Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

Chương 39: Va-ni cao




Trần Ngư vừa nghe đến lời nói của Trần Yến xong, lập tức kinh ngạc đến ngây người. Hồ thị này, thực không biết để cho người ta tìm một từ gì đi hình dung bà, không có môt người làm nương nào lại đi mắng chính nhi tử mình bị thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế được… Tại cổ đại, chết kiểu này như vậy, là người thiên địa khó dung, sẽ liên luỵ người nhà và hài tử.

Nhưng là, một người phụ nhân đối với con trai ruột của mình đều có thể xuống tay được, còn có cái gì làm không được đâu?

Nghĩ đến nơi này, Trần Ngư không tiếp tục xoắn xuýt Hồ thị ác độc, mà là buồn bực cách làm của Trương thị.

Theo lý thuyết, ở riêng, cuộc sống của nàng là tự tại nhất, vì cái gì còn muốn tìm cha mẹ phiền toái đâu?

Kỳ thật, Trần Ngư nghĩ đến chỉ là mặt ngoài, không có suy nghĩ sâu vào bất tiện hiện giờ của Trương thị.

Vì sao nói bất tiện đâu? Nguyên nhân tới từ lão nhân. Trần lão đầu này giúp Trần Thu Sinh xuống thuyền xong, Hồ thị vừa sai khiến Trương thị hầu hạ bà, giặt quần áo nấu cơm, lại vừa mạnh mẽ giày vò nàng, để phát tiết hết thống hận ở riêng của mình.

Trương thị không nghĩ đến sau khi ở riêng, mình chẳng những không có tự do, trái lại bởi vì Hồ thị làm khó dễ, cuộc sống so với trước kia cũng không bằng, thì oán hận lên mấy người Lâm thị.

Đối với Đại phòng cùng Chu thị, nàng là có chút kiêng kỵ, nhưng đối với Lâm thị, nàng chính là có thói quen gây khó dễ, cho nên mới có chuyện vừa xảy ra kia… Vể sau, Trần Ngư biết nguyên nhân gây ra chuyện này xong, ở trong lòng oán hận mắng câu xứng đáng! Nhưng chuyện này là sau này hãy nói, tạm thời không đề cấp tới.

“Nương,” Trần Ngư lấy một chén va-ni cao, ở mặt trên rắc một tầng nước đường, là nàng đem đường trắng hòa tan, sau đó đặt ở trong nước lạnh một chút, bưng tiến tới mềm mại gọi.

Vừa nhóm lửa Lâm thị vừa yên lặng rơi lệ, cũng không biết gậy gỗ nhét vào đều rơi ra ngoài, cũng không ngại mình bị nóng, cả người chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không biết chuyện phát sinh bên ngoài, thẳng đến khi nghe thấy thanh âm ngây thơ của Ngư nhi.

“Ngư Nhi,” Lâm thị phục hồi tinh thần lại, dùng tay quệt quệt nước mắt trên mặt, thoáng lộ ra một nét miễn cưỡng tươi cười hỏi: “Thế nào? Có phải là đói bụng rồi hay không? Đợi lát nữa liền có thể ăn cơm…,”

“Nương, nương xem cái này…,” Trần Ngư đem chén mình bưng tới để ở trước mắt nàng, chờ đợi nói: “Nương, người nếm thử xem, được không?”

“Này là cái gì?” Lâm thị kinh ngạc đến ngây người, này nọ trong chén trong veo lóng lánh, trên mặt có một tầng nước đường lộ ra một cổ mùi vị thơm ngát, khiến nàng giật mình sửng sốt.

“Con cùng ca ca làm,” Trần Ngư rất là khoe khoang nói một câu, sau đó bĩu môi nói: “Nương, người ăn đi, có ăn được hay không thì nói cho con nga, con không ăn vụng!”

Tay, có chút run rẩy, Lâm thị có chút không dám tin, nàng nhìn thoáng qua này nọ trong chén, lại nhìn Trần Ngư, có vẻ có chút không tin.

Sau khi Trần Ngư nhiều lần thúc giục xuống, nàng cúi đầu miệng nhỏ nhấp một chút, kinh ngạc ngẩng đầu lên nói: “Thực mát lạnh, hương vị cũng tốt, trong veo trong veo, Ngư nhi, con đây là dùng cái gì làm?”

“Đang ăn cái gì vậy?” Trần Đông Sinh đi vào, thấy hai mẹ con trốn ở góc phòng bưng cái chén nói nhỏ, thì trêu ghẹo hỏi.

“Đông Sinh, chàng xem cái này,” Lâm thị cầm chén đưa cho hắn, giải thích nói: “Cái này là Ngư nhi cùng tiểu Hải nghịch ngợm làm ra, chàng nếm thử xem, hương vị như thế nào?”

“Cái gì vậy?” Trần Đông Sinh đón chén qua, nhìn đến này nọ lóng lánh trong veo trong chén, nhịn không được duỗi tay chấm một chút, phát hiện này nọ trong chén cũng không có tan ra….

Nhìn động tác trẻ con của Trần Đông Sinh, Trần Ngư nhịn không được trợn trắng mắt: cha, người là người lớn, không cần giả trẻ con!

“Ngô, ăn thực ngon, giải nóng rất tốt a!” Trần Đông Sinh vừa nếm thử, liền nhịn không được mồm to rót vào trong bụng, một chén va-ni cao, nháy mắt đã không còn.

Trần Đông Sinh là thoải mái, nhưng là Lâm thị lại gấp. “Chàng thế nào một chút đã ăn xong đâu? Ngư Nhi bọn chúng đều còn chưa hưởng qua đâu?”

“A!?” Trần Đông Sinh phục hồi tinh thần lại, mắt trợn tròn.