Trọng Sinh Ngự Linh Sư

Chương 52




Sau khi nhóm người Thời Yến lại lần nữa đi vào lối ra lúc trước, toàn bộ bước ra khỏi dãy núi bảo tàng, chỉ nghe sau lưng truyền đến tiếng vang lớn ‘ầm ầm’, Thời Yến quay đầu nhìn, thấy không gian sau lưng phát sinh vặn vẹo, những linh lực không ổn định xông loạn khắp nơi, không ngoài một khắc, tất cả cảnh tượng toàn bộ xoắn thành một cục, cuối cùng hóa thành hư vô.

Một ngự linh sư Thổ tộc ma xui quỷ khiến bước tới trước, thò tay muốn thăm dò vùng hư không đó, kết quả tay vừa đưa ra, liền phát ra một tiếng thét thảm thiết, hắn nhanh chóng lùi lại, mà tay hắn cũng không còn thấy đâu nữa, chỉ còn lại cánh tay huyết nhục mơ hồ!

Ngự linh sư Thổ tộc lập tức lấy dược tề trị liệu ra chữa cho mình, nhưng bất kể hắn sử dụng cái gì, nhiều lắm chỉ có thể cầm máu kết sẹo, cánh tay không bao giờ mọc ra được nữa.

Cảnh này hù dọa tất cả những người tại đó, mọi người nhìn vùng hư vô kia, thần sắc khác biệt, chìm vào trầm mặc.

“Xem ra bảo tàng này chỉ có thể vào một lần.” Hỏa Luyện nhẹ giọng nói, quay người bỏ đi.

Mọi người cùng đi theo, Bát Hỉ lặng lẽ nói với Thời Yến: “Nơi này nhất định đã trải qua tích lũy linh lực bên ngoài, nhiều năm như thế cuối cùng mới mở ra, lúc này bị Hỏa gia phát hiện, sau lần này, sức mạnh bên trong đã dùng sạch, bảo tàng lập tức biến thành hư vô, muốn mở lần nữa, nếu không có người truyền linh lực, không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào.”

Thời Yến gật đầu, nhìn bóng lưng Hỏa Luyện, chuyện Bát Hỉ cũng có thể đoán ra, Hỏa gia tuyệt đối đã biết từ trước, Hỏa Luyện suốt quãng đường, nửa chữ không nên tiết lộ sẽ không nói nhiều, hắn không nghiêm khắc hạn chế hành động của mọi người, nhưng nhất cử nhất động của những người tại đó gần như đều nằm trong sự khống chế của hắn.

Nhìn bóng lưng trầm mặc cao lớn của Hỏa Luyện, Thời Yến vừa cảm thán không hổ là thiếu chủ Hỏa gia thành danh nhiều năm, một mặt may mắn mình và hắn là bạn không phải địch.

Khi bọn họ sắp bước vào mê cung đó lần nữa, Hỏa Luyện không chút dấu tích đi tới cạnh Thời Yến: “Đợi lát nữa đi theo tôi.”

Thời Yến ngẩng đầu nhìn Hỏa Luyện một cái, Hỏa Luyện mặt không biểu cảm nhìn phía trước, tựa hồ người vừa mới nói không phải hắn. Xem ra Hỏa Luyện thấy được hết những chuyện xảy ra trong mê cung, hắn không nói không có nghĩa hắn không biết, Hỏa Luyện chịu chủ động giúp đỡ y, Thời Yến tự nhiên sẽ không chối từ, có một tử cấp lén lút tập kích y, có Hỏa Luyện ở bên, đối phương tất nhiên sẽ thu liễm không ít, thực lực của Thời Yến hiện tại không bằng kẻ tập kích đó, tự nhiên sẽ không muốn vội vã lôi ra thân phận thật sự của gã, nếu đối phương thật sự nhắm vào y, sớm muộn cũng sẽ lộ dấu vết.

Thời Yến đi cùng Hỏa Luyện, thuận tiện cũng mang theo Thời Phong vẫn luôn đồng hành với y.

Sương trắng hình thành từ linh khí trong mê cung lại ập đến, Thời Yến miễn cưỡng đi theo Hỏa Luyện, Hỏa Luyện vì mang đuốc, trên người mơ hồ lóe ánh tím, ngược lại rất dễ nhận ra. Tuy bước chân Hỏa Luyện cực nhanh, nhưng với thực lực của Thời Yến, có mục tiêu rõ ràng như thế, đi theo hắn không khó. Nhưng đi rồi đi, Thời Yến đột nhiên phát giác vị trí của Thời Phong bên cạnh mình đã trống rỗng, y quay đầu nhìn, quả nhiên Thời Phong vốn đi cùng y đã không thấy nữa!

Thời Yến nghĩ tới khi vào y cũng tách ra với Thời Phong, Thời Phong cũng có thể bình an ra ngoài, sắc mặt Thời Yến biến ảo không ngừng một lúc, quay đầu tiếp tục đi theo Hỏa Luyện.

Lại đi mấy phút, đột nhiên từ không xa truyền tới linh lực dao động kịch liệt, sau đó một luồng sức mạnh quen thuộc truyền tới, có người đang sử dụng kỹ năng thiên phú thời gian của Thời gia!

Căn cứ theo sức mạnh phán đoán, rất rõ ràng thực lực thấp hơn lam cấp, vậy chỉ có thể là Thời Phong.

Thời Yến nhíu mày nhìn hướng đó, tiếp theo, tiếng gầm tức giận của Thời Phong truyền tới: “Đồ tiểu nhân bỉ ổi, cho dù tao chết ở đây cũng kéo theo mày lót lưng!”

Lại một trận dao động linh lực kịch liệt, Thời Yến tỉ mỉ phán đoán, đối kháng với Thời Phong rõ ràng là một ngự linh sư lam cấp, phải biết ở đây toàn là người của sáu gia tộc lớn, mỗi người cơ bản đều nắm vững kỹ năng thiên phú, Thời Phong chỉ là ngự linh sư thanh cấp, trước mặt ngự linh sư lam cấp cũng có kỹ năng thiên phú, căn bản không chiếm được chỗ tốt nào!

Thời Yến do dự một lát, cuối cùng ném Bát Hỉ cho Hỏa Luyện, Bát Hỉ không có lực chiến đấu gì, nhưng có ân với Hỏa Luyện, giao cho Hỏa Luyện là tốt nhất, Thời Yến vội vàng dặn dò một câu, rồi mang Thần Quang đi về phía Thời Phong.

Do Thời Phong đang chiến đấu với người khác, cũng ở rất gần Thời Yến, Thời Yến nhanh chóng đến cạnh Thời Phong, vừa đúng lúc nhìn thấy Thời Phong sử dụng thời gian trói buộc hành động của đối phương, kết quả người chiến đấu với Thời Phong cũng sử dụng kỹ năng thiên phú.

Thời Yến vừa nhìn đã thấy rõ người đó là ai, chính là ngự linh sư Thổ tộc bị đứt tay vừa nãy.

Năng lực ẩn náu và phòng hộ của Thổ tộc được công nhận là cường hãn, ngự linh sư Thổ tộc đó đồng dạng dùng kỹ năng thiên phú có thể cản được công kích của Thời Phong, sau đó nhân lúc Thời Phong suy yếu, nhanh chóng lao tới trước mặt Thời Phong, nâng tay muốn điểm lên mi tâm nó, muốn phế linh mạch của nó!

Thổ tộc và Thời gia vốn đã đối đầu, gia chủ Thời gia Thời Liên chính vì nguyên nhân Thổ tộc mới chìm vào ngủ say, ngự linh sư Thổ tộc lúc này lại muốn phế đi một thiên tài của Thời gia, cộng thêm kẻ thù Đàn Quang của Thời Yến, chính là con trai của thiếu chủ Thổ tộc, thù mới hận cũ thù nhà tư oán cùng tính lại, mắt Thời Yến lóe tia hung tàn, Cửu Trọng Sát  nhanh chóng phá không lao tới, ánh sáng như ngọn lửa nhanh chóng lao tới cạnh ngự linh sư Thổ tộc, ngự linh sư Thổ tộc bị dọa, vội chống cự, phòng ngự của Thổ tộc mạnh nổi tiếng, hắn bị Thời Yến tấn công bất ngờ như thế, vậy mà chỉ bị đẩy lùi, Cửu Trọng Sát không thể tấn công đến bản thể đối phương.

Cũng may Thời Yến cũng đánh vỡ cân bằng linh lực trong người hắn, ngự linh sư thổ tộc vừa đấu với Thời Phong vốn cũng đã kiệt sức, lúc này bị Cửu Trọng Sát của Thời Yến chấn động như thế, lùi liền vài bước lập tức phun máu, sau đó trong mắt hắn lóe lên, thân hình lập tức biến mất không thấy.

Khóe môi Thời Yến cong lên nụ cười lạnh, có Thần Quang ở đây, linh lực xung quanh nằm hết trong sự khống chế của hắn, ngự linh sư Thổ tộc cho dù có năng lực ẩn náu mạnh mẽ, chỉ cần không đi xa, thì vẫn nằm trong phạm vi giám sát của Thần Quang.

Quả nhiên, Thần Quang nhanh chóng tìm được bóng dáng ngự linh sư Thổ tộc, Cửu Trọng Sát lại lần nữa không chút khách khí bay ra, ngự linh sư Thổ tộc bị Thời Yến nhìn thấu thân hình, sắc mặt đại biến, hắn vốn cho rằng trong thời gian ngắn Thời Yến nhất định không tìm được mình, vì thế hắn không chỉ muốn tránh né tấn công của Thời Yến, thậm chí còn muốn lén lút tới cạnh Thời Yến tập kích, lúc toàn thân chuyên chú, lại một lần nữa bị Thời Yến tấn công bất ngờ. Lần này hắn không còn may mắn như lần trước, Cửu Trọng Sát của Thời Yến không chút khách khí cột chặt hắn, vòng sắc đỏ ở chóp đuôi trực tiếp đâm xuyên qua lòng ngực hắn, dây chuyền không gian đeo trên cổ hắn cũng bị bứt đi.

Thấy ngự linh sư này oán độc nhìn mình, Thời Yến khống chế Cửu Trọng Sát trực tiếp xuyên qua đầu hắn, chết ngay tại chỗ.

Một ngự linh sư lam cấp cứ thế chết trong tay Thời Yến, từ đầu đến đuôi Thời Yến thậm chí ngay cả kỹ năng thiên phú cũng chưa sử dụng, Thời Phong ở bên cạnh nhìn, đờ đẫn cả người, sau đó trong ánh mắt nhìn Thời Yến lấp lánh tia sùng bái: “Thời Yến, anh đột phá lam cấp rồi!”

Thời Yến gật đầu, từ sau lần trước cho Thần Quang sợi dây chuyền, thực lực trong người Thời Yến đã hoàn toàn thống nhất với biểu lộ ra ngoài, hiện nay Thời Yến đã có được sự xem trọng của Thời gia, quá khứ che giấu thực lực là để không hấp dẫn người khác chú ý, tránh lộ ra sơ hở. Nhưng hiện nay Thời Yến trọng sinh đến giờ đã qua mấy năm, gia chủ Thời gia đã tỉnh lại, Thời Yến còn từng đi học ở học viện Bolorei, lại ra ngoài lịch luyện một phen, tăng lên lam cấp tuy tốc độ rất nhanh, nhưng cũng không tạo nên oanh động quá lớn nữa, cho dù có người đưa ra nghi vấn, tin rằng Thời Liên cũng sẽ bãi bình cho y.

Thời Yến mang theo Thời Phong nhanh chóng rời đi, vừa đi, Thời Phong vừa kể cho Thời Yến nghe trải nghiệm vừa rồi.

Thời Phong vẫn luôn nỗ lực đi theo Thời Yến, nhưng khổ nỗi tốc độ của Hỏa Luyện quá nhanh, Thời Yến có thể theo kịp, Thời Phong thì dần có chút ăn không tiêu, dù sao trong dãy núi bảo tàng trước đó, Thời Phong đã tiêu  hao còn chưa hồi phục lại, thế là đi một lúc, Thời Phong phát hiện mình bị tụt lại.

Lúc nó đi vào cũng chỉ đi một mình, vì thế cũng không cảm thấy gì, nhưng rất nhanh nó gặp phải ngự linh sư của nhà khác, đầu tiên gặp là Mộc tộc, người Mộc tộc trước giờ luôn ôn hòa, sau khi chào hỏi Thời Phong, vì tránh lúng túng, cho nên nhanh chóng tách ra khỏi Thời Phong. Thời Phong thấy thế, lòng cảnh giác hạ xuống, vì vậy khi ngự linh sư Thổ tộc đột nhiên lao tới trước mặt Thời Phong, Thời Phong suýt nữa bị đối phương tấn công trúng.

Cũng may nó sử dụng thiên phú thời gian trấn trụ linh lực đối phương, nhưng đối phương dù sao cũng cao hơn nó một cấp, Thời Phong cuối cùng không phải đối thủ của hắn, nếu không nhờ Thời Yến đuổi tới kịp thời, Thời Phong đại khái đã táng mạng tại đây.

Nghĩ tới đây, Thời Phong nhịn không được thổn thức: “Lần này là do tôi đạt được bảo vật quá mức đắc ý, mới suýt đắc đạo luôn, Thời Yến, cảm ơn anh đã cứu tôi.” Thời Phong nói, cười lạnh: “Tôi còn phải cảm tạ ngự linh sư Thổ tộc kia, lần này coi như là giáo huấn cho tôi, sai lầm giống vậy lần sau tôi tuyệt đối sẽ không phạm phải nữa.”

Thời Yến nhìn Thời Phong ngày càng trưởng thành, gật đầu không nói gì.

Còn về sợi dây chuyền không gian cướp được từ chỗ ngự linh sư Thổ gia, Thời Yến tự nhiên cất đi, Thời Phong cũng không có bất cứ dị nghị nào, Thời Yến cứu mạng nhỏ của nó, ngự linh sư Thổ gia đó là Thời Yến giết, bảo vật đoạt được tự nhiên thuộc về Thời Yến.

Thời Yến cùng Bát Hỉ ở cự ly gần có thể tiến hành liên hệ tâm linh, thế là Thời Yến dẫn Thời Phong nhanh chóng đuổi theo Hỏa Luyện, Hỏa Luyện vẫn đi một mình, cầm ngọn đuốc, toàn thân tỏa ánh sáng tím, trong mê cung rõ ràng đặc biệt bắt mắt, nhưng không có bất cứ ai dám đánh chủ ý với hắn. Vì thế hắn đang ôm Bát Hỉ không nhanh không chậm đi, tựa hồ đang chờ đợi Thời Yến.

Thời Yến đi tới cạnh Hỏa Luyện, thấy con thỏ đen mập đang mềm nhũn ủ trong lòng Hỏa Luyện, tựa hồ cực kỳ thoải mái. Hỏa Luyện bất luận là tướng mạo hay tính cách, đều cho người ta một cảm giác cực kỳ trầm mặc sắc bén, khiến người ta không cách nào sinh lòng thân cận, nhưng Bát Hỉ lại không có giác ngộ về mặt này, quái dị hơn là, nam  nhân cao lớn trầm mặc đó ôm con thỏ, cư nhiên không có cảm giác không hợp nào, đại khái là Bát Hỉ quá mập, nhìn từ thể hình vẫn rất xứng phối với Hỏa Luyện.

Thấy Thời Yến đuổi tới, Bát Hỉ lập tức cử động thân thể, nhảy từ người Hỏa Luyện lại người Thời Yến, Hỏa Luyện thấy thế, thần sắc không đổi, tiếp tục đi.

Khi họ cuối cùng ra khỏi mê cung, phát hiện đã có người đang ở đó, Thời Ân dẫn mấy người Thời gia khác trở ra sớm nhất, đám người Thời Yến chờ đợi một lát, lục tục có người ra tiếp, vốn có mười bốn người đi vào mê cung, nhưng cuối cùng đi ra chỉ có mười hai người, chết một người Thời gia, một người Thổ gia. Mọi người suốt đường trầm mặc, sau khi ra khỏi sơn động đó, nhìn bầu trời bao la trong xanh bên ngoài, ánh mặt trời dịu dàng rọi lên người, tất cả không khỏi hít sâu, thở ra một hơi.

Ở dưới lòng đất nhiều ngày như thế, trừ người Thổ tộc thích ứng tốt ra, những người khác đều cảm thấy bức bối khó chịu, mọi người thả lỏng mấy phút, cuối cùng mỗi người mỗi ngã, cũng không cần người Hỏa gia chiêu đãi nữa, mỗi người ôm bảo vật mình tìm được ly khai.

Do Thời Yến còn muốn ở lại Hỏa gia một thời gian, vì thế uyển chuyển cự tuyệt Thời Phong thịnh tình đề nghị y cùng về Thời gia. Thời Phong thấy Thời Yến còn muốn ở lại, lập tức thấp giọng nói: “Bất kể ở bên trong anh có đạt được thứ tốt không, hiện tại đã ra khỏi đó, tuyệt đối sẽ bị người mong nhớ, một mình anh ở lại Hỏa quốc, nếu xảy ra chuyện sẽ không tốt.”

Thời Yến biết Thời Phong là vì tốt cho mình, nhưng y cũng hiểu, lần này đến Hỏa quốc là cơ hội khó có, dù sao từ Thời gia đến đây lộ trình xa xôi, mà nếu y còn tiếp tục đợi, có trời biết Nghiêm Băng Hậu sẽ tăng lên cấp nào, nếu hiện tại đã có năng lực tiêu diệt thù nhân, Thời Yến đương nhiên không kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi.

Thời Phong thấy Thời Yến không nghe khuyên bảo, chỉ đành một mình trở về, nó và Thời Ân thật sự không ưa nhau, thà ở lại Hỏa gia mấy ngày, đợi người Thời gia đến đón, cũng không muốn đi cùng đường với Thời Ân. Lại nói, khi người của mấy gia tộc lớn vừa gặp mặt, vẫn luôn là Thời Ân ra mặt lung lạc lòng người, lúc này Thời Ân vội ly khai, Thời Phong ngược lại không gấp. Giống Thời Phong ở lại Hỏa gia đợi người gia tộc đến đón còn có người Mộc tộc và Thủy tộc, nó cũng có thể nhân cơ hội này giao lưu với ngự linh sư nhà khác một phen.

Thế là người Thời gia phân làm ba đường, Thời Yến dẫn Bát Hỉ và Thần Quang, một mình rời khỏi Liệt thành.

Thời Yến không ngờ, tại cửa thành Liệt thành, cư nhiên có người đang đợi y.

Hỏa Luyện đi tới trước mặt Thời Yến, nói: “Tôi muốn giao dịch với cậu.”