Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

Chương 160: Trần Ngư hận




“Phải… Phải không?” Hồ thị là hoàn toàn không ôm hi vọng, hiện tại vừa nghe cháu gái nói như vậy, lập tức ngây ngốc hỏi.

“Ân, Đại bá mẫu, người dìu nãi nãi,” Trần Ngư tỉnh táo an bài, “Tẩu tử, tẩu đem chỉ thêu hoa cầm mấy sợi tới đây, mau chút…,”

“Ai, ” Phùng Vân nhi vừa nghe, lập tức đặt hài tử trên mặt đất, xoay người đi lấy, hoàn toàn không để ý Nữu Nữu khóc đến thương tâm.

“Cha, cha cùng Đại bá Nhị bá đi làm tấm ván gỗ, Dũng ca ca, huynh tới Lư gia mượn trâu, phải mau chút đem ông nội đưa tới bến tàu lớn xem đại phu, chậm trễ sẽ không kịp,” Trần Ngư nghĩ một chút sau đó, lại nói một câu: “Đem lão đại phu kêu lên, một đường cùng chúng ta đi bến tàu lớn…,”

Sau khi trải qua tang thương bến tàu lớn không có náo nhiệt như ngày xưa, nhưng là khôi phục không ít, người không chết đều trở về, cho nên Trần Ngư chẳng hề lo lắng bên kia không có đại phu.

Mọi người vừa nghe Ngư Nhi an bài, đều không lên tiếng, yên lặng dựa theo nàng phân phó đi làm, Phùng Vân nhi cũng lấy ra đồ Ngư Nhi muốn. Ngư Nhi tiếp nhận đồ nàng đưa cho mình, đem nó cột vào trên người Trần lão đầu, ra sức bó chặt, chỉ chốc lát sau, máu trên miệng vết thương của Trần lão đầu đã chậm rãi ngừng, nhìn tốt hơn rất nhiều….

“Máu không chảy, không chảy…,” Trương thị vừa thấy, lập tức kinh hỉ kêu lên.

“A di đà Phật, Bồ Tát phù hộ,” Hồ thị vừa nghe, thở phì phò nhắc tới một câu.

Mấy tiểu tử Trần gia cùng ba huynh đệ Trần Đông Sinh đưa Trần lão đầu tới bến tàu lớn, đụng tới Trần Thuận Tử tới hỏi thăm, biết được Trần lão đầu bị thương, liền cùng đi theo. Trần gia còn lại chính là già trẻ phụ nữ và trẻ em, động tĩnh Trần gia quá lớn, cũng dẫn tới chú ý của người trong thôn, bắt đầu mấy người tới đây hỏi thăm… Trần Ngư nhìn thoáng qua mọi người kinh hồn chưa định, để mấy người quan tâm tới hỏi thăm tiến vào, sau đó để cho Chu thị chiếu cố tốt Hồ thị, rồi hỏi thăm về chuyện buổi tối phát sinh….

Từ trong miệng Hồ thị, mọi người biết buổi tối sự tình đã phát sinh.

Hóa ra, Trần lão đầu nửa đêm cảm thấy bụng không thoải mái, liền đi hậu viện ngồi cầu đi ngoài, không nghĩ đến sau tường có người trèo vào, không biết đang làm gì, kinh động Trần lão đầu, hắn hét lớn một tiếng, không nghĩ đến người kia cái gì cũng không nói đã trực tiếp động dao nhỏ, vừa lúc Trần lão đầu kêu to kinh động người Trần gia, bằng không Trần lão đầu bị giết, còn không ai biết.

Thấy người Trần gia tỉnh, người kia cũng không dám ở lâu, liền kích động chạy, còn lại, Trần Ngư đã biết.

“Thế nào lại phát sinh chuyện như vậy?” Nam nhân củaLương thị là Trụ Tử vẻ mặt nghi hoặc, nghĩ hoài vẫn không ra nói: “Nam làng chài chúng ta chưa hề phát sinh qua chuyện sát hại tính mệnh đả thương người, người này làm sao lại đeo dao nhỏ nửa đêm trèo tường chứ?”

“Đúng vậy,” Lương thị gật gật đầu, phụ hoạ lời nam nhân nhà mình.

Trần Ngư nhìn bọn họ nghị luận nhao nhao, liền cùng Trần Vân chớp mắt, chậm rãi từ trong đám người lui ra, xoay người đi tới hậu viện. Trần Vân là lưu lại trông nhà, không có cùng đi bến tàu lớn, cho nên thấy Trần Ngư tới hậu viện, vội vàng vội vàng đi theo, khẩn trương nhắc nhở: “Ngư Nhi, vẫn là đừng đi, nói không chừng kẻ xấu còn nấp ở chỗ nào đó?”

“Còn ở càng tốt, kêu người trong thôn, bắt lấy càng dễ dàng,” nghĩ đến Trần lão đầu bị thương, Trần Ngư tâm lý liền cảm thấy nén giận — mục đích của bọn hắn, sợ rằng là vì phương thức chế tác bột khoai lang.

Tuy rằng xưởng nhỏ của Trần gia không lớn, nhưng là lợi nhuận lại rất khả quan, cộng thêm việc Trần Ngư cứu người trong thôn, làm cho người Trần gia tại phụ cận đều có chút danh khí, khiến cho Trần gia ban đầu cưới không được con dâu cũng đều định ra mấy mối hôn sự, làm cho Chu thị cùng Trương thị trong lòng đang cao hứng, nghĩ mau chóng đem chuyện chung thân an bài, lại xảy ra chuyện như vậy.

Những người này, thực hết sức ác độc, nghĩ làm cho Trần gia hỉ sự biến tang sự, thật là độc ác!

Trần Vân vừa nghe, không nói cái gì nữa. Năm nay hắn mười sáu tuổi, đã sớm hiểu rõ một chút đạo lý, cộng thêm lão nương nhà mình thay đổi, tự nhiên bọn hắn cũng biết một vài sự tình, hiểu rõ trong nhà chậm rãi tốt lên, hoàn toàn là bởi vì Ngư Nhi, cho nên lúc này không nói cái gì, nhưng là khẩn trương bảo hộ Ngư Nhi, chỉ sợ nàng sẽ xảy ra chuyện… Vậy thì trong nhà, là thực sự bị loạn.

Mới vừa rồi không có một phen hành động của Ngư Nhi, mọi người có lẽ sẽ chờ ông nội tắt thở. Từ trong lòng mà nói, hắn thực hết sức bội phục cái đường muội này, nếu thân là thân nam nhi, có lẽ Trần gia thực sự sẽ thay hình đổi dạng.

Thấy hành động của Trần Vân, khóe miệng Trần Ngư hơi hơi nhếch lên, ghi ở trong lòng, không có nhiều lời cái gì. Nàng hai mắt khẩn cấp nhìn chòng chọc hậu viện hỗn loạn không chịu nổi, nhìn cái chậu, cái thùng, rất nhiều đồ đều bị đổ, bột khoai lang vốn lắng đọng lại tốt đều đổ xuống đất lãng phí, tâm lý phá lệ phức tạp.

Đến khi nàng xem đến bãi máu trên đất, tâm lý có chút nghĩ lại mà sợ, nếu Trần lão đầu thực sự chết, vậy tội lỗi của mình tội càng lớn. Nếu như không phải mình đề nghị, người Trần gia tuy rằng nghèo, nhưng người một nhà còn cùng một chỗ, cũng sẽ không dẫn tới kẻ xấu thăm dò, sẽ không xảy ra đại sự như vậy.

“Ông nội liền ở chỗ này xảy ra chuyện,” Trần Vân thấy nàng nhìn chòng chọc bãi máu kia trầm mặc không nói, cho rằng nàng là đang lo lắng ông nội, liền nghĩ chuyển hương suy tư của nàng, mở miệng nói: “Người kia từ bên tường nhảy ra, xem ra là một người luyện công, Đại bá cùng Dũng ca mới đuổi theo ra ngoài, người đá không thấy…,”

Trần Ngư thuận theo phương hướng Trần Vân chỉ nhìn đi qua, ở trong màn đêm có vẻ có chút âm trầm, nàng để Trần Vân mang tới cây đuốc, tinh tế tra xét, xem có thể tìm được cái dấu vết gì để lại không… Tìm hơn nửa ngày, tại thời điểm Trần Ngư muốn buông tha cho, ở một cái thùng gỗ đổ trên mặt đất tìm được một mảnh vải rách….

Nắm chặt tấm vải trong tay, Trần Ngư là nảy ra hận ý, nếu nàng không đoán sai, tấm vải này là thuộc về Vương gia — bởi vì cái màu sắc này, là nàng từng nhìn thấy trên người gia đinh của Vương Nguyên Bảo, bởi vì Vương gia muốn cùng nhà người ta khác biệt, làm cho người ta cảm thấy Vương gia là không cùng một dạng, cho nên cho gia đinh mặc y phục đều là màu lam đặc biệt được chỉ định, là lam nhạt xen lẫn trắng, là nhà người khác không có.

Trần Ngư giấu diếm việc này, muốn âm thầm đi điều tra một chút, không oan uổng người, cũng không buông tha kẻ thương tổn người Trần gia. Đối với nàng mà nói, vẫn nhớ thời điểm lúc trước mình xảy ra chuyện, mặc kệ có bao nhiêu ân oán, người một nhà vẫn là người một nhà.

Cả một buổi tối, người Trần gia đều ở trong nôn nóng cùng tức giận vượt qua, thực không dễ dàng đến hừng đông, Trần Vân cùng Trần Ngư chạy tới bến tàu lớn, bởi vì trong nhà còn có người phải xử lý, Lâm thị trông đôi sinh đôi, căn bản không giúp được cái gì, Hồ thị là bị dọa quá mức, người đều ủ rũ, cho nên trong nhà cũng không ai đi được.

Chờ sau khi đến Bắc Ngư trấn, Trần Ngư mới giật mình nghĩ đến, mình căn bản không biết Trần lão đầu được đưa tới nơi nào, đành phải tìm Trần chưởng quỹ giúp đỡ — quan hệ cùng nhà Trần chưởng quỹ, vẫn là cùng trước kia một dạng. Đối với lựa chọn của Trần Ngư, Trần chưởng quỹ không nói cái gì, chỉ là Hoàng thị có chút ý kiến, cảm thấy Trần Ngư phải tìm người càng tốt hơn, mà không phải Chu Thanh một nghèo hai trắng như vậy.

Nhưng đối Trần Ngư, nàng vẫn là rất thích, cũng không có bao nhiêu ý kiến.