Trọng Sinh Chi Tô Trạm

Chương 44




Mặc dù Tô Trạm không phải rất muốn đi tham gia những bữa tiệc xã giao loạn thất bát tao này nọ, nhưng mà thấy Tô Phiếm khăng khăng muốn dẫn y đi, lại nghĩ đến ở nhà hắn cũng chẳng có chuyện gì làm, không bằng theo Tô Phiếm ra ngoài đi quan sát một chút, nói tới nói lui đều là hồ bằng cẩu hữu* quen thuộc ở đời trước, hắn cũng rất muốn xem thử những người lúc đó bây giờ như thế nào rồi. Chỉ có điều xẻ đàn tan nghé, vách tường ngược lại mọi người đẩy, Tô Trạm lạnh lùng mà nghĩ đến, đời này hắn cũng sẽ không không biết lượng sức mình sẽ không dương dương tự đắc đối với một tiếng tâng bốc “nhị thiếu” của mọi người.

* 狐朋狗友: /Hồ bằng cẩu hữu/: Bạn bè không tốt, bạn xấu. (Mã thấy để /hồ bằng cẩu hữu/ đọc lưu loát hơn nên để nguyên luôn.)

Người mời khách buổi tối là một đại thổ ty ở vùng lân cận, còn có một vài quân phiệt và quan viên của lực lượng vũ trang địa phương, Tô gia đại thiếu gia xem như là thong thả đến muộn, mọi người vừa thấy Tô Phiếm đến, đều lần lượt đứng dậy định nịnh bợ vài câu, chỉ thấy tuỳ tùng luôn đi theo sau Tô gia đại thiếu lại đổi người.

“Ai, tôi nói này đại thiếu, phó quan Tiểu Nghiêm sao lại không thấy? Khó thấy được ngài hôm nay không dẫn người đến.” Người đang nói chuyện cũng là một vị sĩ quan cao cấp của Quốc Dân Đảng đã lớn tuổi, chỉ có điều không phải là người thuộc phe phái của cha hắn, năm đó Đài Loan lui quân cũng không có đi theo. Tô Trạm đối với ông cũng rất có ấn tượng, bởi vì lúc đầu người này cứ mở miệng ra là nịnh nọt “thế điệt”*, nhưng mà lúc y cùng đường đi nhờ sự giúp đỡ của ông ta, ngược lại đem hành tung của mình tiết lộ cho Tô Phiếm.

* 世侄: /Thế điệt/: Con cháu thế gia, con ông cháu cha.

Có người đứng dậy dành ra vị trí chủ vị cho Tô Phiếm, Tô Phiếm lại trước hết để cho Tô Trạm ngồi vào chỗ, lúc này mới cao giọng mà giới thiệu: “Đây là em trai duy nhất của bỉ nhân*, Tô Trạm.” Một câu nói khiến cho những người ở hiện trường đều liếc mắt.

* 鄙人: /Bỉ nhân/: Kẻ hèn này(khiêm ngữ, ngày xưa dùng để tự xưng mình).

Khoé miệng Tô Trạm câu lên một tia mỉm cười nhạt nhẽo, đối với sự tò mò và sự dò xét của mọi người không để ý lắm, chỉ mỉm cười gật gật đầu.

“Ôi chao, đây chính là nhị thiếu gia của Tô lão a, lúc trước không phải đi Đài Loan sao?” Có người ngược lại hỏi một cách trực tiếp.

Tô Phiếm mỉm cười, thay em trai bày xong bộ đồ ăn: “Đúng là đi Đài Loan, nhưng mà, A Trạm bây giờ đang học đại học ở Mỹ, năm sau là tốt nghiệp rồi.” Ngay sau đó bản thân mình cũng ngồi xuống, lúc này mới có người nịnh hót mà để cho Tô Phiếm gọi đồ ăn. Nào ngờ được Tô Phiếm lại nghiêng người, hỏi người em trai từ trên trời giáng xuống kia muốn ăn cái gì, mãi đến khi Tô Trạm chọn xong rồi, lúc này mới đem thực đơn đưa cho người khác chọn.

Chuyện Tô Trạm năm đó đi Đài Loan, Tô gia coi điều đó là điều kiêng kị không muốn nhắc đến, thế cho nên bên ngoài chỉ biết suy đoán. Thậm chí còn có người nói rằng nhị thiếu là bẩm sinh thiếu hụt, bởi thế lúc này mới đem con trai trưởng đưa đi, lưu lại con của vợ lẽ không rõ lai lịch. Mãi đến khi Tô Phiếm dần dần trưởng thành, Tô tướng quân bất luận là đến đâu cũng mang theo con trai lớn, nghiểm nhiên một bộ dáng vẻ dẫn con trai đi rèn luyện chuẩn bị nối nghiệp, một đám người xúc giác rất nhạy bén càng đem Tô gia đại thiếu tôn sùng là người nối nghiệp, đem con trai nhỏ của Tô gia năm đó rất là cưng chiều quăng ra sau đầu.

Nhưng mà thấy thái độ của Tô Phiếm đối với Tô Trạm có thể nói là hơi không bình thường, tuyệt đối không phải là dáng vẻ hai anh em tranh đoạt ngươi chết ta sống. Có người suy đoán rằng, Tô đại thiếu này là làm ra dáng vẻ hai anh em cung kính cho Tô tướng quân xem, có người thầm nghĩ rằng Tô gia đại thiếu này quả nhiên là nhân vật lợi hại, em trai mới trở về nhà liền biết cách lôi kéo, tóm lại, bất kể là xuất phát từ mục đích nào, nếu đại thiếu gia, nhị thiếu gia, hai anh em thân mật như vậy, xem người gọi món tóm lại là không sai.

Vài công tử bột cùng hàng với Tô Trạm mặt mày tươi cười đi lên mời rượu, một chàng trai da trắng tô son trát phấn trong số đó tựa như quen thuộc mà lôi kéo làm quen với Tô Trạm: “Nhị thiếu, tôi, Hứa Gia Kiệt a, cậu còn nhớ hay không? Lúc còn nhỏ hai chúng ta học cùng một lớp, vào sinh nhật 9 tuổi năm đó tôi cũng có đi đó! Thật không ngờ tới vậy mà cậu lại chạy đến Mỹ thành cao tài sinh* rồi!” Hứa Gia Kiệt dẫn đầu, vài người trẻ tuổi cũng bắt đầu đi lên ồn ào muốn mời Tô gia nhị thiếu gia mỗi người tới một ly. Các tiền bối cũng liền theo sau phụ hoạ nói nhị thiếu gia là một nhân tài, trong nhóm tiểu bối là nổi trội, nên uống!

*高材生:/Cao tài sinh/: Là chỉ người thông qua sự nỗ lực ở những phương diện nào đó đạt được thành tích vượt trội. Đặc biệt là trong vấn đề học tập. “Cao tài sinh” không nhất định phải thông minh, không nhất định phải có thiên phú, nhưng chắc chắn phải trải qua sự cố gắng nỗ lực để đạt được thành tích. Có ý nghĩa đã trở thành “nhân tài”.

Tô Phiếm cực kỳ phong độ mà chặn lại những ly rượu đưa tới, mỉm cười giống như gió xuân quất vào mặt: “A Trạm còn là con nít, không thể uống nhiều được. Như vậy đi, kính vài vị thúc thúc, bá bá một ly, các người khác đều cùng anh em chúng tôi lớn lên, tôi đến thay y uống, có lòng là được rồi.”

Tô Trạm bình tĩnh mà nhìn đám người trước mặt biến hoá trong nháy mắt, đều là một đám hồ ly già trẻ lớn bé, vô luận là tự xưng là những thúc thúc bá bá đã nhìn hắn lớn lên, hay là các công tử thiếu gia lúc còn nhỏ cùng hắn lớn lên, một bàn vô cùng náo nhiệt, đối với hắn có vài phần thật tâm, một người cũng không có, ngoại trừ anh trai Tô Phiếm nhà mình.

Vừa uống rượu, tràng diện liền mở ra. Ly cốc giao nhau, ăn uống linh đình, mùi thơm của thức ăn hỗn hộp với mùi rượu ở trong ghế lô dày đặc, từng gương mặt xa lạ lại quen thuộc dường như trở nên mờ nhạt. Tô Trạm đầu óc trống rỗng nhìn bọn họ vừa uống vừa cười vừa ồn ào, thường xuyên chú ý đến Tô gia đại thiếu ở bên cạnh, tận dụng triệt để mà thổi phồng vài câu, còn không quên tiện thể mang theo mình. Tô Trạm giống như một người ngoài cuộc nhìn một màn khôi hài ồn ào sôi sục lại im lặng, cơ thể dựa về phía sau một chút, không có ý thức mà đem ly rượu trên tay giơ lên chuẩn bị nhắp một ngụm, nào ngờ lại bị Tô Phiếm ngăn lại.

Tô Phiếm mang theo men say mà tiến tới bên tai Tô Trạm, bởi vì đối phương bị kính vài ly rượu, gò má trắng nõn mang theo đỏ ửng, ánh mắt lại trong suốt: “Sao vậy? Có phải là cảm thấy có chút mệt phải không, không sao, đợi chút nữa chúng ta liền về.” Mục đích của chuyến này của y đã đạt được, y muốn để mọi người biết rằng, Tô gia nhị thiếu gia bị đưa đi mười năm cũng không phải là cái gì không được cưng chiều, trái ngược hoàn toàn, đây là em trai y yêu thương nhất.

Tô Phiếm uống rượu có hơi say, híp mắt nhìn em trai tuấn tú xinh đẹp bên cạnh, so sánh với chướng khí mù mịt quanh mình, càng hiện rõ như tiên giáng trần. Càng muốn lấy ly rượu của Tô Trạm uống hết, Tô Trạm quay đầu, hàng lông mi dài dài nhướng lên, liếc nhìn anh trai nhà mình, một phát đoạt lấy ly rượu, “Uống ít thôi, uống nhiều hại thân.” Hắn đời trước thích nhất hai chuyện, một là đánh bài, hai là rượu. Nhưng bây giờ, ngoại trừ ngẫu nhiên nhấp nhấp một chút, căn bản không muốn đụng vào, những ngày tháng ca múa rượu chè đã móc rỗng cơ thể, lúc hắn trốn trong rừng núi miền Bắc Miến Điện, thiếu chút nữa mệt chết nửa đường.

Tô Phiếm khoé miệng tràn ra một tia mỉm cười, như say như không mà một phát ôm đầu của em trai nói: “Được được được, không uống nữa, đều nghe theo lời của A Trạm.”

Tô Trạm rất có xúc động mà đem con ma men này ném ra ngoài…



Rượu hết người tan.

Người nào đó kéo anh trai nhà mình một thân mùi rượu chuẩn bị đi về, Nghiêm Tòng Gia vẫn luôn chờ trong xe vừa thấy đại thiếu hai chân loạng choạng dựa trên người của nhị thiếu lảo đảo đi ra ngoài, lập tức xuống xe đỡ lấy đại thiếu toàn thân đầy mùi rượu. Tô Phiếm gần đây tự hạn chế, rất ít khi uống nhiều rượu như vậy, đặc biệt là mình ở đây càng có thể thay đại thiếu chống đỡ, thấy nhị thiếu lại một mặt thư thái, lập tức liền hiểu rõ. Nhưng mà nhị thiếu gia thế nhưng không phải là y có thể tuỳ tiện trách cứ, đành phải nhíu mày nói: “Nhị thiếu, cậu không nên để đại thiếu uống nhiều rượu như vậy.”

Tô Trạm nhớ đến Tô Phiếm đời trước xác thực là tửu lượng rất cạn, vì thế không hề chú ý đến sự vượt quá phép tắc của Nghiêm Tòng Gia, trong lòng nghĩ, Tô Phiếm lúc nãy một bộ y phải bảo vệ em trai không thể uống rượu, bây giờ ngược lại đem chính mình chuốt say, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Khoát khoát tay hướng Nghiêm Tòng Gia nói: “Không sao đâu, cậu ngồi đằng trước là được, tôi ngồi ở phía sau chăm sóc anh ấy.”

Nghiêm Tòng Gia mặc dù không cam lòng, lại cũng chỉ có thể buông tay. Y không thích nhị thiếu, không phải bởi vì nhị thiếu người không tốt, mà là bởi vì đại thiếu đối với hắn quá tốt. (Mã: Bà con thấy gì chưa, thấy gì chưa, gian tình đấy. Nhưng mà Mã lại không thích giọng điệu của bạn Nghiêm Tòng Gia lắm nha. Đừng tưởng mình có thể ở bên cạnh Tô Phiếm lâu như vậy thì có thể quản mọi chuyện của y.)

+++++++

Nhưng mà làm cho Tô Phiếm bất ngờ là, sự chú ý của những nhị thế tổ ăn chơi trác táng suốt ngày không có gì làm, lập bang kết phái ăn nhậu chơi bời kia cư nhiên đánh tới trên đầu Tô Trạm. Sau bữa tiệc ngày đó, trước tiên là Hứa Gia Kiệt, tiếp theo lại là con trai của Bạch Đoàn Trường sau đó lại là tam công tử của Đao thổ ty, luân phiên gọi điện thoại đến Tô gia, ý đồ chỉ có một — Mời nhị thiếu gia của Tô gia đi ra ngoài chơi.

Tô Trạm vốn là không muốn để ý tới, hắn ở trong nhà mặc dù không có chuyện gì làm, nhưng mà có lúc bồi cha chơi cờ uống trà trò chuyện, hoặc là bồi mẹ của mình đi ra ngoài đi dạo, rất biết cách tự tìm niềm vui riêng. Mà Tô Phiếm càng là trong một ngày thì hơn nữa ngày đều ở nhà bồi hắn, Tô Trạm cảm thấy cha mẹ và anh trai đối với sự trở về của mình rất là chuyện bé xé ra to — Chuyện trong nhà và bên ngoài cũng không bận tộn, mỗi ngày liền vây quanh hắn, hắn lại không phải là đứa con nít ba tuổi cần người theo bên cạnh.

Cho nên mắt thấy đám hồ bằng cẩu hữu ở đời trước ba lần bảy lượt thịnh tình mời mọc, Tô Trạm suy nghĩ một chút, vậy mà cũng đồng ý. Cũng trịnh trọng mà nói với Tô Phiếm, để cho hắn nên bận cái gì thì bận cái đó đi. Tô Phiếm lúc đó đang ở trong thư phòng của mình gọi điện thoại thông báo một số chuyện, y buổi tối đã sắp xếp xong kế hoạch, dự định mang em trai ra ngoài đổi gió, không nghĩ đến Tô Trạm lại đáp ứng cùng đám Hứa Gia Kiệt đi Phường Đại Kim chơi.

Nếu như có thể cho y một lựa chọn, chuyện Tô Phiếm lúc này muốn làm nhất, chính là sửa một nóc toà thành, đem Tô Trạm nhốt vào bên trong, người ngoài đừng hòng tiến vào, người bên trong cũng không cần phải đi ra. Y có thể coi chừng Tô Trạm, để hắn mỗi ngày trải qua thật tốt. Nhưng mà, Tô Phiếm lúc này chỉ có thể nói rằng — “Được, đi sớm về sớm, đừng uống rượu cùng bọn họ, cũng đừng đụng vào thuốc phiện.”

Gia hoả nào đó rất xem thường mà bĩu môi: “Em cũng không phải là đám nhị thế tổ đó.” Ngay sau đó lại sờ sờ đầu của mình, mùa hè ở Miến Điện rất nóng, mà tóc của mình thì quả thực là hơi dài: “Nhưng mà, em nghĩ trước tiên phải đi cắt tóc đã.”

Tô Phiếm nhìn dáng vẻ đầu tóc lộn xộn của em trai, tâm tư động một cái: “Em muốn lái xe xuống dưới trấn cắt tóc hay là ở trong nhà?” Hơn nữa lại tự nhủ thêm một câu: “Tay nghề của Lí phó quan cũng không tệ lắm, cắt tóc cho cha đã mười mấy năm rồi.”

Lúc hành quân đánh giặc, cho dù bạn là tướng quân, người cắt tóc cho bạn cũng không phải là nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp gì, trực tiếp để sĩ quan quân đội đẩy một phát là được, tiểu binh bên dưới càng giúp đỡ cắt tóc lẫn nhau. Tô Trạm đương nhiên biết cái truyền thống này, hắn ở đời trước rất chú trọng đầu tóc, đời này lại đơn giản không chú trọng nhiều như thế, đương nhiên cái tính thích sạch sẽ thì vẫn không đổi, chỉ có điều đối với ăn mặc ngủ nghỉ bao gồm cả kiểu tóc hết thảy không xem trọng, hắn cảm thấy quá phiền phức.

Vì vậy cũng không muốn đặc biệt đi một chuyến nữa: “Vậy thì để Lí phó quan cắt đi, dù sao cũng chính là cắt ngắn một chút mà thôi.”

Tô Phiếm lập tức sai người đem cái gương lớn đặt trong thư phòng, cho đến khi Lí phó quan mang theo một bộ dụng cụ cắt tóc đơn giản đến, chùm khăn lên người Tô Trạm, chuẩn bị cắt tóc, Tô Phiếm lại mỉm cười đứng bên cạnh Lí phó quan, thấy Tô Trạm phủ một cái khăn trắng ở trong gương nói: “Nếu không, anh trai cắt tóc cho em đi, tay nghề của anh cũng tạm được.”

Người nào đó rất là hoài nghi mà liếc về phía trước một cái: “Anh xác định?”

Người anh trai nào đó mỉm cười: “Xác định, lúc anh ngốc trong quân doanh, học cùng người ta.” Hơn nữa, thấy đầu của Tô Trạm ở trong tay của người khác loay hoay tới loay hoay lui, Tô Phiếm cảm thấy không được tự nhiên.

Lí phó quan nhìn dáng vẻ của đại thiếu gia nóng lòng muốn thử, cũng ở bên cạnh mỉm cười nói: “Được a, nhị thiếu gia, cậu đừng xem thường dáng vẻ này của đại thiếu gia, tóc của tướng quân lần trước vẫn là đại thiếu gia cắt đó.”

Thế là, nhị thiếu gia của Tô gia bất đắc dĩ gật gật đầu, tin tưởng. Nhưng mà, không lâu sau đó, hắn đối với cái gật đầu này của mình cảm nhận được sự đau lòng không gì sánh được.

Đầu tiên, Tô Trạm nhìn động tác ở trong gương của Tô Phiếm vẫn rất là thành thạo, rất ra dáng, còn từ từ cắt ra được kiểu tóc, ít nhất không biết thành dáng vẻ người thô lỗ của hầu hết các binh lính. Đợi khi gần kết thúc, Tô Phiếm sau khi tỉ mỉ xử lý phần tóc mái cho mình, người nào đó mắt nhìn Tô Phiếm lại nhịn không được mà hắt xì một cái, sau đó lại nghe một tiếng hô của Lí phó quan: “Ai ya, cẩn thận!”, tay của Tô Phiếm run lên, giật mình đem phần tóc mái của hắn cắt ra một lỗ hổng.

Tô Phiếm vội vàng buông kéo xuống đem phần tóc mái buông xuống, quả nhiên là vừa dùng sức liền cắt đến gần phần mép tóc, giọng điệu vô cùng áy náy nói: “Xong rồi, đây đều sắp xong rồi, A Trạm, anh thật sự không phải cố ý.” Phản ứng đầu tiên của Tô Trạm chính là chửi cha, còn chưa ra khỏi miệng liền nhớ đến cha của y cũng là cha của mình, chửi không được, thế là gắng gượng mà đem ngữ khí đè xuống.

Khuôn mặt của nhị thiếu gia Tô gia tái mét.

Nhưng mà vẻ mặt áy náy của Tô Phiếm không có chút giả tạo nào, hắn cũng không biết nên nói gì, ai kêu Tô Phiếm cũng chỉ là sốt sắng muốn giúp hắn chứ, huống chi ngày thường y đối với mình tốt như thế. Thế là Tô Trạm vừa tức vừa giận vừa không dám nói, quả thực giống như đau mà không dám kêu.

Tô Phiếm mắt thấy sắt mặc của em trai không tốt, tranh thủ quay sang cầu cứu Lí phó quan nói: “Chú Lí, cái này có thể cắt sửa được hay không?”

Lí phó quan cũng khom lưng quan sát phần tóc mái của Tô Trạm cả nửa ngày, thờ dài nói: “Đây, đây thật sự, nhị thiếu, đây là không thể sửa chữa được.”

Hố cha nó rồi, ai có thể sửa một lỗ hổng lớn trên rèm cửa chứ! Tô Trạm không nói gì trừng mắt anh trai nhà mình, mà người sau thì vô cùng ân hận mỉm cười, “A Trạm, anh thật sự không phải cố ý mà.”

“Anh nếu như cố ý, đại gia em sẽ khiến cho anh ăn không vô!” Kiểu tóc của lão tử! Người nào đó trong lòng buồn bực mà nghĩ rằng, mặc dù hắn không phải là người để ý bề ngoài, nhưng mà, tạo hình hại mắt như thế này, căn bản không có cách đi gặp người khác được hay không.

Lí phó quan thương tiếc cả nửa ngày, đề xuất ra một biện pháp giải quyết duy nhất — Tóc sát da đầu, đơn giản cắt ngắn toàn bộ luôn.

Thế là, nhị thiếu nào đó tràn đầy mong đợi vào kiểu tóc mới trong ánh mắt ân hận hổ thẹn của Tô Phiếm ra đời – Tóc hắn bị cắt thành một quả hạt dẻ cẩu thả, quả thật là cắt xát da đầu, mơ hồ có thể thấy được da đầu màu xanh dưới lớp tóc ngắn ngủn. Tô Trạm cảm thấy chính mình vô cùng giống như vừa mới từ trong tù ra ngoài lao động cải tạo, cũng rất giống như vừa mới hoàn tục từ trong miếu.

Nhưng mà tính tình của nhị thiếu nổi lên, nhìn vẻ mặt và ánh mắt ân hận vô cùng của anh trai nhà mình, lại cảm thấy bản thân hoàn toàn không thể giống như lúc trước thích phát giận thì liền phát giận. Nhìn một đầu tóc ngắn sát da đầu trong gương, đành phải đem sự đau khổ này mà nuốt suốt.

“Em thật sự thiếu thông minh mới tin tưởng lời của anh –” Tô Trạm sờ sờ cái đầu bóng lưởng cắn răng nghiến lợi nói.

Kỳ thực kiểu tóc sát da đầu này sạch sẽ gọn gàng, càng tôn lên ngũ quan trên khuôn mặt khiến cho môi hồng răng trắng nổi bật lên, rất có một loại vẻ đẹp nhìn thấy mà giật mình. Tô Phiếm thấy lông mi của Tô Trạm còn dài hơn không biết bao nhiêu lần tóc của hắn, thật sự giống như quả cầu lông mao nhung nhung, y nhịn không được vươn tay sờ sờ, mỉm cười mà ca ngợi rằng: “Dễ nhìn.”

Lí phó quan ở một bên chỉnh lại tóc cho y, một bên mỉm cười: “Không sao đâu, nhị thiếu gia của chúng ta lớn lên rất dễ nhìn, cho dù là đầu trọc cũng rất dễ nhìn.”

Tô Trạm vẫn luôn đối với tướng mạo của mình không quá quan tâm, dễ nhìn hay không dễ nhìn từ trước đến giờ hắn chưa từng để ý, lúc này nghe hai người ca ngợi mở miệng ra là dễ nhìn, rất có một loại xúc động mắt trợn trắng — Dễ nhìn cái quỷ a, cắt cho anh một cái đầu trọc thế này anh chịu không?!

Thế là, Tô gia nhị thiếu gia đối với kiểu tóc mới rất không hài lòng, tức giận ngút trời mà đạp cửa đi ra ngoài, hoãn lại hành trình tối nay, cùng với, tất cả các hoạt động trong mấy ngày nay, quyết định ở nhà an tâm dưỡng tóc dài.

Vào giờ cơm tối, Tô tướng quân và phu nhân đối với kiểu tóc mới của con trai nhỏ nhà mình quyết đoán không thể thích ứng, nói lảm nhảm rất lâu, một câu mà hai vợ chồng hết lần này đến lần khác nhắc đến chính là — Tóc này cũng quá ngắn rồi, giống như người xuất gia.

Thế là, Tô Trạm càng phẫn nộ, hận hông thể đem người nào đó ở một bên tràn đầy vui vẻ mà đánh một trận.

Tô Phiếm trong ánh mắt có thể nói là sáng quắc của em trai rất là bình tĩnh ung dung mà uống một hớp canh, tiếp tục khen ngợi nói: “Vẫn rất dễ nhìn mà, không sao đâu, dưỡng mấy ngày là dài ra thôi.”

Không có ai biết rằng, y đem một nhúm tóc của Tô Trạm nhặt lên, bỏ vào trong một cái bùa hộ mệnh luôn mang theo bên người mình. Bùa hộ mệnh này là mẹ xin được khi đi Yangon thay Tô Trạm cầu phúc vào năm ngoái, y và Tô Trạm cùng với tướng quân mỗi người một cái. Y bỏ một nhúm tóc nhỏ của mình vào, tóc của hai người quấn vào nhau, phân không ra.

Giống như một câu thơ mà lúc còn nhỏ đã học được — Kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất di.*

* 结发为夫妻, 恩爱两不移: /Kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất di/: Kết tóc làm vợ chồng, yêu thương mãi không đổi thay.