Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 148: Nhã nhặn bại hoại.




           
Tuy rằng bầu không khí có hơi xấu hổ, nhưng sẽ không khiến Trình Cẩm Chi bị dẫn dắt "thuận buồm xuôi gió" với chuyện như vậy. Khi chưa hiểu chuyện thì không nhớ rõ, từ khi hiểu chuyện đến nay, Trình Cẩm Chi đã nhiều lần đối mặt với tình huống này. Nàng chỉ thất thủ một lần, đó chính là với Dung Tự. Dung Tự còn chưa nói gì, nàng đã chủ động ôm cổ đối phương. Sợ đối phương chạy. Cao Y? Nếu như phải nói, vậy thì càng thảm, Cao Y không có bày tỏ, nàng đã mơ mơ màng màng theo người ta đi thuê phòng. Còn chưa kịp hối hận, đã bị người ta đẩy lên giường. Dù sao khi đó vừa mới lên đại học, hơn nữa còn chưa từng yêu.
"Quản lý Đinh, cám ơn cô đã thẳng thắn..." Trình Cẩm Chi lên tiếng.
Quản lý Đinh cụp mắt xuống: "Trình tổng, không cần phải vậy. Tôi hiểu ý của cô."
"Tôi cũng không làm điều gì, không làm bất kì cứ điều gì. Đương nhiên tôi sẽ không mặt dày, đến cầu xin tình cảm của cô." Quản lý Đinh nói.
"Quản lý Đinh, cô nói vậy, khiến tôi thấy có lỗi."
Quản lý Đinh không nói nữa, chỉ ngước mắt lên, cô nhìn Trình Cẩm Chi, đôi mắt có phần tha thiết.
Trình Cẩm Chi vén vén tóc dài bên tai, nàng giơ tay lên hí hoáy với bộ ấm chén trà, những ngón tay trắng trong dán lên chén trà: "Cô uống trà không?"
Dời chủ đề thảo luận rõ ràng lắm không? Rõ ràng. Quản lý Đinh nhìn Trình Cẩm Chi, lại cúi đầu cười: "Được."
Hai người cứ ngồi đối diện nhau như thế, bưng chén trà nóng hổi không nói một lời. Quản lý Đinh nhấp một miếng trà, nhìn Trình Cẩm Chi. Ấn tượng lúc trước của cô về Trình Cẩm Chi chỉ dừng lại ở siêu sao màn ảnh, sếp tổng nhỏ của tập đoàn. Lần đầu tiên gặp mặt là tại cuộc họp, quản lý Đinh đến trụ sở để báo cáo công việc, cô rất kinh ngạc khi thấy Trình Cẩm Chi. Sự kinh ngạc này có tám mươi phần trăm là vì xinh đẹp. Bất kể là khí chất hay ngoại hình, Trình Cẩm Chi đều hoàn hảo. Giao tiếp với nàng, quản lý Đinh đều nín thở, chỉ sợ thở ra, sẽ làm cho con người mình trông có vẻ co quắp. Người khác cúi đầu cười, đều là kín đáo hàm súc. Chỉ có nàng, trong đôi mắt tràn đầy sự công khai. Như đang dùng đôi mắt để ôm lấy bạn: "Bạn chỉ có thể nhìn tôi."
Sau khi uống hai chén trà, Trình Cẩm Chi đưa quản lý Đinh ra cửa. Vội vàng đưa quản lý Đinh xuống núi, đừng để cha mẹ nàng thấy. Nếu không...
"Quản lý Đinh?" Đôi lúc sẽ trùng hợp như vậy, nghĩ không muốn cái gì sẽ đến cái đó. Xoay lưng, đụng ngay cha mẹ nàng.
"Con coi con." Mẹ nàng rất hài lòng với quản lý Đinh: "Quản lý Đinh đến, cũng không nói với cha mẹ."
"Không, con đưa cô ấy xuống núi."
"Xuống núi? Không phải mới đến sao?"
"Chủ tịch, chúc mừng năm mới, lần này đến vội vàng quá, cũng không chuẩn bị quà cáp gì. Thiếu lễ phép quá." Quản lý Đinh trông có vẻ xin lỗi.
"Không sao, chúng tôi không thiếu gì cả. Tặng gì đâu." Mẹ Trình cười cười: "Tiểu Đinh, cô đã đến đây, thì ở lại một đêm đi."
Quản lý Đinh nhìn thoáng qua Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi không có phản ứng gì: "Vâng."
Làm cấp dưới, cũng không tiện làm trái ý tốt của chủ.
Cha mẹ Trình rất vừa ý quản lý Đinh, có lẽ cha mẹ chưa biết chuyện quản lý Đinh có con. Dù sao đứa trẻ cũng nằm trong hộ khẩu của anh trai cô. Việc kiểm chứng và xác minh là vấn đề của nhiều năm trước đây. Nội Trình cũng không có gì bất mãn với quản lý Đinh, bà chỉ nhìn Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi ngồi có phần không yên. Cháu gái không có cảm giác đặc biệt gì với Tiểu Đinh này. Bà đã từng thấy dáng vẻ khi đang yêu của Trình Cẩm Chi. Lúc trước khi Cẩm Chi và Tự Nhi còn quen nhau, ánh mắt của Cẩm Chi sẽ không bao giờ rời Tự Nhi. Cháu gái, người luôn trưng ra sự rực rỡ, luôn thu lại sự sắc nhọn trước mặt Tự Nhi, hiện ra đều là e thẹn. Thời gian trôi qua thật nhanh, đã qua bao nhiêu năm rồi. Dường như vẫn là chuyện của ngày hôm qua, cháu gái và Tự Nhi chúc tết bà, chúc bà sống lâu trăm tuổi. Cho đến bây giờ bà vẫn không muốn sống lâu như vậy, sống lâu cũng phiền, cơ thể toàn là bệnh tật. Nhưng mà không yên lòng.
"Cẩm Chi." Bà nội gọi Trình Cẩm Chi một tiếng.
Lúc này Trình Cẩm Chi mới kéo tâm tư trở về: "Nội?"
Bà nội mỉm cười, giơ tay lên xoa đầu Trình Cẩm Chi: "Lâu rồi không ngủ chung với cháu gái cưng."
"Không phải nội chê con hay đá chăn sao?" Trình Cẩm Chi cười ra tiếng, làm nũng nói.
"Đúng vậy, nội thực sự nghi ngờ con bị rối loạn tăng động giảm chú ý."
Thân là người già trong nhà, có đôi khi cũng phải làm nhiệm vụ "chỉ bảo hậu bối", với mục đích đưa "sống hơn nửa đời người vẫn có chút đạo lý" ra: "Cẩm Chi, con cũng đã tuổi này..."
"Nội, không phải nội cũng giới thiệu đối tượng cho con chứ?"
"Ý nội là, con phải coi đông lạnh trứng." Bà nội vỗ vỗ mu bàn tay của Trình Cẩm Chi, tận tình khuyên bảo: "Chừng hai năm nữa, chất lượng trứng sẽ giảm."
... Cảm giác lực sát thương y như "chừng hai năm nữa, mặt con sẽ nhăn nheo eo con sẽ to lên".
"Con sẽ nghĩ kĩ."
"Gấp."
"Gấp, xuống núi con sẽ đông lạnh trứng liền." Trình Cẩm Chi nói.
Trình Cẩm Chi lại suy nghĩ: "Nội, nội đang ám chỉ với con, nội muốn hưởng niềm vui của gia đình à?"
"Hả? Nội không giống những người già khác, không có đam mê khao khát với con nít mặc tã." Bà nội nói: "Nội thấy mẹ con có xu hướng này. Mẹ con nhìn quản lý Đinh, như kiểu ngày mai quản lý Đinh có thể sinh một đứa cháu gái cho mẹ con vậy."
"Đúng vậy, tại sao mẹ con lại như vậy chứ."
Bà nội bật cười, vỗ vỗ lưng Trình Cẩm Chi: "Tất cả tình thương của mẹ con, đều gửi gắm hết vào con. Tất nhiên trông mong con ra hoa."
Nếu không phải có ký ức về đời trước, Trình Cẩm Chi sẽ thực sự có thể vô tâm vô tư nghe lời này. Bà nội biết chuyện của mẹ nàng? Đời trước, suýt nữa mẹ nàng đã ly hôn với cha nàng, là mẹ nàng nói ra. Không phải cha nàng ăn chơi đàng điếm bên ngoài, mà là mẹ nàng tìm được "tình yêu đích thực". Nếu có thể nói như vậy.
Mà cả đời này, đến giờ vẫn chưa gây ra động tĩnh gì. Trong lòng Trình Cẩm Chi vẫn có sự hoảng loạn mơ hồ, kẻ thứ ba không xuất hiện, cũng không có phá sản. Quỹ đạo tiếp theo, nàng cũng không biết. Thật ra đã khác biệt từ lâu. Từ khi nàng nhận quay "Cô gái Vi Thành", từ khi nàng thích Dung Tự, tất cả đã bị lật đổ. Trọng sinh mười năm, theo nghĩa nghiêm ngặt thì nàng đã không được tính là "người trọng sinh", nàng hoàn toàn không biết gì về những sự phát triển sau này. Đời trước, Dung Tự không yêu đương với nàng, cả đời này, nàng và Dung Tự cũng không có kết quả. Là trên trời sửa chữa tất cả những gì đã xảy ra cho sự trọng sinh của nàng sao? Nếu sửa chữa, như vậy mọi thứ vẫn sẽ trở về quỹ đạo sao? Không phải lúc nào cũng có thể ngẫm nghĩ mọi việc, ngẫm nghĩ là có thể có rút ra rất nhiều chuyện tạp nham viển vông.
Hôm sau, Trình Cẩm Chi đưa quản lý Đinh xuống núi. Xuống xe, quản lý Đinh lại gõ gõ cửa sổ xe của Trình Cẩm Chi. Cô nắm tay của Trình Cẩm Chi: "Năm mới, hy vọng từ từ sẽ đến với Trình tổng."
"Ừ." Trình Cẩm Chi cười cười.
Xuống núi, Trình Cẩm Chi bắt đầu tập trung chạy show. Quay "Thủ Vọng" nửa năm, trì hoãn rất nhiều lịch trình. Cũng may Trình Cẩm Chi không thiếu độ phủ sóng, danh hiệu Ảnh hậu Warner này rất ổn định. "Giang sơn mỹ nhân" "Thiên hạ bạch ngân" "Nhân Thuật" đã cho nàng một nền tảng rộng khắp công chúng. Những người trẻ thích chương trình tạp kĩ, cũng mang cái tên gọi yêu "Cẩm Meo Meo" trong "Xuyên không trận tuyến đại liên minh" ra ngoài. Người theo dõi weibo của Trình Cẩm Chi đã vượt lên tám mươi triệu từ lâu. Tám mươi triệu, mấy con số này hơi khổng lồ. Nàng không cập nhật weibo nhiều lắm, chắc DC đã mua không ít.
Khi trang điểm, không biết ai mở tivi, tin tức tài chính. Chẳng bao lâu, giọng nói quen thuộc phát ra từ tivi. Phóng viên tin tài chính phỏng vấn Dung Tự: "Chào cô Dung, chào mừng cô tham gia "Mắt Bão". Không ít người tham gia thị trường cho rằng, những xí nghiệp ở thị trường chứng khoán sơ cấp* tồn tại "hiệu ứng đường cong J**" khá rõ ràng, hiện nay không ít xí nghiệp ở thị trường sơ cấp đã bước vào giai đoạn thả ra cổ phiếu có lợi. Cô thấy thế nào?"
*Thị trường chứng khoán sơ cấp là thị trường phát hành chứng khoán mới hay còn được gọi là thị trường phát hành. Hoạt động của thị trường sơ cấp tạo ra một kênh huy động vốn đầu tư cho nền kinh tế. Ở thị trường sơ cấp, người phát hành nhận được tiền từ việc bán chứng khoán.
**Hiệu ứng đường cong J: Một đường mô tả hiện tượng tài khoản vãng lai của một quốc gia sụt giảm ngay sau khi quốc gia này phá giá tiền tệ của mình và phải một thời gian sau tài khoản vãng lai mới bắt đầu được cải thiện. Quá trình này nếu biểu diễn bằng đồ thị sẽ cho một hình giống chữ cái J.
Trình Cẩm Chi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Dung Tự trong tivi. Dung Tự đối mặt với máy quay, có vẻ rất bình tĩnh. Hình như mới đứng lên, không chú ý đến các phóng viên và máy quay đột nhiên đến thăm. Ngón tay thon dài của Dung Tự chỉnh lại cổ tay áo. Trên mặt còn tỏ vẻ mỉm cười lễ phép: "Trong thời gian ngắn, sự tăng trưởng của thị trường chứng khoán sơ cấp là rất lớn. Nếu bạn bước vào thị trường với một chiến lược mua và giữ đơn giản, rủi ro sẽ cao. Trong ngắn hạn ..."
"Giỏi quá." Thợ trang điểm A Hoa cảm khái một câu: "Lần trước tôi và cô Dung nói chuyện, cô Dung đã cho tôi ba phương án quản lý tài chính. Mở miệng là nói ra liền, rất chuyên nghiệp."
"Không khó hiểu, cô ấy làm nghiên cứu sinh là làm ngành này."
"Tò mò nửa còn lại của cô Dung. Phải xuất sắc đến mức nào, mới có thể thu hút được sự chú ý của cô ấy." A Hoa nói.
Mặc dù trong ngành giải trí, nơi tập hợp trai xinh gái đẹp, vẫn có không ít người tràn đầy khao khát với Dung Tự. Trình Cẩm Chi nhìn Dung Tự trong tivi, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, còn có hoa tai xinh xắn trên tai Dung Tự. Không chỗ nào không hoàn mỹ.
Khi chưa trút bỏ sự lạnh lẽo trên cơ thể, cửa đã mở ra. Trong tiếng thở hổn hển nhỏ nhẹ của Dung Tự, Trình Cẩm Chi cắn tai Dung Tự. Cái lưỡi linh hoạt của Trình Cẩm Chi, liếm đôi tai non mịn của Dung Tự. Nàng hôn lung tung lên đôi má Dung Tự. Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi, xuôi theo nụ hôn gấp gáp của Trình Cẩm Chi. Trong bóng tối, tiếng thở dốc của hai người đan vào nhau.
Kể từ lần xóa số điện thoại của Dung Tự, Trình Cẩm Chi chưa bao giờ liên lạc với Dung Tự. Cho đến đêm qua, đêm qua đã có cuộc họp báo cho "Thủ Vọng". Nàng nhìn Dung Tự trong bộ váy trắng, Dung Tự đến rất sớm, chỉ ngồi xem văn kiện. Cổ trắng nõn thon dài, xương quai xanh tinh tế gợi cảm, gợi lên hồi ức đẹp đẽ của Trình Cẩm Chi với cơ thể của Dung Tự. Trước khi đến, Trình Cẩm Chi đã gửi tin nhắn cho Dung Tự. Họ lăn trên sô pha, khi Trình Cẩm Chi muốn hôn lần nữa, nàng ngửi thấy mùi vị đang bay đến.
Đói bụng. Hai hôm nay cũng không có ăn uống đàng hoàng.
"Em nấu gì?" Trình Cẩm Chi, người mới kéo dây thắt lưng áo choàng tắm của Dung Tự, buông tay ra.
"Cháo. Chị nói đến, nên em nấu cháo cho chị."
Khi ăn miếng đầu tiên, Trình Cẩm Chi còn có thể cố kiềm. Khi ăn miếng thứ hai, có phần không kiềm được. Cháo nóng xuống bụng, hơi ấm áp. Trình Cẩm Chi múc múc, trong cháo còn cho thêm sợi gừng. Thực sự loại bỏ được cái lạnh. Lúc Trình Cẩm Chi ăn cháo, Dung Tự lại bưng đến mấy món ăn nhỏ. Nàng ăn một bữa no. Rõ ràng chỉ là một chén cháo, nhưng không ai có thể làm ra mùi vị như Dung Tự.
Sau khi ăn xong, Trình Cẩm Chi còn ợ một tiếng nhỏ. Dung Tự dọn chén dĩa. Trình Cẩm Chi hơi ngượng ngùng gãi mặt, hiện giờ nàng hơi xấu hổ khi nhắc đến chuyện lên giường. Ăn của người ta, uống của người ta, còn vô trách nhiệm làm người ta: "Chị rửa chén."
Trình Cẩm Chi theo Dung Tự vào nhà bếp. Dung Tự cũng không để nàng rửa chén, để nàng lau chén. Nàng từ từ đặt chén dĩa vào tủ bát. Rõ ràng là hẹn giao hoan, mơ hồ thấy nhịp điệu không phù hợp. Xem ra nàng là người hẹn giao hoan thất bại nhất, lúc trước có sự tích kéo Olivia đi mắng người yêu cũ, giờ còn giỏi hơn, cởi phân nửa xong kéo người yêu cũ ăn cơm với nhau.
Rất đau đớn, nhưng không thể làm gì.
Sau khi tắt đèn, Trình Cẩm Chi quay sang một bên, vừa mới quay người, Dung Tự lập tức dán lên lưng của nàng.
"Muốn tiếp tục không?"
Lúc Trình Cẩm Chi thức dậy, Dung Tự đang làm việc. Sau khi rửa mặt, Trình Cẩm Chi cắn bánh mì nướng, liếc nhìn Dung Tự đang ngồi ở bàn. Dung Tự nhìn máy tính xách tay rất nghiêm túc, có một đống văn kiện rất dày bên cạnh máy tính. Dung Tự mang mắt kính gọng vàng mỏng, ánh sáng trên máy tính phản xạ lên tròng kính của Dung Tự. Dung Tự mặc áo sơ mi trắng vừa vặn, một tay hơi nâng lên, ngón tay cái cọ xát các khớp của ngón trỏ. Trông có vẻ rất...
Nhã nhặn bại hoại. Tha thứ cho đầu óc của Trình Cẩm Chi chỉ có thể nhảy ra một từ như thế.