Trọng Sinh Không Gian Thành Cô Vợ Quân Y Của Thủ Trưởng

Chương 47: Chương 47





Văn Văn nói cho cô, trong phòng thí nghiệm tốc độ bệnh khuẩn sinh sôi nẩy nở so với bên ngoài là 1/10.

Tô Miên vừa nghe, đôi mắt tức khắc sáng lên, này còn tốt, cô đem mấy người Tiểu Trương bọn họ kéo vào trong, liền có thể kéo dài thời gian virus sinh sôi.

Tiểu Trương hiện tại tình huống thật không tốt, y theo Tô Miên phỏng đoán nhiều nhất còn có thời gian 10 tiếng đồng hồ.

Nếu đem hắn đưa tới phòng thí nghiệm, kia cô liền có thời gian 100 tiếng đồng hồ cứu hắn.

Tô Miên cùng Ngô Phong nói qua, liền đem Tiểu trương bọn họ đem vào phòng thí nghiệm.

Cô quyết định thử trị liệu trung dược, trong khoảng thời gian này, thuật bắt mạch của cô có tăng lên, hiện giờ đã tới 30 rồi, có thể tiến hành bào chế một ít phương thuốc.


Tô Miên từ không gian trữ vật chọn mười mấy loại trung dược, lại bắt mạch cho Tiểu Trương, phát hiện vẫn còn thiếu hai loại dược liệu phụ trợ.

Một loại là thiên kim thảo, giá trị ngàn vàng, một gốc cây khó tìm, trên sách ghi lại nó sinh ở trên núi cao rét lạnh.

Một loại gọi là cỏ xám, sinh trưởng ở ben bờ suối nước ấm áp.

Thiên kim thảo, cỏ xám, Tô Miên không ngừng nhắc mãi, đột nhiên trước mắt sáng ngời, lúc trước Đại Hhoa đưa cho cô mấy cây cỏ, lúc ấy nàng không để ý, hiện tại ngẫm lại……Cô lập tức từ trữ vật lấy ra, Tô Miên gắt gao mà nắm mấy cây thảo dược này cứu mạng, thế nhưng là cỏ xám.

Tô Miên hiện tại thật muốn bế Đại Hoa lên hung hăng mà hôn mấy cái, nhưng mà cô hiện tại không có thời gian.

Việc cấp bách là tìm kiếm thiên kim thảo, đúng rồi, vị trí núi lớn cô hiện tại còn không phải là núi cao rét lạnh sao? Mặc kệ này trên núi có hay không, cô đều phải thử xem.

“Cái gì, cô muốn đi lên núi?” Ngô Phong vừa nghe liền nóng nảy, cô gái này có biết làm như vậy có bao nhiêu nguy hiểm hay không?“Trong núi có bầy sói lui tới, bộ đội chúng toi mấy ngày hôm trước diễn tập liền gặp được một đám, chừng hơn trăm con, nếu không phải người nhiều mang súng đạn đầy đủ, bọn họ đã sớm bị sói cắn chết.

”Tô Miên sợ sói, cô khi còn nhỏ bị sói đuổi theo, thiếu chút nữa bị sói cắn chết.

Bất quá đây không phải lý do làm cô lùi bước, “Ngô chỉ đạo viên, tôi biết nguy hiểm, nhưng mạng người quan trọng, tôi cần phải thử một lần, tôi không thể trơ mắt nhìn các chiến sĩ mất đi sinh mệnh ở trước mặt tôi.

”Tiểu Trương 19 tuổi, mới nhập ngũ một năm, đúng là độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời.


Ngô Phong chưa nói cái gì xoay người đi ra ngoài, hắn đem ý tưởng của Tô Miên nói cùng Ngụy Chấn Huy, không nghĩ tới Ngụy Chấn Huy cư nhiên đồng ý, “Tôi mang theo một đội chiến sĩ bảo vệ cô ấy.

”Ngô Phong tức giận đến hàm răng cắn chặt, Tô Miên hồ nháo, Ngụy Chấn Huy cư nhiên cũng không ngăn cản, hai người này đều điên rồi sao?Ngụy Chấn Huy không đồng ý Tô Cẩm Long cùng đi, anh giải thích là: “Chúng tôi bảo vệ một mình chị cậu còn có thể ứng phó, không có tinh lực dư thừa chiếu cố cậu.

”Nhìn bóng dáng mọi người rời đi, Tô Cẩm Long tức giận đến lau nước mắt, hắn không phục! Như thế nào tới bộ đội rồi, hắn đều thành trói buộc, hắn so với sói chạy trốn còn nhanh hơn!Ngụy Chấn Huy trang bị đầy đủ, mang theo 3 trung đội với 90 chiến sĩ xuất phát.

Mặt trời ló dạng, tuyết mới vừa tan, đường núi trơn ướt, đội ngũ đi thật sự chậm.

Ngụy Chấn Huy vượt mọi chông gai đi ở đằng trước đội ngũ, Tô Miên đi theo phía sau anh.

Dưới ánh mặt trời, Ngụy Chấn Huy thân hình cao lớn đ ĩnh bạt, áo khoác quân đội mặc ở trên người anh cũng không cồng kềnh, ngược lại phác họa ra dáng người của anh vai rộng eo thon, Tô Miên không nhịn được nhìn nhiều một chút, kiếp trước cô nhưng không có cơ hội như vậy.

Có lẽ là ánh mắt Tô Miên quá mức nhiệt liệt, có lẽ là Tô Miên nện bước cũng không vững vàng, vài lần thiếu chút nữa trượt chân.


Phía trước Ngụy Chấn Huy đột nhiên dừng lại xoay người, bàn tay to nắm cánh tay nhỏ của cô.

Hai người đều mang theo bao tay thật dày, tay Ngụy Chấn Huy cứng rắn, cách bao tay, Tô Miên vẫn là cảm giác được độ ấm trên tay anh truyền đến.

Ra ngoài Ngụy Chấn Huy dự kiến, Tô Miên không có giãy giụa, còn trở tay cũng nắm chặt anh.

Ngụy Chấn Huy nhíu mày, lại chưa nói cái gì, lôi kéo Tô Miên tiếp tục đi về phía trước, cả chính anh cũng chưa phát hiện, anh nện bước càng nhẹ nhàng hơn.

.