Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

Chương 156: Chế băng




Lâu Phượng Minh không tức giận, không trả lời, mà hai mắt gắt gao rơi tại trên thân thể nàng, trong lòng đột nhiên có một loại hiểu được, mình thực giống như mất đi cái gì đó, mơ hồ, có một tia khó chịu ngăn ở trong lòng mình, nhưng cụ thể là cái gì, hắn nói không nên lời.

“Ngươi nói nhiều lời thừa như vậy, ta đều dựa theo lễ chính thê hạ, ngươi còn không gả cho ta, không phải không nể mặt ta sao?” Vương Nguyên Bảo nổi giận đùng đùng chất vấn, hắn là thực không hiều những thứ này, dù sao biết cưới Trần Ngư, nửa đời sau của mình sẽ phát đạt, cho nên vẫn mơ tưởng xoay chuyển cái kết cục này.

“Vương công tử, ngươi có phải là quên mất chuyện lần trước rồi không?” Nói về cái này, Trần Ngư là lửa giận đầy mình, cười lạnh nói: “Lần trước, ngươi không phải nói muốn chiêu đãi phụ thân ta thực tốt sao? Cha ta vẫn ở đó, ngươi đi thôi, ta muốn nhìn xem, ngươi là làm thế nào tiếp đãi hắn,” hắn cho rằng mình thực quên mất, hừ, nàng là nữ nhân, có câu nói thế nào… Hắn là đầu óc chập mạch, mới đưa lên cửa.

Vương Nguyên Bảo còn muốn ngang ngược, nhưng là Trần Đông Sinh hai mắt tức giận bắn tới đây, cộng thêm Chu Thanh, thì hắn không bình tĩnh được, bỏ lại một câu: chờ xem, liền rất nhanh rời đi.

Vương Nguyên Bảo đi, những người còn lại không được lựa chọn, đương nhiên cũng đi, chỉ có Chu Thanh còn đứng ở nơi đó, có chút chân tay luống cuống, còn có một chút khẩn trương và bất an.

“A a, ta vẫn nói tiểu tử này tốt, không nghĩ đến còn cứu Ngư Nhi, hai người các ngươi là thực có duyên!” Lão Chu thị sau khi biết việc Chu Thanh cứu Ngư Nhi, rốt cục lên tiếng, trước, nàng chính là vẫn trầm mặc.

“Bà ngoại, người làm sao biết Chu Thanh?” Trần Ngư không có ngại ngùng giống cô nương nhà bình thường, trái lại tự nhiên thanh thản hỏi.

“Hắn a, là trong thôn nhà mẹ đẻ ta, từ nhỏ đã thiện tâm, lần này xảy ra nạn hạn hán, Nhị cữu cháu có việc ra bên ngoài, nếu không phải gặp được tiểu tử này, cái mạng nhỏ của Nhị cữu cháu đều không còn,” nói về việc này, lão Chu thị vẫn là tâm có thừa tích cực.

“Nương, Nhị ca ra chuyện gì?” Lâm thị nghe được Nhị ca thiếu chút xảy ra chuyện, lập tức khẩn trương hỏi.

Hóa ra, thời điểm loạn đói, Nhị cữu Trần Ngư mang lương thực tặng tới nhà mẹ đẻ Nhị cữu nương, kết quả bị người nhìn chòng chọc vào, bị cướp còn không nói, còn thiếu chút bị người giết, vẫn là Chu Thanh lộ ra, cứu Nhị cữu một mệnh, rồi hắn hộ tống về Lâm gia.

Lúc này lão Chu thị vừa thấy Chu Thanh xong, cảm thấy hợp mắt, lại cảm thấy con người hắn tốt, vừa vặn xứng với Ngư Nhi, liền ra sức nói muốn tới cầu hôn, thuyết phục Chu Thanh hơn nửa ngày mới khiến cho hắn gật đầu.

Chỉ là, lão Chu thị không nghĩ đến người cầu hôn nhân lại có nhiều như vậy, còn là có tiền có thế, trong lòng lúc ấy cũng thực lo lắng, không nghĩ đến vẫn là cháu ngoại gái mình hiểu rõ lòn mình, chọn Chu Thanh, tâm lý vui mừng đến không biết nói cái gì.

Lúc này hôn sự của Trần Ngư xem như định ra, sính lễ chính là cây trâm gỗ kia, Chu Thanh không đáp ứng, nhưng Trần Ngư không để ý hắn, trực tiếp làm hắn chạy lấy người.

Hôn sự là định rồi, nhưng là Trần Ngư còn không thành nhân, cho nên đồng chí Chu Thanh, phải đợi. Lại nói, Chu Thanh năm nay mười lăm tuổi, so với Ngư Nhi lớn hơn bốn tuổi, cùng Trần Yến cùng tuổi.

Lâm thị cùng Trần Đông Sinh không cảm thấy Chu Thanh không tốt, chỉ là người bên ngoài thì không giống vậy, mấy người lúc trước lui bước trong lòng càng là hối hận, sớm biết điều kiện của Trần Ngư đơn giản như vậy, thì sẽ không cần buông tha cho.

Chỉ là, điều kiện của Trần Ngư thực đơn giản sao? Có người để tay lên ngực tự hỏi, phát hiện làm được một dạng giống Chu Thanh, rất khó.

Đối với Trần Ngư mà nói, định thân, liền bớt phiền toái, tuy rằng không thể cùng giống như trước kia, nhưng bớt người đánh chủ ý lên mình, cũng xem như an tĩnh.

Nàng hiện ở trong lòng càng nghĩ làm thế nào kiếm nhiều bạc, việc khác, đều không để ở trong lòng. Chỉ là, đồng chí Chu Thanh đáng thương, lúc trước đối với Ngư Nhi cũng có chút hảo cảm, thực không dễ dàng chờ đến khi đính hôn, lại còn phải đợi bốn năm, đều sắp khóc.

Về sau, Trần Ngư hiểu rõ trạng huống của Chu Thanh, hắn là cô nhi, mấy năm trước, phụ mẫu lần lượt qua đời, trong nhà còn có một muội muội, là huynh muội sống dựa vào nhau lớn lên.

Biết được tình huống như vậy, Trần Ngư nghĩ một chút, liền cùng Chu Thanh thương nghị, để cho huynh muội bọn hắn cũng dời đến Nam làng chài, mua mảnh đất, xây căn phòng, tiện chăm sóc lẫn nhau. Hơn nữa, nàng cũng không muốn cùng cha mẹ tách ra, trong nhà còn có hai đứa nhỏ, bốn năm sau, hai tiểu tử kia mới năm tuổi, thời điểm này mệt người nhất, cần người chiếu cố.

Tự nhiên, người ta là đáp ứng, nhưng Lâm thị nói hiện tại không được, sẽ bị người nói nhàn thoại. Ngư Nhi đành phải dừng tay, nhưng còn muốn giúp đỡ Chu Thanh một chút, hi vọng có thể kiếm chút bạc.

Chính là, Chu Thanh là nam nhân, trong khung xương có loại tư tưởng nam nhân nên nuôi gia đình, sau khi cùng Trần Ngư đính hôn không bao lâu, đã đem muội muội Chu Tuyết đưa đến Trần gia, tự mình một người ra ngoài, lưu lại một phong thư, làm cho Ngư Nhi chờ hắn mấy năm, hắn nhất định sẽ trở về. (QA: lần này đổi lại thành Ngư Nhi chờ!?)

“Ni mã, ngươi làm như mình Khôi Thái Lang a!?” Xem thư, Ngư Nhi là nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không có biện pháp, dù sao người đã đi. (QA: Nàng nào biết Khôi Thái Lang là ai không? Ta search GG chỉ ra Khôi Thái Lang là sói xám trong cừu vui vẻ và sói xám thui ah! -_- !!!)

Chu Tuyết năm nay mười tuổi, gầy teo nhỏ nhỏ, cũng rất nhát gan, chỉ có thời điểm đối với song bào thai, trên mặt mới sẽ lộ ra tươi cười, làm cho người Trần gia nhìn thương tiếc không thôi.

Trần Ngư nghĩ nửa ngày, đầu óc đều sắp nghĩ hỏng, mới nghĩ đến một biện pháp, đó chính là làm băng, nhưng lại sợ rước lấy phiền toái, liền để cho Trần Hải tìm Bạch Du Nhạc tới, cùng hắn thương nghị một chút về việc này, dọa hắn trừng lớn hai mắt, hơn nửa ngày nói không ra lời.

“Ngư Nhi, muội thực có thể làm ra băng?” Nương ta a, ta tìm người nhà nương tử đều là đám người trâu gì a, hắn biết Trần gia dựa vào là Trần Ngư, nhưng không nghĩ đến nàng sẽ làm chuyện như vậy,

Thấy bộ dáng Bạch Du Nhạc kinh ngạc như vậy, Trần Ngư do dự một chút nói: “Ta cảm thấy có thể được, ta có thể thử xem… Chỉ là, ta sợ sẽ rước lấy phiền toái, cho nên mới tới tìm huynh thương lượng,” Bạch gia như thế nào, nàng không biết, nhưng là Bạch Du Nhạc muốn so với nàng hiểu rõ hơn một ít.

“Phiền toái…,” Bạch Du Nhạc nghĩ một chút sau đó nói: “Nếu như thực có thể thành, phiền toái là có một ít, ta muốn tìm người dựa vào một chút, nếu không khối bánh mì loại lớn này, ăn không vô, trái lại sẽ rước lấy phiền toái!” Chuyện trên thương trường, hắn hiểu được một chút, cũng biết lợi hại trong đó.

“Tìm ai?” Trần Ngư buồn bực. Người nàng quen biết, chỉ mấy người như vậy, có thể tìm ai đây?

“Lâu Phượng Minh,” Bạch Du Nhạc oanh thả tiếp một quả bom, thiếu chút làm Trần Ngư nhảy dựng lên.

“Hắn? Không nên không nên, ta cũng không muốn cùng hắn liên lụy không rõ, tên gia hỏa kia âm trầm hết sức,” Trần Ngư nghĩ đến tên gia hỏa kia, lập tức giậm chân kháng cự.

“Nhưng là trừ hắn, muội thực ăn không vô, bằng không muội cứ đưa ra phương tử, bằng không ngưới ta sẽ không từ bỏ ý đồ!” Thế lực Bạch gia không ở bên này, hắn càng lo lắng là người của Bạch gia biết cái này, sẽ giành, mà không phải bảo hộ.

Thấy vẻ mặt ngưng trọng của Bạch Du Nhạc, Trần Ngư sắp hộc máu. Thực không dễ dàng tiễn đi cái ôn thần kia, hiện tại lại muốn chủ động tìm hắn kết hợp làm ăn, đó không phải làm người ta rất buồn bực sao?

Việc này, tới cùng nên xử lý thế nào đây?

Trần Ngư do dự phân vân, nhưng nghĩ nghĩ chuyện trong nhà, hôn sự của Trần Yến sắp đến, Lâm thị vì cái này, đầu tóc bạc phơ rất nhiều, đành phải thỏa hiệp.