Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 90: Phiên ngoại 12: Đại hôn




Sau ngày đó, lại qua mấy hôm nữa, phàm là đệ tử Võ Đang đều trở về núi, nghe nói Tống Thanh thư mấy ngày trước cũng đã mang theo Ân Ly trở về Võ Đang chuẩn bị tham dự hôn lễ, có điều Chỉ Nhược không thấy được mặt hắn thôi. Theo quy củ, tân nương trước lễ cưới không thể tiếp khách nam, tuy rằng đều là người trong giang hồ nhưng rốt cuộc vẫn là người bên nhà trai, vẫn cần phải chú ý.

Người đến mừng là Ân Ly, vừa bị nàng hỏi cảm nghĩ về Tống Thanh Thư như thế nào liền xấu hổ chạy mất, Chỉ Nhược tuy rằng cảm thấy Ân Ly lần này gặp có khác so với lần trước, dường như có phong thái nữ nhân hấp dẫn, nhưng không nghĩ nhiều, còn cho rằng hai người còn chưa có gì tiến triển, đang muốn giúp vun vén cảm tình thêm một chút, nói vài điểm tốt của Tống Thanh Thư cho Ân Ly nghe, không ngờ Ân Ly lại chạy mất.

Ngay sau đó, Tĩnh Nghi phái Nga Mi dẫn theo các sư muội đến chúc mừng. Các nàng cũng là tìm Tống Thanh Thư mà đến. Tống Thanh Thư trốn trong Trúc Viện của Trương Tam Phong không chịu gặp, chúng nữ hiệp Nga Mi nổi giận chặn đường vây đuổi khiến hắn ăn cơm cũng không yên ổn. Trương Tam Phong không ngăn trở Tống Thanh Thư cũng không giúp các nữ hiệp Nga Mi, chỉ nói toàn bộ do Tống Thanh Thư lựa chọn. Võ Đang nhân tài đông đúc, không đến mức thiếu Tống Thanh Thư thì không còn ai khác, mà đồ tôn của lão có thể được đến Diệt Tuyệt sư thái cực kỳ lạnh lùng khắc nghiệt cũng ủng hộ, đủ để lão vui mừng.

Tuy rằng việc Diệt Tuyệt sư thái chết đi có chút thương cảm, Trương Tam Phong vẫn là lão tiền bối ba đời so với chưởng môn Nga Mi này, lễ tang Diệt Tuyệt lão không tự mình đi, chỉ phái đệ tử đưa văn tế. Mấy phái khác thấy Nga Mi và Võ Đang quan hệ vẫn thân cận, hơn nữa ngoài chưởng môn đã chết thì phái Nga Mi thực lực cũng chưa hao tổn gì, chưởng môn kế nhiệm lại là con trai Đại đệ tử phái Võ Đang, cũng là anh tài hiếm có của võ lâm, đủ để các phái kiêng kị, hành tẩu giang hồ cũng nể nang phái Nga Mi vài phần mặt mũi, không dám làm khó nữ lưu các nàng, Diệt Tuyệt sư thái khi truyền ngôi lại cũng đã nghĩ sâu xa như vậy. Vừa trấn áp được các phái khác, lại giúp đám nữ lưu còn lại tìm được chỗ dựa tin cậy vững chắc.

Sau đó, chưởng môn hoặc trưởng lão các phái cũng mang theo lễ vật đến mừng, còn có võ lâm thế gia, các hiệp khách độc hành, bá chủ mỗi phương cũng ào ào mang lễ đến. Lần này đại hôn là sự kiện lớn của võ lâm, hỉ sự của đệ tử nội môn của đại tông sư Trương Tam Phong, nơi nào dám không nể mặt, cho dù là trường hợp đặc biệt như Minh giáo hay Thiên Ưng giáo cũng có lễ hậu do Phạm Dao và Bạch Mi Ưng Vương đích thân mang đến chúc mừng.

Ân Ly tuy rằng không cách nào chấp nhận cha mình được, nhưng vẫn luôn luôn tôn kính ông nội vẫn yêu thương nàng, khiến Tống Thanh Thư vẫn có mục đích riêng nhìn thấy được, không chạy trốn nữa mà xuất hiện tự mình đưa Ân Ly đón hai người, khắp nơi đều phô ra thân thiết với nàng, Ân Ly không biết Tống Thanh Thư xảo quyệt, chỉ nghĩ hắn bởi vì là thân nhân của nàng mới tỏ ra ân cần như thế, không khỏi thấy ngọt ngào trong dạ.

Ân Thiên Chính nhìn thấy, trong lòng hiểu rõ, nghĩ đến cháu ngoại trai hành động tùy hứng khiến cháu gái tổn thương, cảm thấy áy náy, nhưng cũng không thể vì con gái mất sớm, cháu ngoại chịu khổ từ nhỏ mà để cháu gái chịu ủy khuất được. Huống chi đứa cháu gái này cũng chẳng sung sướng hơn đứa kia, hiện giờ cháu ngoại đã bỏ đi cùng yêu nữ phiên bang rồi, chẳng lẽ còn muốn cháu gái này chờ hắn mãi sao, lão là cao nhân tiền bối, làm việc không chỉ xem lễ pháp mà còn trọng tình lý.

Hiện giờ thấy hai người này ở bên nhau, trong lòng vừa suy nghĩ vừa quan sát cẩn thận, tìm hiểu Tống Thanh Thư làm người ra sao, hắn có phụ thân làm chưởng môn Võ Đang, bản thân cũng kế thừa Nga Mi, bất luận quyền thế hay cơ nghiệp đều không dưới Trương Vô Kỵ, càng được hơn là nhã nhặn hiểu lễ, nghe tiếng hô hấp cước bộ, nội công căn cơ không kém hơn Ân Dã Vương, lại toàn tâm toàn ý với A Ly, quả thật là lương xứng, ánh mắt cháu gái thật không sai. Nó với phụ thân đã như nước với lửa, với hai ca ca lại oán hận nặng nề, lão ở Ân gia thì còn có thể bảo vệ nó, nhưng khi đã mất đi rồi, Ân gia làm sao còn để cho nó yên được nữa, tìm một người chồng tốt cho A Ly đúng là rất quan trọng, cũng chỉ có người như vậy mới có thể bảo vệ nó khỏi cừu hận của hai ca ca, nghĩ đến đây, lão không khỏi nhìn Tống Thanh Thư càng thêm thuận mắt, Tống Thanh Thư thấy Bạch Mi Ưng Vương tỏ ra thân thiết, càng ra sức lấy lòng.

Trương Tam Phong không tự mình ra đãi khách, hôn sự của Mạc Thanh Cốc toàn bộ đều do mấy sư huynh chủ trì xử lý, trên mặt lão tuy rằng bình thản thoải mái nhưng trong lòng lại cực kỳ vui sướng, đệ tử nhỏ nhất của mình cuối cùng cũng đã thành thân, loại cảm giác nhà cửa có con có cháu này khiến lão hiểu rõ, lão cả đời không có vợ con nhưng các đệ tử phẩm hạnh như nhất, trước sau như một đối với sư phụ hiếu kính có thừa, trong các đệ tử, Mạc Thanh Cốc là đứa không để lão phải bận lòng nhất, cũng là đứa hiểu biết mà lại khiến lão yêu thương nhất, có lẽ người già đều như vậy! Già rồi thiên vị, cho dù là nhất đại tông sư cũng không ngoại lệ. Nhưng đệ tử này rất hiểu chuyện, mọi việc không để lão phải bận tâm, không giống lão Tam và lão Ngũ, khiến lão đau lòng như vậy, nhưng đứa nhỏ Thúy Sơn… aiz!… Lão nhớ đến Trương Vô Kỵ bỏ đi không từ giã cùng quận chúa Thát tử, trong lòng có chút thương cảm. Vì một nữ nhân ngoại bang, không nói không rằng, không quản thân hữu, bỏ lại đại sự Minh giáo cứ vậy mà đi, thật sự đả thương người, nếu nói không tức giận cũng là giả.

Tạ Tốn ẩn cư tại Võ Đang, luôn thanh tâm quả dục, chìm đắm trong tụng kinh niệm phật, lúc nhàn hạ cũng sẽ cùng Trương Tam Phong thảo luận đạo kinh, hoặc lý luận võ học, đạo võ học của Trương Tam Phong là nghiên cứu cả đời, Tạ Tốn được lợi không nhỏ, mà khi Tạ Tốn trầm mê trong đó, không biết việc Trương Vô Kỵ bỏ đi ẩn cư cùng Triệu Mẫn, Võ Đang cũng sợ tin này khiến ông lão thương tâm nên cũng không đề cập đến, cho đến khi Phạm Dao, Ân Thiên Chính đến sau núi thăm, không có Trương Vô Kỵ đi cùng, Tạ Tốn thấy không đúng, hỏi ra nguyên nhân, cùng Ân Thiên Chính nhìn nhau cười khổ, không nói gì được.

Tạ Tốn tâm tình phiền muộn, từ chối không đến tham dự hôn lễ của Mạc Thanh Cốc, không phải do bất mãn với Võ Đang, ngược lại vì quan hệ với Trương Thúy Sơn nên càng là thân cận, đối với Trương Tam Phong lại càng thêm kính trọng. Không tham dự thứ nhất là do phiền lòng Trương Vô Kỵ, thứ hai là không muốn gặp các phái trong võ lâm, nếu tham dự chỉ sợ khiến mọi việc thành không vui, dù ông ta biết Võ Đang không chấp nhất việc ấy, nhưng không muốn vì mình mà hại người, có lẽ đã ngộ đạo bên trong thủy lao của Thiếu Lâm rồi, tính tình lại càng quảng đại.

Khách mời đã đến đủ, ngày đại hôn cũng sắp đến, đầu tiên là tiệc cưới, trước hôn lễ một ngày là đội ngũ chở đồ cưới rầm rộ, những thủ đoạn khoe tài phú của cổ đại Chu Chỉ Nhược không thể làm khác, cứ để cho anh hùng các phái thấy được và đổi cách nghĩ về một đệ tử nhỏ bé bị đuổi khỏi Nga Mi, một cô gái nhà nông bình thường chắc chắn không sắm nổi từng này đồ cưới.

Nhưng dù là con gái nhà thế gia gả đi cũng không thể sắm sửa nổi như thế. Càng khiến các phái kinh ngạc hơn, dẫn đầu đội ngũ là một hộp gỗ tinh xảo, khảm vàng nạm ngọc, trên hộp là dòng chữ sơn son thiếp vàng: Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công, vừa nhìn có thể hiểu ngay của hồi môn là một bộ võ công tuyệt học, người các phái, nhất là Thiếu Lâm vẫn chưa quên Chu Chỉ Nhược thoải mái tự nhiên từ trong tay ba vị thần tăng cùng Trương Vô Kỵ nổi tiếng võ lâm cứu ra Tạ Tốn, dù có chút bất ngờ nhưng nếu nội lực không thâm hậu, chắc chắn ngay cả vòng ngoài trận đấu cũng đừng mong vào được, chứ chưa nói đến cứu người. Mọi người vậy cũng biết Chu Chỉ Nhược nhất định không phải đơn giản là một đệ tử Nga Mi, Diệt Tuyệt sư thái có được bí mật của Đồ Long đao chẳng phải cũng bất phân thắng bại với Trương Vô Kỵ sao? Lúc này tin tức Trương Vô Kỵ lui về ở ẩn còn chưa truyền ra giang hồ.

Hiện giờ, nhìn đến võ công có cái tên khí phách như vậy, còn có gì không rõ, đều nghĩ Chu Chỉ Nhược có truyền thừa khác, không ai nhắc đến chuyện Chu Chỉ Nhược từng là ký danh đệ tử của Nga Mi, đều ào ào bàn tán bộ võ công có cái tên khí phách như vậy là tuyệt học gì, Võ Đang có được môn võ công này, thực lực sẽ tăng lên thế nào, chưa thể biết rõ.

Chỉ Nhược khi quyết định dùng môn võ công này làm của hồi môn cũng đã suy nghĩ rất kỹ, Mạc Thanh Cốc thân là đệ tử của Võ Đang Trương Tam Phong, thân phận rất cao, cho dù là chưởng môn các phái cũng phải tôn kính mấy phần, nàng chỉ là một đệ tử bị đuổi khỏi Nga Mi sao có thể xứng được. Mạc Thanh Cốc không xem thường nàng, mọi người trong Võ Đang cũng coi trọng nàng, nhưng giang hồ các phái không biết rõ chuyện hai người.

Chỉ cần nói ra việc Mạc Thanh Cốc cưới một đệ tử bị đuổi khỏi Nga Mi thôi, có lẽ trên giang hồ chuyện khó nghe gì cũng có thể bịa đặt ra được, mình nàng có thể không cần, nhưng không muốn để Mạc Thanh Cốc phải vứt bỏ thể diện, danh dự phái Võ Đang cũng không thể bị hao tổn. Nàng lại là truyền thừa chân chính của Tiêu Dao phái, có Võ Đang làm hậu thuẫn cũng chẳng sợ có nguy hiểm gì, suy đi tính lại mới nghĩ ra biện pháp như vậy. Bây giờ các phái nhìn thấy hồi môn của nàng, không nghĩ đến nàng là bị đuổi khỏi Nga Mi nữa, mà chỉ sợ Diệt Tuyệt sư thái cũng không đảm đương nổi sư phụ của nàng.

Chu Chỉ Nhược nhìn khuôn mặt trong gương đồng, mím mím đôi môi đỏ mọng mỉm cười nghĩ. Đúng như Chỉ Nhược đoán, các phái đều ngậm miệng không nói gì đến chuyện Diệt Tuyệt sư thái, lôi kéo Tống Viễn Kiều đại hiệp hỏi thăm gia thế của Chu Chỉ Nhược, đều được Tống Viễn Kiều đáp rằng tổ tiên mẫu thân nàng là dòng dõi thế gia võ học ở Tương Dương, khi thành bị phá vì trợ giúp Quách đại hiệp thủ thành mà chết, chỉ còn lại mẹ góa con côi chạy thoát… Khi bí mật trong Đồ Long đao bị lộ ra ở Thiếu Lâm, tên của Quách Tĩnh Hoàng Dung lại một lần nữa truyền bá giang hồ, lại thêm từ miệng Tống đại hiệp nói ra, ai nấy đều không nghi ngờ gì, càng thêm không dám khinh thường nữ nhân đã sắp thành Mạc phu nhân kia.

Chuyện với phái Nga Mi, Tống Viễn Kiều cười khổ không thôi, nhưng rồi việc này cũng thành chuyện nhỏ, hành động của Chu Chỉ Nhược ngoài dự đoán của mọi người, không ai ngờ đến. Tống Viễn Kiều cũng coi như lão luyện thành thục, gặp việc thế này lập tức vì Võ Đang có thêm được một môn tuyệt học mà cao hứng, biết Chu Chỉ Nhược đưa ra nhất định không phải vật phàm, phải biết rằng bản võ công được Trương Tam Phong đặt tên là Vô Cực công tiên thiên kia khiến bọn họ được lợi không nhỏ, môn võ công kia quả thực thâm sâu, lần này thứ có thể đem ra làm hồi môn chỉ sợ càng ở cấp bậc cao hơn, bên nhà gái lại vì danh tiếng đứng đầu của Võ Đang mà suy nghĩ. Dù sao phái Võ Đang vẫn luôn phát triển ổn định, bề ngoài thủ thế không hay làm những chuyện náo động, lần này hành động của Chu Chỉ Nhược khiến danh tiếng Võ Đang càng tăng thêm, thật sự là…

Mạc Thanh Cốc nghe chuyện này, biết rằng Chỉ Nhược vì mặt mũi của hắn và Võ Đang mới làm vậy, trong lòng vừa cao hứng lại vừa vì nàng cầu toàn mà đau lòng, dù sao Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công hắn cũng biết đến, bộ võ công này đứng hàng đầu trong các loại công pháp, uy lực có thể nói đứng bậc nhất, Chỉ Nhược lại đem bộ võ công này tặng cho phái Võ Đang, về sau nhất định võ công Võ Đang càng thêm phát triển khó nói trước.

Võ công phái Tiêu Dao hiện giờ không phải hắn không nhớ, nhưng vì Chỉ Nhược, hắn chưa từng đem ra chút nào cho phái mình, cho dù nói với sư phụ lần gặp gỡ đó, nhưng không nói gì về võ công, chỉ nói Chỉ Nhược tình cờ gặp được di trạch (nơi để lại) của tổ tiên sư môn mà không nói tình hình võ công cụ thể. Trương Tam Phong khi còn niên thiếu nếm không ít khổ về việc võ công truyền thừa riêng của mỗi môn phái, đối với quy củ này càng thêm tôn trọng, dĩ nhiên không muốn môn hạ đệ tử đi học lén võ học phái khác, thấy Mạc Thanh Cốc chỉ cười cũng không hỏi thêm nhiều. Hiện giờ Chỉ Nhược lại đưa võ công làm của hồi môn nhập phái Võ Đang, thật ngoài dự đoán của hắn.

Tâm tình phức tạp không kể đến, chỉ nói sau khi đồ cưới đã đưa đi, giờ Tý (23-1h đêm) ngày thứ hai vừa qua, Chu Chỉ Nhược đã bị người phù dâu kéo đến, chải tóc, trang điểm, dặn dò chú ý điều này điều nọ, vội vàng không ngừng nghỉ. Cuối cùng khi bộ áo cưới đỏ rực như lửa đã được mặc lên, mũ phượng nặng nề áp xuống đầu khiến nàng cố gắng lắm mới nâng nổi, khăn voan đỏ che khuất dung nhan, trang điểm xong cơm cũng không được ăn, cứ như vậy mà ngồi chờ trong khuê phòng.

Chu Chỉ Nhược có chút luống cuống, lại rối trí không biết phải đợi bao lâu, trong tiếng kèn rộn rã vang lên, bị cha già đẩy lên kiệu hoa, mỗi bước mỗi bước lại tiến đến gần phái Võ Đang hơn. Bỏi vì nhà không xa phái Võ Đang, thậm chí có thể coi là hàng xóm, chỉ đi bộ thôi Chỉ Nhược rất nhanh cũng có thể trở về nên cũng không có gì gọi là nỗi buồn ly biệt.

Cũng không khóc lóc vì bị gả đi, bề ngoài bình tĩnh trong lòng hoảng loạn chờ Mạc Thanh Cốc bước đến, đá cửa kiệu hoa để người phù dâu Ân Ly đỡ xuống kiệu, tay gắt gao nắm chặt khăn voan đỏ, nhìn dưới chân bên cạnh mình là đôi giày đỏ hiếm thấy, tưởng tưởng ra cái người như trích tiên kia một thân y phục màu đỏ không biết trông thế nào, có giống như chú rể trong phim thời hiện đại không nhỉ? Miên man suy nghĩ, Chỉ Nhược thả lỏng mình, lẳng lặng cảm nhận người bên cạnh cùng mình sóng vai bước đi, có một loại cảm giác thật mãnh liệt.

Chỉ Nhược trùm khăn voan, không nhìn thấy sau khi hạ kiệu, còn có tám sư tỷ muội Nga Mi dung mạo dáng người đều xuất chúng chỉnh tề theo phía sau nàng, mà theo sau Mạc Thanh Cốc cũng có tám đệ tử tuấn tú của Võ Đang. Tiếng pháo kêu vang dồn dập, tiếng kèn cũng rộn rã vui vẻ, Chu Chỉ Nhược liên tiếp hoàn thành những lễ nghi phong tục phiền phức, hơn nửa ngày cuối cùng cũng vào được cửa lớn Võ Đang.

Trong đại điện, Trương Tam Phong tự mình chủ trì hôn lễ, khách khứa các phái cũng đều bên trong, chúc mừng và lễ vật đều đặt nơi khác, ở giữa sảnh chính là một chữ hỉ màu đỏ lớn, mỗi bên là bốn chữ Trương Tam Phong tự tay viết: giai nhi giai phụ, nghi gia nghi thất. Trong đại điện, đèn màu hoa kết màu sắc rực rỡ, không khí vui mừng ồn ã, trên đất phủ kín thảm đỏ, mọi người Võ Đang đều mặc đồ mới, trang điểm chỉnh tề khoản đãi tân khách.

Trương Tam Phong hàng năm ẩn cư không gặp khách lạ, các phái ít khi được nhìn thấy vị lão thần tiên này, hiện giờ thấy lão tự mình chủ trì hôn lễ, biết Trương Tam Phong tất nhiên là vô cùng yêu quý đôi vợ chồng Thất đệ tử này, dù sao mấy năm trước Tam đệ tử, Lục đệ tử thành hôn Trương Tam Phong cũng chỉ xuất hiện lúc cuối cùng, nhận chén rượu của con dâu dâng lên, hôm nay lại có mặt từ đầu đến cuối, cười nói không ngừng, thủ lãnh các phái cũng ghé vào bên cạnh lão nói chúc mừng khen ngợi liên tục, dù là chưởng môn Thiếu Lâm nhất phái tôn sư cũng kiên trì giữ lễ đứng bên cạnh, không thể không nói Trương Tam Phong uy vọng cao vô cùng.

Đến giờ Thân (15-17h) một khắc, giờ lành đã tới, pháo mừng nổ vang rồi ngừng lại, các tân khách cũng yên lặng, người xướng lễ cao giọng hô:

“Tân nhân hành lễ, nhất bái thiên địa.”

Mạc Thanh Cốc cầm khăn kết hoa đỏ dắt Chu Chỉ Nhược mỉm cười quỳ xuống thảm đỏ rồi đứng dậy, lại nghe người xướng lễ cao giọng hô tiếp:

“Nhị bái cao đường.”

Mạc Thanh Cốc song thân mất sớm, khi lưu lạc được Trương Tam Phong thu dưỡng, đã coi lão thành thân nhân phụ mẫu, hiện giờ Trương Tam Phong ngồi ngay ngắn bên phải, bên trái đặt linh vị cha mẹ hắn. Mạc Thanh Cốc mắt đỏ lên, mạnh mẽ dập đầu bái lạy, Chỉ Nhược trong yên tĩnh cảm nhận được cảm xúc mạnh mẽ của hắn, dùng tư thái nghiêm chỉnh nhất thi lễ với Trương Tam Phong.

“Phu thê giao bái.”

Người xướng lễ chờ người phù dâu và hỉ công đỡ hai người dậy lại cao giọng hô. Khi được bọn họ dìu dậy, Chỉ Nhược khẩn trương tim như sắp nhảy ra ngoài mất, đến mức Mạc Thanh Cốc cũng cảm thấy được, môi khẽ động, lo lắng dùng truyền âm thuật học được từ dưới đáy vực của Tiêu Dao phái hỏi: “Chỉ Nhược, sao vậy?Tayem run quá.”

“Ta sợ sẽ giống như A Ly, đến lần bái lạy cuối cùng có người kêu ngừng lại.”

Chỉ Nhược dùng truyền âm thuật trả lời, không nói sợ hãi của nàng đến từ nguyên tác, rất sợ hôn lễ của mình bị người phá hủy như vậy, nàng trước cũng đã xem nhiều phim, truyện có hôn lễ bị phá, chỉ sợ mình bị giống như Chu Chỉ Nhược trong nguyên tác.

Mạc Thanh Cốc ngẩn người, cười khổ một chút, âm thầm tức giận, đều do yêu nữ kia, khiến nàng sợ hãi, Mạc Thanh Cốc nhìn tay Chỉ Nhược run run, khẽ cười, lại truyền âm nói:

“Chỉ Nhược, phu nhân không cần lo lắng, ta không hoa tâm như Vô Kỵ, cuộc đời này không ai có thể khiến Thanh Cốc bỏ em đi khi đang bái đường cả, yên tâm, em vĩnh viễn là thê tử của ta!”

“Chú rể tân nương vào động phòng.”

Người xướng lễ lại hô lớn, người phù dâu đỡ Chỉ Nhược đi đến tân phòng ở tiểu viện của Mạc Thanh Cốc, chú rể và tân khách cũng cùng đi xem tân phòng, mọi người không phát hiện ra động tĩnh của hai người, càng không nhìn thấy Chu Chỉ Nhược đỏ bừng mặt. Đợi khi người phù dâu đỡ Chỉ Nhược ngồi yên trên giường trong tân phòng, mọi người lại kéo Mạc Thanh Cốc cười đùa rời đi. Người phù dâu lại dặn nàng không được đứng dậy, không thể kéo khăn voan che mặt xuống trước, rồi mới kéo Ân Ly đang yên lặng bất thường rời khỏi. Chỉ Nhược có chút lo lắng Ân Ly nhớ đến hôn lễ của mình mà không thoải mái, nhưng chung quy cũng không nói gì được, để các nàng rời đi. Tuy thế, lấy võ công của Chỉ Nhược mà nói, thính lực bên tai vẫn nghe rõ ràng tiếng Ân Ly cũng mấy nữ đệ tử Nga Mi vẫn còn đứng trong sân.

Chu Chỉ Nhược chờ cho tân phòng yên tĩnh trở lại mới nghĩ đến, nàng quả thật đã thành thân, gả cho người ta làm vợ, trở thành gái có chồng, về sau còn phải làm mẹ, hiểu kính trưởng bối, hòa thuận với anh em. Ở đây không phải chỉ có nàng và cha sinh hoạt đơn giản, nghĩ đến những thay đổi sau hôn lễ, giao thiệp, tiếp xúc với những nhân vật khác nhau, nàng có chút đau đầu, bởi vì nàng biết bản thân mình không được phép bốc đồng tùy hứng nữa.