Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 292: Kế hoạch nhiệm vụ




Cả nhóm người nối đuôi nhau theo sau Báo Đen đi thẳng đến văn phòng làm việc của hắn. Riêng có gã Thượng sĩ Nguyen Hang, do đã có Báo Đen thay thế làm người dẫn đường cho cả nhóm Đình Tấn, cho nên nhiệm vụ dẫn đường của hắn đến lúc này cũng đã kết thúc.

Trong nhóm hiện tại, ngoài Terrell và Louis vẫn còn sung sức ra thì David vẫn còn mới bình phục được chút ít, Ameerah thì vẫn còn đang mê man bất tỉnh, nằm trong vòng tay của Louis.

Vì thế nên hiện tại, toàn bộ hành lý đều do Đình Tấn một mình dùng "Khống Vật Thuật" mang vác đi.

Sau trận chiến đấu vừa rồi, mọi người cũng đã rút ra được rất nhiều bài học cho bản thân. Bên cạnh đó, Đình Tấn cũng không quên nhắc nhở những sai phạm mà mỗi người họ vẫn còn mắc phải trong lúc chiến đấu.

- “David, vừa rồi người chiến đấu làm ra đặc biệt kinh ngạc và cũng rất thất vọng. Việc lấy thương đổi thương ở trong tình huống đó thật sự không cần thiết. Nếu như ta là ngươi thì chắc chắn tên dị nhân đó không thể trụ được quá 5 giây đâu.

Mặc dù tốc độ của ngươi nhanh hơn đối phương, nhưng ngươi lại quá ỷ lại vào trang bị của mình. Lúc ngươi chiến đấu, ta thấy ngươi đã hoàn toàn bỏ quên một món vũ khí chính là đôi chân lợi hại của mình. Lần sau trở về phải luyện tập lại phần này, nhớ rút kinh nghiệm.”

Chỉ điểm đầu tiên dĩ nhiên là David. Giọng nói của Đình Tấn bao hàm rất nhiều thâm ý, đồng thời cũng tràn trề sự thất vọng. Điều đó không khỏi càng làm cho David thêm lo lắng, vì với một người mắc nợ Đình Tấn nhiều như hắn thì việc bị loại bỏ khỏi đội là một điều làm hắn rất khó chấp nhận. Thế nên hắn deF82I4r liền vội vàng tiếp lời.

- “Vâng! Trở về ta nhất định sẽ cố gắng luyện tập, cải thiện khuyết điểm này.”

Giống như không hề hay biết những nối lo lắng của David, Đình Tấn thậm chí còn không đáp lại lời nói của hắn dù chỉ là một cái gật đầu, mà lại tiếp tục hướng về Terrell lớn tiếng nói.

- “Terrell, một chút nữa xong việc, trở về thì theo ta tu luyện một thời gian. Tinh thần lực của ngươi vẫn còn quá yếu, chỉ mới bị kích thích một chút đã không thể kiểm soát được lý trí của mình thì quả thật là không còn gì để nói nữa. Nếu đây là chiến trường thật sự thì ngươi đã chết không biết bao nhiêu lần mà nói rồi.”

Phỏng chừng quá trình chiến đấu của Terrell với Trần Hạo vừa qua đã làm cho Đình Tấn rất tức giận. Vì vậy mà trong giọng nói của hắn tràn đầy ý trách móc.

Thế nhưng Terrell lại không thể chối cãi lại được gì vì những điều hắn nói đều là hoàn toàn đúng. Quả thật nếu như lúc nãy Đình Tấn, Vansy và Báo Đen không kịp thời gian cả lại hắn thoát khỏi sự điên cuồng thì chắc có lẽ đã có án mạng xảy ra rồi.

- “Biết rồi, anh Tấn…”

Đối với Terrell, Đình Tấn chẳng khác gì như người anh trai của hắn vậy. Thế nên nhận được những lời chỉ dạy này hắn chỉ biết cúi đầu, lẩm bẩm thì thầm trong miệng một tiếng, rồi lẽo đẽo bước đi theo sau.

Nhìn thấy biểu hiện của Terrell như vậy, Đình Tấn cũng không nỡ trách mắng hắn nữa. Dù sao đám người này tính ra vẫn còn quá non trẻ, tuy rằng tốc độ tăng trưởng thực lực của bọn họ rất nhanh nhưng kinh nghiệm vẫn còn quá non kém. Bọn họ cần nhiều cơ hội thực chiến để mài giũa kỹ năng của bản thân thì mới có khả năng phát huy ra được sức mạnh thật sự của mình.

Báo Đen nghe Đình Tấn chỉ điểm từng người như vậy thì cũng không khỏi kinh ngạc, đồng thời cũng rất tò mò vì sao hắn lại có nhiều kinh nghiệm chiến trường như vậy.

Nếu như nói Đình Tấn là một thiên tài chắc có lẽ Báo Đen sẽ không tin vào điều đó đâu bởi lẽ, làm một tên quân nhân, dù cho có trí não thông minh đến đâu đi chăng nữa thì cũng cần phải trải qua kinh nghiệm xương máu thì mới có thể trưởng thành được.

Bất quá, vì đã quá quen thuộc với cách làm việc kỳ bí của Đình Tấn, Báo Đen cũng không đặt nặng vấn đề này nhiều. Vì hắn biết dù có hỏi thì phỏng chừng cũng không thể nào đạt được câu trả lời như mình mong muốn.

Đình Tấn vừa bước đi vừa liếc mắt nhìn qua Ameerah vẫn còn ngủ say và đang được Louis bế trên tay. Lúc này, hắn cũng chỉ có thể thở dài một hơi, nuốt những lời mình muốn răn đe với nàng vào bụng rồi im lặng đi tiếp.

Có thể nói trong trận va chạm với tiểu đội đặc nhiệm vừa qua, Ameerah là người phạm lỗi nhiều nhất trong số những người tham chiến.

Nàng vẫn còn chưa biết kết hợp liên hoàn chiêu để dồn đối thủ vào đường cùng. Tất cả những gì nàng làm chỉ là đang biểu diễn, cứ lởn vởn chạy đông nhảy tây với ý định muốn làm cho chiêu thức trở nên đẹp mắt.

Điều đó góp phần làm cho Ameerah vừa phải tiêu hao thể lực và nội khí, vừa tạo cho đối thủ cơ hội để phòng thủ. Đôi bên giằng co kéo dài thời gian đến lúc cả hai hết thể lực thì mới kết thúc chiến đấu bằng một trò so chiêu.

Đã không còn nội khí để bảo hộ mà vẫn chơi trò liều mạng. Nếu như không phải Đình Tấn ra tay ngăn cản hai đòn công kích cuối cùng thì chắc có lẽ, cả Ameerah lẫn Tiêu Phương đều phải bỏ mạng rồi.

Vẫn giữ ý chờ đợi Ameerah thức dậy thì sẽ ‘hốt’ cho nàng một trận cho chừa thói càng quấy, Đình Tấn vẫn chậm bước đi theo sau Báo Đen tiến vào văn phòng của hắn.

Trong căn phòng rộng lớn, với kiểu trang trí nội thất như phòng của giám đốc, Báo Đen ngồi trên một chiếc bàn làm việc lớn chất đầy những đống giấy tờ và tài liệu. Có lẽ đây chính là một số bản hồ sơ và kế hoạch của doanh trại quân đội này do hắn quản lý.

- “Thế nào, bây giờ nói rõ chuyện hợp tác được rồi chứ?”

Ngồi chắp tay trên bàn, Báo Đen có chút nôn nóng lên tiếng hối thúc Đình Tấn. Trên đường về hắn cũng đã âm thầm nhắc nhở hỏi dò Đình Tấn rất nhiều lần về vụ thuốc chữa thương của hắn.

Nhưng mà Đình Tấn thì lại quá cứng miệng, nhất quyết không chịu nói trước khi đến được văn phòng cho nên Báo Đen cũng chỉ đành từ bỏ ý định hỏi dò, nhanh chóng hối thúc bọn họ trở về văn phòng.

Nghe được lời Báo Đen nói, Đình Tấn thản nhiên kéo ghế ngồi ngay đối diện trước bàn làm việc với Báo Đen rồi cất lời.

- “Đây là thuốc do tập đoàn [The Alliance] nghiên cứu phát triển và sản xuất. Không quá lâu nữa thôi, nó sẽ được công ty con [The Alliance Y Dược] của chúng ta tung ra thị trường. Số lượng có hạn, nên ta nghĩ ngươi nếu muốn mua nhiều thì phải trả một cái giá không ít đâu.”

- “Nói cái giá đi!”

Báo Đen dứt khoát đáp lại.

Đình Tấn im lặng nhìn chằm chằm lấy Báo Đen không nói gì. Một lúc lâu sau đó, hắn quả quyết nói ra phương án giao dịch của mình.

- “Miễn mọi thuế phí trong vòng hai năm cho tập đoàn của chúng ta. Đổi lại, thuốc sẽ được cung cấp miễn phí với số lượng gấp ba lần số quân nhân đang tại ngũ vốn có của nước Entire Land.”

- “KHÔNG THỂ NÀO!”

Gần như là thét lên câu nói này, Báo Đen đồng thời cũng đứng bật người dậy khỏi ghế sau khi nghe được yêu cầu có hơi quá lố của Đình Tấn. Hắn chống hai tay chống lên bàn, chồm người đến phía trước quát lớn vào mặt Đình Tấn.

- “Mặc dù loại thuốc này của ngươi cũng rất tốt nhưng việc miễn thuế phí cũng không phải là đơn giản bằng vài câu nói thì sẽ có thể đưa ra quyết định được như vậy. Ngươi đang nói chuyện hợp tác với quân đội chính phủ đấy, đừng có làm như hàng rong ngoài chợ trời.”

Cũng khó trách hắn lại có phản ứng như vậy. Dù sao cái giá mà Đình Tấn đưa ra quá đắt đỏ, hắn cũng không có đủ thẩm quyền để quyết định.

Tuy nhiên, trông thấy Báo Đen tức giận như vậy thì Đình Tấn ngược đang âm thầm cười như nở hoa trong lòng. Hắn ngã người tựa lên lưng ghế, bắt chéo hai chân rồi nói.

- “Thôi được rồi, nếu ngươi nói vậy thì có lẽ chúng ta không thể tiếp tục hợp tác rồi. Loại thuốc này sản lượng cũng có hạn, mà ta thì chỉ dự định ưu tiên cho nước nhà của mình nhiều một chút, nếu ngươi không cần vậy thì ta sẽ mang đi tiêu thụ cho những cửa hàng bán lẻ là được. Cũng đã có khá nhiều cửa hàng bán lẻ nổi tiếng trên thế giới đã liên hệ chúng ta, nếu ngươi không chịu được giá cả của ta thì cứ ra cửa hàng mà mua nhé.”

Thái độ bất cần này của Đình Tấn lập tức làm cho Báo Đen có chút luống cuống tay chân. Hắn vội vã lên tiếng trấn an Đình Tấn.

- “Bình tĩnh, chuyện này vượt quá thẩm quyền của ta rồi. Yêu cầu của ngươi cần phải có một cuộc họp mặt của những tướng lĩnh trong quân đội và bộ tài chính quốc gia đồng ý thì mới có thể thông qua. Nếu ngươi thật sự muốn hợp tác thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, chúng ta lại trở về bàn bạc lại sau có được không?”

Đình Tấn lúc này hơi nhếch mép cười mỉm, vì đã đạt được ý đồ, nắm bắt thế chủ động trong tay mình. Hắn ngồi thẳng lưng dậy, đưa tay lấy một mảnh giấy ghi chép lại số điện thoại liên lạc của Lý Uyên rồi giao cho Báo Đen.

- “Đây là người chịu trách nhiệm quản lý của tập đoàn [The Alliance] chúng ta, gọi là Lý Uyên. Ngươi cứ về xin phép trước, sau đó liên hệ với nàng ấy sau. Lần này ta mang theo tám thùng thuốc, trong đó tổng cộng có 200 bình. 100 bình là thuộc về nhóm của chúng ta sử dụng, còn lại 100 bình là giao cho quân đội của các ngươi muốn làm gì thì làm. Dĩ nhiên các ngươi cũng có thể đem đi nghiên cứu, nhưng mà…”

Nói đến đây, Đình Tấn đột nhiên ngắt giọng, hơi híp mắt nhìn chằm chằm lấy Báo Đen một hồi. Sau đó mới nói tiếp.

- “…nhưng mà nếu để ta biết thì khả năng hợp tác giữa nhóm chúng ta và chính phủ xem như đã hoàn toàn không còn cơ hội nữa rồi. Thế nên ngươi nhớ nhắc nhở mấy tên khôn lỏi xuất hiện ý tưởng này thì nên nghĩ kỹ lại đi nhé.”

Báo Đen đưa tay tiếp nhận lấy tờ giấy trong tay của Đình Tấn, đồng thời gật đầu cho hắn một câu hứa hẹn.

- “Ta hiểu rồi. Chuyện đó nhất định sẽ không xảy ra, ngươi cứ yên tâm.”

Đây không phải là vì Báo Đen hay thậm chí là chính phủ sợ Đình Tấn nên mới nhượng bộ nhiều như vậy. Thực chất sau chuyện tin đồn game Anh Hùng xuất hiện hack và bug lần trước, thì Đình Tấn đã có nguy cơ bại lộ trước toàn thể liên hiệp quốc rồi.

Với những người lãnh đạo trong nước Entire Land, những người trong cuộc hiểu rõ nhất về thông tin mật của [The Alliance], thì nhất định phải hiểu được giá trị của Đình Tấn và những người đồng đội của hắn.

Chính vì vậy, nếu như không thật sự cần thiết thì bọn họ phải giữ vững mối liên hệ này với hắn. Ngoài việc khai thác thông tin ra thì còn có thể mượn lực, nhờ hắn trợ giúp cho tương lai sau này, khi quái vật bắt đầu xâm lấn.

‘Lạch cạch…’

Đúng lúc Báo Đen vừa nói xong không lâu thì cửa văn phòng được mở ra. Nhóm năm người thanh niên trong đội đặc nhiệm, vừa va chạm với tiểu đội của Đình Tấn, lần lượt đi vào bên trong tập họp.

Trạng thái của Tiêu Phương và Hieman lúc này đã tốt hơn rất nhiều, hầu như không còn dấu vết gì từ việc chiến đấu lúc nãy với nhóm người của Đình Tấn. Cả cánh tay trái của Trần Hạo cũng đã liền lại da non, không còn cần phải băng bó nữa.

- “Báo cáo chỉ huy, tiểu đội 101 đã tập họp đầy đủ theo mệnh lệnh.”

Đứng thẳng sống lưng trước mặt Báo Đen, Vansy cất giọng lớn tiếng nói.

Báo Đen liếc mắt nhìn xung quanh một vòng. Trông thấy trạng thái và thương thế của năm người đã trở nên rất tốt thì cũng không khỏi kinh ngạc một hồi. Điều này càng làm cho quyết định phải bắt được cơ hội hợp tác lần này với Đình Tấn.

Hắng giọng một cái, hắn lại đưa mắt nhìn chằm chằm vào Hieman rồi cất giọng.

- “Là ngươi bày đầu phải không?”

Giọng nói trầm trầm của Báo Đen, nghe như khẳng định nhiều hơn là chất vấn. Phỏng chừng, làm chỉ huy của nhóm người này, hắn đã hiểu rõ tính cách của từng người nên mới đoán chắc được như vậy.

- “Thưa chỉ huy, đún…g…”

Hieman hơi cúi đầu mình, nhỏ giọng đáp lại. Nhưng không chờ cho hắn kịp nói ra hết câu thì đã có hai âm thanh khác chen vào ngắt lời.

- “Thưa chỉ huy, là ta đề xuất chuyện này.”

- “Báo cáo chỉ huy, chuyện này là do ta đề nghị.”



Báo Đen nhìn về phía Trần Hạo và Vansy, chủ nhân của hai âm thanh vừa cất lời, có chút tức giận lớn tiếng nói.

- “Bây giờ còn định chơi trò hội đồng nữa sao?! Nghĩ rằng các ngươi trong đội đặc nhiệm thì ta không dám phạt?”

Tiếng quát mắng của Báo Đen làm cho năm người đều trở nên lo lắng không thôi, tuy nhiên không ai lại lên tiếng phủ nhận hay từ chối trách nhiệm. Có thể thấy, tinh thần đoàn kết của bọn họ cũng không hề thua kém như cả đội của Đình Tấn.

Ngay lúc Báo Đen vừa định tiếp tục phát tác cơn phẫn nộ của mình thì Đình Tấn liền lên tiếng ngăn cản.

- “Thôi, muốn xử phạt bọn họ thì để sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về đi. Bây giờ có thể nói cho ta biết kế hoạch của nhiệm vụ lần này được rồi chứ?”

Lời Đình Tấn vừa nói ra không chỉ làm cho Báo Đen bị cứng cả miệng mà cả năm người Vansy, Trần Hạo, Hieman, Đỗ Lễ và Tiêu Phương cũng bị giật mình kinh ngạc, ánh mắt khó tin nhìn Đình Tấn.

Bọn họ không thể nào nghĩ tới kẻ mà mình muốn dạy cho mình một bài học về khiêm tốn lúc này lại đứng ra cầu tình cho bọn họ, một cảm giác xấu hổ đột nhiên dâng lên đầu làm cho cả năm người càng không dám nhìn thẳng mặt Đình Tấn.

Về phần Báo Đen. Hắn khởi đầu có chút kinh ngạc, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì cũng tán đồng với ý kiến này của Đình Tấn.

- “Được rồi, vậy thì tạm hoãn chuyện trách phạt lại. Các ngươi tìm chỗ ngồi đi, bây giờ bắt đầu nói về kế hoạch nhiệm vụ lần này.”

Hắn trầm giọng hướng về năm người trong đội đặc nhiệm lên tiếng, đồng thời cũng chỉ về phía những cái ghế trong góc phòng, ý bảo bọn họ ngồi tại đó.

Chờ cho mọi người đã ngồi vào vị trí, Báo Đen mới chậm rãi thuyết trình về kế hoạch.

- “Trong nhiệm vụ lần này, ta sẽ chỉ định tiểu đội đặc nhiệm 101 cùng hành động với các ngươi.”

Vừa nhìn Đình Tấn, Báo Đen vừa chỉ về phía nhóm năm người của Vansy mà nói. Cả hai nhóm người lập tức bị sự sắp xếp này làm cho giật mình kinh ngạc không thôi. Duy chỉ có Đình Tấn thì không có ngạc nhiên bao nhiêu, do trước đó hắn đã được gã Thượng sĩ Nguyen Hang thông báo qua về điều này rồi.

Ngừng một chút, Báo Đen mới tiếp tục nói.

- “Vào lúc 2 giờ rạng sáng ngày mai, nhóm mười người các ngươi sẽ lên máy bay đi đến Thụy Điển với tư cách là một đoàn du lịch tư nhân. Theo như dự kiến, máy bay sẽ đáp xuống ở sân bay Ronneby vào lúc 7 giờ sáng.

Khi các ngươi đến nơi sẽ có một công ty du lịch gọi là “Kami-Sama” ra tiếp đón. Bọn họ chính là người của chúng ta đã được sắp đặt đến Thụy Điển trước để sắp xếp mọi chuyện… Có chuyện gì không hiểu à?”

Báo Đen đang thuyết trình rất trôi chảy thì bất thình lình, Đình Tấn đang cúi đầu trầm tư nãy giờ, đột ngột giơ cao tay, ra hiệu mình có ý kiến muốn hỏi. Điều này không khỏi làm Báo Đen hơi nhíu đôi chân mày, nhưng vẫn ngừng giải thích rồi hỏi lại.

Đôi mắt Đình Tấn lóe sáng, vội vàng nêu ra ý kiến thắc mắc của mình, dường như chuyện này làm hắn rất hưng phấn.

- “Sân bay Ronneby có phải thuộc tỉnh Blekinge của Thụy Điển không?”

- “Đúng vậy. Nằm ở trung tâm của tỉnh Blekinge.”

Có chút khó hiểu, Báo Đen vừa gật đầu vừa trả lời cho Đình Tấn.

- “Cách bờ biển Baltic bao xa?”

- “Khoảng 20 km? Ngươi hỏi chuyện này làm gì? Mấy thứ này không có dính dáng gì đến mục tiêu nhiệm vụ hết. Ta nói cho ngươi biết, chuyện lần này rất quan trọng, nếu như thất bại các ngươi thậm chí có khả năng sẽ bị quốc gia chối bỏ vì nó liên quan đến rất nhiều vấn đề quan hệ giữa hai nước, đừng có làm những chuyện gây rối làm hại người khác.”

Dường như đã đoán ra được ý đồ của Đình Tấn, Báo Đen lập tức gắt giọng cảnh báo.

- “Được rồi ta hiểu. Ngươi nói tiếp đi.”

Thế nhưng Đình Tấn giống như là không hề để ý lắm đến những lời này của Báo Đen. Hắn chỉ cười trừ một cái rồi ra hiệu cho Báo Đen tiếp tục thuyết trình nhiệm vụ.

Bất quá, đôi mắt đang không có tiêu cự, phân tâm suy nghĩ về một chuyện khác đã bán đứng hắn. Đình Tấn lúc này chắc đang suy nghĩ về kế hoạch riêng của hắn, kế hoạch “Viên đá bị nguyền rủa”.