Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 164: Lưu manh.





Bây giờ đã khuya lắm rồi nhưng xe cộ vẫn qua lại tấp nập trên con đường bên dưới tập đoàn. Đây là một con đường khá phồn hoa của Bắc Kinh. Trình gia phát tài sớm nên đã đặt tòa nhà ở đây từ rất lâu. Sắc mặt của Trình Cẩm Chi không tốt lắm, Dung Tự lên xe, đưa thức uống nóng cho Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi không nhận, nàng ngẩng đầu nhìn Dung Tự: "Em cũng thấy?"
Điều này còn phải hỏi à? Nếu Dung Tự không thấy, sao có thể lôi nàng ra khỏi hành lang? Nếu Dung Tự không lôi nàng đi, nàng sẽ làm ra hành động gì? Nếu là lúc trước, chắc chắn nàng sẽ quậy, sẽ xông lên kéo mẹ ra, thậm chí còn chất vấn mẹ, tại sao đến bây giờ mẹ vẫn dính dáng đến người phụ nữ này. Như quỹ đạo của đời trước, mẹ và thư kí Tôn hòa hợp rồi, có phải bước tiếp theo là ly hôn với cha của nàng? Ngay sau đó, tay Trình Cẩm Chi khoác lên cửa xe. Có hai người đi ra từ trong tập đoàn, một trước một sau, mẹ đi ở phía trước, đeo kính râm mặc đồ công sở thành thục. Mẹ chăm sóc nhan sắc tốt, không nhìn ra đã hơn năm mươi tuổi. Phía sau là thư kí Tôn. Trình Cẩm Chi siết chặt bàn tay, có vẻ nàng muốn xuống xe. Dung Tự kéo cố tay Trình Cẩm Chi lại: "Có phóng viên."
Mẹ và thư kí Tôn một trước một sau lên xe, Trình Cẩm Chi lấy điện thoại của mình ra. Nàng gọi điện thoại cho mẹ. Điện thoại của mẹ bị tắt: "Dung Tự, em chạy theo mẹ, chị muốn xem họ đang đi đâu."
"Cẩm Chi chị bình tĩnh lại, chị sẽ dẫn phóng viên đến." Dung Tự nói.
"Em muốn chị bình tĩnh thế nào? Nếu là em em có thể bình tĩnh à?" Trình Cẩm Chi lên giọng, gân xanh trên cổ hơi nổi lên. Dung Tự hơi cúi mắt xuống.
Dung Tự như vậy, khiến Trình Cẩm Chi kịp phản ứng. Cha mẹ của Dung Tự, đã qua đời từ lâu: "Xin lỗi."
Dung Tự kéo theo cảm xúc của Trình Cẩm Chi, khiến Trình Cẩm Chi tỉnh táo hơn.
"Chị gọi điện thoại cho tài xế, để tài xế chuyển nó cho mẹ chị." Dung Tự nhìn lướt qua biển số của mẹ Trình. Trí nhớ của cô khá tốt, nhanh chóng nhớ lại thông tin liên lạc của tài xế trong xe: "Có một điều kiện tiên quyết, hứa với em, chị đừng xung động."
Dung Tự biết điểm này của Trình Cẩm Chi, đôi khi Trình Cẩm Chi ăn nói không suy nghĩ, nàng cũng rất phiền muộn về điểm này. Cô không muốn sau khi Trình Cẩm Chi nói ra lời làm tổn thương mẹ mình, lại vô cùng phiền muộn về hành động của mình. Xe ở phía trước lái đi, Trình Cẩm Chi quay mặt. Cơ bản nàng không làm được điều này, chắc chắn nàng sẽ nói một số điều lộn xộn với mẹ: "Vậy em thấy, chị phải làm gì?"
"Chị và mẹ chị cần phải nói chuyện, nhưng không phải bây giờ." Dung Tự nói.
"Nói chuyện cái gì? Nói chuyện mẹ chị vứt bỏ gia đình sao?" Quả nhiên Trình Cẩm Chi nói không suy nghĩ.
"Cẩm Chi." Dung Tự giơ tay, nắm vai Trình Cẩm Chi. Mấy năm trước, cô cũng thấy vấn đề của cha mẹ Trình. Điều ăn ý duy nhất còn sót lại của họ, đó là việc bảo vệ Trình Cẩm Chi. Trông họ tôn trọng nhau, nhưng thật ra là bằng mặt không bằng lòng. Cha Trình vẫn có một chút tình cảm với mẹ Trình, nhưng cha Trình không khống chế được tâm trí của mình. Dung Tự cũng từng gặp cha Trình tại bữa tiệc. Một người đàn ông với sự nghiệp thành công, rất khó chống lại sự theo đuổi và cám dỗ của những cô gái trẻ xinh đẹp. Huống chi cha Trình không cảm thấy rằng điều đó là sai, nhiều người đàn ông coi điều này như một biểu hiện của sự quyến rũ. Ông yêu mẹ Trình, nhưng không thể làm điều đó toàn tâm toàn ý. Mà Cẩm Chi, dường như cũng đã thấy những vấn đề của cha mẹ, nhưng cách mà nàng thể hiện là lảng tránh. Nàng lảng tránh mâu thuẫn trong gia đình, cho rằng mâu thuẫn trong gia đình là mâu thuẫn bên ngoài, và có thể giải quyết. Năm tháng trôi qua, Trình Cẩm Chi vẫn đối diện với những vấn đề của gia đình giống như lúc trước.
"Chị không muốn cha mẹ ly hôn." Trình Cẩm Chi nói. Đời trước chính là thế này, vì nàng ngăn cản, cha mẹ không ly hôn thành công. Tiếp sau đó, gia đình phá sản, mối quan hệ giữa cha mẹ cũng có xu hướng tốt trở lại. Ban nãy mẹ và thư kí Tôn thân mật, tại sao nàng không nhảy ra ngay lập tức? Kiêng dè nhân viên trong tập đoàn? Quả thật lúc đó có rất nhiều nhân viên đến.
Trình Cẩm Chi lộ vẻ đau buồn, đau buồn là vì rối rắm. Dung Tự đưa tay ôm lấy Trình Cẩm Chi. Khớp xương tay rõ ràng của cô, xoa xoa gáy Trình Cẩm Chi. Vốn Trình Cẩm Chi sắp nổi giận, dưới sự trấn an của Dung Tự, lại cúi đầu tựa trên vai Dung Tự.
"Em đưa chị về nhà?" Cách một lúc lâu, Dung Tự mới lên tiếng.
"Chị muốn về nhà của mình." Trình Cẩm Chi nói: "Chị phải chờ mẹ chị về."
"Ừ được."
Dung Tự đưa Trình Cẩm Chi đến cửa: "Chị vào đi, em ở ngoài chờ chị."
"Em về đi, đừng chờ chị." Trình Cẩm Chi nói.
Dung Tự không tiếp lời Trình Cẩm Chi, chỉ cười, cô bưng thức uống nóng lên: "Vẫn còn hơi ấm, chị uống mấy hớp. Bên ngoài hơi lạnh."
Trình Cẩm Chi nhấp mấy hớp, Dung Tự lấy khăn quàng cổ của Trình Cẩm Chi, che cái tai hồng của Trình Cẩm Chi lại.
"Cái này." Khi Trình Cẩm Chi xuống xe, Dung Tự chống lên ghế, đưa túi đồng hồ đeo tay cho Trình Cẩm Chi ở bên ngoài xe.
Trình Cẩm Chi về nhà, nhìn túi đồng hồ trong tay. Một túi đồng hồ, cũng không dùng hộp gì cả, trông rất cẩu thả. Dung Tự đưa nàng nhiều đồng hồ đeo tay như vậy, bình thường nàng cũng không có dịp để đeo. Hiện giờ nàng vẫn đang làm người phát ngôn cho một thương hiệu đồng hồ đeo tay. Trình Cẩm Chi hít một hơi thật sâu, gọi vào số điện thoại mà Dung Tự cho nàng. Nói một câu với tài xế, tài xế lập tức đưa điện thoại cho mẹ nàng. Mẹ nàng bây giờ còn ở trong xe, xem ra hai người đang đi đến một nơi rất xa.
"Mẹ, con đã thấy." Trình Cẩm Chi nói một câu như vậy.
"Bây giờ con ở đâu?" Giọng của mẹ hơi bối rối.
"Nhà." Nói một chữ như thế, Trình Cẩm Chi cúp điện thoại. Nàng không thể nghe giọng của mẹ nữa, nàng không biết mình sẽ nói ra điều gì.
"Cắt đứt với cô ấy." Mẹ vội vã trở về, thấy mẹ, Trình Cẩm Chi đứng lên. Dung Tự bảo nàng đợi, để nàng bình tĩnh, nàng không làm được.
"Được." Có vẻ mẹ Trình muốn trấn an Trình Cẩm Chi, lập tức đồng ý.
Rất không may là, điện thoại của mẹ Trình vang lên. Vẻ mặt do dự của bà thoáng qua rồi biến mất.
"Điện thoại của cô ấy?" Trình Cẩm Chi nói: "Mẹ bắt điện thoại, nói rõ với cô ấy."
Mẹ Trình không nói gì, chỉ cúp điện thoại: "Không phải, điện thoại trong công ty."
"Chán vậy, vậy mẹ ly hôn với cha con đi."
"Cẩm Chi, mẹ hứa với con, mẹ sẽ không ly hôn với cha con."
Môi Trình Cẩm Chi run rẩy: "Sao mọi người đều như vậy, cha con như vậy, mẹ cũng như vậy."
Trình Cẩm Chi không muốn cha mẹ ly hôn, không muốn cha mẹ ly hôn. Bất luận là đời trước, hay là đời này. Khác với đời trước, đời trước sau khi nàng biết, đó là tranh cãi đập phá đồ đạc. Lần này, nàng chỉ ôm gối ngồi ở ghế phó lái. Dung Tự không nghĩ rằng Trình Cẩm Chi sẽ ra ngoài. Lúc Trình Cẩm Chi gõ cửa sổ, đã khuya lắm rồi. Hiện giờ Trình Cẩm Chi rất mâu thuẫn, mâu thuẫn đến ngủ không yên. Đời trước nàng lấy mình làm trung tâm, tranh cãi khiến cha mẹ sợ hãi về hậu quả của việc ly hôn. Theo lý thuyết, bây giờ nàng cũng có thể như vậy. Nhưng, nàng thấy mẹ cười. Mẹ và thư kí Tôn ở bên nhau, rất hạnh phúc.
Trình Cẩm Chi suy nghĩ miên man, khi đi ra ngoài nàng thấy xe của Dung Tự. Dung Tự vẫn luôn ở ngoài chờ nàng. Mặc dù Dung Tự không đồng ý cách làm của nàng, nhưng vẫn ở bên ngoài chờ nàng, sợ nàng có cảm xúc xung động gì đó. Thấy Dung Tự, Trình Cẩm Chi nghĩ đến em trai của Dung Tự. Nàng không thích Dung Trạm, bởi vì nàng nhìn thấy bản thân trong Dung Trạm sao? Cách cản trở nàng đang làm bây giờ, có gì khác với Dung Trạm?
"Dung Tự, nếu là em, em sẽ làm thế nào?" Trình Cẩm Chi nói.
"Sao chị lại hỏi em chứ, chị biết cách làm của em." Không đợi Dung Tự mở miệng, Trình Cẩm Chi lại cười tự giễu bản thân: "Em sẽ chọn Dung Trạm, lại sử dụng cách này, để chị hiểu tâm trạng của em."
"Cẩm Chi." Dung Tự lên tiếng: "Em không có điều gì phải hối hận, vì ngay từ đầu em đã nghĩ đến rất nhiều phương hướng, em biết sự lựa chọn của em, sẽ dẫn dắt mọi thứ đi theo hướng nào. Em đảm bảo rằng bản thân không phạm sai lầm, không sai thì sẽ không hối hận."
"Em không cần phải lặp đi lặp lại để nhắc nhở chị, em quen chị là sai."
"Em hối hận." Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi, chậm rãi nói: "Em hối hận khi đã rời bỏ chị, khiến em bây giờ bị động như thế, ngay cả tư cách nói "chị có em" cũng không có."
"Đúng vậy, em không có tư cách. Khi chị đau khổ nhất, chỉ có cha mẹ ở bên chị."
Dung Tự cười cười nhìn Trình Cẩm Chi, cười đến bi thảm. Muốn xoay chuyển người trước mặt này, đúng là hơi khó.
Ban đêm hơi yên tĩnh, ở cùng với Dung Tự có thể làm nàng suy nghĩ về mọi thứ rõ ràng hơn. Lúc hơn hai giờ sáng, Dung Tự lên tiếng: "Cẩm Chi, giờ đã khuya lắm rồi, chị muốn về ngủ không?"
"Xe em khá lớn, chị ngủ trong xe em."
"Ừ được." Dung Tự vươn tay, hạ ghế của Trình Cẩm Chi xuống. Cô lấy một cái chăn, đắp cho Trình Cẩm Chi.
"Em chuẩn bị "đầy đủ" quá nhỉ." Trình Cẩm Chi nói.
Trình Cẩm Chi sờ sờ cái chăn, cảm thấy rất thoải mái. "Khổ nhục kế" Dung Tự chờ nàng ngủ trong xe không xài được nữa.
Dung Tự cười cười, cũng không nói gì, chỉ thò tay chỉnh chăn cho Trình Cẩm Chi. Chẳng mấy chốc hai mắt nhìn nhau, tiếng thở rất rõ ràng. Dung Tự giơ tay lên, vuốt ve đôi môi của Trình Cẩm Chi. Vừa cúi đầu, đã bị Trình Cẩm Chi chặn miệng: "Dung Tự, em muốn giở trò với chị à?"
Dung Tự dừng một chút, lấy tay Trình Cẩm Chi ra. Kề đến, hôn lên môi Trình Cẩm Chi: "Muốn."
"..." Nàng hỏi Dung Tự à? Nàng muốn quay lại suy nghĩ của một thời gian trước, cái gì là không biết xấu hổ, Dung Tự bây giờ là không biết xấu hổ.
Lưu manh! Trình Cẩm Chi cắn lưỡi Dung Tự, lại còn hôn lưỡi. Trình Cẩm Chi hung hăn cắn Dung Tự một cái. Lúc Dung Tự nói ngủ ngon với Trình Cẩm Chi, trông rất nghiêm túc, nhưng nói không rõ ràng lắm, chắc là bị Trình Cẩm Chi cắn thành nói đớt.