Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 313: Anh thiếu tôi một món nợ




<!-- --> Đinh Bổn Quân đã đứng lên, đưa tay nắm lấy tay của Tiêu Thu Phong, cười nói: "Tiêu thiếu gia, đã lâu không gặp, phong thái của anh càng tiêu sái hơn trước"

Tiêu Thu Phong cũng không hiểu gì, đành khách sáo nói: "Đinh thủ trưởng chẳng phải cũng vậy sao, tinh thần chấn hưng thân thể khỏe mạnh, bây giờ càng trẻ hơn"

Đinh Bổn Quân cười, nói: "Tiêu thiếu gia khí kình nhược hư, một thân công phu, lại tiến vào cảnh giới cao diệu hơn. Ngày đó lão hủ thật đúng là có mắt như mù, đây, Tiêu thiếu gia, mời ngồi,hôm nay lão hủ mời, có chút đường đột, hy vọng anh bỏ qua"

"Đinh thủ trưởng mời, là vinh hạnh của Thu Phong, không biết Đinh thủ trưởng có gì muốn nói?"

Đinh Bổn Quân mời Tiêu Thu Phong ngồi xuống, rồi làm ra vẻ thân quen nói: "Tiêu thiếu gia, việc ngày đó, lão hủ xử lý thật không thỏa dáng, hôm nay ở đây xin lỗi anh một tiếng, cứ gọi ta là Đinh lão được rồi, đừng kêu thủ trưởng này thủ trưởng nọ, làm như Đinh Bổn Quân ta cậy già lên mặt vậy"

Triệu Quang Bình cũng đỡ lời: "Thu Phong, nếu Đinh lão đã có tâm ý này, con cũng không cần khách khí, bác đã dặn phòng bếp chuẩn bị mấy món điểm tâm, còn có rượu ngon để hai người ăn uống thoải mái"

Rượu, là thứ duy nhất mà Đinh Bổn Quân ham muốn, Triệu Quang Bình đương nhiên không bỏ qua cơ hội lấy lòng.

Tiêu Thu Phong cười, mặt mũi của Triệu Quang Bình đương nhiên phải nể, vì thế nói: "Được rồi, thứ cho Thu Phong vô lễ, Đinh lão, khó có dịp ông đến Đông Nam, nếu có thời gian, tôi nguyện ý làm chủ, mọi người tụ hợp một phen, ông cũng là người của Tiêu gia, cũng không cần phải khách khí"

Thấy Tiêu Thu Phong pha trò, Đinh Bổn Quân lại càng lo lắng, nói: "Tiêu thiếu gia, vô sự không đăng tam bảo điện, lần này đến Đông Nam, thật sự là có việc cần Tiêu thiếu gia hỗ trợ"

Tiêu Thu Phong hơi sửng sốt, khó hiểu hỏi: "Đinh lão, tôi không nghe nhầm chứ. Với lực lượng của Đinh lão, cần gì tôi hỗ trợ nữa, chẳng qua, Đinh lão đã mở miệng, tôi đương nhiên sẽ không thoái thác, có việc gì ông cứ phân phó đi"

Đinh Bổn Quân nhìn Tiêu Thu Phong một cái, xấu hổ cười nói: "Tiếu thiếu gia, anh không cần phải giả bộ, chuyện này anh nên biết mới đúng, Quang Bình là người thông tri, anh không cần khách khí vậy đâu"

Triệu Quang Bình bất đắc dĩ nhìn Tiêu Thu Phong, kỳ thật ông cũng bị ép buộc, mệnh lệnh của thủ trưởng, ông không thể không nghe.

"Anh cũng đừng trách hắn, là ta buộc hắn nói, Tiêu thiếu gia, anh cũng biết chuyện này không phải nhỏ, một khi xử lý không ổn, hậu quả nghiêm trọng đến mức không ai tưởng được"

Đến lúc này, Tiêu Thu Phong đã không thể giả điên được nữa. Thật ra, hắn cũng không trách Triệu Quang Bình, nói với Đinh Bổn Quân, thật ra thì... chuyện này cũng không quá ầm ĩ, cho dù hắn không biết, giờ phút này gặp lại, hắn cũng sẽ nói, chỉ cần kéo dài thời gian thôi.

"Đinh lão, nếu như vậy, tôi cũng không giấu nữa, thật ra một tuần trước, tôi đã biết..."Tiêu Thu Phong nói chưa hết, Đinh Bổn Quân đã mở miệng: "Một tuần trước? Anh làm sao biết? Nhìn thấy hắn?"

"Không, tôi chỉ gặp một lão già, hoài nghi ông ta là thành viên của lão Miêu"

Lão Miêu tồn tại, Tiêu Thu Phong không có khả năng biết, sắc mặt Đinh Bổn Quân càng kỳ quái, nhưng ông không hỏi. Tiêu Thu Phong đã giải thích: "ông nhất định muốn hỏi vì sao tôi biết lão Miêu, đúng không? Đây là một việc ngoài ý muốn, còn cụ thể thế nào, tôi không giải thích"

"Thật không ngờ, ngay cả lão Miêu anh cũng biết, Tiêu thiếu gia, ta thật đúng là cần phải xem xét lại thân phận của anh một lần nữa"Đinh Bổn Quân vừa nói xong, Triệu Quang Bình vốn định hỏi lão Miêu là gì, thì lập tức nuốt lại vào cổ họng.

Nghe giọng nói của Đinh lão, lão Miêu hình như không thể hỏi.

Tiêu Thu Phong cười nói: "Nếu Đinh lão có hứng thú, thì cứ tự nhiên. Bất quá tôi nói cho ông biết, tôi cũng không biết hành tung của họ. Nói thật ra, tôi cũng không muốn biết hành tung của họ, như vậy sẽ ít phiền toái hơn. Ngoài ra, tôi cũng báo cho ông biết, Mộng Thanh Linh đã ở đây"

Lúc Mộng Thanh Linh rời đi, Tiêu Thu Phong từng nghĩ rằng tự mình theo dõi, nhưng ngẫm lại, hắn vẫn bỏ qua. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, loại đại sự quốc gia như vậy, hắn không muốn để ý đến. Cho nên biết hay không biết cũng như nhau.

"Thanh Linh đã ở đây?"Tin tức này, vượt qua dự đoán của Đinh Bổn Quân, nhưng ngẫm lại, ông liền nở nụ cười: "Tiêu thiếu gia thật thông minh, không đếm xỉa đến chuyện khác, so với kẻ khác đều mạnh hơn. Người bình thường, phỏng chừng đều rất ngạc nhiên. Tiêu thiếu gia chẳng lẽ không muốn biết vì sao hắn lại đến Đông Nam à?"

Tiêu Thu Phong không phủ nhận, nói: "Tôi muốn biết, nhưng không ai nói cho tôi đáp án. Cho nên không còn hứng thú, chẳng qua, cũng không có tác dụng gì, không biết Đinh lão có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi không?"

Đinh Bổn Quân cũng lắc đầu nói: "Nói thật ra, tôi... cũng không biết vì sao lại Nam Tuần, trừ bản thân hắn ra, không ai biết vì sao, bây giờ tôi phải tìm hắn nhanh một chút, Tiêu thiếu gia, mời anh hỗ trợ"

"Vì sao, có lão Miêu ở đây, tôi không cho rằng trên đời này có gì có thể gây tổn thương đến hắn. Đã có mục đích, sớm muộn gì cũng sẽ biết, tất cả sẽ khôi phục lại bình thường, Đinh lão vì sao phải lo âu?"

Đinh Bổn Quân gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu, nói: "Anh nói không sai, lực lượng của lão Miêu, quả thật không ai có thể sánh bằng, nhưng trên đời có nhiều chuyện ngoài ý muốn, chuyện gần đây, đã oanh động rất nhiêu, tuy rằng đã liệt vào hàng bí mật quốc gia, dân chúng sẽ không biết, nhưng anh đã biết, hắn cũng đã biết, tôi muốn làm, chính là bảo đảm sẽ không phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn"

Tiêu Thu Phong hỏi: "Tôi có thể giúp gì cho Đinh lão, Đinh lão hẳn là không thiếu nhân thủ?"

Đinh Bổn Quân nói: "Nhân thủ đương nhiên không thiếu, nhưng, Đông Nam là địa bàn của anh, nếu anh giúp, chắc chắn sẽ nhanh hơn nhiều. Tin chắc là từ cao thủ như anh, tôi có thể xử lý chuyện này. Cũng sẽ làm không ít công to, theo tình báo bí mật của tôi. Có rất nhiều người trong kinh đã đến Đông Nam, rồi cũng không ít thế lực Phương Tây đã tiến vào Đông Nam, chúng ta nên hợp tác mới đúng"

Tiêu Thu Phong còn trầm tư, Đinh Bổn Quân lại tiếp tục nói: "Hơn nữa, anh thiếu tôi một món nợ, cũng nên trả cho tôi"

Lần đầu tiên gặp lão già này, chỉ nói mấy câu, thật sự không biết thiếu cái gì, nhưng nếu tính luôn chuyện của Đinh Mỹ Đình, là lão thiếu hắn mới đúng.

"Tôi giúp anh chiếu cố người đàn bà của anh, ngay cả Long Tương cũng gây chuyện, phần nhân tình này, tôi nghĩ hẳn là không nhẹ!"

Vừa nói ra, Tiêu Thu Phong đã biết, người mà lão già này chiếu cố, chính là Triệu Nhược Thần, nhận được tin của Dạ Ưng, Triệu Nhược Thần quả thật được chăm sóc đặc biết. Ít nhất là ở Đặc Chiến Đại Đội, đã không ai dám làm phiền nàng.

Tiêu Thu Phong cười, cái này quả thật là một phần nhân tình lớn.

"Nói đi, muốn tôi giúp thế nào?"

"Đinh lão, Thu Phong, đồ ăn đã chuẩn bị xong, thoạt nhìn không tệ lắm, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, tin rằng ở Đông Nam, không chuyện gì là không thể giải quyết"

Đến bàn rượu, vẻ mặt Đinh Bổn Quân trở nên không tự nhiên, phấn khởi quá nhiều, có lẽ cả đời nhập ngũ, rượu trở thành một thứ đam mê. Ngửi thấy mùi rượu ngon của Đông Nam, đã không thể kìm chế được, huống chi Tiêu Thu Phong đã hứa đáp ứng, nên tâm tình càng tốt hơn.

Trong thời gian đó, ba người thương lượng vài phương án, rượu cũng hết vài chai. Chẳng qua, tửu lượng của ai cũng không tồi, không bị say, bất quá, khi Tiêu Thu Phong rời đi, Đinh Bổn Quân thoải mái nói: "Thu Phong, chỉ cần chuyện này giải quyết xong, chúng ta lại làm một bàn, không say không về"

Mặc kệ là lão già kia có mục đích gì, với tích cách của ông, đã có sự ngay thẳng của quân nhân, tốt là tốt, không tốt là không tốt. Chỉ bằng cái tính phân biệt rõ thị phi này, cũng đã làm cho người ta tôn kính. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tiêu Thu Phong về nhà, bên trong đã ầm ĩ, bởi vì Vũ đã lâu không gặp, rốt cục cũng đã đến.

Dáng người thon dài, đường cong thon thả, Vũ, bất luận là đứng đâu, đều toát lên vẻ nhẹ nhàng khoan khoái thoát tục. Thành thục lưu loát, mái tóc đen phiêu tán, bởi vì Tiêu Thu Phong thích, nên nàng vẫn giữ lại, giờ phút này thả ra, tản ra mị nhu chi ý nồng đậm.

"Ông xã, cuối cùng anh đã về, ai, em Vũ quả thật rất đẹp, quả nhiên là quốc sắc thiên hương, cũng khó trách anh ngày nhớ đêm mong, lúc ở cùng với em, còn kêu tên của em Vũ"

Phượng Hề đứng dậy, kéo tay Tiêu Thu Phong lại bên người Vũ, còn Liễu Yên Nguyệt cũng đứng sau lưng Vũ đẩy tới, hai người ôm nhau, đứng lặng trong đại sảnh.

Nỗi nhớ này, quả thật phải chịu dày vò rất lâu.

Vũ vẫn còn vài phần ngượng ngùng, lần trước đến Tiêu gia, chỉ có cha mẹ cùng với chị em Liễu Yên Nguyệt, nhưng lần này đến, trong nhà đã có nhiều người, các cô bé rãnh rỗi như Chiêu Tuệ Thi Diễm cũng đến, đứng bên cạnh hò hét.

"Tiêu thiếu gia, cửu biệt trọng phùng, nên hôn một cái đi... đúng vậy, Tiêu thiếu gia nên hôn đi..."

"Hôn đi..."

Tiêu Thu Phong không để cho các nàng thất vọng, cúi đầu, đoạt lấy đôi môi đỏ mọng của Vũ, trước mặt mọi người, tuyên bố tình yêu sâu đậm của hắn.