Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 17: Cho anh xem thử ~




Đinh Hạo nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy mình thiệt thòi, hôm sau mới sáng sớm đã mở to đôi mắt tròn xoe, chọc chọc Bạch Bân đang ngủ bên cạnh. Bạch Bân mơ mơ màng màng liếc đồng hồ báo thức đầu giường, vẫn còn chưa đến sáu giờ, chợt thấy hoang mang: “Hạo Hạo, sao vậy?”

Đinh Hạo cả đêm ngủ không yên giấc, cân nhắc một hồi liền nghĩ ra một cách. Cậu nhìn Bạch Bân, dò hỏi: “Này, anh đã nói, đến sinh nhật tôi có phải anh cũng sẽ tặng tôi quà không?”. Thấy bạn nhỏ Bạch Bân gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lại tiếp tục thương lượng: “Thế coi như bây giờ là sinh nhật tôi đi. Anh có thể cho tôi quà sinh nhật trước được không?”

Bạch Bân chấp nhận, rồi lại hỏi Đinh Hạo: “Em thích quà gì?” Đinh Hạo vui vẻ, vươn tay chỉ vào chú heo đựng tiền của Bạch Bân đang đặt trên giá sách: “Tôi muốn cái đó!”

Bạch Bân nhìn theo tay Đinh Hạo, hiểu rõ gật gật đầu: “Ống đựng tiền à, chút nữa anh sẽ đi mua cho em một cái.”

“Không, phải là cái này, ách, con heo này…”

“Mua một con heo đựng tiền?”

“Cũng không phải… Ầy! Bạch Bân, anh đưa luôn con heo này cho tôi đi, đằng nào cũng như nhau, tôi thấy con heo của anh thật là đẹp…” Đinh Hạo gấp đến độ vò đầu bứt tai, nghĩ cách nói dối lừa tiền từ trong tay một học sinh tiểu học thật không dễ dàng gì. Cậu nhìn Bạch Bân, mặt đỏ bừng: “Anh có tặng tôi con heo ấy không? Có hay không chỉ nói một câu thôi!”

Bạch Bân liếc con heo nhựa đựng tiền đằng kia, lại nhìn nhìn Đinh Hạo vè mặt khát vọng ngồi chồm hỗm trên giường, nhíu mày: “Hạo Hạo, em muốn tiền ở bên trong con heo à?”

Đinh Hạo bị nhìn thấu, da mặt có dày hơn nữa cũng cảm thấy ngượng ngùng, kiên trì gật gật đầu: “Hiện tại tôi có việc cần dùng gấp, chờ về sau có tiền tôi sẽ trả lại ngay! Thật đấy!” Đinh Hạo giơ tay lên thề, cậu chưa từng trắng trợn đòi mượn tiền như vậy, hơn nữa đối tượng lại là Bạch Bân, cảm giác thật không tốt, giống như là bán mình ấy. Đinh Hạo buồn bực.

Bạch Bân nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu: “Em muốn cái gì anh sẽ mua cho, em còn nhỏ quá, không thể cầm nhiều tiền như thế được.” Lại nhìn Đinh Hạo còn đang liếc mắt về phía heo nhỏ, xoay đầu cậu trở về, nắm cằm: “Đừng có nghĩ cách trộm tiền, nếu anh bắt được sẽ bị đánh mông đấy!”

Đinh Hạo ‘đằng’ phát mặt đỏ bừng! Vung tay đẩy Bạch Bân ra, còn há mồm cãi cố: “Ai thèm trộm chứ! Tôi, tôi từng cầm tiền so với số anh gặp qua còn nhiều hơn!” Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy chưa đủ sức thuyết phục, bồi thêm một câu: “Ít nhất cũng so với tiền anh có hiện tại còn nhiều hơn! Tôi cho anh biết nhé Bạch Bân, bây giờ anh không giúp tôi, sau này đừng có mà hối hận!”

“Anh giúp em.”

“Vậy anh đồng ý cho tôi con heo kia?”

Bạch Bân lắc đầu: “Em nói anh biết, anh có thể đi mua cho em. Hạo Hạo muốn cái gì?”

…. Lão tử muốn tiền. Nhưng câu này không thể nói với Bạch Bân, nói cũng sẽ không cho cậu, ngược lại còn bị truy vấn đòi tiền làm gì, nếu khai sạch thì cứ chờ bị lôi cổ đến bệnh viện tâm thần là vừa. Đinh Hạo cứ thế nuối tiếc nhìn bình đựng tiền ở trước mắt xa dần, trong lòng vô cùng đau khổ.

Đinh Hạo rất sốt ruột, cậu đã nghĩ ra vài cách kiếm tiền rồi, tuy rằng không dễ dàng nhưng vẫn đáng thử một lần. Vấn đề là không có tiền vốn, Bạch Bân có, nhưng cậu không thể đi cầu lần nữa, còn thử trộm… Thôi quên đi, với cái tính cách của Bạch Bân, cậu thật sự sẽ bị tụt quần đánh đòn, quá dọa người rồi! Đinh Hạo nghĩ đến cảnh tượng ấy đã thấy nổi hết cả da gà.

Đinh Hạo vì mải lo lắng chuyện kiếm tiền, không đến vài ngày liền bị nóng trong người, ngoài miệng nổi mụn không nói, cả mặt đều sưng lên. Ngoại hình thay đổi làm khí chất của Đinh Hạo cũng biến hóa theo. Một thời gian dài, trong phạm vi mười thước xung quanh cậu luôn bao phủ một bầu không khí bi thương. Thế nên bạn nhỏ Bạch Lộ đúng hẹn đến báo danh mỗi cuối tuần, vừa vào cửa liền hỏi cậu: “Đinh Hạo, mặt của bạn làm sao vậy? Anh, bạn ấy bị ai đánh thế, tại sao nhìn chù ụ một đống như vậy?”

Đinh Hạo mặc kệ cô nhỏ, quay đầu đi tiếp tục phiền muộn. Bạch Lộ ngạc nhiên, đây không phải phong cách của Đinh Hạo nha, cái khuôn mặt hốc hác này, miệng cũng không nói xéo nói mát nữa, này, này, rất không quen nha!!

Bạch Lộ chạy qua nhỏ giọng hỏi Bạch Bân: “Anh, Đinh Hạo làm sao vậy? Em thấy cậu ta mặt sưng vù, không phải bị đánh thì chắc chắn là nhiễm bệnh…” Bạch Lộ đột nhiên nhớ ra gì đó, ‘nha’ một tiếng nhảy dựng lên, kéo Bạch Bân chạy ra xa: “Anh, hay là Đinh Hạo bị viêm tuyến nước bọt rồi? Thầy giáo nói bệnh này có thể lây nhiễm đấy!!”

Bạch Lộ ngươi giỏi lắm! Ngươi mới có bệnh! Cả nhà ngươi đều có bệnh! Tâm tình Đinh Hạo càng thêm rối rắm, lửa cháy đến mông rồi mà con nhóc này còn tìm chuyện gây sự nữa.

Cô bé con đương nhiên không có tâm linh tương thông cùng Đinh Hạo, còn ở đằng xa lo lắng: “Không biết bạn ấy phát bệnh từ bao giờ nữa, anh, anh có cảm thấy không khỏe ở đâu không? Mặt có đau không?” Bạch Lộ nhìn trên nhìn dưới Bạch Bân, thấy anh bé soi kiểu gì vẫn thấy đẹp trai, lúc này mới yên lòng lại.

Bạch Bân bị chọc cười: “Hạo Hạo không bị bệnh, em ấy chỉ nóng trong người thôi. Dì Ngô nói ăn nhiều rau xanh hoa quả một chút là được”. Bạch Bân đi vòng qua Bạch Lộ vào phòng bếp lấy hoa quả ra, Bạch Lộ xem xét Đinh Hạo, do dự nửa ngày vẫn quyết định ngồi trên ghế salon cách xa xa cậu một chút.

Không đến một hồi, Bạch Bân bưng một đĩa cam ra, ngồi xuống cạnh Đinh Hạo, lấy một quả cam, lột vỏ rồi đưa cho cậu: “Em ăn cam đi”.

Bạch Lộ nhìn nhìn một đống vỏ cam trên bàn trà trước mặt Đinh Hạo, trong lòng chua loét: “Anh, anh lại bất công!” Cô bé con lao qua đứng trước mặt anh trai: “Em cũng muốn ăn nữa.”

Bạch Bân cắt cho cô bé một miếng. Bạn nhỏ Bạch Lộ nhìn nhìn miếng cam nhỏ xinh trong tay, nhíu mày, mãnh liệt phàn nàn: “Anh, tại sao Đinh Hạo được ăn nguyên quả cam lớn kia…”

“Miệng em nhỏ, ăn miếng cam sẽ dễ dàng hơn, nhìn cũng gọn gàng nữa.” Bạch Bân đang đưa một chiếc khăn mặt cho Đinh Hạo, sợ cậu làm rớt nước cam trên ghế salon, thói quen khiết phích đã dần dần được hình thành từ hiện tại.

Bạch Lộ cắn cắn phần cam của mình, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra. Bé ngó ngó Đinh Hạo đang lui một góc trên ghế sopha, nhìn thế nào cũng thấy miệng Đinh Hạo nhỏ hơn cả mình, nếu ăn thì phải là Đinh Hạo ăn miếng nhỏ mới gọn gàng chứ!! Cô bé con cảm thấy anh trai mình ngày càng đối xử tốt với Đinh Hạo, càng nhìn Đinh Hạo không vừa mắt, miệng ngậm cam lầm bầm oán giận: “Mặt bạn ấy bị sưng đến như vậy vẫn tự ăn được mà, anh cũng ăn đi chứ, đồ tốt nhà mình đếu cho Đinh Hạo hết rồi…”

Đinh Hạo ôm quả cam yên lặng gặm. Phương pháp kiếm tiền trong thời gian ngắn trong khi tiền vốn ít… Đi giao hàng theo kỳ hạn có vẻ tốt. Tiền ký quỹ ít, lại ổn định, hàng mua vào bán ra cũng có thể lời được chút tiền. Nhưng mà phải đi ký hợp đồng, bộ dáng trẻ con này của cậu ra ngoài thì ai thèm ký cùng…

“… Sao mỗi ngày đều ở đây ăn không uống không, bạn ấy khi nào thì về nhà chứ? Anh! Anh xem Đinh Hạo làm rớt hết nước cam lên ghế rồi!!”

Đinh Hạo ngẩng đầu lên nhìn bé con đang nhảy dựng lên mách lẻo, chậm rãi nói: “Bạch Lộ, hôm nay mặc đồ in hoa trông đẹp đấy!”

“Đương nhiên, tôi mặc gì chẳng đẹp!” Bạch Lộ hếch cao mũi đắc ý, một hồi liền cảm thấy nghi hoặc: “Hôm nay tôi mặc váy hồng mà, làm gì có hình in hoa?” Cô bé con bày vẻ mặt xem thường, phẩy phẩy tay xua đuổi Đinh Hạo: “Đinh Hạo, bạn ốm nặng quá rồi, mau về nhà đi! Đừng để lây bệnh cho anh tôi!”

Đinh Hạo ăn xong miếng cam cuối cùng, chỉ chỉ vào sau mông cô bé con: “Mặc quần lót in hoa nha, váy của bạn bị thủng một lỗ, quần lót cũng lộ ra, bạn không nhận thấy à?”

Bạch Lộ lập tức đỏ bừng mặt, vươn tay che mông, bi phẫn hét: “A!!! Đinh Hạo bạn bạn… Bạn thối tha không biết xấu hổ!!” Bạch Lộ đỏ hoe hai mắt, bé chưa từng xấu mặt đến vậy trước anh hai, đối với Đinh Hạo từ cụm ‘không biết xấu hổ’ đã thăng cấp thành ‘thối tha không biết xấu hổ’. “Bạn đang nhìn chỗ nào chứ???”

Cô bé con khóc lóc bỏ chạy, thời điểm trước khi đi còn không quên trả thù Đinh Hạo, túm lấy vỏ cam ném vào mặt cậu. Đinh Hạo bị vỏ cam đập vào, lem luốc một đống. Bạch Bân cầm khăn lông sạch lau mặt cho cậu, nhìn Đinh Hạo giơ ngón giữa về phía cửa, nhịn không được cười: “Em lại bắt nạt Bạch Lộ rồi.”

Đinh Hạo nghiêng nghiêng mặt cho Bạch Bân cẩn thận lau, nghe nói vậy liền không phục: “Nói nhảm, rõ ràng là bạn ấy bắt nạt tôi! Anh xem, vật chứng còn đang trên mặt đây này! Nếu tôi đem ra tòa kiện thì bạn ấy thua chắc rồi!”

“Ai bảo em lừa em ấy nói váy bị rách.” Bạch Bân lau mặt Đinh Hạo sạch sẽ, lại dọn dẹp sôpha cùng bàn trà, một lát sau quay đầu lại, mang theo biểu tình cổ quái nhìn chằm chằm Đinh Hạo: “Nhưng, làm sao em biết được Bạch Lộ mặc quần lót kiểu gì?”

Đinh Hạo nằm trên ghế salon lầm bầm lầu bầu hai tiếng, đầu năm nay quần lót trẻ em chỉ có mỗi mấy loại như vậy, đừng nói là con gái, ngay cả con trai mặc quần lót thêu hoa cũng có nữa là. Ngày thường Bạch Lộ mặc quần áo đều theo phong cách điệu đà duyên dáng, trăm phần trăm là mặc quần lót in hoa rồi! Cậu mới không thèm nói cho Bạch Bân nghe, chớp chớp mắt, bịa ra một lý do: “Anh không biết đâu, Bạch Lộ thật ra là thầm thích tôi. Vừa rồi lúc anh vào phòng bếp lấy cam, bạn ấy liền cho tôi xem quần lót của bạn ấy, ai ~ tôi cản cũng cản không được, thật đấy, không lừa đâu.” Đinh Hạo giờ có thể nói dối không chớp mắt rồi, ngay cả Bạch Bân cũng cảm thấy không thể tin tưởng cậu.

Bạch Bân nghi hoặc: “Tại sao em ấy lại muốn cho em xem quần lót?”

Nghé con không sợ hổ, Đinh Hạo đâm lao liền phải theo lao: “Bạn ấy nói muốn mặc quần lót đôi với tôi, ôm chân tôi khóc cầu tôi đáp ứng bạn ấy, chậc chậc, ai bảo tôi đẹp trai lại học giỏi như vậy làm gì, con gái bây giờ rất đáng sợ đó.”

“Nhưng không phải Bạch Lộ luôn hung dữ với em sao? Sao có thể thích em được?”

“Đánh là thương mắng là yêu, thích ai thì càng muốn ra vẻ ghét bỏ người đó, con gái bây giờ đều như vậy!” Đinh Hạo xoa xoa bụng nhỏ tròn vo, cảm thấy mỹ mãn ngáp một cái. Cậu hơi mệt, mấy ngày nay lo lắng như vậy cuối cùng cũng có một trò vui của Bạch Lộ để tiêu khiển, giờ có thể thả lỏng tâm tình ngủ một giấc thật ngon: “Bạch Bân, chúng mình đi ngủ đi?”

Bạch Bân nửa tin nửa ngờ, cùng Đinh Hạo lau rửa xong xuôi, ngồi một bên giường lâm vào tự hỏi. Đinh Hạo bị ánh đèn sáng bên kia chiếu đến không ngủ được, giơ chân đá đá: “Bạch Bân, tắt đèn! Tôi muốn ngủ!”

Đèn không tắt. Bạch Bân xuống giường lục cục một hồi. Đinh Hạo mơ hồ chìm vào giấc ngủ, chợt cảm thấy giường chìm xuống, ‘ưm’ một tiếng.

Bạch Bân mặc áo ngủ chỉnh tề đến chỗ Đinh Hạo, vẻ mặt nghiêm túc xốc chăn cậu lên. Trời đã sắp vào đông, gió len lỏi thực lạnh lẽo, Đinh Hạo giật mình liền tỉnh giấc: “Bạch Bân anh làm gì… Này này! Anh làm gì đấy!!”

Bạch Bân không thèm để ý, kéo quần cậu xuống. Đinh Hạo sợ tới mức một tay giữ chăn một tay túm quần: “Tự dưng nổi điên cái gì thế! Hơn nửa đêm rồi! Anh anh anh, anh muốn làm gì!!”

“Anh muốn nhìn quần lót của em”, Bạch Bân dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói với cậu, cố chấp ấn Đinh Hạo xuống giường, tụt quần đến đầu gối: “Anh muốn xem thử xem, có thật là quần lót đôi không.”

Đinh Hạo thật muốn khóc, tại sao đứa nhỏ này lại tích cực đến vậy! Chăn cũng không thèm quản nữa, hai tay cầm đai quần sống chết kéo lên trên, hét: “Không phải, không phải! Bạch Bân anh bỏ tay ra đi, thật không phải mà! Vừa rồi tôi nói dối anh đấy!! Thật mà, anh tin tôi một lần đi… Anh xem, bình thường Bạch Lộ đều hung với tôi như vậy, làm sao có thể muốn cho tôi xem quần lót chứ!!!” Đinh Hạo bị Bạch Bân ấn ở trên giường, hai chân giãy dụa: “Hơn nữa, tôi cũng không thích Bạch Lộ mà!! Tôi nói giỡn thôi, thật sự là không mặc quần lót đôi đâu!!”

“Vậy em cho anh xem thử.”

“… Anh giỏi lắm Bạch Bân! Buông! Buông ra!! Aaaa!! Tôi đá anh đấy, tôi đá anh thật đấy!! Bạch Bân anh là đồ hỗn đản!!”

“…Đằng trước có một bông hoa”.

“Có cái đầu nhà anh!! Không được lật nữa!! Lão tử mặt sau không có!!”





Đinh Hạo bị vũ lực trấn áp, phản kháng không có hiệu lực. Bị nhìn rồi. Mặt trước, mặt sau đều bị nhìn. Đinh Hạo mắt ngấn lệ được Bạch Bân kéo quần lên, ôm vào trong lòng, tay ôm miệng còn thương lượng: “Ngày mai đổi quần lót đi, nhé? Dù sao em cũng không thích Bạch Lộ, không nên mặc đồ giống em ấy, hơn nữa mặc đồ in hoa nhìn rất ẻo lả…”

Đinh Hạo ngay cả tâm muốn chết cũng có, nước mắt ào ào chảy ngược trong lòng, hận không thể tự đánh mình một bạt tai. Mẹ nó ai bảo ngươi miệng tiện, ai bảo gạt người, ai bảo nói dối!!