Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 114: [PN] Ngải Địch x Lô Tạp (2)




Ngải Địch trầm mặc, đối mặt với gương mặt không chút biến sắc của Ngải Địch, Lô Tạp bất đắc dĩ đỡ trán: “Làm ơn a… thời điểm này cậu nói gì đó được không?”

“Thật xin lỗi, tôi đang tổ chức ngôn ngữ.” Trầm mặc thật lâu, Ngải Địch rốt cuộc mở miệng, tuy vẫn là giọng điệu không hề phập phồng như trước, nhưng đôi ngươi xanh biếc như hồ thu lại hiếm có dịp mê mang: “Tôi… không biết.”

“Ách?” Lô Tạp nghi hoặc nhíu mi.

“Tôi chỉ có thể nghĩ tới cậu.” Ngải Địch rất nhanh khôi phục biểu tình công thức hóa bình thường, anh chăm chú nhìn Lô Tạp, gằn từng tiếng, vô cùng nghiêm túc nói: “Trong tất cả những người bên cạnh, tôi chỉ có thể nghĩ tới cậu.”

Rõ ràng là gương mặt không có bất cứ biểu tình gì, rõ ràng là giọng điệu không hề phập phồng, nhưng từ miệng Ngải Địch lại có sát thương đánh mạnh vào lòng người.

Ngải Địch sẽ không nói dối, bởi vì anh là người như vậy, bất luận làm việc gì cũng theo lẽ công bằng mà xử lý, không vi phạm lương tâm mình, cũng không vi phạm đạo đức xã hội, đây là lý do anh được phong là ‘người máy vô huyết vô lệ’, đồng thời cũng là lí do mọi người nguyện ý phục tòng, đi theo anh.

Giờ phút này, trái tim Lô Tạp không hiểu sao nhảy lên thật mạnh, anh có chút chột dạ không dám mở mắt, không dám nhìn vào ánh mắt chăm chú của Ngải Địch, này… này có thể xem là cầu hôn sao? Không không không, anh một chút chuẩn bị tâm lí cũng không có.

Từ từ… anh rốt cuộc đang nghĩ miên man gì vậy? Kinh hoảng phát giác suy nghĩ của mình đã bay tới nơi nguy hiểm, Lô Tạp vội vàng dừng sát bờ vực, mấu chốt không phải là cầu hôn hay không cầu hôn, mà vấn đề là anh và Ngải Địch đều là giống đực! Mà ngay cả kết giao còn chưa có, đã trực tiếp cầu hôn, trình tự này hoàn toàn không đúng đi? Huống chi… anh chưa từng nghĩ tới việc mình với Ngải Địch biến thành loại quan hệ này, anh chỉ nghĩ… bọn họ là huynh đệ tốt hoạn nạn có nhau.

“Khụ khụ.” Rối rắm thật lâu, Lô Tạp rốt cuộc quyết định nói thật: “Tôi cảm thấy… có lẽ cậu đã nhầm lẫn giữa tình bạn và tình yêu, cậu xem, quan hệ của chúng ta bây giờ không phải tốt lắm sao? Bất luận phát sinh chuyện gì cũng cùng nhau vượt qua, đó chỉ do cậu có ảo giác mà thôi.”

“Một ngày nào đó, chúng ta sẽ có gia đình của chính mình, sẽ có đứa nhỏ của mình, đến lúc đó nhớ lại cuộc nói chuyện hôm nay, nói không chừng sẽ cảm thấy thực buồn cười.” Lô Tạp vừa nói vừa quan sát phản ứng của Ngải Địch, tuy gương mặt anh không có chút tình cảm dao động nào, nhưng Lô Tạp không hiểu sao lại có cảm giác khí thế trên người Ngải Địch ngày càng mạnh… là ảo giác sao?

Nhưng cho dù là vậy, Lô Tạp cũng không thể không kiên trì, tiếp tục nói: “Hơn nữa cá nhân tôi cho rằng, cậu muốn cùng tôi kết hôn vì cậu cảm thấy trong số những người bạn, tôi là người phù hợp nhất với những điều kiện kết hôn mà thôi, cái cậu cần là một người phù hợp để kết hôn, cho dù người kia không phải tôi cũng không sao.”

Ngải Địch nghe đến đây, máy móc lập lại: “Tôi thực sự nghiêm túc.”

Tuy trước sau vẫn là âm thanh lạnh như băng nhưng lại cố ý kéo dài âm cuối, giống như tăng thêm giọng điệu, đối với Ngải Địch đây là chuyện rất hiếm, vì thế vô tình làm người ta có cảm giác áp bách.

“Khụ khụ.” Lô Tạp khẩn trương nuốt nước miếng, thật sự không xong, Ngải Địch lần này thực sự nghiêm túc, rốt cuộc là vì cái gì a?

Tuy Ngải Địch gây ra cảm giác áp bách rất mạnh, nhưng Lô Tạp vẫn nhìn thẳng vào anh, vô cùng nghiêm túc nói cự tuyệt: “Nói tóm lại, thật sự xin lỗi, tôi không thể đáp ứng kết hôn với cậu, có thể cậu cho rằng những lời tôi nói chỉ là lấy cớ, đối với cậu thực sự không có biện pháp, bởi vì tôi thích loại hình giống cái ôn nhu, điểm ấy cậu hiểu rõ mới đúng.”

Tẻ ngắt, hoàn toàn tẻ ngắt, ngay lúc Lô Tạp dùng nụ cười cứng nhắc cười với Ngải Địch gần 1o phút, Ngải Địch rốt cuộc mở miệng: “Thật xin lỗi, làm cậu khó xử.”

“Không sao không sao!” Lô Tạp vội vàng khoát tay: “Cậu nghĩ thông suốt là tốt rồi, kì thực bên cạnh tôi có rất nhiều giống cái không tồi, có muốn tôi giới thiệu cho cậu không? Cậu gặp bọn họ rồi nhất định sẽ thay đổi ý tưởng!”

“Không cần.” Ngải Địch đứng lên, dùng âm thanh không chút phập phồng cự tuyệt: “Tôi tôn trọng sự lựa chọn của cậu, hôm nay đã quấy rầy, tạm biệt.”

“Nga…” Lô Tạp có chút ngoài ý muốn nhìn Ngải Địch sảng khoái từ bỏ như vậy, bất quá theo tính cách của Ngải Địch, quả thật như vậy mới hợp lí nhất, nhưng mà vì cái gì… bóng dáng Ngải Địch rời đi thoại nhìn cô đơn như vậy?

Không, nhất định là anh đã nghĩ quá nhiều! Mặc kệ nói thế nào, Ngải Địch cũng là người máy vô huyết vô lệ, hôm nay khẳng định là nhất thời động kinh mới cầu hôn anh, đúng vậy, chính là vậy…

Cho nên… rõ ràng là như vậy, cớ sao anh còn lo lắng mà sống chết trộm theo sau Ngải Địch a! Lô Tạp quả thực muốn đập đầu chết cho rồi, anh hận cái chân mình, vì cái gì lần nào cũng không biết tự trọng cứ hướng ra ngoài! Anh rốt cuộc có tính thích ngược chết tiệt kia sao! Chẳng lẽ trong cơ thể anh thực sự có khuynh hướng thích bị ngược?

Tuy Lô Tạp thực hận không thể lập tức tự xử lý chính mình, nhưng nếu đã theo thì không ngại theo đến cùng, hơn nữa nói thật… anh cũng thực để ý vì sao Ngải Địch đột nhiên muốn kết hôn.

Ngải Địch sau khi rời khách sạn cũng không về nhà, anh tới công viên trung tâm cách đó không xa, Lô Tạp vì sợ bị Ngải Địch phát hiện, cố ý mua nón và kính râm ở cửa hàng ven đường để ngụy trang.

Thực kì quái… sao lại một mình tới công viên? Lô Tạp núp sau gốc cây, lén quan sát Ngải Địch ngồi trên băng ghế, có chút nghi hoặc nhíu mi.

Ngải Địch cứ im lặng ngồi đó hơn hai giờ đồng hồ, nhóm khách trong công viên tụm 5 tụm 3 thành đoàn đi ngang qua người Ngải Địch, người đến người đi, tiếng truyện trò rôm rả, mọi người đều vui sướng vui đùa cùng nhau, chỉ có một mình Ngải Địch cô độc ngồi trên băng ghế, cho dù có người chú ý đến anh cũng e ngại biểu tình lạnh như băng cùng khí thế cường đại chớ tới gần mà lui bước.

Bởi vì Lô Tạp núp sau gốc cây nghiêng phía sau nên có thể nhìn thấy biểu tình trên mặt Ngải Địch, đó là gương mặt buồn tẻ cứng nhắc, giống như một pho tượng, không phát sinh bất kì biến hóa nào, đôi ngươi xanh biếc cũng lặng lẽ như mặt nước, đám người xung quanh không ngừng xẹt qua trong đôi ngươi, nhưng không dậy nổi chút gợn sóng nào, chỉ có gốc đại thụ xum xuê trên đỉnh đầu nên đôi ngươi anh bị bóng ma che khuất, lúc này mới làm nam nhân có chút sinh khí.

Trái tim Lô Tạp không hiểu sao đột nhiên co rút đau đớn, vì sao trước kia anh chưa từng phát hiện? Đó là sự tịch mịch đau đớn đến hít thở không thông, không ai dám tiếp cận Ngải Địch, từ trước kia đã vậy, lúc đầu khi anh quấn lấy Ngải Địch, có lẽ vì nam nhân này thoạt nhìn rất tịch mịch, rất cô đơn, bên người không có ai cả, người xung quanh không phải sợ thì là chán ghét, vì thế anh đã nghĩ… nếu nam nhân này có bằng hữu, gương mặt sẽ lộ ra biểu tình gì? Có còn tịch mịch như lúc trước nữa không?

Thực sự không xong… Lô Tạp có chút phiền não cào cào tóc, cảm giác tội ác nặng nề trong lòng mình là sao a?

Ngay lúc Lô Tạp tránh sau gốc cây rối rắm, một đứa trẻ khoảng 5, 6 tuổi đi ngang qua ghế đá bất cẩn làm bay quả bóng bay đang cầm trong tay, đứa bé khóc nháo lên đòi quả bóng trên bầu trời, người xung quanh đều nhìn đứa bé, khe khẽ nói nhỏ, tuy cũng có người muốn giúp nhưng quả bóng thực sự đã bay quá cao, bọn họ đều không có cách.

Lúc này, Ngải Địch đứng lên, dùng sức mạnh Thủy tinh linh trong cơ thể, lợi dụng ngấn nước bắt lấy quả bóng bay, không chút biến sắc đưa lại cho đứa bé.

Đứa bé trai vốn định nói cám ơn, nhưng vừa tiếp xúc với gương mặt giá rét của Ngại Địch thì liền lui bước, sau khi nhận lại quả bóng bay trong tay Ngải Địch thì vội vàng chạy đi.

Ngải Địch giống như không cảm giác được gì, một lần nữa ngồi lại băng ghế, người xung quanh lại tiếp tục vui đùa.

Chỉ có một mình Lô Tạp núp sau gốc cây giận điên người, cái tiểu quỷ thối tha kia bị sao vậy? ! Nói thế nào thì cũng phải cám ơn một tiếng chứ? Anh thực hận không thể túm tiểu quỷ kia lại mà đánh mông vài cái, để nó biết chút đạo lý làm người!

Từ từ… vì sao anh lại tức giận như vậy? ! Rõ ràng chỉ là chút việc nhỏ, hơn nữa ngay cả đương sự cũng… Lô Tạp lại nhìn về phía sắc mặt không chút biến đổi của Ngải Địch, quả nhiên, nam nhân này…. không hề để ý, vì thế trước nay nam nhân này chỉ biết làm ra sự lựa chọn chính xác nhất.

Trễ hơn một chút, Ngải Địch rời khỏi công viên, Lô Tạp vì tránh để người ta nói anh là tên cuồng theo dõi, vì thế không theo đuôi Ngải Địch nữa.

Bất quá tối đó, Lô Tạp mất ngủ, anh trằn trọc thật lâu, chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt sẽ xuất hiện bóng dáng cô đơn của nam nhân kia ở công viên… rõ ràng gánh vác áp lực lớn như vậy, rõ ràng vì liên minh trả giá nhiều như vậy, nhưng luôn chỉ có một mình.

Một mình…. thi hành chính nghĩa, một mình… cô đơn tịch mịch sinh sống.

Kì thật cẩn thận nghĩ lại, diện mạo Ngải Địch không tồi, ít nhất so với số giống cái anh từng kết giao dễ nhìn hơn, mặc khác Ngải Địch còn là nam nhân nghiêm túc, một khi kết hôn nhất định sẽ tận sức phục vụ cho bầu bạn và gia đình, còn nữa… Ngải Địch tuyệt đối sẽ không ngoại tình… với tính cách cứng nhắc của nam nhân này, bảo anh tin tưởng Ngải Địch ngoại tình, anh tình nguyện tin rằng giống đực cũng có thể sinh đứa nhỏ!

Phân tích như vậy, trừ bỏ Ngải Địch không phải giống cái thì quả thực chính là đối tượng hoàn mỹ để kết hôn… nếu anh kết hôn với Ngải Địch…

Trong đầu Lô Tạp không khỏi hiện ra cảnh tượng sau khi hai người kết hôn. Ngải Địch mặc áo ngủ, nằm trên giường chờ anh, tóc dài đen bóng như thác nước xõa tung trên giường làm nỗi bật làn da trắng nõn, thoạt nhìn thật mê người, tuy gương mặt không có biểu tình nhưng con ngươi xanh biếc lại chăm chú nhìn anh…

Từ từ, anh, anh cư nhiên cương? ! Sao có thể như vậy? ! Lô Tạp kinh dị bụm lấy hạ thânn mình, không xong, anh cư nhiên còn không đình chỉ ảo tưởng đáng sợ này…. mỹ nhân lạnh lùng nằm trên giường chờ anh hưởng dụng, thế giới này còn chuyện gì hạnh phúc hơn nữa?

Cùng với đủ loại ảo tưởng kịch liệt trong não bộ, bàn tay nhỏ bé của Lô Tạp không ngừng cần cù ‘cầy cấy’ bộ vị nam tính, thẳng đến khi dục vọng lên đến đỉnh điểm.

Khoảnh khắc đại não thanh tỉnh đối với Lô Tạp mà nói… thực đáng sợ, nghĩ lại chính mình chư nhiên có dục vọng với Ngải Địch, Lô Tạp liền cảm thấy mình thực sự điên rồi, chẳng lẽ… kì thực anh thích Ngải Địch? Chỉ là bản thân vẫn không phát hiện? Ai, sao cứ thấy tâm tình thực phức tạp a…

Sau đó, Lô Tạp hoàn toàn mất ngủ, bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại anh lại nhớ tới Ngải Địch, liên tục một tuần không thể ngủ được, cùng lương tâm khiển trách mãnh liệt vì có dục vọng với Ngải Địch, Lô Tạp rốt cuộc bạo phát, chỉ cần Ngải Địch trở thành người của anh, như vậy anh có dục vọng cũng là hợp pháp! Cũng không cần khiển trách nữa!

Huống chi thân là một hảo nam nhân, sao có thể để người mình thương rơi lệ, tuy cái tên Ngải Địch kia căn bản sẽ không khóc, tóm lại, có lẽ kết hôn với Ngải Địch cũng không tệ, dù sao trước kia anh vô pháp bỏ mặc Ngải Địch, nguyên nhân chủ yếu là gương mặt của Ngải Địch rất hợp với sở thích của anh.

Nếu đã có quyết định, Lô Tạp sẽ không kéo dài, trưa hôm đó, anh gọi điện cho Ngải Địch, hẹn gặp ở khách sạn lần trước.

Lô Tạp vì tinh thần không yên nên cố ý tới sớm 30p, không ngờ Ngải Địch còn tới sớm hơn, điều này làm Lô Tạp vốn đã chuẩn bị lí do thoái thoát liền rối loạn hết cả.

Bình tĩnh, anh nhất định phải bình tĩnh, cũng đâu phải lần đầu tiên thổ lộ, Lô Tạp cố gắng bình ổn tâm tình của mình, trịnh trọng nói: “Từ lần cậu thông báo với tôi, tôi cứ một mực suy nghĩ chuyện này, tuy lúc ấy đã cự tuyệt nhưng trải qua nhiều ngày suy nghĩ, tôi phát hiện mình cũng thích như vậy, vì thế tôi nguyện ý kết hôn với cậu, bất quá trước đó, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề.”

Lô Tạp nhìn chằm chằm đôi ngươi xanh biếc của Ngải Địch nói: “Cậu đã nói, cậu muốn kết hôn với tôi vì cậu chỉ nghĩ tới tôi, cậu có thể giải thích cụ thể những lời này không?”

Ngải Địch đầu tiên có chút sửng sốt, tiếp đó cúi đầu, nhìn hình ảnh gương mặt lạnh lùng của mình trong tách cà phê, chậm rãi mở miệng: “Tôi… không biết vì cái gì, lúc em trai nói với tôi nên chọn lựa đối tượng nào để kết hôn, trong đầu tôi chỉ hiện ra gương mặt cậu.”

Ngải Địch nói tới đây thì ngẩng đầu, nhìn thẳng Lô Tạp, tuy vẫn là âm thanh không hề phập phồng, nhưng từ miệng nam nhân này nói ra lại có sức mạnh làm người ta tin tưởng: “Vì thế… người tôi chọn chỉ có một mình cậu, bất luận là quá khứ hay tương lai, chỉ có một mình cậu.”

Một giây này, cả gương mặt Lô Tạp đều đỏ ửng, Ngải Địch người này, thực sự không có cảm tình sao? Cư nhiên không chút biến sắc nói ra những lời lợi hại như vậy, quả thực là gạt người a! Bất quá nói vậy… anh cũng an tâm.

“Thực sự không có biện pháp với cậu…” Lô Tạp nhận mệnh thở dài: “Nếu được mỹ nhân nói vậy, tôi làm sao nỡ cự tuyệt? Cậu định bao giờ kết hôn? Hôn lễ không được quá vội nếu không phụ thân tôi sẽ nổi bão.”

“Mặc khác, cậu thích dạng nhẫn gì? Tốt xấu gì tôi cũng là giống đực, tuy cậu là người thông báo trước, bất quá trước khi kết hôn tôi phải chính thức cầu hôn cậu một lần mới được.”

“Còn nữa, chúng ta phải an bài cha mẹ hai bên gặp mặt một lần, vào cuối tháng 2 được không?” Lô Tạp vô cùng hăng hái nói hết dự tính an bài gặp gỡ cùng hôn lễ, tựa như một người chồng tốt săn sóc bầu bạn, trong lúc đó Ngải Địch vẫn im lặng lắng nghe.

Nói cả buổi, Lô Tạp có chút khát nước, anh nuốt nước miếng, nhìn Ngải Địch ngồi đối diện hỏi: “Thế nào? Cậu có ý tưởng gì không?”

Ngải Địch hai tay giao nhau, chống dưới cằm, mặt không chút biến sắc nói: “Tôi chỉ sửa lại một chút, là tôi lấy cậu.”

“Ân, quả thực là tôi lấy… từ từ, cậu mới nói gì?” Lô Tạp khó tin trừng to mắt.

Ngải Địch như trước dùng âm thanh không chút nhấp nhô lập lại: “Là tôi lấy cậu.”



… …

Một giây, hai giây, ba giây, một phút đồng hồ trôi qua, nhà ăn vang lên tiếng rống bi phẫn của nam nhân nào đó: “Này không có khả năng! ! Thấy thế nào cũng là cậu gả cho tôi mới đúng!”

Cuối cùng, dưới sự bức bách từ khí thế cường đại trên người Ngải Địch, Lô Tạp thực sự không dám nói không kết hôn. Đầu xuân, hai người liền làm đám cưới.

Buổi tối tân hôn, Lô Tạp vẫn còn ôm tâm lý cầu may, dù sao cưới hay gả chỉ là danh nghĩa, bản lĩnh nam nhân phải định đoạt trên giường! Chính là lúc Lô Tạp sảng khoái cởi quần áo, lộ ra thân hình cao to hoàn mỹ, chuẩn bị áp đảo Ngải Địch đại triển hùng phong thì anh phát hiện ra một chuyện cực kì bi thảm, chính là…

Dáng người Ngải Địch cư nhiên hoàn hảo hơn anh, tuy bình thường không hiện rõ, nhưng một khi cởi quần áo, từng bắp thịt rắn rỏi liền lộ ra, hoàn toàn không hòa hợp với gương mặt thanh thú kia, mà mấu chốt nhất là… khí lực của Ngải Địch con mẹ nó cư nhiên lớn hơn anh, hại anh hoàn toàn giãy không ra.

Bị Ngải Địch áp dưới thân, Lô Tạp rốt cuộc luống cuống: “Từ từ, chúng ta hảo hảo nói chuyện, cậu hẳn không biết làm thế nào đúng không? Không bằng tôi làm mẫu trước một chút?”

Ngải Địch hôn Lô Tạp một ngụm, sau đó không chút biến sắc nói: “Không cần lo lắng, tôi đã học tập tri thức về phương diện này.”

Lô Tạp run lên một chút: “Từ… từ đâu?”

“Phim ảnh cùng sách báo, tôi sẽ cố gắng làm tốt.” Gương mặt Ngải Địch tuy không có nhiều biểu tình, nhưng đôi ngươi xanh biếc nghiêm túc của anh quả thực làm Lô Tạp có ý định tự sát! Đến tột cùng… tột cùng là tên khốn nào nói Ngải Địch là người máy vô huyết vô lệ? Này, này quả thực là gạt người a!

“Chết tiệt, nhẹ, nhẹ thôi, đau chết a!” Lô Tạp ở trên giường chịu đủ giày vò, đồng thời ở trong lòng vẫy tay tạm biệt chính mình khờ dại, ngu xuẩn trước kia!

Tạm biệt, tất cả đồng tình của anh, tạm biệt, ảo tưởng người vợ tuyệt vời lại kích thích của anh…

Hóa ra lý tưởng cùng sự thật… chênh lệch lớn đến vậy….

Sáng hôm sau, Lô Tạp cơ hồ ôm thắt lưng nằm trên giường, thành quả học tập của Ngại Địch áp dụng vào đêm qua chính là làm anh hiện giờ ngay cả đầu ngón tay cũng không động đậy nổi.

Thuận tiện nói luôn, lúc này Ngải Địch đang bưng cháo, không chút biến sắc phục vụ người yêu, ý tưởng trong nội tâm anh lúc này…. không biết vì sao cứ cảm thấy vẻ mặt rối rắm của Lô Tạp đêm qua… thực đáng yêu? !

Nói tóm lại, cuộc sống của Ngải Địch và Lô Tạp vẫn còn tiếp tục… Vui sướng? Hạnh Phúc?…