Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Chương 46: Săn giết




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Long Vũ bảo mọi người tạm thời đừng nóng nảy, lau khô tay rồi nhíu mày ra ngoài. Mễ Phi hoàn thành phần linh kiện cuối cùng, thuần thục tẩy rửa sạch sẽ, tìm cho mấy người Sân Mộc một chỗ ngồi, đối với sự tình phát sinh bên ngoài chẳng quan tâm chút nào như đã thành thói quen.

Trác Kỳ Bảo bưng ly nước rồi lại đặt xuống, ló đầu nhìn xung quanh. "Mễ Phi, bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

"Một đám hỗn đản." Mễ Phi ngồi xuống, cũng không có ngẩng đầu lên mở máy tính thanh toán giấy tờ. "Có lẽ nghe nói ta cùng Long Vũ đều qua được khảo hạch trường quân đội đệ nhất, tới đây tìm hiểu tin tức."

Sân Mộc đến trước cửa sổ, nhìn đám người như đang tranh chấp trên đường, trong mắt hiện lên một đạo ám mang. "Dị năng giả?"

"Bọn họ đều là quân giáo sinh(1), ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh, không ít lần làm xằng làm bậy trên phố."

(1) Quân giáo sinh: học sinh trường quân đội.

"Quá phận." Trác Kỳ Bảo siết tay bất bình.

"Bây giờ tốt rồi." Mễ Phi đắc ý dào dạt. "Bây giờ ta cùng Long Vũ cũng là quân giáo sinh, còn là viện sinh chính quy trường quân đội đệ nhất liên bang, sau này xem bọn họ còn dám khi dễ người thế nào."

Sân Mộc suy nghĩ gì đó nhìn sự tình phát sinh ngoài cửa sổ, răng nanh trong miệng rục rịch. Bách An Ngưng không biết từ lúc nào đã đứng sau Sân Mộc, do dự nhìn biểu tình Sân Mộc. "Sân Mộc, ngươi có khỏe không?"

Sân Mộc lấy lại tinh thần, thô bạo trong mắt lóe lên rồi biến mất, khôi phục lại vẻ bình đạm thường ngày. "Không có việc gì."

Long Vũ dường như đã giải quyết xong phiền toái, bốn quân giáo sinh kia căm giận rời đi còn quay đầu lại uy hiếp vài câu. Long Vũ lạnh mặt nhìn bốn người rời đi, lúc xoay người vào nhà thì đụng phải tầm mắt Sân Mộc đang đứng trước cửa sổ, hơi hơi gật đầu ý bảo Sân Mộc yên tâm.

"Sân Mộc!" Trác Kỳ Bảo đi qua, không muốn sống ôm lấy bả vai Sân Mộc. "Ta dẫn ngươi đi nhìn một chút. Nơi này chính là phố cổ, bình thường cũng không dễ gì tới đây."

"Đi đi." Long Vũ vào nhà nói. "Ta với Mễ Phi còn cần chút thời gian, các ngươi ngồi chờ cũng nhàm chán."

Bách An Ngưng trầm mặc một lát, cũng mở miệng nói "Đi một lát đi, vừa rồi sắc mặt ngươi rất không tốt."

Sân Mộc ngẩng đầu nhìn trời, cảm xúc trong mắt lập loè không rõ. "Được."

Sân Mộc cùng Trác Kỳ Bảo và Bách An Ngưng rời khỏi cửa hàng Long Vũ, phố cổ áo nhiệt này là một nơi tách biệt với tinh cầu trí năng này, nơi nào cũng lộ ra cảm giác về lịch sử. Trên người ba người Sân Mộc mặc chế phục màu trắng thẳng tắp chỉnh tề, trong quảng trường đơn điệu trầm ám này tựa như bầy cừu đứng giữa đám lạc đà, phá lệ chói mắt, 360 ° thu hút sự chú ý.

"Phố cổ này đã tồn tại hơn bảy trăm năm, lịch sử tinh cầu nhiều lần cải biến, nó vẫn bình yên đứng lại đó chứng kiến từng lần tinh cầu rung chuyển." Trác Kỳ Bảo tận chức làm người giới thiệu cho Sân Mộc. "Người dân ở đây đều người bản xứ, người trong tinh cầu đối với sự tồn tại của phố cổ có rất nhiều ý kiến không giống nhau, tuy nhiên ta ủng hộ sự tồn tại của khu phố cổ này."

Sân Mộc nghe hiểu được, khu phố cổ giống với những kiến trúc xưa cổ của địa cầu lúc trước, đó từng là khu bảo hộ của quốc gia, bất quá nó đều gần như bị phá hủy trong mạt thế. Hắn nhớ lúc hắn bị nhân loại đuổi giết, đã trú ngụ tại Di Hoà Viên(2).

(2) Di Hoà Viên (Summer Palace): là cung điện được xây vào đời nhà Thanh, tên cổ là "Thanh Y viên", nằm ở phía Tây - Bắc thành phố Bắc Kinh (Trung Quốc), là kiến trúc vườn hoàng gia nổi tiếng trên thế giới. Năm 1888, vườn được xây dựng lại, với chi phí khoảng 3000 vạn lượng, thi công trong 10 năm và được đổi tên thành Di Hòa viên.



"Một số người thuộc phái cấp tiến phi thường xúc phạm với sự tồn tại của phố cổ, nói người nơi này là phái phản động." Bách An Ngưng nói tiếp.

Sân Mộc hừ một tiếng. "Ta còn ngủ qua ở Tháp Lôi Phong(3), như thế nào không thấy hòa thượng đến thu ta."

(3) Tháp Lôi Phong: Tháp Hoàng Phi (黄妃塔) hay còn được gọi là Lôi Phong Tịch Chiếu là một ngôi chùa năm tầng hình bát giác nằm ở bờ nam Hồ Tây. Được xây từ năm 975 và bị sập vào năm 1924 nhưng đến năm 2002 thì chính quyền địa phương đã xây dựng lại, giúp nơi đây trở thành một điểm tham quan phổ biến ở Hàng Châu. (Tháp này là nơi nhốt Bạch Xà nương nương nè)



Bách An Ngưng cùng Sân Mộc hai mặt nhìn nhau, Sân Mộc bước tới hai bước dừng trước một sạp, cầm lấy con chim máy màu đỏ, tò mò trêu chọc.

Thấy tầm mắt Sân Mộc nhìn lại, Trác Kỳ Bảo thức thời đuổi tới. "Đây là loại chim trí năng của thế hệ đầu, công năng chủ yếu là ghi chép cùng nhắc nhở, cũng rất thú vị."

Bách An Ngưng cầm lấy con chim trí năng trong tay Sân Mộc, ấn vào nút điều khiển dưới lớp lông chim mô phỏng, hồng tước vốn sống động trong nháy mắt "sống" lại, linh hoạt nhảy nhót trên tay Bách An Ngưng, khảy khảy lông.

Sân Mộc tiếp lấy hồng tước, thử vuốt ve lông chim mềm mại, mỏ chim mổ vào lòng bàn tay, Sân Mộc không che giấu chút nào thích ý trong mắt. Thấy vậy, Trác Kỳ Bảo liền phát huy khí chất thổ hào, nhận phần trả tiền.

"Đây là máy trí năng đời đầu, trên thị trường từ lâu đã không còn bán và sản xuất, đợi trở về ta giúp ngươi nâng cấp cấu hình một lần nữa." Bách An Ngưng nói.

Sân Mộc gật đầu "Cám ơn."

Hồng tước nhảy nhót trong lòng bàn tay Sân Mộc vài cái rồi hoạt bát nhảy lên tóc Sân Mộc an tọa, Sân Mộc thử lắc đầu, hồng tước vẫn ăn vạ trên đỉnh đầu mềm mại của Sân Mộc, hai bàn móng vuốt bám chặt không buông. Cảnh này làm Bách An Ngưng cúi đầu cười nhẹ, người qua đường cũng phát ra tiếng cười đầy thiện ý.

"Người nơi này phần lớn đều có chút quá khứ." Trác Kỳ Bảo áp sát vào Sân Mộc nhỏ giọng. "Ở đây có rất nhiều dân chạy nạn đều là người ngoại lai trong tinh tế, tù nhân đến kỳ phóng thích, còn có lính đánh thuê ẩn cư. Ngươi đừng nhìn bọn họ hiền lành, ai biết được đôi tay kia ngày hôm qua có phải còn giết người hay không."

Sân Mộc nhướng mày, dư quang lướt nhìn bốn phía, cảm thấy ngạc nhiên vì những lời của Trác Kỳ Bảo.

Cầm đồ ăn vặt Trác Kỳ Bảo đưa trong tay, Sân Mộc không có ý định thư giãn, vừa định quay về đường cũ thì khóe mắt liếc thấy viên đá màu vàng trong một cửa hàng. Trong lòng hoảng hốt, Sân Mộc nhấc chân tiến vào cửa hàng, ánh mắt trói chặt trên viên đá.

Có ba viên đá màu vàng, lớn nhỏ không đồng nhất. Lớn thì cỡ quả táo, nhỏ thì tựa lõi táo. Mặt ngoài gập ghềnh dày đặc ánh vàng rực rỡ, góc cạnh sắc bén giống như viên kim cương xinh đẹp dưới ánh mặt trời.

Sân Mộc theo bản năng duỗi tay, bàn tay vừa chạm vào mặt ngoài viên đá, các đầu ngón tay đã tựa như bị thiêu đốt, nóng bỏng ngứa ran.

Mắt Sân Mộc hiện lên kinh ngạc, nóng rát trên đầu ngón tay còn chưa tan khiến hắn không biết làm sao. "Đây là cái gì?"

Trác Kỳ Bảo mò lại gần cầm lấy một viên ước lượng, không thèm để ý nói "Một loại thiên thạch, ngoài điểm đẹp ra thì không thể sử dụng, lúc ta còn nhỏ lấy chơi cùng mấy đứa học chung còn thấy cộm tay."

"Quân thiếu(4) nói không sai." Chủ cửa hàng là một nam nhân có ria mép, gọt khúc cây trong tay nói tiếp. "Tám trăm năm trước tinh tế nổi lên chiến tranh, lúc ấy có một tiểu tinh cầu hoang lệch khỏi quỹ đạo vũ trụ, cùng lúc đó bay ngang Lam Á Tinh mà không có chạm vào tinh cầu, các thiên thạch bay qua trong thời gian đó gần như mang đến tai họa ngập đầu cho Lam Á Tinh."

(4) Quân thiếu: người lính trẻ.

Ông chủ buông khúc gỗ đứng dậy ghé vào cửa, cười tủm tỉm nhìn ba người. "Ba viên đá này chính là thứ được lưu lại vào thời gian đó, lúc ấy những người trong viện nghiên cứu cũng không tìm ra viên đá này có ích lợi gì, liền dứt khoát vứt đi."

"Tám trăm năm lịch sử biến đổi, loại đá này càng ngày càng ít, hiện giờ cơ hồ đều khôngcòn nhìn thấy." Ông chủ tiến lại gần, trong mắt lộ ra tinh quang. "Dù sao cũng có thể tính như bộ sưu tập lịch sử, muốn sao? Giảm giá cho ngươi."

"Muốn cái này để làm gì." Trác Kỳ Bảo bĩu môi. "Ngoại trừ đẹp một chút."

Chuyển tâm trí ra khỏi viên đá, Sân Mộc nhìn ông chủ ria mép. "Ngươi là ai?."

Ông chủ rời khỏi cửa hàng, cầm lấy khúc gỗ chưa điêu khắc trở về ngồi trên ghế dựa "Người làm ăn."

Sân Mộc nheo mắt, tầm mắt lướt qua viên đá rất nhanh, bảo với Trác Kỳ Bảo. "Ta muốn."

Trác Kỳ Bảo ngẩn người. "Sân Mộc ngươi muốn nó làm cái gì? Chẳng lẽ nó còn là cái bảo bối gì."

Bách An Ngưng vẫn luôn chú ý đến biểu tình của Sân Mộc, rất nhanh khôi phục lại tự nhiên. "Thiên thạch đẹp như vậy rất hiếm thấy, Sân Mộc thích đồ vật long lanh phát sáng, mua về khắc hình lúc đó sẽ trở thành đồ trang sức tốt."

Sân Mộc nhìn Bách An Ngưng một cái, vì sự cẩn thận của Bách An Ngưng mà tán thưởng. Trác Kỳ Bảo bán tín bán nghi, thấy Sân Mộc không nói lời nào đành phải tiền trả.

"Ba ngàn tinh tệ, đã giảm 2% chắc giá."

"Ngươi hố ta!" Trác Kỳ Bảo trợn mắt. "Ba viên đá vỡ này mà ngươi muốn ta đưa ba ngàn tinh tệ."

"Mua bán ngươi tình ta nguyện, nếu quân thiếu đổi ý, đi thong thả không tiễn." Ông chủ ria mép cợt nhả.

Trác Kỳ Bảo có rất nhiều tiền, đương nhiên sẽ không thèm để ý ba ngàn tinh tệ, nhưng cậu chính là không quen nhìn sắc mặt gian thương của ria mép. Nếu như thường lui tới Trác Kỳ Bảo đã sớm dẫn người dọn cửa hàng này rồi, nhưng nhìn thấy sự chờ mong trong mắt Sân Mộc, Trác Kỳ Bảo chỉ có thể nghẹn lửa mà trả tiền.

"Quân thiếu đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến." Ria mép nhanh nhẹn cho vào túi, tươi cười sáng lạn.

Cẩn thận đem viên đá cất vào không gian khí chuẩn bị về lại nghiên cứu, rời khỏi cửa hàng, xa xa nhìn tên cửa hàng trong lòng như có suy nghĩ.

"Bề ngoài tràn đầy huyết tinh khó mà sống, nơi này thật đúng là ngọa hổ tàng long." Sân Mộc nói châm chọc, Trác Kỳ Bảo cùng Bách An Ngưng nghe đến hồ đồ. "Sân Mộc, cái gì là ngọa hổ tàng long?"

Sân Mộc thu hồi ánh mắt, rời đi. "Đi thôi."

Trác Kỳ Bảo cùng Bách An Ngưng nghi hoặc đuổi theo, tầm mắt ông chủ ria mép rời khỏi rối gỗ trong tay, xa xa nhìn theo bóng ba người, trong mắt lập loè hưng phấn. "Cuối cùng giờ cũng có trò thấy có ý nghĩa, liên bang lại sắp có chuyện vui để xem."

Tiếp tục vòng trên phố hồi lâu, vui vẻ mua không ít đồ vật, mắt thấy đã gần đến thời gian tiệm đóng cửa Trác Kỳ Bảo bèn phải đưa trở về. Sân Mộc cũng rất vui, đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhìn thấy chỗ góc đường lóe qua một thân ảnh. Sân Mộc thấy rất rõ, đó là bốn người buổi sáng phát sinh xung đột với Long Vũ. Trong mắt hiện lên huyết khí, Sân Mộc quay đầu nói với Trác Kỳ Bảo. "Ta muốn ăn kẹo."

Trác Kỳ Bảo run run khóe miệng "Hôm nay chúng ta đã ăn vài cái túi rồi."

Sân Mộc mới không để ý tới cậu, đẩy Bách An Ngưng nói "Ngươi với hắn đi mua cho ta."

"Sân Mộc......"

"Mua không được thì ngươi cũng đừng trở về." Sân Mộc không cho chỗ thoát. Bách An Ngưng lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt của Sân Mộc. "Thân thể của ngươi còn được không?"

Sân Mộc gật đầu, Bách An Ngưng cũng biết tính cách Sân Mộc nói một không hai, tuy rằng trong lòng lo lắng nhưng cũng biết nếu không mua kẹo mà Sân Mộc muốn tới, thì hôm nay Sân Mộc khẳng định sẽ không tốt bụng mà cho qua. Nhìn Trác Kỳ Bảo đang làm động tác bốp cổ tự sát, Bách An Ngưng nhỏ giọng nói "Đi thôi."

"Ngươi đợi ở đây đừng đi đâu, chúng ta rất nhanh sẽ quay lại." Giống như bà mẹ trăm dặn ngàn dò với Sân Mộc, Trác Kỳ Bảo không yên lòng rời đi.

Mắt thấy bóng hai người đã khuất, Sân Mộc lách mình rời khỏi vị trí, hòa vào trong đám người.

Trong con hẻm không người, bốn thiếu niên đang hùng hùng hổ hổ mắng người, thỉnh thoảng còn lấy đá chọi vào vách tường phát tiết.

"Chẳng phải chỉ là viện sinh trường quân đội sao, uy phong cái gì? Thế mà không thèm để chúng ta vào mắt." Một người căm giận mắng.

Một tên khác cũng nổi giận đùng đùng, oán hận trừu cái roi da thú trong tay. "Chờ xem, ta nhất định sẽ khiến bọn nó quỳ xuống cầu xin ta."

"Tạp chủng! Phế vật không ai dạy dỗ......"

............

Bóng đen không rõ lóe qua, một người nhạy bén quay đầu, nhìn vào con hẻm trống rỗng không một bóng người, đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an. "Các ngươi có nhìn thấy gì không?"

"Cái chỗ quỷ quái này thì có cái gì." Một người khinh thường. "Đi tới xem."

Trong lòng người nọ nghi hoặc, dưới chân cũng nhanh thêm vài phần. Nhưng không chờ hắn đi được vài bước, hư ảnh phía sau lại lóe lên. Một luồng âm lạnh chảy dọc theo cổ, người nọ nhịn không được rụt cổ lại, run run rẩy rẩy quay đầu thì đụng phải một đôi huyết mắt gần trong gang tấc.

Tiếng thét chói tai biến mất trong cổ họng, những ngón tay sắc bén trụ cổ hắn xoay vặn, đem hắn mang vào góc tối. Răng nanh đâm vào da cắn đứt yết hầu con mồi, gian nan giãy giụa khiến máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, làm hoàng hôn diễm lệ tăng thêm vài phần quỷ dị.

Tay nắm chặt viên tinh hạch màu xanh, Sân Mộc mặt không thay đổi nhìn thi thể trên mặt đất lạnh lẽo, đôi mắt đỏ thẫm lưu chuyển trong tia sáng băng hàn, làn da tái nhợt với những vết nứt dày đặc.

Nửa ngày không thấy phía sau có động tĩnh, nam sinh dừng lại mấy lời khó nghe trong miệng, nghi hoặc quay đầu nhìn lại, trong hẻm không có nửa bóng người. Trong lòng nam sinh phát lạnh, đang chuẩn bị xoay người gọi hai người đằng trước lại thì một gương mặt hư thối xuất hiện trước mắt.

Tiếng thét đột nhiên im bặt, Sân Mộc thuần thục tách đầu con mồi, lấy ra viên tinh hạch mỹ lệ, khóe miệng đỏ tươi cong lên một nụ cười.

"Kỳ quái, hai người bọn họ chạy đi đâu." Nam sinh cao lớn nhìn ra sau, trên mặt tràn ngập thiếu kiên nhẫn. "Các ngươi đừng nháo, rất là nhàm chán."

"Đi thôi, đừng quản bọn họ." Một người khác giơ tay nói, xoay người rời đi thì đột nhiên có một bàn tay bắt lấy đầu hắn.

Nam sinh cao lớn quay đầu liền thấy nam sinh đằng trước đứng yên tại chỗ, đang muốn mở miệng mắng thì máu tươi theo gáy nam sinh chảy ra.

Nam sinh dịch chuyển để lộ ra gương mặt đầy nứt nẻ của Sân Mộc, đầu nam sinh phát ra tiếng vỡ, máu não từ đầu sọ biến dạng tràn ra.

Nam sinh cao lớn trừng hai mắt đầy hoảng sợ, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích, sợ hãi cắn nuốt lý trí khiến đầu óc hắn trống rỗng. "A a!!!"

Theo tiếng kêu thảm thiết, Sân Mộc nghênh diện ngăn lại, răng nanh sắc bén xé rách yết hầu hắn.

Vạn năm không đổi, máu của nhân loại vẫn nóng như cũ.

Trác Kỳ Bảo và Bách An Ngưng mua được kẹo thì vội vàng trở lại, xa xa nhìn thấy Sân Mộc đang nhàm chán đá mặt đất tại chỗ.

"Sân Mộc, kẹo ngươi muốn, vị trái cây." Trác Kỳ Bảo ầm ĩ như đứa trẻ chạy qua đưa.

Sân Mộc nhìn Trác Kỳ Bảo như đang nhìn đồ ngốc, nhưng lần này tâm tình hắn đang tốt nên không có làm ra hành động gì, nhận lấy kẹo rồi cầm thành nắm ném vào miệng nhai.

Bách An Ngưng nhạy bén động động cái mũi, giữa mày ẩn ẩn nhăn lại. Trác Kỳ Bảo cảm thấy kỳ quái. "Bách An Ngưng, ngươi làm sao vậy?"

"...... Mùi máu."

Sân Mộc động tác ngừng lại, mắt đầy tăm tối nhìn Bách An Ngưng. Đúng lúc này, có vài người nâng một con thú máu chảy đầm đìa đi ngang qua, Trác Kỳ Bảo ha ha cười nhạo "Ai cũng có thể ngửi thấy."

Bách An Ngưng nhấp môi không hé răng, Sân Mộc tiếp tục ăn kẹo, Trác Kỳ Bảo nói "Sân Mộc, mua được kẹo rồi chúng ta trở về đi."

"Ân." Gật gật đầu đi theo.

Bách An Ngưng quay đầu nhìn con thú được bán bên đường, tầm mắt trong lúc vô tình đảo qua cổ áo Sân Mộc, tim ngừng một nhịp. Cậu nhớ rõ bên trong chế phục viện sinh của Sân Mộc là áo sơmi có cà vạt, chơi trên đường một ngày lại không thay quần áo, như thế nào giờ lại không thấy?.

Sợ Sân Mộc không vui, Bách An Ngưng chỉ có thể đè lại nghi hoặc trong lòng, trầm mặc theo sau Sân Mộc rời khỏi phố.