Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên

Chương 63




Nói đến thi đại học, cả Lạc gia tiến hành xác định lần cuối.

Lạc Thư ra sức khen ngợi: “Thủ đô tuyệt vời lắm còn gì, không phải Thế vận hội Olympic diễn ra ở thủ đô sao, làm công dân yêu nước thì chắc chắn phải đến xem. Lại nói lúc tổ chức Olympic giá phòng chắc chắn sẽ rất đắt đỏ, trụ kí túc xá tiện hơn đúng không, bố có thể vụng trộm vào ngủ cùng con cũng được, không phải rất tốt sao?”

Lạc Dũng gật đầu, “Thư Thư nhà chúng ta quả là có đầu óc làm kinh tế, đây đều là di truyền từ mẹ.” Hà Thục Phương cười rộ lên nói, một lát sau mới nhận ra một điều, liền hỏi: “Chờ một chút, thế mẹ trọ ở đâu?”

Lạc Thư làm bộ khó xử, “Mẹ, mẹ cũng biết đấy, vì mẹ con nhất quyết không được tiếp xúc với nữ sinh, cứ thế, đến đấy có lẽ con cũng không…”

Sau đó Lạc Dũng liền bị Hà Thục Phương công kích, không cho cơm ngon ăn, không thèm nhìn. Lạc Thư biết đây là tác dụng của “di tình”, bởi vì Hà Thục Phương rống lên là “Ông sinh được đứa con tốt!” Lạc Thư cầm lệnh bài miễn chết mang tên “Học sinh trung học” vui vẻ nhìn hai bố mẹ.

Dưới sự chờ mong của phần đông mọi người và một chút bất an Lạc Thư bước vào năm cuối cấp, trong lúc nghỉ hè cậu còn chủ động xin được học thêm, Hà Thục Phương càng ngày càng cảm giác học tâm lý là điều cần thiết, bởi vậy mà cùng con trai trải qua thời gian chuẩn bị đầy quan trọng này.

Lạc Thư cũng rất muốn thi tốt, đáng tiếc là cậu không nhớ nổi đề thi đại học, nếu không đã có thể giúp đỡ rồi. Hiện giờ chỉ có thể sử dụng tài nguyên sẵn có mà cố gắng.

Lâm lão gia tử rốt cục không yêu cầu Lạc Thư mỗi tuần đến đây một lần nữa, nhưng bởi vì Lạc Thư đã thói quen, cũng sẽ lấy lý do đi lấy bài tập để đến một thời gian, cảm giác được Lâm lão gia tử vừa lòng hơn với mình Lạc Thư cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Buổi sáng thứ bảy, Lạc Thư vừa mở cửa phòng liền nhìn đến Hà Thục Phương đứng bên cạnh điện thoại thổn thức không thôi. Lạc Thư vốn nhớ rõ hôm nay Hà Thục Phương làm ca chiều, liền đi đến bên cạnh, Hà Thục Phương lúc này vừa cúp điện thoại, Lạc Thư liền hỏi: “Mẹ hôm nay thay ca ạ?”

“Còn không phải là chuyện của anh họ con.” Hà Thục Phương thở dài, “Mẹ phải đi nhà ông bà ngoại một chuyến, con ngoan ngoãn ở trong nhà, cơm trưa đi ra ngoài quán gần nhà mà ăn, tiền ở trong ngăn kéo tự đi mà lấy.”

“Me, con cũng đi!” Lạc Thư giữ chặt Hà Thục Phương, cậu nghĩ nghĩ nói: “Cũng lâu rồi còn chưa gặp bà ngoại, con muốn đi.”

“Vậy được rồi.”

Lạc Thư đến nơi thì bác hai, mợ út đều đã đến, các bố không có ai xuất hiện, Lạc Thư biết hẳn đây là chuyện Hà Bồi làm lớn bụng con gái nhà người ta.

Theo kí ức của Lạc Thư, cuối cùng hai người này kết hôn, nhưng cô gái này không phải là người lần trước cậu gặp, người này từ bên ngoài đến, làm người không tồi, chỉ là yếu ớt thường bị bác gái làm khó dễ.

Lạc Thư lôi kéo bà ngoại nói để bà ngoại cùng mình làm bài tập, bà ngoại liền không tham dự vào thảo luận của mọi người. Lần này gặp mặt là do bác cả gái yêu cầu nhưng lại là người cuối cùng đến đây. Lạc Thư và bà ngoại ở phòng khác nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng mọi người nói chuyện.

“Chị cả, chị tính toán làm sao được?” Người mở miệng trước hết là Hà Thục Phương.

“Kì thật thì, chị cũng không thích con nhỏ kia chút nào, gia đình không được, người cũng không được. Còn nhỏ mà đã mang bầu đủ thấy không phải là người đứng đắn, cũng không biết cái thai trong bụng là nam hay nữ?”

“Chị hai bây giờ nói như thế mà làm gì, không phải cháu nó đến ở nhà anh chị sao? Cứ như thế kéo dài cũng không được!” Bác hai cũng mở miệng, cô cảm giác đứa nhỏ đấy không sai, cưới về nhà hẳn cũng là người chăm chỉ.

Bác cả gái không nói, mợ út lại nghĩ đến mặt khác, “Thế Hà Bồi nghĩ gì?”

“Bọn họ ngủ một ổ chăn với nhau còn nghĩ gì?” Bác cả tức giận nói, cô cũng không biết đứa con cưng của mình nghĩ như thế nào, thật vất vả tốt nghiệp đại học thế nhưng lại mang một đứa con gái lớn bụng về, hỏi gì cũng không trả lời, chỉ có ngủ với chơi máy tính.

“Chị cả, chị bảo bọn em đến là muốn nói chuyện kết hôn đúng không, làm sao được, như thế nào cũng phải tìm người đến giúp đỡ.” Hà Thục Phương nhìn ra đến, lần này nhất định phải kết hôn, chỉ là nhìn chị cả đầy mặt tức tối, có lẽ là tìm mọi người đến thương lượng làm hôn lễ cho đúng mực mà lại không cần tiêu xài nhiều tiền của mình.

“Thì đấy, cho nên chị mới tìm các em lại đây. Cậu út có một chiếc xe. Còn em ba ngoại trừ một chiếc xe của mình hẳn là còn có thể mượn được thêm nhiều chiếc nữa đi, em hai, em nấu ăn không tệ, chị chính là nghĩ…”

Phần sau Lạc Thư không muốn nghe thêm nữa, mặc dù có phần không phúc hậu nhưng người nhà chút việc ấy vẫn là phải giúp, Hà Thục Phương bọn họ không nhìn vợ chồng Hà Kiến Minh thì cũng sẽ nhìn Hà Bồi, dù sao cũng là con cháu mình nhìn xem lớn lên. Bên này bà ngoại lại chăm chú nhìn cậu giải đề toán, phẩy quạt cho cậu, trong núi muỗn nhiều, bà ngoại sợ chúng đốt Lạc Thư.

Lạc Thư cắn cắn đầu bút, quay đầu nhìn bà ngoại, nói: “Bà ngoại nghĩ thế nào ạ? Chuyện Hà Bồi ấy.”

“Thì kết hôn chứ còn gì, đứa nhỏ kia bà thấy không tồi. Bà cũng không nghĩ nhiều, có thể ở cùng nhau một đời là được, xinh đẹp gia thế cái gì, tất cả đều là thứ yếu.”

“Vậy nếu Hà Bồi cuối cùng lại đổi ý, làm ra thật nhiều chuyện làm sao được.” Lạc Thư hỏi tiếp.

“Thì còn có thể làm sao nữa? Chuyện con cháu do con cháu tự quyết định, ông ngoại cháu không phải nói sao, chính mình sẽ tự có phúc của mình.” Bà ngoại cười ha ha, Lạc Thư cũng cười theo.

Trước lúc rời đi, Lạc Thư đến tìm Hà Bồi, cô gái kia ngượng ngùng nói cho Lạc Thư biết Hà Bồi ở trong căn phòng đầu tiên biên phải trên lầu 2, Lạc Thư liền đi lên.

Lễ phép gõ cửa, bên trong không có động tĩnh gì, Lạc Thư đoán người này có lẽ đang đeo tai nghi chơi trò chơi, mở cửa ra quả nhiên là thế.

“Hà Bồi.” Lạc Thư đi đến bên cạnh Hà Bồi, anh ta liếc mắt nhìn Lạc Thư một cái rồi tiếp tục chơi trò chơi của mình.

Lạc Thư cũng không giận, tiếp tục đứng ở bên cạnh, chờ tới khi Hà Bồi đánh xong một ván mới thấy anh ta bỏ tai nghe xuống, đốt một điếu thuốc, khói lượn lờ bay lên, gã mở miệng nói: “Có chuyện gì, nói mau.”

“Anh đánh bạc?”

Hà Bồi nghe vậy giật mình, tàn thuốc lá rơi vào tay mới quay đầu, “Mày nói hươu nói vượn cái gì, không có chuyện thì biến!”

“Hà Bồi, anh cũng sắp làm cha rồi, cần phải biết chịu trách nhiệm, anh không phải một người, hơn nữa cờ bạc là không tốt.” Lạc Thư nói xong liền đi, vừa đóng cửa lại liền nghe thấy tiếng đồ rơi ầm ĩ, hẳn là Hà Bồi ném gạt tàn xuống. Lạc Thư thở dài đi xuống lầu,

Gần đây tâm tình của Lạc Thư không được tốt lắm, đây là điều mọi người biết, Lâm Tĩnh Minh chỉ cần nghe giọng của cậu cũng nhận ra, Lạc Thư chỉ nói mình đọc sách có chút khó chịu, chỉ cần một thời gian sẽ tốt hơn. Mọi người cũng đều tin tưởng như vậy, nói Lạc Thư không cần áp lực, Lạc Thư hơi chút cảm động một hồi.

Lạc Thư cũng biết mình đang ưu sầu, nhưng lại cảm giác cũng không phải do những chuyện này gây nên, cậu tìm không thấy đầu mối, thẳng đến một lần nọ làm ác mộng tỉnh lại.

Có đôi khi giấc mơ giống như một lời tiên đoán, ngày đó Lạc Thư đi mua bánh bao liền nhìn thấy được người mà cậu ngày đêm suy nghĩ.