Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên

Chương 7




Lạc Thư hiển nhiên nhớ rõ đường đến nhà Lâm Tĩnh Minh. Nhưng lúc này cậu thật ra có chút giận Lâm Tĩnh Minh không đưa cho mình số điện thoại, khiến cậu phải chạy đến.

Thật vất vả chạy đến trước cổng vào Đại viện nhưng bảo vệ không cho cậu vào, vừa vặn lại gặp Tôn Thắng Siêu chạy bộ trở về, tên này thật đúng là yêu thích rèn luyện thân thể.

Lạc Thư mừng rỡ hô tô một tiếng: “Tôn Thắng Siêu”. Cậu biết Tôn Thắng Siêu cũng ở khu này, còn là hàng xóm của Lâm Tĩnh Minh.

Tôn Thắng Siêu hai ngày nay vẫn đang tập nói tiếng phổ thông, có mấy từ đã có thể nói thật sõi, đang định thứ hai nhìn thấy Lạc Thư sẽ khoe khoang, không ngờ giờ lại gặp, còn biết tên mình, mừng rỡ định chào hỏi thì bị Lạc Thư kéo đến trước mặt bảo vệ.

“Cháu cùng người này quen biết, hiện giờ có thể cho cháu vào không.”

Bảo vệ vừa thấy là công tử Tôn gia lập tức cúi chào, cũng không ngăn cản hai người. Lạc Thư không có nhiều thời gian nên không nói chuyện với Tôn Thắng Siêu mà chạy đến nhà Lâm Tĩnh Minh, Tôn Thắng Siêu cũng chạy theo. Lâm gia và Tôn gia tuy xem là hàng xóm nhưng khoảng cách vẫn có chút xa, Tôn Thắng Siêu nhìn hướng Lạc Thư chạy liền biết là đến nhà Lâm Tĩnh Minh, thầm nghĩa hóa ra Lâm Tĩnh Minh đã sớm đưa Lạc Thư đến nhà. Lẽ ra mình cũng nên dẫn Lạc Thư đến gặp mẹ, ngày hôm qua còn bị lão ba đánh, lão mẹ không giúp đỡ, còn nói trường học không có bé gái xinh đẹp, lần này cần phải khoe mẹ, Tôn Thắng Siêu có chút đắc ý, có Lạc Thư xinh đẹp như vậy đi cùng thật là tốt, trong Đại viện này có ai so được chứ?

Lạc Thư vừa chạy đến Lâm gia thì cổng cũng mở ra, bước ra ngoài là một người chừng 40 tuổi, Lạc Thư biết đây là dì Quế, ở Lâm gia mười mấy năm, phụ trách việc nhà trong Lâm gia, là một người tốt. Dì Quế nhìn đứa nhỏ xa lạ này, Tôn Thắng Siêu còn đang đi theo sau.

“Dì Quế, chúng cháu đến tìm A Tịnh, cậu ấy có ở đây không?” Tôn Thắng Siêu hỏi.

“Có có. Các cháu đi vào để dì đi gọi”. Dì Quế cười cười nói.

Lạc Thư định một mình gặp Lâm Tĩnh Minh, không nghĩ tới Tôn Thắng Siêu cũng theo vào, Tôn Thắng Siêu tự nhiên như ở nhà mình, mời Lạc Thư ngồi vào sofa, Lạc Thư lúc này mới có thời gian nhìn kĩ lại.

Giờ là tháng mười, buổi sáng vẫn hơi lạnh, tiểu tử này mặc áo trắng rộng thùng thình cùng quần đùi, hẳn là vừa chạy về, Lạc Thư nhớ cậu ta có thói quen chạy bộ, lúc nào cũng tập thể thao, nhìn cơ thể kia khiến cậu cũng hâm mộ thật lâu. Bất quá người vận động xong đều có mùi mồ hôi, thế nhưng Tôn Thắng Siêu lại cứ ở gần mình.

Lạc Thư ngửi thấy bữa sáng cậu ta hẳn là ăn hành. Lạc Thư bịt mũi lùi về phía sau nói: “Cậu về nhà tắm rửa đánh răng, nếu không thì cách xa tớ 3m!”

Tôn Thắng Siêu vốn định tạo quan hệ không ngờ bị đả kích. Lạc Thư nhìn cậu ta như vậy cũng có chút ngượng ngùng, trước kia hai người làm tổn thương nhau dù sao cũng đến mười sáu mười bảy năm nhất thời không bỏ được thói quen cũ. Đối với đứa nhỏ này lại có phần quá mức nên đành phải bỏ tay ra, dùng giọng điệu trẻ con nói: “Mẹ nói chạy xong phải tắm rửa sạch sẽ, như vậy mới là bé ngoan. Tớ là bé ngoan, cậu cũng có thể là bé ngoan”.

Tôn Thắng Siêu nghe vậy lập tức vui vẻ trở lại, cười nói về nhà tắm rửa, bảo Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh chờ mình, Lạc Thư đáp bừa. Tôn Thắng Siêu vừa rời đi trên lầu liền truyền đến tiếng bước chân, Lâm Tĩnh Minh đi vội vàng khiến dì Quế không theo kịp. Dì thầm nghĩa là đứa nhỏ nhà ai mà làm cho Lâm Tĩnh Minh vui vẻ như vậy, đến cả đứa nhỏ Tôn gia còn chưa được hưởng đãi ngộ này!

Lâm Tĩnh Minh đương nhiên rất cao hứng, anh không nghĩ tới Lạc Thư sẽ đến, phỏng chừng hẳn là Tôn Thắng Siêu dẫn đến. Vừa thấy mặt anh liền ôm Lạc Thư, thẳng đến lúc Lạc Thư ho khan mới tiếc nuối buông ra.

Dì Quế cầm đồ uống đến, nhìn hai người như vậy có chút giật mình, Lâm Tĩnh Minh đối với mọi người vẫn bảo trì chút khoảng cách. Dì Quế nhớ lại đây hẳn là đứa nhỏ lão gia tử nhận lầm tên Lạc Lạc hơn nữa Lâm Tĩnh Minh mấy hôm trước còn nói là cùng một người bạn ăn cơm trưa. Bất quá trông bộ dáng thực xinh đẹp, không tránh được lại nhận lầm, dì Quế vốn thích trẻ con, lại càng không nói là thiếu gia nhà mình thích.

Lạc Thư cảm thấy nói chuyện ở đây không thích hợp vì thế liền nói thầm bên tai Lâm Tĩnh Minh: “Chúng ta đến phòng anh đi, em có việc muốn nói với anh”. Lâm Tĩnh Minh lần đầu tiên thấy Lạc Thư thân cận với mình như thế liền gật gật đầu, nhân tiện cầm một ly nước cam.

Vừa đến phòng Lâm Tĩnh Minh liền đem Lạc Thư ngồi lên đùi, giống như là ôm đứa nhỏ. Lạc Thư vì hôm nay chuẩn bị đi ăn nhà hàng nên Hà Thục Phương chuẩn bị cho cậu quần áo mới, áo sơmi trắng và quần dài màu lam, nhìn xinh xắn đáng yêu nhưng mà có hơi gầy, tựa như sẽ bị gió thổi bay đi mất.

Lâm Tĩnh Minh nhìn rất thích, cho Lạc Thư uống nước cam liền thơm cậu ‘chụt’ một cái, mặt Lạc Thư liền đen lại.

“Sao lại cứ làm như vậy a!”

“Bởi vì thích em”, Lâm Tĩnh Minh nắm thật chặt bàn tay, “Hơn nữa Lạc Lạc cũng thích anh”.

Gặp chuyện mất mặt như thế, Lạc Thư trong lòng oán hận bất quá hôm nay có việc nên không so đo.

“Anh có thể cho em mượn xe không? Hôm nay em muốn đi nhà bà ngoại đón mọi người, nhưng xe của ba không đủ chỗ”. Lạc Thư trực tiếp hỏi.

“Có thể” Lâm Tĩnh Minh liền đáp ứng, chỉ cần thấy Lạc Thư vui vẻ thì tâm tình anh cũng tốt lên.

“Thế thì chúng ta mau đi thôi, sắp không kịp rồi”. Lạc Thư nói xong liền từ trên đùi Lâm Tĩnh Minh nhảy xuống, kéo tay Lâm Tĩnh Minh đi.

Nói với lái xe một tiếng liền ổn thỏa, có điều Lạc Thư nhìn Lâm Tĩnh Minh ngồi trên xe liền nói: “Không phải là anh định cùng đi chứ?” Sẽ không đủ chỗ.

“Không sao,” Lâm Tĩnh Minh cười bóp bóp mũi Lạc Thư, lần này bọn họ đi xe jeep, hẳn là đủ chỗ, “nếu thiếu thì chúng ta cùng ngồi ghế trước, như vậy thì tốt rồi”.

Lạc Thư không còn cách nào khác chỉ có thể đi cùng. Bất quá Lâm Tĩnh Minh thật có năng lực, nhỏ như vậy mà không cần hỏi Lâm lão gia tử mà có thể dùng xe. Đáng thương cho bé Lạc Thư, thân thể được tắm rửa thơm tho giờ đã không còn, trở về có khi lại bị mẹ nhéo tai.

Đến nhà, không giải thích nhiều Lạc Thư đã thúc giục ba mẹ, Lạc Dũng giờ cũng không chú ý ảnh hưởng này nọ, ở trước mặt nhà vợ tạo hình tượng tốt mới là trọng điểm, vì vậy Lạc ba chở Lạc mẹ, Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh ngồi xe jeep đến Hà gia.

Nhà hàng kia là có hạn chế thời gian, hiện giờ đã muộn nên chỉ có thể đón người đến thẳng nhà hàng, đi thăm nhà mới chỉ có thể để dành đến khi ăn xong.

Bác gái cả vừa nhìn thấy xe jeep đã nói muốn ngồi ở đấy, cũng không muốn ngồi xe tải vì xe tải ngoại trừ ghế trước thì những hàng ghế khác cũng không được tốt vì thế bác gái cả và con trai 11 tuổi liền ngồi lên. Mợ út vì có đứa nhỏ nên cũng ngồi xe jeep, ông bà ngoại lại càng không cần nói Lạc Dũng cũng không muốn để họ chịu khổ. Cũng may nhà bác hai không nói hai lời đã lên xe tải, Lạc Dũng cười nói xin lỗi. Hiện giờ cũng vạn phần cảm tạ đứa trẻ Lâm gia.

Bởi vì thời gian gấp rút, Lạc Thư thành thật chờ trong xe, nhìn một đám người tiến đến cậu và Lâm Tĩnh Minh thật sự chỉ có thể cùng ngồi ghế đầu. Đám người bà ngoại gặp Lâm Tĩnh Minh nhất thời giật mình, không biết phải chào hỏi như thế nào.

“Bà ngoại, đây là Lâm Tĩnh Minh – bạn học của cháu”. Lạc Thư giới thiệu nói, “Đây là xe nhà anh ấy”.

“Vậy à” Bà ngoại cười gật đầu, nhìn Lâm Tĩnh Minh nói: “Thật sự cám ơn cháu. Vị này hẳn là Lâm ba đi, đường xa vất vả như vậy, thật sự là làm phiền rồi”. Bà ngoại nói cảm tạ với người lái xe.

“Bà khách khí rồi, cháu họ Lý, là lái xe của Lâm gia, đây là chức trách của cháu”. Đây là lần đầu tiên Lạc Thư thấy lái xe nói nhiều như vậy, theo Lạc Thư biết lái xe của Lâm gia phỏng chừng thân phận cũng không thấp, cách ứng xử của người này khiến cậu bội phục, nhất là cách đối với bà ngoại.

“Bà ngoại, ông ngoại

, cháu là Lâm Tĩnh Minh, mọi người có thể gọi cháu A Tĩnh”. Lâm Tĩnh Minh tuy rằng không lớn nhưng nhìn người không phải không biết, nhìn người lên xe anh cũng đại khái biết người Lạc Thư thích là ai. Căn cứ kết giao với người đối tốt với Lạc Thư, Lâm Tĩnh Minh tự nhiên cũng đem bọn họ thành người một nhà.

Lái xe vừa nói sau, hơn nữa Lâm Tĩnh Minh nhìn qua cũng rất có nền nếp, Lạc Dũng lại là công chức nhà nước, mọi người cũng đều biết người này thân phận hẳn không đồng nhất. Bất quá bà ngoại thật ra không có cảm giác gì, người này có quan hệ tốt với cháu mình thì cũng đối đãi như với cháu, đây chính là yêu ai yêu cả đường đi, áp dụng với tất cả mọi người.

Anh họ Lạc Thư từ lúc nhìn thấy Lâm Tĩnh Minh liền không dời mắt. Lớn tuổi một chút cũng có tác dụng, anh nhìn ra quần áo Lâm Tĩnh Minh không phải ai cũng mua được. Khi đó sách lậu không nhiều lắm, không giống như bây giờ đi đâu cũng nhìn thấy adidas.

Hà Bồi nhỏ giọng nói với mẹ, bác cả trong đầu bắt đầu tính toán, may mắn hôm nay đến ăn cơm bằng không sao có thể biết Lạc Dũng có năng lực như thế này. Cho nên đây là lần đầu tiên vị bác gái cả này không nói lời khó nghe, thậm chí còn khen Lạc Dũng mấy câu.

Bởi vì Lâm Tĩnh Minh đi cùng cho nên Lạc Dũng đặt thêm hai chỗ, lái xe sống chết không chịu đến, nhưng Lâm Tĩnh Minh lại đáp ứng ngay, thật ra anh không hứng thú ăn cua, chỉ đơn thuần muốn ăn cơm cùng Lạc Thư. Cho nên lúc ngồi xuống cũng ngồi cạnh Lạc Thư.

Người sáng suốt đều nhìn ra hai người quan hệ rất tốt, Lâm Tĩnh Minh tuy không thích ăn cua nhưng xử lý cua rất tốt. Hà Hiểu Phân ngồi đối diện ăn không biết xấu hổ, vừa rồi ngại khí thế của Lâm Tĩnh Minh nên mới cách xa Lạc Thư, bất quá cô nhóc không ghét Lâm Tĩnh Minh, thậm chí còn rất thích, hơn nữa nhìn hai nhóc con ở cùng với nhau thấy thế nào cũng vui mắt.

Hà Bồi ngồi cạnh Hà Hiểu Phân chỉ cười nhạt, kì thực anh muốn ngồi cạnh Lâm Tĩnh Minh, còn muốn hỏi quần áo kia bao nhiêu tiền, mua chỗ nào. Có điều Lâm Tĩnh Minh vẫn là bộ dáng xa cách, Hà Bồi vẫn là có khí phách. Nhìn Lâm Tĩnh Minh đem thịt cua đặt chỉnh tề vào bát Lạc Thư, mọi người đều có chút hâm mộ.