Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 61: Quãng đường đi chung ngắn ngủi…




Việc mua bán nhà ở trấn trên bình thường không cần giấy chứng nhận bất động sản. Nhưng Đinh Hạo đã mượn tên người khác, coi như là đứng trên danh nghĩa, cố ý dặn Bạch Bân, bảo anh nhờ vào quan hệ của ông Bạch xin một con dấu của cục bất động sản. Nếu vài năm sau lúc phá bỏ và dời đi nơi khác có vấn đề gì thì thủ tục cũng đã làm tốt rồi.

Đinh Hạo mặt mày hớn hở nhìn Bạch Bân đem về tờ giấy chứng nhận bất động sản. Thời đó vẫn là giấy chứng nhận kiểu cũ, có một tờ chứng nhận, bên trên ghi diện tích nhà ở cũng diện tích đất sử dụng. Đinh Hạo búng búng tờ giấy mỏng manh trên tay, về sau chia căn nhà này ra bán một nửa, coi như là nguồn vốn tài chính khởi động ban đầu, chỉ tiếc là mấy năm trước chỗ này chỉ có thể tính là bất động sản.

Bạch Bân nhìn Đinh Hạo coi giấy chứng nhận bất động sản như báu vật mà cất giữ, ôm cái tráp lòng vòng quanh phòng tìm chỗ giấu đi, vui vẻ: “Hạo Hạo, khóa trong tủ quần áo ở phòng sách là được, anh thấy chỗ đó so với gầm giường an toàn hơn.”

Đinh Hạo có chút xấu hổ, chui từ dưới gầm giường ra, ‘khụ’ một tiếng: “Bạch Bân, đây là thứ rất đáng giá, cái đó, chúng ta cần lo lắng đến nơi cất giữ…” Tuy rằng tiền vốn là Bạch Bân bỏ ra, nhưng của Bạch Bân cũng chính là của cậu mà. Đứa nhỏ này nghĩ nghĩ, hay là nghe theo đề nghị của Bạch Bân, khóa trong tủ quần áo ở phòng sách đi.

Bởi vì chuyện mua nhà nên việc đi tổ chức sinh nhật bị chậm trễ. Hôm nay Bạch Bân cố ý ở cùng Đinh Hạo để cùng nhau bàn bạc xem nên đi chỗ nào du lịch, ngồi trong phòng ngủ đợi hồi lâu vẫn không thấy Đinh Hạo trở về, đành phải cầm sách hướng dẫn du lịch qua tìm cậu: “Anh đã đánh dấu vài chỗ rồi, em xem xem thích chỗ nào hơn?”

Vào phòng sách liền thấy Đinh Hạo vẫn đang nhìn trái nhìn phải ngăn tủ nhỏ, nửa ngày sau mới quay đầu lại trả lời: “Cái gì? À à, chọn chỗ à… Để tôi xem thử xem.” Nhận lấy sách du lịch, mở ra mấy chỗ Bạch Bân đã chú giải, đa phần đều thuộc khu phía Nam, trong đó thành phố Tam Á ở đảo Hải Nam kia còn có hẳn một kế hoạch an bài tỉ mỉ. Bạch Bân đứng bên cạnh xem cùng cậu, thỉnh thoảng nêu một chút chú ý cùng quan điểm của mình, vừa thấy đã biết anh bỏ ra không ít tâm tư.

Vài năm Bạch Bân đã tiết kiệm được không ít, chỉ tính đến số tiền mừng tuổi của mẹ anh cho lúc đầu năm đã là một con số lớn rồi, mua nhà của bà Đinh xong vẫn còn lại khá nhiều, chọn chỗ đi cũng không gần, bước đầu dự tính kế hoạch là trên dưới mười ngày du lịch. Trên sách có khá nhiều nơi Đinh Hạo trước kia đã từng đi qua, lật qua lật lại một hồi vẫn chưa chọn xong.

“Đi lên núi thì thế nào?” Đinh Hạo chưa từng cùng Bạch Bân đi xa, nhưng cậu biết Bạch Bân thích nơi có núi, chọn một chỗ được đánh dấu trong đó hỏi anh, là một khu du lịch mới mở, từ nơi này đi có xe lửa tốc hành khoảng năm giờ là tới.

“Cũng được, chỉ là chỗ này không nổi tiếng lắm.” Bạch Bân thoáng do dự: “Nơi nghỉ ngơi ở xung quanh điều kiện cũng không ổn, chọn nó bởi vì khá gần, lỡ như bà Đinh có chuyện gì thì chúng ta sẽ kịp về.”

Đinh Hạo nở nụ cười: “Tôi cũng thích nó ở chỗ gần nhà, chúng ta chơi được lâu hơn, chứ không sẽ lãng phí thời gian trên đường rất nhiều.”

Ra ngoài du lịch mười ngày, hai người đóng gói hành lý đơn giản xuất hành, dọc đường đi nhìn ngắm phong cảnh. Bạch Bân đem theo di động cả ngày để mẹ Đinh liên lạc. Mẹ Đinh cơ hồ một lúc phải gọi điện một lần, nàng thấy con mình thật sự rất không tri kỷ, oán giận cùng Bạch Bân trong điện thoại: “Tiểu Bân con xem, Hạo Hạo bình thường không nghỉ ngơi ở nhà cũng không muốn đi chơi với mẹ nó. Đang mùa đông lại muốn ra ngoài, trời rất lạnh…”

Bạch Bân nghe ngữ khí của mẹ Đinh Hạo thực chất đa phần là lo lắng, liền an ủi: “Dì, hai ngày nữa chúng con sẽ về. Đinh Hạo còn mua quà cho dì và chú nữa.”

Mẹ Đinh tổng cảm thấy hai người vẫn chỉ là đứa nhỏ: “Không cần mang quà cáp linh tinh gì về cả, chỉ cần các con ở bên ngoài không phải chịu khổ là tốt rồi. A, dự báo thời tiết nói sắp có tuyết rơi đấy, các con đi đường nhớ phải chú ý an toàn…” Mẹ Đinh dông dài dặn dò trong điện thoại. Bạch Bân tính tình tốt chăm chú lắng nghe, Đinh Hạo bên cạnh đã ngủ say, vừa nằm vừa ngáy khò khè. Ban ngày hai người lên núi chơi vô cùng tận hứng.

“… Ở bên ngoài đừng tiếp xúc nhiều với người lạ, có việc nhớ phải gọi điện thoại ngay, đúng rồi, tiền có đủ không?” Mẹ Đinh vẫn chưa nói xong, đại khái là thói quen từ lúc trông trẻ nhỏ ở trường mẫu giáo, luôn lo lắng nhiều.

Bạch Bân không có chút không kiên nhẫn nào, mấy ngày qua đã hình thành nên thói quen nói chuyện điện thoại với mẹ Đinh, với loại quan tâm tỉ mỉ nhỏ nhặt này luôn cảm thấy thực ấm áp, trùm chăn gói kỹ đứa nhỏ bên cạnh, Bạch Bân cam đoan với mẹ Đinh qua điện thoại: “Dì yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.”

Bạch Lộ ở nhà chờ anh trai bé chờ đến lòng nóng như lửa đốt. Cô bé chỉ biết Đinh Hạo sớm muộn gì cũng lừa gạt anh trai mình chạy mất. Cô bé con thực u buồn, chỉ hơn nửa năm nữa thôi cô sẽ rất khó gặp được anh mình, vừa lên cấp ba, chắc chắn anh ấy sẽ ngày càng bận rộn. Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Lộ quyết định tự mình đi đón ngày anh trở về.

Ba Bạch Lộ tìm cho cô bé một bộ quân phục loại nhỏ, cô bé đã sớm mặc xong cẩn thận, liên tiếp thúc giục nhanh lên. Đến cửa nhà ga rồi, kiễng chân lên hy vọng. Người trên xe lửa cũng không nhiều lắm, Bạch Lộ nhanh chóng nhìn thấy thân ảnh hai cậu bé. Một người chừng mười lăm mười sáu tuổi, vóc dáng cao, lưng đeo một ba lô lớn đang nói chuyện với người bên cạnh, dưới vành mũ kéo thấp kia có thể nhìn thấy thấp thoáng nụ cười. Một người tuổi tác cũng tương đương, trong tay cầm không ít đồ, còn đang ngáp, vẻ ngoài không tệ.

Bạch Lộ vội vàng vẫy tay: “Anh! Anh! Ở đây!”

Bạch Bân nghe thấy được, ngẩng đầu lên chào hỏi: “Bạch Lộ, không phải anh đã gọi điện nói không cần đến đón sao?” Có lẽ là tâm tình rất tốt, trên mặt vẫn mang theo nụ cười: “Bọn anh tự về là được rồi, rất phiền toái chú.”

Ba Bạch Lộ là một người rất thoải mái, vội khoát tay: “Không phiền, không phiền, chú không đến đón con mới là phiền toái lớn ấy! Tiểu tổ tông ở nhà gây sức ép cả ngày hôm qua luôn, ha ha!”

Bạch Lộ bị trêu đùa trước mặt Bạch Bân có chút ngượng ngùng, kéo kéo góc áo ba cô bé: “Ba! Ra ngoài không được nói xấu con…”

Đinh Hạo lúc này đã tỉnh táo lại. Cậu nằm úp sấp ở trên xe ngủ cả nửa ngày, nhìn thấy Bạch Lộ liền vui vẻ: “Chưa nói xấu mà, đấy chỉ là nói thật thôi!”

Bạch Lộ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Dù nói thật cũng không thể nói trước mặt ‘người ngoài’…”

Đinh Hạo vươn tay che trước trán nhìn qua nhìn lại xung quanh: “Người ngoài ở đâu nhỉ? Lạ vậy, sao tôi không thấy?”

Bạch Lộ thở phì phì đi phía trước dẫn đường. Ba Bạch Lộ theo phía sau giúp Bạch Bân cầm túi, nhưng thật ra lại nhìn Đinh Hạo bằng cặp mắt khác xưa, trộm dựng thẳng ngón tay cái: “Hạo Hạo, từ nhỏ đến giờ chỉ mỗi con là có thể trị được Lộ Lộ.”

Bạch Bân liếc mắt nhìn Đinh Hạo một cái, cũng cười: “Đúng vậy. Hạo Hạo và Bạch Lộ cùng nhau lớn lên, vậy cũng tính là thành viên nhà chúng ta rồi.”

Mang theo túi lớn túi nhỏ lên xe, phía sau đã đặt vài túi hành lý, chỉ có thể ngồi được hai người. Bạch Lộ đã an vị ở chỗ phó lái. Trên đường đi xóc nảy, Bạch Lộ ngồi nghe ba người bọn họ nói chuyện. Đinh Hạo thỉnh thoảng sẽ phát biểu ra một câu có thể làm người ta phì cười về chuyến du lịch đã trải qua. Anh của bé còn ngồi cạnh phụ họa, thậm chí cũng cười thành tiếng. Cô bé con thực thương tâm, bé cũng muốn cùng anh bé đi du lịch.

Bạch Lộ nhìn bộ dáng Đinh Hạo cười hì hì liền thấy trong lòng không thoải mái, ngồi phía trước bắt đầu ồn ào: “Đinh Hạo, hát một bài đi!”

Đinh Hạo cũng chế nhạo, há mồm hát: “Ta chọn a ~ con khỉ dắt ngựa a ~ ~ ~” vừa nghe ca từ, đã biết là trêu chọc Bạch Lộ.

Bạch Lộ ném thẳng bình nước khoáng xuống dưới! Ngươi mới là con khỉ! Cả nhà người đều là con khỉ!! Người này thực thiếu đạo đức, cô bé con vẻ mặt căm giận, trên đường về hoàn toàn không thấy buồn bã nữa.

Kỳ nghỉ đông kết thúc thật là nhanh, đến lúc ảnh chụp lúc đi du lịch được rửa xong thì cũng đến lúc khai giảng. Đinh Hạo đưa một phần ảnh chụp cho bà Đinh. Bà cố ý đem lồng vào khung ảnh ở phòng khách, tấm ảnh hé ra khuôn mặt của Đinh Hạo, lộ hàm răng nhỏ trắng noãn tươi cười thực sáng lạn. Một tấm khác là ảnh chung của Đinh Hạo và Bạch Bân, ở trước một gốc cây cổ thụ, hai người tay cầm tay, cùng mỉm cười.