Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên

Chương 65




Hà Thục Phương không muốn đánh rắn động cỏ, chỉ có thể nói bóng nói gió hỏi dò Lý Duệ.

“Có chuyện gì sao cô?” Hà Thục Phương bảo Lạc Thư mời Lý Duệ đến nhà mình ăn cơm, Lạc Thư ở phòng khách xem tivi, Lý Duệ lại bị Hà Thục Phương kéo vào phòng bếp. Cậu còn tưởng rằng mình bị nhờ giúp đỡ.

“Không có gì cả.” Hà Thục Phương thò đầu ra nhìn Lạc Thư sau đó mới hỏi Lý Duệ, “Lý Duệ à, cô biết cháu vẫn là học sinh ngoan. Cháu có thể cho cô biết một chuyện không?”

“Cô cứ nói đi ạ.” Lý Duệ run lên, cảm giác như bữa cơm hôm nay là Hồng Môn yến.

“Gần đây cháu có nhìn thấy Lạc Thư hay ngẩn người, thỉnh thoảng lại cười ngây ngô hoặc thở dài không?”

Lý Duệ không hiểu ra sao. Hai người về phòng ngủ kì thật không được bao lâu liền đến giờ tắt đèn, nhìn thấy mặt nhau mới là lạ. Nhưng Lý Duệ vẫn gật gật đầu bởi vì Lạc Thư đã bảo trước với cậu như thế.

Hà Thục Phương vừa thấy, trong lòng liền có giọng nói hò hét, “Nhìn xem, đây chính là đang yêu!” Hà Thục Phương cám ơn Lý Duệ, Lý Duệ lại không hiểu làm sao rời đi, cả bữa cơm ăn đều cảm giác buồn bực. Lạc Thư thì vì nhịn cười mà không ăn vào được bao nhiêu. Hà Thục Phương nhìn đến lại càng lo sầu, nhìn xem, cơm cũng ăn không nổi.

Xét thấy Hà Thục Phương có mấy lần đến trường đón Lạc Thư, Hà Thục Phương làm ra nhận định ban đầu là Lạc Thư đơn phương thầm mến, sau khi bị Hà Thục Phương hỏi Lạc Thư cũng cố tình lộ ra một ít, gần đây mỗi cuối tuần cậu sẽ đi ra ngoài một lần, nói là mua bữa sáng nhưng đi đến hơn 10h mới trở về. Kì thật Lạc Thư đi gặp Đinh Tiểu Hổ.

Cuộc sống của Đinh Tiểu Hổ giống y hệt như lúc trước, ở cùng với một cụ bà không con cái không người thân, sau khi cụ bà chết thì cậu tiếp tục sống ở đó. Đấy là một gian nhà ngói, gió bão đến còn có thể rơi vài tấm gạch, nhà dột là chuyện bình thường, nhưng ít ra có nơi để ngủ Đinh Tiểu Hổ cảm thấy đã rất thỏa mãn.

“Nhà em hơi sơ sài, anh đình để ý!” Những lúc Đinh Tiểu Hổ ngượng ngùng mặt liền đỏ lên nhanh chóng.

Lạc Thư nào sẽ để ý. Có vài người gặp nhau chính là kì quái như thế, chỉ cần liếc mắt nhìn liền có thể thích nhau thật lòng, lúc trước Lạc Thư còn cảm giác Đinh Tiểu Hổ có lẽ là đứa con cha mẹ mình sinh ra sau lại bị trộm đi mất. Đầu óc cậu phức tạp nên suy nghĩ có phần kì quái.

Nhưng là ai có thể nói như vậy không thể là người thân đâu? Lạc Thư luôn tin tưởng vào ấn tượng ban đầu của mình.

Đinh Tiểu Hổ nói mình nhỏ hơn Lạc Thư 5 tuổi, kì thật đến cả Đinh Tiểu Hổ cũng không biết mình thực sự bao nhiêu tuổi. Chỉ là đoán đoán. Chính phủ luôn kiểm tra rất kĩ vấn đề giáo dục bắt buộc 9 năm, nhưng cụ bà chết đi quan tâm đến việc ăn uống của bản thân đã đủ mệt mỏi, mọi người trong trường cũng không thân mật, Đinh Tiểu Hổ cảm thấy không thoải mái liền bỏ. Lạc Thư lần này đến là để cho cậu đến trường, qua mấy năm Lạc Thư coi như cũng có chút tiền dành dụm, nguồn thu lớn nhất là tiền mừng tuổi. Ăn mặc dù sao vẫn dùng trong nhà hoặc là Lâm Tĩnh Minh, Lạc Thư căn bản không phải bỏ ra.

Đinh Tiểu Hổ nghe hiểu được ý đồ Lạc Thư đến, ngồi nghiêm chỉnh, “Anh có ý gì vậy?”

“Có ý muốn nuôi em chứ sao!” Lạc Thư cười cười, Thượng đế sáng tạo Lâm Tĩnh Minh là để Lâm Tĩnh Minh nuôi Lạc Thư, sáng tạo Lạc Thư là để cho Lạc Thư nuôi Đinh Tiểu Hổ, Lạc Thư cho rằng là như thế.

“Anh bao nhiêu tuổi chứ.” Đinh Tiểu Hổ nhìn nhìn Lạc Thư, “Hơn nữa người anh cũng đâu có khỏe mạnh hơn em là bao. Lại nói, việc này nhà anh không biết đúng không.”

“Không biết. Nhưng là anh coi em là em trai của mình, em trai ruột.” Lạc Thư cũng không tính toán giải thích nhiều, “Anh thích em, vừa thấy em liền cảm giác thân thiết, chính là vì như thế. Em nói đi. Có chịu nhận anh là anh trai không.”

Lạc Thư nói không khác gì bọn cướp, Đinh Tiểu Hổ không ý thức được đây chính là một nguyện đánh một nguyện ai. Kì thật cậu còn rất vui vẻ vì một người quá cô độc. Cho nên hai người cứ thế kết bái huynh đệ, về sau Lạc Thư nghĩ lại cũng cảm giác khó mà tin tưởng được, chỉ có Đinh Tiểu Hổ nói: “Nhìn vừa mắt thì cứ quất, trên đời này làm gì có nhiều người vừa mắt mình cơ chứ! Đây là phúc khí.”

Cứ như thế, Lạc Thư ở bên ngoài ‘nuôi’ em trai, vì thêm Đinh Tiểu Hổ nên bận rộn hơn nhiều, Lạc Thư để cho Đinh Tiểu Hổ trọ ở gần trường, phòng ở cũ cậu nhìn rất lo sợ, cảm giác chỉ cần gió thổi đến sẽ đổ mất. Đời này Lạc Thư không thể nào có con của mình, cậu liền đem tất cả tình thương của cha trút xuống người Đinh Tiểu Hổ, Đinh Tiểu Hổ cũng ngoan, kì thật cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, rất ỷ lại.

Đinh Tiểu Hổ vẫn tưởng rằng Lạc Thư chỉ là nói, hoặc là làm giống như những người trước đây cậu từng gặp, cho một ít tiền, quần áo. Đinh Tiểu Hổ là nhà khó khăn trong khu này, cuối năm đài truyền hình sẽ đến một chuyến, đi theo có vài cán bộ. Người người đều thích lên hình, không thèm xem cậu mà chỉ nhìn chằm chằm vào máy quay. Cậu cũng đã quen với điều ấy.

Đinh Tiểu Hổ là loại người nếu anh tốt với tôi tôi sẽ đối với anh càng tốt. Một tháng sau liền bắt đầu gọi Lạc Thư là “Lão Đại.”

“Bả

o anh ca ca cũng được mà.” Lạc Thư cảm thấy Lão đại nghe rất con buôn, đời này cậu có thể tưởng tượng đào tạo Đinh Tiểu Hổ thành bác sĩ, đương nhiên đây cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, cuối cùng vẫn phải tùy theo sở thích của người ta. Dù sao chỉ cần không làm chuyện xấu Lạc Thư liền sẽ giơ tay chân đồng ý.

“Không được, em cảm thấy lão đại nghe rất hay.” Đinh Tiểu Hổ còn cứng đầu hơn cả Lạc Thư, bởi vậy Lạc Thư đành phải nghe theo.

Hà Thục Phương gần đây cảm giác Lạc Thư càng ngày càng kì quái, Lạc Thư uống nhiều thuốc, kết quả dự thi cũng giảm xuống rất nhiều. Hà Thục Phương mất bình tĩnh, gọi điện thoại cho Lâm Tĩnh Minh. Về phần Lạc Thư vì bận rộn học tập, bận rộn Đinh Tiểu Hổ nên xem nhẹ Lâm Tĩnh Minh trong chốc lát. Lâm Tĩnh Minh nói chuyện với Hà Thục Phương, trong lòng trầm xuống, nói sẽ cùng nói chuyện với Lạc Thư. Trên thực tế là suốt đêm chạy trở về.

Hà Thục Phương nhìn người đến gõ cửa nhà mình là Lâm Tĩnh Minh liền hoảng sợ. Trong lòng lại cảm động tràn trề, nhìn đứa nhỏ này, Hà Thục Phương thật vui mừng.

Hôm nay là chủ nhật, Hà Thục Phương đi làm ca chiều, vì cho hai người một không gian riêng để nói chuyện với nhau nên cô liền đi mua sắm. Lạc Thư ở trong phòng làm bài tập, làm xong còn phải đến nhà Đinh Tiểu Hổ, hai người đã hẹn nhau sẽ đi chơi.

Lạc Thư vừa làm xong xoay người liền bị Lâm Tĩnh Minh ôm vào lòng. Tay cậu giơ lên, nghĩ ôm nhưng cuối cùng vẫn để thõng xuống, Lâm Tĩnh Minh chú ý tới, trong lòng đau nhói.

“Lâm Tĩnh Minh, em còn có việc, chúng ta đợi một lát nữa mới nói chuyện được chứ?” Thời gian hẹn gần đến, kì thật Lạc Thư là đang trốn tránh. Hiện giờ cậu có chút sợ hãi khi nhìn thấy Lâm Tĩnh Minh, cho nên mới qua loa gọi điện.

Lạc Thư thấy Lâm Tĩnh Minh chậm rãi trượt xuống, anh quỳ trên sàn ôm lấy chân Lạc Thư, vùi đầu vào trong đó, không chịu để Lạc Thư rời đi.

“Lâm Tĩnh Minh –” Hai chân Lạc Thư bị ôm chặt không thể động đậy. Cúi đầu nhìn xuống, Lạc Thư thấy được bờ vai anh rung lên, ống quần cảm giác ướt át, cả người cậu cứng lại. Kéo Lâm Tĩnh Minh lên nhưng anh vẫn không nhúc nhích.

“Lạc Lạc, em đừng rời bỏ anh!” Lâm Tĩnh Minh ôm chặt lấy Lạc Thư, “Anh biết chỉ cần có cô gái nào đó ám chỉ, một ngày nào đó em sẽ tìm đến bọn họ. Nhưng là anh rời đi, không ngăn được những bức thư đó, chỉ là anh cảm giác em sẽ vẫn thích anh. Chúng ta thân mật, tốt như vậy.”

Lạc Thư run rẩy, mấy lá thư kia!

Lâm Tĩnh Minh nghẹn ngào, “Chúng ta cùng nhau lớn lên, chỉ có lẫn nhau. Lạc Lạc, anh nên làm cái gì bây giờ, làm sao được? Em thích con gái anh nên chúc phúc cho em sao? Nhưng anh làm không được, làm không được. Lạc Lạc, em bảo anh phải làm gì bây giờ…”

“Đồ ngu ngốc này.” Lạc Thư khóc không ra tiếng, cậu ngồi xuống ôm lấy vai Lâm Tĩnh Minh, “Ngoại trừ yêu anh em còn có thể yêu ai? Anh cũng không phải không biết em từ nhỏ đến lớn không thích một ai khác. Được rồi, buông ra nào, em đưa anh đến một chỗ.”

Dọc theo đường đi Lâm Tĩnh Minh không buông tay cậu ra, Lạc Thư cũng để mặc nó, đưa anh đến chỗ của Đinh Tiểu Hổ, Đinh Tiểu Hổ đã sớm chờ ở cửa. Nhìn thấy hai người đến tò mò nghiêng đầu.

“Dây là người anh thích.” Lạc Thư giới thiệu, chỉ chỉ vào Lâm Tĩnh Minh, “Anh rể của em, không phải, chị dâu của em.”

Đây là lần đầu tiên Lạc Thư nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc như thế của Lâm Tĩnh Minh, Lạc Thư véo tay anh, “Bĩnh tĩnh một chút, sau 90 toàn người đặc biệt cả.”

Quả nhiên, sau một hồi kinh ngạc, Đinh Tiểu Hổ liền trở lại. Ngược lại còn tò mò hỏi Lâm Tĩnh Minh rất nhiều vấn đề. Tuy Lâm Tĩnh Minh còn có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng là vẫn kiên nhẫn trả lời. Bởi vì Lạc Thư đối với anh rất tốt, Lâm Tĩnh Minh biết.

“Lão lão đại!”

Lạc Thư vừa rửa xong hoa quả liền nghe thấy Đinh Tiểu Hổ nịnh nọt gọi.

“Lão đại, thảo nào mà lão đại thích anh ấy, đến em cũng thích. Anh ấy thật là lợi hại!” Đinh Tiểu Hổ còn chưa nói xong Lạc Thư đã rời đi.

Lâm Tĩnh Minh và Đinh Tiểu Hổ coi như là gặp mặt tốt đẹp, hơn nữa cảm tình còn tốt hơn cả mong đợi của Lạc Thư. Nhưng mà nhìn vẻ mặt sùng bái a dua của Đinh Tiểu Hổ, Lạc Thư có chút khó nhận.

Rời khỏi nhà Đinh Tiểu Hổ, trên đường Lạc Thư nói hết toàn bộ, Lâm Tĩnh Minh vẫn cau mày nghe, Lạc Thư không đoán được Lâm Tĩnh Minh suy nghĩ gì, chọc chọc eo anh, “Nói gì xem nào? Thế nào? Ý tưởng của em thì sao?”

Ý tưởng của Lạc Thư là khiến cho trong nhà tưởng rằng cậu bị tổn thương cảm tình, sau đó tỏ vẻ không thích nữ sinh, như vậy không phải tất cả mọi người đều vui vẻ sao.

“Lạc Lạc, anh xin lỗi.”

“Làm sao?”

“Là anh không có năng lực nên mới khiến em phải như vậy. Bố mẹ sẽ đau lòng.”

“Hừ, anh cho rằng sau này họ sẽ không đau lòng chắc? Hiện giờ cứ cho biết từng chút một cũng so với sau này đùng một cái vỡ lở ra hết tốt hơn nhiều.” Lạc Thư không nói gì, “Nhìn anh gọi mẹ thuận miệng thế rồi cơ mà. Về sau để cho người khác gọi, anh vui không?”

“Không vui. Hơn nữa, anh vốn nên gọi cô chú là bố mẹ.” Lâm Tĩnh Minh trả lời đầy đương nhiên.

Lạc Thư không thèm để ý đến, nói tiếp: “Nhưng anh phải phối hợp em, biết không hả? Đây chính là vì tương lai của hai chúng ta, anh cũng phải cố gắng. Học tập tốt hướng về phía trước. Biết chưa?”

“Biết.”

Thế này mới ngoan. Lạc Thư vui vẻ theo Lâm Tĩnh Minh về nhà, vừa nhìn thấy Hà Thục Phương liền vội vàng xụ mặt xuống.