Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

Chương 10: Không muốn làm loli




Giờ Thìn, làng chài yên tĩnh lại bắt đầu huyên náo lên, khói trắng mịt mù bắt đầu bay lên, dự báo làng chuẩn bị bắt đầu một ngày mới.

“Chúng ta đi bờ biển lượm chút ốc biển cùng con cua, bằng không tay không trở về, nãi nãi vẫn là muốn mắng chúng ta,” vừa đi vừa nói chuyện, chớp mắt liền đến bờ biển.

“Ân!” Đối với đề nghị của Trần Yến, Trần Ngư cùng Trần Hải đều không có phản đối.

Thủy triều lui, chút đá ngầm kia vốn ngâm ở trong nước biển đều lộ ra, tản mát từng đợt vị tanh của biển. Mấy người Trần Ngư một bên ở trong đá ngầm tìm kiếm  con cua nhỏ cùng ốc biển, một bên nói chuyện phiếm, mà nhân cơ hội này, Trần Ngư cũng thám thính được rất nhiều chuyện về Trần gia.

“Ông nội cũng thực là, cho dù lúc trước đáp ứng muốn cho bà sống những ngày hưởng phúc, nhưng Trần gia đã như thế, bà vẫn còn coi mình như bảo bối, ông nội cũng không nói một câu!” Trần Ngư biết Trần lão đầu vì cái gì lại khắp nơi để cho Hồ thị sai sử mà còn không thỏa mãn.

Hoá ra, Hồ thị vốn không phải người làng chài, nàng lại gả tới, chủ yếu là lúc trước cuộc sống Trần gia còn tốt, chí ít so nhà bình thường tốt hơn. Nhưng là, sau khi Hồ thị gả tới đây, không phải bão thì là khô hạn, lại cộng thêm nhân khẩu dần dần nhiều lên, lúc đó tiền lại càng khó kiếm.

Cũng khiến cho Hồ thị tâm cao khí ngạo chịu không nổi, tính tình càng ngày càng cổ quái. Thời điểm bắt đầu, Trần lão đầu còn sẽ nhận lời mấy câu, nhưng là sau đó chỉ cần Trần lão đầu phản đối, Hồ thị liền thay đổi hẳn, nói mình bị lừa, Trần Đức Chính là một tên lường gạt, hèn hạ tiểu nhân linh tinh … Trần lão đầu là người thành thật, thế nào chịu mang thanh danh như vậy, kết quả là liền có vở kịch hay Hồ thị tại Trần gia tác oai tác phúc.

“Vẫn là đừng nói tốt hơn, nếu nói một câu a, mọi người đều đừng mong sống tốt được!” Trần Yến vừa nghe đến lời nói của nàng, lập tức toàn thân run run, ngữ khí khoa trương nói: “Ngư nhi, nhớ kỹ, ở nhà a, nãi nãi nói cái gì thì chính là cái đó, ngàn vạn đừng tranh luận, nếu không liên luỵ cha mẹ chịu ủy khuất thì không tốt, biết không?”

“Ân!” Trần Ngư giả bộ hiểu chuyện gật đầu, sau khi được Trần Yến khen ngợi, hoàn toàn không biết nói gì. (tỷ không muốn làm loli, tỷ muốn làm ngự tỷ, a a a a…!)

Đối với lời nói của Trần Yến, chuyện sẽ khiến cho vợ chồng Trần Đông Sinh chịu ủy khuất, Trần Ngư biết chuyện này khả năng đúng là trăm phần trăm. Phải biết rằng, Hồ thị thế nhưng đối với con trai ruột của mình đều hạ ngoan tay được, huống chi là chuyện nhỏ như mắng chửi người vậy.

“Di?” Từ trong khe hở đá ngầm tìm kiếm mục tiêu của mình, việc này là Trần Ngư chắc tay nhất, dù sao nàng kiếp trước chính là sinh sống bên bờ biển, một vài tập tục rất rõ ràng. Sau khi nàng nhìn thấy trên đá ngầm bóng loáng trước mắt có một mảnh nham y (ngôn ngữ địa phương, này tương tự như tông tảo, tảo trong tảo biển), biểu tình nháy mắt phóng ra hào quang….

“Ngư nhi, thế nào?” Trần Yến nghe thấy tiếng nàng kinh hô, ở chỗ đá ngầm bên kia nôn nóng hỏi. “Phải hay không là bị thương?”

“Không có, không có,” Trần Ngư nhanh chóng lắc đầu, thấy Trần Yến cùng Trần Hải đều tới đây, thì chỉ chỉ nham y trên đá ngầm kia ngây thơ hỏi: “Tỷ, này cái có thể ăn sao?” (hộc máu: không muốn manh như vậy…)

Trần Yến theo tay nàng chỉ nhìn thấy nham y trên đá ngầm, sau khi sửng sốt một chút liền duỗi tay chọc vào mũi nàng, bật cười nói: “Này là đồ ăn của ốc biển nhỏ, muội ăn nó thì để ốc biển nhỏ ăn cái gì đây?”

“Ngạch!” Đối với ngôn ngữ dỗ hài tử của Trần Yến, Trần Ngư thật sự không dám gật bừa, chỉ có thể kìm nén ra vẻ khó chịu nói: “Ốc biển nhỏ có thể ăn, vì cái gì chúng ta không thể ăn?” Trời ạ, thật nhiều tảo biển tự nhiên tinh khiết a, thế nhưng không thể ăn, thực là phung phí của trời a!