Trọng Sinh Chi Thùy Mộ

Chương 54




Áo cưới màu trắng chấm đất, áo trễ ngực có thể nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp cùng với bả vai mượt mà, phần eo ôm vừa vặn ôm chặt, eo nhỏ thướt tha, phía dưới xòe ra, ngắn đến đầu gối, phía sau kéo dài giống như đuôi một con công.

Không thể nghi ngờ, áo cưới là thích hợp nhất đối với mọi phụ nữ, có thể làm cho mọi phụ nữ trở nên xinh đẹp hoàn mỹ, mà cô gái trước mặt Khang Đồng Thành lúc này, làm sao có thể nói là không đẹp? Không, cô ấy tuyệt đối xinh đẹp, hiện tại lại mặc áo cưới màu trắng tinh, đẹp đến nỗi không ai có thể so sánh.

Khuôn mặt Khang Đồng Hân trang điểm nhẹ nhàng khiến cho ngũ quan xinh đẹp càng thêm diễm lệ. Hai má của cô ửng đỏ, nguyên nhân có lẽ là do cô thẹn thùng.

“Tiểu Hân thật quá xinh đẹp!”

“Đúng vậy, khó trách có thể mê đảo Khương tổng.”

“Ừ ừ, thật sự là rất đẹp!”

Ba cô gái đồng thời lên tiếng tán thưởng.

Quả thật rất đẹp, Khang Đồng Thành tuy rằng không nói gì nhưng trong lòng cũng có nhận thức tương đồng, càng chua sót, bởi vì hiện tại Khang Đồng Thành bất kể xinh đẹp đến cỡ nào, đều không thể tránh được vận mệnh bị trả thù.

Khương Hàn là của cậu, không ai có thể cướp đi, nhưng cậu không muốn Khang Đồng Hân phải khổ sở, cho dù cậu thậm chí không biết Khương Hàn dùng cách gì để trả thù, trái tim yếu ớt của cậu ẩn ẩn lo lắng Khang Đồng Hân có thể bị thương tổn sâu sắc. Hiện tại, cậu chỉ hy vọng Khương Hàn không làm gì quá đáng.

Bên kia, Khang Đồng Hân đang được mọi người vây quanh, chợt thấy Khang Đồng Thành ở đây, khóe miệng lập tức giương lên.

“Tiểu Thành, em tới rồi!”

Khang Đồng Hân nói, trong giọng nói tràn đầy vui sướng.

Khang Đồng Thành gật đầu, tươi cười.

“Hôm nay chị thật đẹp.”

“Thật sao?”

Tựa hồ đáng vui sướng hơn bất cứ lời khen của ai khác, Khang Đồng Hân càng cười tươi tắn, tại chỗ xoay một vòng.

“Bộ này là bộ đầu tiên, rất đẹp sao? Em còn muốn chị thử mấy cái khác không?”

Đối với việc này Khang Đồng Thành thật không biết trả lời như thế nào, mà ba cô gái ở bên cạnh khuyến khích Khang Đồng Hân thử cái khác.

“Tiểu thư, ánh mắt của cô thật tốt, đây là bộ đẹp nhất trong tiệm chúng tôi, cũng là bộ có khí chất nhất, nhưng mà sau khi nhiều người mặc vào lại cảm thấy không thích hợp, cô cũng biết quần áo càng tốt, càng kén chọn người mặc mà. Tiểu thư thật sự rất đẹp, bộ áo này giống như làm cho riêng cô vậy, cô xem, những cây kim tôi chuẩn bị đều không cần dùng tới.”

Tuy rằng đa số nhân viên cửa hàng đều có nhiều lý do để người ta mua hàng nhưng vẻ xinh đẹp của Khang Đồng Hân đã hiển hiện trước mắt.

Khang Đồng Hân đứng trước gương nhìn trước nhìn sau.

“Tiểu Thành, em nói có nên đổi hay không? Kỳ thật đổi đến đổi đi cũng có chút phiền phức, áo cưới này chị cũng thích.”

Khang Đồng Hân có chút do dự.

Khang Đồng Thành ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nghe Khang Đồng Thành gọi liền ngầng đầu lên.

“Chị thích là được rồi, em cảm thấy cái này rất đẹp.”

Nghe Khang Đồng Thành nói vậy, Khang Đồng Hân hoàn toàn quyết định nói:

“Vậy lấy cái này đi, làm một cái mới y như vậy thì mất bao lâu?”

Không để ý đến các cô gái thở dài bên cạnh, Khang Đồng Thành nói với nhân viên cửa tiệm.

Nhân viên cửa tiệm xem lại sổ sách.

“Cái này là từ nước Pháp chuyển về, muốn cái mới phải một tháng!”

“Ừ, vậy lấy cái này.” Khang Đồng Hân cười nói, rồi sau đó vào phòng thay quần áo.

Khang Đồng Thành không có việc gì ngồi ở bên ngoài, rồi sau đó nhìn thấy mấy cô gái đi theo Khang Đồng Hân không có cơ hội thử áo cưới lưu luyến tạm biệt Khang Đồng Hân.

Khang Đồng Thành cúi đầu, nhìn bàn tay mình, ở trong tiệm áo cưới như thế này làm cậu không thoải mái, bởi vì cậu vĩnh viễn không có khả năng danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ với Khương Hàn, ít nhất là ở Trung Quốc thì không thể. Mà ở nước ngoài, cậu cũng không muốn.

Không ai nguyện ý cùng với người mình yêu trong một mối quan hệ mờ ám, hoặc là nói phải cố gắng chứng minh được quan hệ trước mặt mọi người.

Khang Đồng Thành tự chế giễu bản thân, rõ ràng không hề tự tin với tình yêu của hai người, không phải sao?

Nhưng cậu phải tin, cậu không có tự tin vào bản thân.

“Tiểu Thành, suy nghĩ gì vậy? Nhập tâm như thế.”

Khang Đồng Hân thay quần áo xong đi ra, một chiếc áo sơ mi thuần trắng cùng với quần jean ống rộng, khi mặc áo cưới thì xinh đẹp bức người, nhưng khi mặc quần áo bình thường, Khang Đồng Hân xinh đẹp thanh thuần.

“Không có gì, chỉ là nghĩ về đứa bé mà em dạy thêm, phỏng chừng hiện tại đang nhắc tới em.”

Khang Đồng Thành thuận miệng nói.

Khang Đồng Hân gật đầu.

“Tiểu Thành rất thích đứa bé kia?”

“Đúng vậy, có điểm nghịch ngợm, nhưng mà thật đáng yêu.”

Khang Đồng Thành thật thà nói, cậu rất thân thiết với đứa bé kia, ngoại trừ lúc đi học, những lúc khác đứa bé rất ngoan ngoãn và vâng lời.

Khang Đồng Hân nghe vậy lại nở nụ cười.

“Sao chị lại cười?” Hai người vừa đi ra ngoài, Khang Đồng Thành vừa kinh ngạc hỏi.

“Chị nghĩ về sau con của chị với Hàn, tiểu Thành nhất định sẽ thích.”

Nói vậy, hai má Khang Đồng Hân hơi đỏ lên, ngượng ngùng giống như thiếu phụ.

Khuôn mặt Khang Đồng Thành nguyên bản coi như hòa hoãn, phút chốc liền cứng ngắc, có chút chua sót, có chút bất đắc dĩ, rồi sau đó cúi đầu, lên tiếng:

“Đúng vậy.”

Âm cuối thoáng mang chút tiếc nuối rồi lại như chờ mong, giọng điệu làm kẻ khác phải lẫn lộn.

“Chị, dịp nghỉ hè này, thời gian em có thể về rất ngắn.”

Giật mình nhớ tới chuyện này, Khang Đồng Thành nói.

“Sao vậy? Vốn không phải nói về một tuần hay sao? Còn ngắn hơn nữa? Là xảy ra chuyện gì?” Giọng nói Khang Đồng Hân hơi đề cao một chút, hỏi.

“Vâng, đứa bé kia luyến tiếc em, nên muốn em ở lại dạy thêm vài ngày, hơn nữa em cũng muốn thêm một ít tiền để học kỳ sau có tiền đóng học phí, chị hai không cần lo nữa.” Khang Đồng Thành mỉm cười nói.

Khang Đồng Hân dừng lại, trên mặt mang theo đau lòng, nói:

“Tiểu Thành à, em không cần phải ép buộc bản thân như vậy, bây giờ chị có thêm nguồn thu nhập rồi, nuôi em ăn học không thành vấn đề.”

“Em biết chứ.” Khang Đồng Thành nói.

Khang Đồng Hân thấy cậu tâm ý đã quyết, chỉ có thể nói:

“Vậy em có thể về mấy ngày?”

“Hai ngày.”

“Hai ngày thôi, thật ngắn quá.” Khang Đồng Hân có chút không cam lòng.

“Không thể nhiều hơn vài ngày sao?”

“Chị hai, em cũng không phải không trở lại, chị bảo hôm nay em đi cùng chị, không phải em cũng làm theo sao? Chỉ là không về nhà ở mà thôi, chúng ta đi ăn cơm đi!”

Khang Đồng Thành đặt tay lên bả vai Khang Đồng Hân, trong giọng nói mang theo ý tứ hàm xúc nói.

Khang Đồng Hân cuối cùng cũng không thể làm căng quá, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nói:

“Vậy cũng được, em phải giữ gìn sức khỏe đó.”

“Dạ biết.”

Cơm nước xong hai người lại đi cửa hàng bách hóa mua đồ dùng sinh hoạt, đến khoảng 3 giờ chiều, hai người mới chia tay.

Khang Đồng Thành một mình đi trên đường, hôm nay không phải ngày nghỉ, nhưng có lẽ vì nghỉ hè nên người trên đường không ít, lúc đi qua cũng có thể đụng vào vai nhau. Khang Đồng Thành đơn giản tìm một chỗ ngồi xuống.

Hiện tại trở về trường, cũng chỉ một mình cậu.

Nghĩ thế Khang Đồng Thành thở dài, trốn tránh, cậu rốt cuộc còn phải trốn tránh bao lâu?

Mặt trời lúc 3 giờ chiều vẫn còn nóng rát, Khang Đồng Thành ngồi chưa bao lâu, cánh tay cậu lộ ra bên ngoài đã nóng đến đau đớn. Làn da của cậu rất trắng, cũng không thường phơi nắng, sẽ không phải vì phơi nắng mà đen đi, mà là phơi đến đỏ lên rồi lột da.

Khang Đồng Thành nhìn cánh tay đã bắt đầu lột da, cậu đứng lên đi về trường học.

Chỉ là lúc đến nửa đường thấy một quán cà phê, rất nhỏ, cũng rất ấm áp, máy điều hòa nhiệt độ bên trong tỏa ra hơi mát ở phía cửa có thể cảm giác được.

Có lẽ là mới khai trương, trong quán còn rất ít khách, có thể nhìn thấy một người trên quầy đang đọc sách, bộ dáng thật nhàn nhã.

Khang Đồng Thành đi vào, nhìn menu, cũng khá rẻ vì thế thuận miệng nói:

“Một ly cà phê, thêm đường thêm sữa.”

Chủ quán là một người đàn ông, diện mạo thập phần dịu dàng ôn hòa, nghe tiếng nói liền buông cuốn sách trên tay xuống, nói: “Mời ngồi, phiền cậu chờ trong chốc lát!”

Giọng nói của người đàn ông rất dễ nghe, trầm thấp hơi khàn khàn.

Khang Đồng Thành chọn một cái ghế tựa vào song cửa ngồi xuống, cửa sổ lá sách che khuất ánh mặt trời nhưng không che khuất tầm mắt, cảm giác rất tốt. Khang Đồng Thành nhìn ra cảnh tượng vội vàng của người đi đường bên ngoài, đây không phải là xã hội cậu quen thuộc nhưng bất tri bất giác cậu đã dung nhập, giống như đối với Khang Đồng Hân vậy.

Ngay lúc Khang Đồng Thành đang miên man suy nghĩ, liền nghe thấy một tiếng động ở ngoài cửa, ông chủ kia lập tức từ trong quầy đi ra.

Trước cửa lúc này có một người một chó, xem bộ dáng kia là một thiếu niên bị mù, trong tay cầm một cây côn, tay kia nắm dây dẫn một chú chó. Bộ dạng thiếu niên cực kỳ thanh tú, Khang Đồng Thành chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt đã cảm thấy thiếu niên rất tuấn tú, đáng tiếc là đôi mắt bị mù.

“Tiểu Duy, sao em lại tới đây?” Ông chủ hỏi, giọng nói mang theo vài phần vui mừng.

Thiếu niên tên tiểu Duy cũng cười rộ lên, nói:

“Ở nhà có một mình buồn quá, với lại em cũng muốn đến gặp anh!” Tiếng nói của thiếu niên không lớn, nhưng tại quán cà phê nho nhỏ này lại rất rõ ràng, Khang Đồng Thành nhìn những người khách rải rác xung quanh, tựa hồ là đã nhìn quen rồi, hoàn toàn không để ý.

Có lẽ cũng không phải như cậu nghĩ, Khang Đồng Thành tự nói với mình.

Cũng không ngờ cậu vừa nghĩ thế, ông chủ kia đã nghiêng người ấn lên môi thiếu niên một nụ hôn, tuy rằng rất nhanh, nhưng cũng khá táo bạo, thiếu niên đánh nhẹ vào ngực người đàn ông, dường như có chút giận dữ hành động của người đàn ông.

Khang Đồng Thành cũng không biết cảm giác của bản thân như thế nào, có lẽ là hâm mộ? Đúng vậy, thật hâm mộ. Khoảng thời gian ở bên Khương Hàn, tuy rằng tuyệt vời thật nhưng loại cảm giác giống như yêu đương vụng trộm cũng không thể nào xóa đi được.

Nhưng nếu cậu cũng muốn giống như hai người trước mặt chỉ có thể chờ sau khi kế hoạch trả thù của Khương Hàn đối với Khang Đồng Hân thành công rồi mới có thể thực hiện được!