Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 116: [PN] Cuộc Sống của Mọi Người




Thừa dịp ban ngày Tư Lôi Tạp đến quân bộ làm việc, La Tố mang Tiểu Bạch vào phòng thí nghiệm, Tiểu Bạch vì không thể nói chuyện nên chỉ có thể bi phẫn quơ quơ nắm tay bé xíu, ý đồ muốn giãy khỏi ‘ma trảo’ của La Tố.

“Chết tiệt, mau buông lão tử ra! Lão tử cảnh cáo ngươi, chờ lão tử khôi phục chân thân, ngươi nhất định phải chết!” Tiểu Bạch, cũng chính là Kì Lân hoàn toàn không tiếp thu giáo huấn lần trước, tính tình táo bạo uy hiếp La Tố.

Chỉ tiếc uy hiếp của Tiểu Bạch không có chút tác dụng nào, lúc La Tố dùng tay ‘mơn trớn’ bộ phận quan trọng nào đó trên cơ thể nó, Tiểu Bạch liền bật người ngừng phê phán.

“Ngươi, cái tên biến thái này! Nói trước, lão tử cũng không phải sợ ngươi! Lão tử là hiếm có dịp tốt bụng, nói đi, ngươi muốn hỏi gì?” Tiểu Bạch dùng nắm tay mũm mĩm bụm kín bộ phận trọng điểm nói.

“Lần trước ngươi nói, câu chuyện thần thoại thế giới này lưu truyền là thật, mà ngươi là Kì Lân chân chính, nói cách khác ngươi đã phản bội Thao Thiết?” La Tố đi thẳng vào vấn đề hỏi.

“Hừ hừ, tên Thao Thiết ngu ngốc kia bị ta lừa thì đúng hơn! Ngươi nói xem có tên nào ngu xuẩn tới mức đem thần đan đưa cho người khác?” Kì Lân dùng cơ thể Tiểu Bạch, trở mình xem thường.

“Tôi đột nhiên cảm thấy, Thao Thiết muốn giết chết ngươi là hoàn toàn chính xác.”

“Quá khen quá khen, kẻ điên kia mấy vạn năm trước đã nói muốn giết ta, cuối cùng còn không phải bị cự…” Tiểu Bạch nói tới đây thì vội vàng bụm miệng, hiển nhiên đã lỡ lời.

La Tố đương nhiên không buông tha cơ hội này: “Bị cự long thế nào?”

“Không thế nào hết, ngươi nghe lầm, lão tử cái gì cũng chưa nói!” Tiểu Bạch liều chết không nhận.

La Tố cũng không thèm nói lời vô nghĩa, tiếp tục lấy tay chà đạp bộ vị trọng điểm của người nào đó, không đến 3s, Kì Lân đã không cốt khí đầu hàng: “Ta sát, nhẹ chút nhẹ chút a! Đây là cơ thể con ngươi a! Ngươi ngươi thật là người sao? Ngươi quả thực chính là ác ma!”

“Tôi cho rằng đối với ác ôn thì không cần… hạ thủ lưu tình.” La Tố đạm mạc đáp.

“Ai là ác ôn, ai là ác ôn! Lão tử chính là thần thú khai thiên lập địa! Dừng dừng dừng, đừng nhéo, lão tử nói, lão tử nói còn không được sao?” Kì Lân hung tợn trừng mắt nhìn La Tố, nhưng bời vì đang dùng cơ thể Tiểu Bạch nên hoàn toàn không có lực sát thương.

“Từ lúc lão tử và Thao Thiết thăng tiến thành thần thú, cự long liền xuất hiện trước mặt chúng ta, chúng ta mới biết hóa ra cự long mới là thần thú sinh ra sớm nhất. Thực lực của cự long cao hơn ta cùng Thao Thiết, hắn quy định chúng ta không được đánh nhau, lí do vì chúng ta đều nuốt thần đan, trở thành thần thú nắm giữ sức mạnh trong thiên địa, nếu đánh nhau sẽ làm thế giới mất cân bằng, sẽ bị hủy diệt, vì thế hắn liền giam Thao Thiết lại.”

La Tố nghe xong, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Kì Lân hỏi: “Sao không phải giam ngươi?”

“Kia còn phải nói, đương nhiên vì lão tử là người tốt, không đúng, là hảo thần thú!” Kì Lân không chút đỏ mặt, hùng hồn nói.

“Nói thật.” La Tố đương nhiên không tin lí do này, cự long nếu lợi hại hơn cả Thao Thiết và Kì Lân, tự nhiên không có khả năng không nhìn ra trò lừa gạt rẻ tiền của Kì Lân.

“Thiết, lão tử nói đều là sự thật!” Kì Lân làm ra bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, không muốn lộ thêm tin tức nữa, nhưng vì tiểu kê kê vẫn còn nằm trong tay La Tố nên nó kiên trì chưa được vài giây đã hoàn toàn đầu hàng.

“Chết tiệt! Ngươi là ác ma! Tuyệt đối là ác ma! Lão tử nói đều là thật, ngươi còn muốn thế nào? !” Kì Lân liều mạng dùng cánh tay mập mạp bé xíu đẩy tay La Tố, chỉ tiếc trước sức mạnh của người trưởng thành, nó tay ngắn chân ngắn sức lực yếu ớt làm gì có phần thắng.

“Nếu ngươi nói đều là sự thật, vậy cự long đã lừa ta.” La Tố không hề thả lỏng, tiếp tục bức cung Kì Lân, suy nghĩ kín đáo hỏi: “Cự long từng ám chỉ với tôi, tôi mới là Kì Lân chân chính, cự long nói tôi không cần hoài nghi điểm này, hơn nữa… giả thiết Thao Thiết bị Cự Long giam lại, như vậy trong lịch sử trước kia, thần thú không ngừng đuổi theo Kì Lân là ai?”

“Này…” Kì Lân nghẹn, hiển nhiên không ngờ La Tố là người khôn khéo như vậy.

“Không muốn trả lời à?” La Tố tăng thêm khí lực, làm Kì Lân đau tới gào khóc: “Sắp đứt rồi! Thật sự sắp đứt rồi! Ác ma! Chết tiệt! Biến thái!”

Đánh thì đánh không lại, mắng thì mắng không xong, Kì Lân từng là thần thú có bao nhiêu nghẹn khuất, chẳng lẽ chỉ vì nó từng bị phân liệt nên nhiều lần đều bị vây vào thế yếu?

“Ngươi nhất định sẽ hối hận! Lão tử không nói vì muốn tốt cho ngươi! Ngươi là cái tên không biết cảm kích!” Đã đến mức này, Kì Lân biết muốn dấu cũng không được, kì thật nó không nói cũng không phải lí do gì ghê gớm lắm, chỉ là… mặt mũi nó chịu không được.

Nó oán hận La Tố, không phải chỉ vì La Tố áp chế sức mạnh nó, mà bởi vì nó đã từng bị vứt bỏ như vậy!

“Ngươi hẳn cũng biết trong truyền thuyết cổ có phiên bản, Kì Lân là nhân thú đi? Đúng vậy, chính là vậy, lúc đó Kì Lân là cái tên thích giả đứng đắn, giả vô tư, giả… tóm lại là đủ thứ dối trá, nó luôn vờ làm một thần thú vĩ đại công bình, chính là đến khi thần đan xuất hiện, Kì Lân phát hiện mình không thể áp chế dục vọng trong lòng, vì bảo trì lí trí và thanh tỉnh, Kì Lân phân liệt linh hồn của mình.”

“Phân liệt?” Đồng tử La Tố hơi co rút, đây là lần đầu tiên cậu nghe nói tới chuyện này.

“Đúng vậy, Kì Lân phân liệt phần linh hồn ‘tà ác’ của mình, chỉ giữ lại phần thiện lương cùng chính trực. Bởi vì không thể chấp nhận mình không trọn vẹn mà liền bỏ rơi chúng ta, thứ đó không xứng làm thần thú! Chỉ có kế thừa dục vọng chân thực nhất của Kì Lân mới có thể xưng là thần thú chân chính!”

La Tố nhạy bén nắm bắt được hai chữ ‘chúng ta’, dựa theo cách Kì Lân nói thì nó cũng không phải Kì Lân chủ thể mà chính là một phần bị phân liệt.

“Thế ta cũng là một phần thuộc loại ‘tà ác’?” La Tố trực tiếp hỏi.

“Hừ!” Kì Lân dùng cơ thể Tiểu Bạch trở mình xem thường: “Cái tên xúi quẩy kia lúc bắt đầu phân liệt không thể nắm chắc chừng mực, kết quả một phần ‘thiện’ cũng bị phân liệt! Chính là ngươi!”

“Chính là cái tên thối tha nhà ngươi không biết gặp phải vận cứt chó gì, tuy chỉ là một phần linh hồn cư nhiên lại kế thừa sức mạnh khống chế vạn thú của bản thể!” Kì Lân càng nói càng phẫn nộ, làm gương mặt Tiểu Bạch cũng trướng lên đỏ bừng.

Chuyện kế tiếp cũng dễ đoán, Kì Lân phân liệt phần ‘tà ác’ trong cơ thể xong, bởi vì trong lòng có áy náy nên lựa chọn tiêu thất trước mặt vạn thú, lúc này bản giả, không, phải nói là phân thân hoàn mĩ kế thừa dục vọng vốn có, lên thay thế vị trí Kì Lân, lừa gạt Thao Thiết, cuối cùng thành công lấy được thần đan.

Tuy chỉ là phân thân, nhưng năng lực của thần đan không thể nghi ngờ, cơ thể vốn bị phân liệt vì hấp thu tinh hoa thiên địa mới đuổi kịp và vượt hẳn bản thể, điều này làm bản thể muốn ra mặt làm rõ, nhưng e ngại thực lực cùng áy náy về sai lầm lúc trước của mình nên vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt người đời.

“Khi đó tôi làm gì?” La Tố nhíu mày, nếu cậu là phần ‘thiện’ Kì Lân phân liệt ra, không có khả năng ngồi đó xem ác thể làm xằng làm bậy.

“Lão tử sao biết được! Lúc ngươi bị phân liệt thì liền biến mất! Có quỷ mới biết ngươi đi đâu!”

“…” Chẳng lẽ có liên quan tới chuyện linh hồn cậu xuyên tới hiện đại? Vì thế mới biến mất khỏi thế giới này? Về phần vì sao lại quay lại đây, có thể là sau khi chết linh hồn lại quay về nơi vốn có.

La Tố chưa từng nghiên cứu kĩ vấn đề này, bởi vì vấn đề làm cậu để ý nhất bây giờ là cự long: “Ngươi mới nói, cự long giam Thao Thiết, vậy người luôn đuổi theo Kì Lân là ai? Chẳng lẽ ngươi định nói với ta Thao Thiết cũng phân liệt linh hồn?”

Kì Lân nghe vậy, cười nhạt: “Thao Thiết sao có thể xuất hiện chứ, nó bị Cự Long quản rất chặt! Ngươi nghĩ thứ trong cơ thể Tu Lôi thật sự là Thao Thiết? Đừng chọc ta cười chết chứ! Kia bất quá chỉ là hậu đại của Thao Thiết, một sinh vật có diện mạo tương tự Thao Thiết mà thôi! Nó sỡ dĩ có hận ý với Kì Lân như vậy vì muốn báo thù cho tổ tiên!”

“Ngươi cùng từng nhìn thấy Tu Lôi ra tay rồi? Nó dùng được bao nhiêu năng lực thôn phệ? Hắc cầu của nó lần nào cũng chỉ biết nổ bùm một phát! Chút bản lĩnh đó mà dám nói là Thao Thiết, Thao Thiết chân chính sẽ không xuất hiện trước mặt các ngươi!”

“…” La Tố lâm vào trầm mặc, không thể không nói tin tức Kì Lân mang tới cho cậu quá chấn động, chỉ sợ liên minh không ai nghĩ tới.

La Tố buông lỏng bàn tay đang nắm chặt nơi nào đó, thản nhiên hỏi: “Nói cách khác… một ngàn năm trước ngươi bại trong tay con cháu Thao Thiết?”

Kì Lân nghe vậy, dường như bị túm lấy chỗ đau mà bắt đầu rít gào: “Đó là vì năng lực lão tử bị phong ấn! Nếu không đám nhóc đó sao đủ năng lực làm đối thủ của ta!”

“Là ai phong ấn ngươi? Lý do ngươi ở trong cơ thể ta là gì?” La Tố tiếp tục hỏi.

“Vô nghĩa, đương nhiên là Cự Long chết tiệt kia!” Kì Lân cố ý tỏ ra tức giận, không quan tâm tới vấn đề thứ hai La Tố đã hỏi. Bởi vì nếu thành thật trả lời, nhất định sẽ bị La Tố đánh cho một trận, nó ở trong cơ thể La Tố còn lí do gì nữa? Đương nhiên vì muốn cắn nuốt một phần linh hồn Kì Lân trong cơ thể La Tố, nhờ đó phá bỏ phong ấn, đi tìm Thao Thiết trả thù! Ai ngờ tên chết tiệt La Tố này lại dùng lực tinh thần chế trụ nó! Mặc kệ nói thế nào, dù là ‘thiện thể’ Kì Lân, nhưng phần thần lực khổng lồ này cũng rất bất thường! Bất quá nó vẫn đặt nghi vấn này trong lòng, không nói ra.

La Tố biết Kì Lân không nói ra toàn bộ sự thật, bất quá cậu để ý chuyện cự long hơn, vì thế hỏi ngược lại: “Chuyện Cự Long ngươi biết được bao nhiêu?”

“Thần thú đầu tiên từ lúc khai thiên lập địa, là lão chết tiệt giả vờ đứng đắn!” Kì Lân bĩu môi xem thường.

“Còn gì nữa?”

“Không có.”

“Thật sự?” La Tố lại đưa tay lên bộ vị đã có chút sưng đỏ.

Kì Lân vội vàng đưa tay bụm lại: “Chết tiệt! Thật sự thật sự! Lừa ngươi thì lão tử cả đời làm con ngươi là được rồi đi?”

La Tố lại nhìn chằm chằm Kì Lân, cũng chính là Tiểu Bạch một chốc, xác nhận đối phương hẳn là không lừa mình mới buông lỏng tay, ôm Kì Lân rời khỏi phòng thí nghiệm, đuổi về bên cạnh Tiểu Hôi.

“Ngao ô~~” Tiểu Hôi nhìn thấy em trai, lập tức dùng móng vuốt nhỏ của mình bấu chặt em trai vào lòng, móng vuốt sắc bén cơ hồ sắp bấu vào thịt Tiểu Bạch.

Nếu là bình thường Kì Lân nhất định sẽ gào khóc chửi cha mắng mẹ, ước gì rời khỏi tiểu tổ tông này thật xa, chính là giờ phút này, bị La Tố chà đạp xong, được tiếp xúc với ánh mắt trong suốt long lanh của Tiểu Hôi, nó cảm thấy thực thân thiết, chỉ còn kém không khóc ròng nữa thôi.

Thẳng đến giờ phút này Kì Lân mới phát hiện… đứa nhỏ Tiểu Hôi này thực sự rất đáng yêu! Ít ra so với ba ba nó, đứa nhỏ này chính là thiên sứ!

La Tố cùng Uy Nặc hẹn gặp vào buổi chiều thứ 6, quân bộ an bài không ít người canh gác ở phụ cận, thứ nhất tin thức về Cự Long là cơ mật, thứ hai bọn họ phải bảo vệ Kì Lân cùng người lãnh đạo trực tiếp Tư Loi Tạp, đương nhiên vấn đề mấu chốt nhất là quân bộ cũng muốn biết Uy Nặc có tìm được manh mối về Cự Long hay không.

Địa điểm gặp mặt là phòng thí nghiệm trước kia La Tố học tập, sau khi Uy Nặc rời đi đã có lão sư khác đảm nhiệm vị trí của anh, bất quá vì đang trong kì nghỉ nên phòng thí nghiệm không có ai.

Lúc La Tố và Tư Lôi Tạp tới, Uy Nặc đang thích thú nhìn những thiết bị mới, từ lúc từ chức giáo sư, anh không còn mặt áo blu trắng mà mặc một bộ quần áo đơn giản, nhìn có vẻ trẻ trung hơn trước kia rất nhiều.

“Đã lâu không gặp, Ngải Tố còn có… Tư Lôi Tạp.” Uy Nặc tựa hồ cũng không ngoài ý muốn thấy Tư Lôi Tạp xuất hiện, có thể trước đó đã nhận được tin từ quân bộ.

“Thật vậy.” La Tố quen thuộc tìm vị trí ngồi xuống, Tư Lôi Tạp thì im lặng đứng sau La Tố, làm hết phận sự của một người bảo tiêu.

“Phốc——” Uy Nặc thấy vậy, nhịn không được cười khẽ thành tiếng: “Hai người đúng là vẫn như xưa, Tư Lôi tạp, kế tiếp tôi muốn một mình trao đổi với học trò, có thể để không gian riêng tư cho chúng ta không?”

Tư Lôi Tạp cúi đầu nhìn La Tố một cái, tựa hồ có chút lo lắng.

“Tôi có mang theo khế ước thú, đừng lo lắng.” La Tố gật gật đầu với Tư Lôi Tạp.

“Tôi biết rồi, hai người chỉ có 20p.” Tư Lôi Tạp dặn dò xong, hướng La Tố nói: “Nếu có gì phát sinh, lập tức gọi điện cho tôi.”

Tư Lôi Tạp ra khỏi cửa điện tử, trong phòng thí nghiệm chỉ còn La Tố và Uy Nặc, La Tố không lên tiếng, cậu chờ Uy Nặc mở miệng trước, nếu Uy Nặc muốn gặp cậu, chắc chắn có việc cần cậu giải đáp.

“Tuy đã sớm có dự cảm, nhưng lúc biết tin học trò đáng yêu của mình lại là Kì Lân, tôi vẫn có chút kinh ngạc.” Uy Nặc nhún vai nói.

“Thầy đến tìm tôi, chỉ sợ không đơn giản vì muốn biểu đạt sự kinh ngạc của mình đi?”

“Đương nhiên.” Uy Nặc khẽ đẩy gọng kính, khóe môi mỏng nhếch lên: “Em từng gặp cự long.”

Không phải nghi vấn cũng không phải kinh ngạc, mà là khẳng định, nếu không phải Uy Nặc đã biết gì đó, anh không có khả năng dùng giọng điệu khẳng định để nói những lời này.

La Tố nhướng mi một chút: “Sao lại hỏi vậy?”

“Bởi vì tôi cũng gặp được cự long.” Biểu tình Uy Nặc thực bình tĩnh, nhưng con ngươi hẹp dài dưới thấu kính lại lóe lên thần thái điên cuồng: “Nói cho tôi biết! Thời điểm đó cự long nói gì với em?”

Trong lòng La Tố ‘lộp bộp’ một chút, vì sao Cự Long lại hiện thân trước mặt Uy Nặc? Chẳng lẽ có lí do đặc biệt?

“Chỉ là chút sự việc quan trọng thôi, tỷ như thời đại biến đổi, ân oán quá khứ linh tinh.” La Tố không dấu diếm, bởi vì thời đại liên minh đã sinh ra biến hóa, từ hồn thú, á thú, khế thú đã bắt đầu chuyển giao qua thời đại khế ước thú nhân cách hóa.

“Phải không? Hóa ra nó cũng chỉ nói với em những chuyện này.” Uy Nặc cụp mi mắt, ánh mắt có chút ảm đạm.

“Cự long nói gì với thầy?” La Tố hỏi lại.

“A.” Uy Nặc trào phúng nhếch khóe môi: “Hắn bảo tôi không cần tiếp tục tìm kiếm nữa.”

“…” La Tố lâm vào trầm mặc, cậu biết Uy Nặc có chấp nhất với Cự Long, vì thế thời điểm này, cậu không nên nói gì thì tốt hơn.

Sau một thoáng trầm mặc, Uy Nặc ngẩng đầu, dùng đôi ngươi hẹp dài chăm chú nhìn La Tố, trong đáy mắt ẩn ẩn có ngọn lửa đang thiêu đốt, dường như sắp phá nát giới hạn, điên cuồng bùng phát: “Em nhất định biết đi?”

Cố ý đè thấp thanh tuyến, có chứa cảm xúc mê hoặc cùng uy hiếp.

“Em là Kì Lân, em nhất định biết Cự Long ở đâu!” Âm thanh Uy Nặc lúc đầu còn bình tĩnh, chính là lúc nói xong lại đột nhiên cất cao âm điệu, giống như đã không thể khống chế được bản thân.

“Tôi không biết.” La Tố từ bộ dáng Uy Nặc có thể đoán được đối phương không biết được nhiều tin tức, nếu vậy, cậu cũng không cần quá lo lắng.

“Thầy còn muốn hỏi gì không?” La Tố định chấm dứt cuộc nói chuyện này.

“…” Uy Nặc cũng biết mình có chút mất khống chế, vì thế anh trầm mặc, chính là con ngươi cứ nhìn La Tố chằm chằm, giống như một lần nữa nhận thức người trước mắt.

Cuối cùng, Uy Nặc dùng âm thanh khô khốc nói: “Hắn… là người thế nào?”

“Thầy nói Cự Long sao?”

“Các người hẳn quen biết nhau từ thời viễn cổ đi? Nói cho tôi biết, hắn tồn tại dạng gì?” Ánh mắt Uy Nặc tràn ngập sắc bén làm tim người ta đập dồn dập, có ý tức gần như cố chấp và cuồng nhiệt.

“Tôi không nhớ rõ.” La Tố đứng lên, nhìn Uy Nặc như vậy, cậu đột nhiên cảm thán, có lẽ thứ gọi là mê muội chính là thế này, tuy chỉ thấy một lần nhưng vĩnh viễn không thể quên, rõ ràng không hề có hi vọng nhưng tình cảm chôn sâu trong tận đáy lòng vẫn không ngừng truy đuổi, Uy Nặc chính là như vậy.

“Tôi sẽ không ngăn cản thầy truy đuổi giấc mộng của mình, bất quá có đôi khi dừng lại, nhìn những người bên cạnh mình, có lẽ sẽ có phát hiện ngoài ý muốn.” La Tố vừa nói vừa đi về phía cửa điện tử, cậu không thể nhúng tay vào chuyện của Uy Nặc và An Khải Tư, bất quá ít nhất cũng gợi ý cho Uy Nặc một chút, để anh phát hiện bên cạnh có một người rất đáng quý trọng.

“Em nói là An Khải Tư?”

La Tố hơi khựng lại một chút: “Thầy biết?”

“Đương nhiên.” Uy Nặc theo bản năng nhếch khóe miệng.

“Thầy đúng là ác liệt.” Biết ý tưởng của đối phương, nhưng lại làm bộ như cái gì cũng không biết, đây là phương pháp tàn khốc nhất.

“Em nghĩ tình yêu là gì?” Uy Nặc hiển nhiên nhận ra suy nghĩ của La Tố, anh cười hỏi.

“Thầy muốn nói gì?” La Tố dừng lại trước cửa điện tử.

“Là trách nhiệm.” Uy Nặc chậm rãi nói: “Tựa như em và Tư Lôi Tạp, em cho rằng mình thích Tư Lôi Tạp, nhưng có lẽ đó chỉ là một loại ảo giác, Tư Lôi Tạp yêu và trả giá làm em cảm thấy trách nhiệm rất nặng nề, em cảm thấy mình có nghĩa vụ phải đáp lại, hay nên nói là nghĩa vụ phải xử lý, mà lúc này em cũng không chán ghét Tư Lôi Tạp vì thế em lựa chọn ở cùng một chỗ.”

“Tôi bất đồng, tôi theo đuổi là loại tình cảm mãnh liệt, có thể làm máu toàn thân tôi sôi trào, cho dù chỉ là một cái chớp mắt cũng tốt.” Lúc Uy Nặc nói những lời này, con ngươi bên dưới thấu kính lóe lên sắc thái điên cuồng.

“Vì thế người kia là cự long?” La Tố hỏi.

“Bởi vì chỉ có hắn mới làm tôi có cảm giác hưng phấn này, hơn nữa em không hiểu An Khải Tư, em ấy là nam nhân cho dù không cần yêu cũng có thể sống sót.” Uy Nặc bình tĩnh nói: “Em ấy xây dựng một tình yêu hoàn toàn không ảnh hưởng đến tình hình chung, cho dù thích tôi nhưng em ấy cũng có thể không chút do dự kết hôn với người khác, hoàn thành yêu cầu của gia tộc.”

“…” Quả nhiên không nên xen vào việc người khác? La Tố khẽ thở dài nói: “Tôi không có hứng thú với chuyện của các thầy.”

“Phải không?” Uy Nặc cười khẽ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Khoảnh khắc La Tố bước ra ngoài, Uy Nặc đột nhiên mở miệng: “Quên nói cho em một chuyện, lần tôi gặp được cự long, bên người hắn còn có một nam nhân khác, tôi không nhìn rõ diện mạo người đó, chính là những nơi ngón tay người này chạm đến, tất cả đều tiêu thất, giống như… bị cắn nuốt.”

Con ngươi La Tố một khắc này chợt co rút, lúc quay đầu lại, cửa điện tử đã đóng.

Tư Lôi Tạp thấy La Tố đi ra, lập tức tiến tới hỏi: “Nói chuyện xong rồi?”

“Ân…” La Tố áp chế khiếp sợ trong lòng, chẳng lẽ Thao thiết thực sự đã xuất hiện trên thế giới này? Chính là Cự Long vì sao lại thả Thao Thiết ra?

“Sao vậy?” Tư Lôi Tạp thấy La Tố nhíu mày, có chút lo lắng hỏi.

“Không có việc gì.” La Tố lắc đầu, không muốn làm Tư Lôi Tạp buồn phiền như mình.

Sau khi về đến nhà, La Tố kể lại cuộc nói chuyện với Uy Nặc cho Tư Lôi Tạp, bất quá cậu giữ lại đoạn Thao Thiết, không phải cậu không tin Tư Lôi Tạp, mà cậu sợ phiền toái, dù sao quân bộ liên minh trước giờ rất có bản lĩnh chọc người ta tức giận.

Có lẽ Thao Thiết cùng Cự Long xuất hiện chỉ vì có việc, nếu quân bộ biết được tin này, hơn nữa tùy tiện quấy rầy hai người họ, chỉ sợ lại gây hiệu quả ngược.

Buổi tối thừa dịp Tư Lôi Tạp bồi Tiểu Hôi chơi đùa, La Tố túm lấy Tiểu Bạch, cũng chính là Kì Lân vào phòng thí nghiệm ‘tra hỏi’.

“An tâm đi! Lão chết tiệt Cự Long kia cứ cách một ngàn năm sẽ cùng Thao Thiết lên mặt đất chơi một lần!” Kì Lân không chút khẩn trương nói.

“Vì sao?” La Tố nhíu mày.

“Ngươi quên? !” Kì Lân khó tin hét lớn: “Cự Long chết tiệt kia không biết bị điên gì, năm đó giam Thao Thiết sao mà giam thành yêu luôn! Hai người đó đã sớm ở cùng nhau hơn mấy vạn năm!”

“…” La Tố yên lặng thả Tiểu Bạch về phòng Bảo Bảo, một mình tiêu hóa tin tức chấn động này.

Quả nhiên… thần thoại bát quái không thể tin sao? Hóa ra sự thực năm đó lại là vậy? !