sao anh muốn biết đáp án như vậy?”

“Nguyên do em kiên trì.” Tuy âm thanh vẫn có chút cứng nhắc và nghiêm túc, nhưng đôi ngươi xám lại lộ ra lo lắng nồng đậm, từ lúc nghe được đáp án từ Ôn Tư Đặc, Tư Lôi Tạp cứ một mực suy nghĩ, La Tố rốt cuộc thấy mình thế nào trong mắt khế ước thú? Có lẽ đáp án này… chính là nguyên nhân La Tố để ý khế ước thú như vậy, thậm chí còn không tiếc trở mặt với liên minh, anh muốn tiếp cận La Tố, vì thế anh phải biết suy nghĩ thực sự trong lòng cậu.

“Kì thật cũng không phải đáp án thú vị gì.” La Tố nhắm mắt lại, như đang nhớ tới quá khứ, chậm rãi mở miệng: “Chẳng qua ảnh ngược của tôi trong mắt khế ước thú và mắt người khác hoàn toàn bất đồng mà thôi.”

La Tố nhớ rõ lúc mình lần đầu nhìn thấy giống chó Samoyed trong cửa hàng thú cưng, ánh mắt đen láy như thủy tinh, có cảm giác vô tội và thiện lương, lúc ấy ảnh ngược của cậu xuất hiện trong mắt nó, dường như chính mình cũng trở nên thiện lương hơn, loại cảm giác này… cậu cả đời cũng không quên được, từ đó về sau, mỗi lần thấy nó cũng không thể kiềm chế.

Đương nhiên đó chỉ là đơn thuần thích động vật mà thôi, vì thế cậu vào đại học y, sau khi tốt nghiệp thì làm việc ở bệnh viện thú cưng, chính là ngày tận thế làm tất cả biến đổi.

La Tố chậm rãi mở mắt nói: “Tôi từng phạm rất nhiều sai lầm, cũng giết rất nhiều người, lúc tôi đột ngột phát giác thì đôi tay mình đã dính đầy máu tanh, tôi phát hiện mình đã thay đổi, không còn là tôi trước kia, thực sự chính là vậy.”

“Lúc chiến đấu, tôi có thể nhìn thấy sự sợ hãi trong đáy mắt đối phương, tôi có thể đọc được suy nghĩ của họ. Ích kỷ, tàn nhẫn, đáng sợ, hết thảy đều phản chiếu từ bóng dáng tôi trong đôi ngươi, là bản thân mà tôi nhìn thấy qua ánh mắt họ.”

“Chính là… chỉ có động vật, không, phải nói là chỉ có khế ước thú không giống, bất luận tôi là người thế nào, bất luận tôi có bao nhiêu suy nghĩ xấu xa trong đầu, bất luận tôi giết bao nhiêu người, thậm chí bất luận tôi lợi dụng bọn nó thế nào, trong mắt khế ước thú tôi vĩnh viễn là tôi lúc ban đầu.”

“Không có giết chóc, không có phản bội, không có lừa gạt, trong mắt chúng tôi chỉ là tôi mà thôi, không có bất cứ dục vọng cùng cảm xúc.” La Tố nói tới đây, khẽ thở dài nói: “Tôi vì thế mà thở phào một hơi, tôi được cứu rồi. Đương nhiên, đó chỉ là tôi đang tự trốn tránh chính mình, tôi hi vọng tôi vĩnh viễn là người lúc đầu, vì thế tôi không thể buông tay.”

“Đó chỉ là tác dụng trong lòng.” Tư Lôi Tạp nhíu mày, lúc này anh không biết mình có thể nói gì, theo lời La Tố anh nhận ra chứng bệnh đã rất nghiêm trọng, không phải bệnh tật cơ thể mà là tinh thần, thế giới này không có khả năng tồn tại thứ gì đó hoàn toàn thuần túy, cho dù là khế ước thú cũng vậy, khế ước thú dù sao cũng là sinh vật, chúng nó cũng có vui sướng, cũng sợ hãi, nếu có người muốn giết chúng nó, trong mắt khế ước thú cũng xuất hiện tình tự hoảng sợ, vì thế lời La Tố căn bản không thể thực hiện.

“Có lẽ.” Cho đến giờ, La Tố đã sớm không hiểu ý tưởng thực sự trong lòng, bất quá có vài chuyện cậu xác định: “Tư Lôi Tạp, anh biết không? Không phải khế ước thú cần tôi mà là tôi cần chúng nó, đây mới là đáp án.”

Tư Lôi Tạp trầm mặc, giờ phút này anh rốt cuộc hiểu được từ khi gặp La Tố anh luôn có cảm giác bất an và khó chịu, không riêng gì chuyện La Tố đặt tất cả tình cảm lên người khế ước thú, mà là loại liều lĩnh ngay cả rời bỏ liên minh, hay ý tưởng điên cuồng muốn bảo vệ khế ước thú cất dấu sau biểu tình lạnh lùng của cậu.

“Thật xin lỗi.” Tư Lôi Tạp cúi đầu, mái tóc đen mướt che khuất ánh mắt anh, chỉ lộ ra nửa gương mặt cương nghị làm anh có chút giống cự lang ủ rũ, anh vốn nghĩ rằng mình đã tiến tới rất gần La Tố, nhưng tới giờ anh lại phát giác hóa ra anh không hề hiểu em ấy, thậm chí còn không biết những khó chịu, bức rứt mà em ấy luôn chịu đựng.