Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Chương 76: Ai đúng ai sai




Lí do thoái thác của Lịch Vương thế tử làm cho Tĩnh Thịnh thế tử khẽ nhíu mày.

Sinh sự ở trong phủ của người khác, bất luận ai đúng ai sai, đều là không nể mặt chủ nhân, cho nên Tĩnh Thịnh thế tử cố ý hẹn vài tên ăn chơi trác táng nổi tiếng trong kinh thành đến để làm chứng cho việc hôm nay. Đám người này đều là những kẻ lắm mồm, lại thường ra vào nơi phong nguyệt và trà lâu tửu quán. Nếu họ gặp được loại chuyện phong lưu này, sau khi tan tiệc nhất định sẽ đi tung tin khắp nơi. Sau khi lời đồn đãi truyền ra, tuy rằng vẫn là việc phát sinh ở trong phủ của Lịch Vương, nhưng ít ra không phải gây náo loạn ngay trước mặt chủ nhân yến hội và nhiều vị khách khác. Bên phía Lịch Vương phủ coi như giữ lại thể diện, nhưng thanh danh của Du Tiểu Vãn thì không được như vậy, sẽ hoàn toàn bị hủy diệt. Ả ta chỉ có thể cạo đầu làm ni cô, hoặc là tự nâng mình vào phủ Bình Nam Hầu làm thiếp.

Lịch Vương thế tử là người đầu óc ngốc nghếch lại thích đi đầu kết bè kết phái, bị Tĩnh Thịnh thế tử nói mấy câu liền tự mình xuất đầu, chủ động dẫn người đến nội viện xem vị khuê tú cả gan dám ước hội nam tử là ai, bởi vậy, lại thay Tĩnh Thịnh thế tử quét sạch dấu vết vài phần, hắn còn đang đắc ý chưa bao lâu, kết quả lập tức bị Lịch Vương thế tử đem bán.

Y theo an bài của Tĩnh Thịnh thế tử, sẽ không kinh động đến Lịch Vương phi hoặc nữ quyến khác, bởi vì gây náo loạn trước mặt nhiều người như vậy, đối phương khẳng định sẽ giả vờ yếu thế, lợi dụng sự đồng tình của các vị phụ nhân để thoát thân, mục đích của hắn có thể đạt tới hay không liền khó nói. Thế nên hắn còn cố ý dặn người của chính mình lưu ý tình hình bên kia hoa viên, có việc gì thì ngăn trở một chút, hoặc là thông tri cho hắn biết. Nhưng hiện tại Lịch Vương phi lại cùng mười vị phụ nhân danh phẩm cực cao đến nơi này, ở cái nơi hẻo lánh cách xa phần trung tâm của nội viện và ngoại viện. Điều này khiến đáy lòng Tĩnh Thịnh thế tử dâng lên nỗi bất an mơ hồ, ý tưởng nảy lên trong nháy mắt chính là việc hôm nay phải từ bỏ, ít nhất là trước mặt Lịch Vương phi và các vị Vương phi, Quốc Công phu nhân khác, tạm thời cứ áp chế trước. Dù sao đã có bọn người miệng rộng ở đây, họ sẽ tự đi truyền bá, đợi lúc lời đồn đãi xôn xao lên, Du Tiểu Vãn cho dù muốn biện giải cũng không thể.

Nào biết Lịch Vương thế tử lanh mồm lanh miệng như vậy, câu đầu tiên liền chỉ ra là trong đình có một nữ hài hẹn gặp Tĩnh Thịnh thế tử, làm cho hắn muốn ngăn trở cũng không kịp.

Quả nhiên, nghe xong những lời này của Lịch Vương thế tử, Tào Trung Nhã liền vô cùng kích động lên. Nơi này có nữ trưởng bối, nàng cũng không lại che mặt, chỉ tay vào mặt Tĩnh Thịnh thế tử, mở miệng quát Lịch Vương thế tử: "Ta mà lại hẹn gặp mặt hắn? Bằng hắn cũng xứng?"

Vẻ khinh miệt trong giọng nói hiển lộ mười phần đủ mười.

Tất cả mọi người ở đây đều không khỏi không nghẹn họng, nhìn nhìn Tào Trung Nhã, lại nhìn nhìn sắc mặt xanh mét của Tĩnh Thịnh thế tử, thật sự không biết lo lắng đó của Tào Trung Nhã là từ đâu ra. Trương thị hai năm nay thường xuyên dẫn Tào Trung Nhã tham gia các loại yến hội, nên các vị phu nhân có mặt ở đây đều biết nàng là ai, lẽ ra với thân phận của Tào Trung Nhã và Tĩnh Thịnh thế, khoảng cách chênh lệch quả thật không nhỏ chút nào. Bản thân Tĩnh Thịnh thế tử là quan to tam phẩm trong triều, phụ thân lại là đại quan nhất phẩm, nắm giữ quyền cao trong tay. Luận tước vị, Tĩnh Thịnh thế tử rõ ràng cao quý hơn Tào Thanh Nho, Tào Trung Nhã rốt cuộc vì sao lại xem thường Tĩnh Thịnh thế tử a?

Tĩnh Thịnh thế tử nheo mắt lại, còn không kịp tỏ thái độ, Lịch Vương thế tử đã không vui "Hừ" một tiếng, chỉ vào mặt Tào Trung Nhã, nói: "Ngươi nếu không hẹn Tĩnh Thịnh, vậy vì sao lại ở chỗ này? Lại vì sao vừa vặn cài trâm bạc trên đầu? Trong tay Tĩnh Thịnh còn giữ tờ giấy do ngươi viết, đừng hòng nói xạo. Loại nữ tử suốt ngày mơ tưởng trèo cao, ta đã thấy nhiều lắm, nhưng loại nữ tử không tuân thủ phụ đức*, cử chỉ ngả ngớn như ngươi, phải nói là ta lần đầu tiên nhìn thấy!"

* phụ đức: những nguyên tắc đạo đức của người phụ nữ

Tào Trung Nhã nhất thời nổi giận. Nàng ít nhiều đã đi theo Nghiêm ma ma hơn một năm, biết việc này nếu để người ta tin là thật, thanh danh của nàng coi như xong rồi, ngay cả Quân Dao biểu tỷ cũng cứu không được. Nàng làm sao còn có thể trấn trụ tính tình được! Cũng may nàng còn biết nhìn rõ tình thế, hiểu rằng Lịch Vương thế tử là chủ nhà, bản thân không thể đắc tội, liền chỉ vào Tĩnh Thịnh thế tử, nói: "Thế tử nói chuyện cũng phải có bằng chứng, ta sao lại trèo lên loại người xấu xí, trên mặt có sẹo như hắn? Ta là được người khác hẹn đến nơi này."

Lời vừa nói ra, ánh mắt Tĩnh Thịnh thế tử nhất thời phát lạnh. Chuyện mà hắn để ý nhất, chính là người khác nói hắn xấu. Con nhà quý tộc lấy văn võ toàn tài, tướng mạo tuấn dật làm vinh dự. Hắn nguyên bản có tiếng mỹ nam tử, nhưng từ khi trên mặt bị Tùy Văn rạch một nhát để lại sẹo, vết sẹo này làm thế nào cũng tiêu trừ hết, dùng Ngọc Cơ Cao do Thái Hậu ban thưởng cũng chỉ có thể làm cho vết sẹo nhạt đi một chút, còn dấu thịt lồi thật dài kia vẫn không thể tiêu trừ. Việc này đã trở thành chỗ đau vĩnh viễn trong lòng hắn. Tào Trung Nhã lại trước mặt nhiều người như vậy đâm vào chỗ đau, còn dùng lời lẽ khinh bỉ như vậy nói ra, nháy mắt biến thành đại cừu nhân của trong lòng hắn, vị trí còn cao hơn tên Tùy Văn và Quân Dật Chi.

Ánh mắt âm lãnh của Tĩnh Thịnh thế tử làm Tào Trung Nhã đang rống to kêu to lập tức khiếp đảm ngậm miệng. Tĩnh Thịnh thế tử âm trầm trừng mắt nhìn nàng một cái, lập tức rũ mắt xuống, làm như lão tăng nhập thiền, một chữ cũng không nói. Dù sao đã gây nháo loạn, có Lịch Vương thế tử nói chuyện giúp, hắn trầm mặc thế này ngược lại có thể được người khác đồng tình.

Chuyện trước mắt rõ ràng có điểm không ổn, các vị Vương phi, phu nhân ở đây đều có thể nghe ra, Lịch Vương phi như thế nào không biết. Với thân phận chủ nhân, bà chỉ muốn áp chế sự tình xuống, về phần Tào Trung Nhã và Tĩnh Thịnh định đối phó với nhau thế nào, đều không liên quan đến bà. Vì thế, bà liền cười nói: "Tĩnh Thịnh thế tử, Tào tiểu thư, có thể là có nhầm lẫn, đã biết là không phải thì liền quên đi, không bằng chúng ta lại tiếp tục đi dạo chơi. Hán Nhi, con dẫn thế tử và các vị công tử đến hoa viên ở tiền viện đi."

Tào tiểu thư? Ánh mắt Tĩnh Thịnh thế tử nhíu lại, nháy mắt hiểu được mình đã gặp sai người, lập tức mỉm cười hạ thấp người, "Tiểu chất nghe theo Vương phi phân phó."

Đáng tiếc Lịch Vương thế tử lại giở chứng lên, không thèm để ý lễ nghi, đưa tay thò ngay vào túi áo của Tĩnh Thịnh thế tử, lấy ra một tờ giấy, vội giơ lên cho người bên ngoài nhìn, "Nhìn đi, ngươi còn dám nói xạo! Có gan làm, sao không có gan nhận?"

Tào Trung Nhã đâu chịu nổi loại uất ức này, vốn bởi vì biểu tỷ được sủng ái mà có chút lâng lâng, cảm thấy bất kì nam tử nào trong thiên hạ đều có thể mặc cho nàng chọn lựa, nếu truyền ra lời đồn nàng lén hẹn hò với Tĩnh Thịnh thế tử, nàng chẳng phải sẽ bị buộc với kẻ quái dị này cả đời sao? Nàng lập tức cũng tức giận bừng bừng nói: "Ta nói là có người hẹn ta đến, ta cũng có tờ giấy làm chứng!"

Nói xong liền lấy hà bao bên hông ra tìm, nhưng tìm hoài tìm mãi, lại không tìm được tờ giấy lúc nãy bỗng dưng lăn đến cạnh chân nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lập tức trắng bệch.

Lịch Vương thế tử liền khoa trương cười to, "Thế nào? Quên chuẩn bị cho mình bằng chứng giải vây sao?" Ý tứ chính là khẳng định Tào Trung Nhã là loại nữ tử dâm tà.

Nghe con mình càng nói càng bậy bạ, Lịch Vương phi khẽ quát một tiếng, "Hán Nhi, đủ."

Tào Trung Nhã nhất thời khóc òa lên, chỉ vào Tĩnh Thịnh thế tử, khóc mắng: "Chắc chắn là ngươi đã dùng gian kế, ngươi muốn phá hư thanh danh của ta, ép ta gả cho ngươi. Lần trước ở chỗ biểu tỷ, ngươi đã nhìn thấy ta, ngươi lúc đó đã bắt đầu có ý đồ xấu với ta! Chắc chắn là ngươi!"

Cái miệng nhỏ nhắn vừa khóc vừa gào, nhưng mỗi chữ đều rõ ràng, khiến sắc mặt Tĩnh Thịnh thế tử liên tục biến sắc. Hắn là người nào chứ? Có biết bao nhiêu tiểu thư nhà Quốc Công, có biết nhiêu tiểu thư được sắc phong danh hào huyện chủ, hương chủ ngưỡng mộ hắn, hắn còn không đoái hoài. Thứ tiểu nha đầu chưa đủ lông đủ cánh này còn dám nói là hắn có ý đồ với ả? Hắn mà có ý đồ với ả?

Vốn không nghĩ tiếp tục chuyện này, Tĩnh Thịnh thế tử lại bị ép phải tự rửa sạch cho bản thân, "Bỗng nhiên nhận được một tờ giấy vô liêm sỉ như vậy, trong lòng cảm thấy hành vi này thật trơ trẽn, không định đến gặp mặt, nghĩ rằng thế nào cũng phải chừa cho nữ hài tử một chút thể diện. Nhưng Hán thế tử lại nói, không thể chấp nhận có người mượn nơi thanh nhã như Lịch Vương phủ để làm việc dâm tà vô đạo đức này, mới cố ý đến xem là nữ tử của phủ nào lại có phẩm hạnh không hợp như vậy, nên kéo Tĩnh mỗ tiến vào. Nguyên lai......" Đảo mắt nhìn Tào Trung Nhã từ trên xuống dưới, ánh mắt không chút giấu giếm vẻ khinh bỉ, không lại nhiều lời, hơn nữa còn kéo theo Tào phủ cũng cùng bị khinh bỉ theo.

Mấy vị công tử trẻ tuổi bên cạnh cũng cười nhạo lên, mặc dù không nói, nhưng nh mắt so với đao kém còn bén nhọn, cắt vào lòng Tào Trung Nhã đến độ thở không nổi.

Quân Dật Chi vẫn đứng bên cạnh lão tổ, cười mị mị xem kịch vui. Bọn họ sở dĩ tới nơi này đều là do hắn cố ý dẫn tới. Lúc này thấy kịch vui đã diễn đến chỗ cao trào, hết thảy đều đang đi theo phương hướng có lợi cho Tĩnh Thịnh thế tử, bất lợi cho Tào Trung Nhã, hắn liền cười lên vài tiếng, chỉnh tư thế thành ra hết sức lông bông, khoát một tay lên vai Tĩnh Thịnh thế tử, cười nói với Lịch Vương thế tử: "Nguyên lai Hán thế tử cố ý kéo Tĩnh thế huynh đến nội viện là để xem náo nhiệt, sao không gọi ta nữa nha, ngươi biết rõ sở thích của ta mà! Ta chính là muốn gặp thêm nhiều vị mỹ nữ, mới cố ý năn nỉ lão tổ dẫn ta đi thỉnh an Lịch Vương phi. Tĩnh Thịnh không tình nguyện cho ngươi kéo đi, ngươi không bằng tới tìm ta, huống hồ loại hình mà ta và Tĩnh thế huynh thích xem vốn không khác nhiều lắm."

Lời vừa nói ra, da mặt Tĩnh Thịnh thế tử có chút cứng đờ. Nguyên bản, ấn theo cách nói của hắn, tất cả mọi người ở đây đều sẽ chỉ khinh bỉ Tào Trung Nhã, nhưng lời Quân Dật Chi nói lại nhắc nhở mọi người, Tĩnh Thịnh cũng không phải thứ tốt. Nếu thật sự là người thủ lễ, sẽ không đi vào trong nội viện, nếu hắn thật sự phúc hậu như những gì hắn nói, thì lẽ ra lúc Lịch Vương thế tử đề nghị gặp người, hắn phải nghiêm túc cự tuyệt, cực lực ngăn cản mới đúng. Huống hồ, Quân Dật Chi cuối cùng còn nói, hai người đều thích cùng một loại hình, thực dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến chuyện hai người vì một kỹ nữ thanh quan mà ra tay quá nặng với nhau hồi năm ngoái. Nam nhân ngẫu nhiên miên hoa túc liễu* thì được gọi là phong lưu, nhưng vì tranh một thanh quan mà đánh cho đầu rơi máu chảy, chính là trò cười.

* miên hoa túc liễu = ám chỉ việc nam nhân đến thanh lâu tìm kỹ nữ mua vui

Đầu óc Tào Trung Nhã lúc này bỗng nhiên liền thông minh lên, nàng chỉ vào Tĩnh Thịnh thế tử, hèn mọn nói: "Loại người mỗi ngày chạy vào hoa lâu, bây giờ còn chạy vào trong nội viện nhà người ta như ngươi, có mặt mũi nào mà nói ta phẩm hạnh không hợp?"

Quân Dật Chi không ngại người bên ngoài đánh giá hắn thế nào, dám lớn mật thừa nhận mình vào trong nội viện là để xem mỹ nữ, nhưng Tĩnh Thịnh thế tử để ý a. Sắc mặt hắn xanh mét, hàng chục lý do thoái thác chạy vòng vòng trong đầu cũng chưa tìm thấy phương pháp nào có thể giải vây cho mình, hắn chỉ phải trừng mắt bén nhọn liếc Tào Trung Nhã một cái, hết trầm mặc lại trầm mặc. Chẳng qua, lúc trước trầm mặc là đóng giả kẻ bị hại chịu ủy khuất, hiện tại là vì không thể cãi lại nên xấu hổ.

Lịch Vương phi liếc nhìn Tĩnh Thịnh thế tử một cái, ánh mắt thoáng hiện vài phần khinh bỉ. Chẳng qua Lịch Vương không có quyền, không thể trêu vào Bình Nam Hầu, bà chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn sang Sở thái phi. Bà không dám tiếp lời với Quân Dật Chi, chỉ ngóng trông Sở thái phi ra mặt, khuyên giải tiểu tử to gan lớn mật này đi, trăm ngàn đừng lại đánh nhau gây sự ở Lịch Vương phủ.

Sở thái phi đành phải trách mắng: "Mau bớt tranh cãi, con tưởng là ai cũng đều thích không mặt không mũi như con, chuyện gì đều dám nhận sao?"

Đây là giúp tôn tử làm rõ ám chỉ đối với Tĩnh Thịnh thế tử.