Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Sư

Chương 87: Anh ở phòng tôi




Hô hấp ấm áp của đối phương phả vào mặt, yết hầu Giang Thành Khải giật giật, nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng gần trong gang tấc, đè ép ý định muốn hôn người kia xuống.

Y khẳng định, nếu bản thân còn dám đến gần, Hạ Phi nhất định sẽ trực tiếp dùng đầu đập nát mặt y.

Giang Thành Khải lùi lại hai bước, bảo trì khoảng cách nửa mét an toàn.

Hạ Phi thoả mãn gật đầu: “Bây giờ chúng ta đi thôi.”

Giang Thành Khải hỏi: “Đi đâu?”

“Đại sứ quán chứ đâu,” Hạ Phi nheo mắt lại, “Anh lại định lừa tôi?”

Giang Thành Khải vội vàng lắc đầu: “Không có, nhưng bây giờ đã muộn thế này rồi, Đại sứ quán chắc đã đóng cửa rồi, không vào được.”

Hạ Phi nghi ngờ nhìn y: “Đại sứ quán mà cũng đóng cửa?” Không phải mở cửa 24/24 à?

Giang Thành Khải quả quyết gật đầu: “Đúng thế, cũng không nên đi gọi cảnh vệ mở cửa, người ta làm việc vất vả cả ngày rồi.”

Hạ Phi: “…”

Hạ Phi nửa tin nửa ngờ nói: “Vậy cũng được, ngày mai chúng ta lại đến, bây giờ…”

“Bây giờ chúng ta bàn về vấn đề chỗ ngủ của anh đi.” Giang Thành Khải ngắt lời hắn.

“Hả?”

“Muộn thế này rồi, anh không vào Đại sứ quán được, ngủ ở đâu?”

“Khách sạn ở ngoài rất nhiều, anh có thể…”

“Anh không mang tiền,” Giang Thành Khải tiếp tục ngắt lời Hạ Phi, “Nếu không em tìm một chỗ giúp anh đi?”

Hạ Phi nhíu mày: “Thực ra tôi cũng mới đến đây có mấy hôm thôi, chỉ ở trong vương cung, cũng không biết chỗ nào bên ngoài…”

Giang Thành Khải vung tay: “Anh ngủ trong vương cung cũng được.”

Hạ Phi kinh ngạc nhìn y: “Anh muốn bị phụ vương tôi đập chết đấy à?”

Mặc dù Shute đại đế đồng ý thả người, nhưng bản mặt của cha hắn ban nãy giống như chỉ một giây nữa thôi sẽ lập tức xông sang bóp chết Giang Thành Khải, bây giờ mà dẫn y quay lại đảm bảo sẽ bị làm thịt tại chỗ!

Cmn gan anh cũng to thật đấy Giang thiếu tướng…

Giang Thành Khải thở dài: “Em không chịu dẫn anh đi tìm khách sạn, cũng không cho anh vào vương cung, chẳng lẽ em định để anh ngủ ở đầu đường xó chợ? Em nhẫn tâm sao?”

Hạ Phi mặt không cảm xúc gật đầu: “Nhẫn tâm.”

Giang Thành Khải: “…”

Hạ Phi cười cười vỗ vai y: “Tôi đùa thôi, anh đừng khóc.”

Giang Thành Khải: “…” Ai khóc.

Hạ Phi nói: “Nếu không anh ở phòng tôi đi.”

“… Hả?” Giang Thành Khải đơ người. Sao đột nhiên lại được hưởng phúc lợi cao cấp thế này?

“Anh đừng có tưởng bở, tôi chỉ không muốn người duy nhất biết chuyện trước đây của tôi chết đường chết chợ thôi.”

“… Được rồi.”

Hạ Phi dẫn theo Giang thiếu tướng quay về phòng ngủ của mình, dọc đường đi gặp không ít thị vệ và thị nữ.

Bọn họ thấy Thái tử nhà mình mặt liệt đi đằng trước, một người đàn ông lạ mặt đẹp trai đến tàn bạo đi đằng sau, tâm hồn bát quái bắt đầu cháy hừng hực.

Người đàn ông kia là ai? Chẳng lẽ là tình nhân mới của điện hạ? Điện hạ dẫn về là tiết tấu muốn ấy ấy hả? Bọn họ ai trên ai dưới? Điện hạ là partner mà, người kia cao to như thế, nhất định là nằm trên rồi! Tiếc là tường ở đây cách âm tốt quá, nếu không đã nghe trộm được rồi…

Đội ngũ bát quái vương cung đã lâu rồi không hoạt động, hôm nay toàn bộ đột nhiên bừng bừng sức sống!

Vừa đi vào phòng, Hạ Phi đã đóng cửa, còn khóa lại.

Giang Thành Khải hỏi: “Sao vừa nãy bọn họ lại nhìn chúng ta như thế?”

Hạ Phi mặt không cảm xúc: “Bọn họ nghĩ anh là tình nhân mới tôi dẫn về.”

Giang Thành Khải: “… Tình nhân?!”

Hạ Phi: “Nếu không thì còn có thể là cái gì?”

Giang Thành Khải cố gắng cứu vớt: “Cũng có thể là bạn trai hay gì đó!”

Hạ Phi: “Anh nói cũng có lý.”

Giang Thành Khải: “…”

Rốt cuộc thì mười mấy năm qua vợ mình làm thế nào mà sinh hoạt được với người bình thường được thế hả!

Hạ Phi chỉ tay về phía buồng tắm: “Có muốn tắm không?”

“Có.” Đi cả ngày Giang Thành Khải cũng có chút mệt mỏi, “Cho anh một bộ quần áo đi.”

Hạ Phi bất động: “Không có quần áo.”

Giang Thành Khải: “Cái gì?”

Hạ Phi: “Tôi nói không có quần áo.”

Giang Thành Khải: “…”

Hạ Phi: “Không có size của anh.”

Giang Thành Khải: “Vậy em định để anh mặc gì?”

Hạ Phi dứt khoát nói: “Cứ trần truồng đi.”

Giang Thành Khải: “…”

Hạ Phi thấy hai mắt y đột nhiên phát sáng lập lòe, sau lưng khẽ run lên.

Giang Thành Khải như cười như không nhìn hắn: “Thì ra em thích anh lõa thể.”

Hạ Phi cứng ngắc nuốt nước bọt: “Tôi nghĩ anh hiểu sai ý tôi rồi.”

Giang Thành Khải nói: “Anh thấy cũng được mà, nếu em thích anh trần truồng, anh sẽ thỏa mãn em.”

Hạ Phi: “…”

Sao tự dưng lại nghe lời thế làm gì…

Giang thiếu tướng bước vào phòng tắm. Mười phút sau, y thực sự trần truồng đi ra, chỉ cầm mỗi một cái khăn lông ẩm trên tay.

Hạ Phi: “…”

Giang Thành Khải đi tới trước mặt hắn, tà mị cười.

“Tôi tôi tôi đi tìm quần áo cho anh.” Hắn cứng đờ cả người, run rẩy chạy xuống giường, chân còn chưa chạm đất đã bị lôi lại.

Phía sau lưng tiếp xúc với lồng ngực ấm nóng của đối phương, Hạ Phi cũng bắt đầu cảm thấy khô nóng cả người.

“Mặc dù chưa lấy được ảnh cho em xem, nhưng chúng ta nói chuyện lúc trước cũng được.”

Giang Thành Khải đặt cằm lên đầu hắn, để hắn ngồi lên đùi mình.

Trên người y có một mùi thơm ngát kỳ lạ, tràn vào khứu giác Hạ Phi khiến hắn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Mọi người đã dạy hắn, Anh Phù tộc khi gặp người phù hợp sẽ ngửi được mùi thơm. Vậy nên mặc kệ thân phận Giang Thành Khải có là gì đi nữa, đây vẫn là người phù hợp của hắn, hoàn toàn không thể phủ nhận.

Hạ Phi tính đến nay mới chỉ gặp Giang Thành Khải được hai lần, nhưng hắn lại không cảm thấy xa lạ với người này, có thể thoải mái nói chuyện giống như với các anh em khác đã sống cùng 12 năm. Hai lần hôn nhau cũng có chút kỳ lạ, nhưng để tiếp tục những gian đoạn tiếp theo thì hắn lại hoàn toàn không biết gì.

Lúc trước Chris từng định mời mọc Hạ Phi, bị hắn đánh cho một trận, từ đó đến giờ không dám nhắc đến vấn đề này trước mặt hắn nữa.

Hạ Phi còn đang nghĩ xem có nên động thủ với Giang thiếu tướng không, y đã nghiêng đầu sang, từ phía sau hôn tới.

Môi vừa bị cắn một cái, hắn đã vung nắm đấm lên, nhưng lại bị đối phương đón được.

Giang Thành Khải nhả ra, liếm khóe miệng hắn: “Đừng giãy dụa, em đánh không lại anh.”

Hạ Phi dùng trán mình đập cốp một phát vào đầu y, nghiêm túc chỉ đạo: “Phải nói là ‘Cứ kêu đi, có kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu đâu’.”

Giang Thành Khải thở dài ôm đầu: “Em ngậm miệng lại đi.”

Y thả người xuống, vỗ vỗ mông hắn: “Đi tắm.”

Hạ Phi hất tay y ra, hầm hừ đi vào phòng tắm.

Giang Thành Khải chà xát ngón tay, khẽ cười một tiếng.

Hạ Phi cũng tắm rất nhanh, sau đó mặc áo choàng tắm đi ra, lại phát hiện Giang Thành Khải không có trên giường.

Hạ Phi trong lòng lạnh xuống, lẽ nào tên khốn kia nhân cơ hội chạy trốn? Lợi dụng mình để thoát khỏi nhà giam rồi bỏ chạy?!

Cảm giác tức giận vì bị lừa dối tràn ngập trong trí óc, hắn không biết cảm giác trong lòng mình là gì, chỉ muốn đánh người.

Đúng lúc này trong phòng để đồ bên cạnh đột nhiên có tiếng động.

Lửa giận trong lòng Hạ Phi nguôi đi không ít, chậm rãi đi sang bên đó.

Cửa phòng để quần áo khép hờ, có thể nhìn thấy bóng người cao lớn bên trong đang đi lại.

Hắn cau mày, đẩy cửa ra.

Giang Thành Khải đứng bên trong, trên người đã có thêm một cái quần lót nhỏ bó sát, trong tay còn cầm mấy thứ quần áo. Quần lót có vẻ bị chật, bó sát vào cơ thể.

Hạ Phi yên lặng nhìn một đống lồi lên phía trước, da mặt co rút: “Hình như đây là quần lót của tôi mà…”

“Đúng rồi,” Giang Thành Khải kéo kéo mép quần, “Anh định mượn một cái mặc tạm, nhưng mà không ngờ lại nhỏ thế.”

Hạ Phi: “…”

Hạ Phi gằn giọng: “Ý anh là tôi nhỏ?!”

“Không phải thế…” Giang Thành Khải liên tục xua tay, “Ý anh là vòng mông của em nhỏ hơn anh, cho nên hơi chật… Không đúng, là rất chật! Em không tìm được quần áo khác cho anh sao?”

“Thế mà anh còn dám mặc vào!”

Giang Thành Khải dở khóc dở cười.

Hạ Phi trực tiếp thò tay giật quần lót trên người y xuống.

“Này này này…” Giang Thành Khải vội vàng túm lấy tay hắn, “Em đừng kéo lung tung nữa, sẽ có chuyện đấy!”

Hạ Phi không quan tâm, tiếp tục kéo quần.

Y mặc quần lót của Hạ Phi đã bị chật, bây giờ hắn lại còn cọ tới cọ lui như thế, Giang Thành Khải cấm dục mười hai năm bắt đầu không bình tĩnh nổi.

Hạ Phi vừa lột được quần lót xuống, một thứ cứng ngắc nóng rực đã đập vào mu bàn tay hắn.

Hạ Phi: “…”

Giang Thành Khải đỡ trán: “Đã nói em đừng kéo nữa mà …”

Từ sau khi tỉnh lại, đây là lần đầu tiên Hạ Phi nhìn cái thứ đấy của người khác, lại còn to như thế! Hai mắt hắn trợn trắng, của mình chắc không bằng nổi hai phần ba của thứ kia mất…

Bị vợ nhìn chằm chằm vào chỗ nhạy cảm, Giang Thành Khải càng động tình, chỗ kia lại càng cứng hơn.

Hạ Phi khiếp sợ nhìn nó cứng ngắc dựng lên, lại chọc vào mu bàn tay mình.

Hắn ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt tràn ngập tình dục của Giang Thành Khải, vội vàng lùi về sau hai bước.

Giang Thành Khải khẽ mỉm cười, âm thanh có chút khàn khàn: “Phi Phi, em có muốn thử một lần không, có lẽ sau khi làm xong lại nhớ ra được mọi chuyện trước đây cũng nên.”

Hầu kết Hạ Phi giật giật, lập tức xoay người, chạy.