Trọng Sinh Quân Y

Chương 49






Tờ mờ sáng, Trần San bị Tâm Á lay tỉnh, nhìn đồng hồ trên tường, 4h30, lắc đầu tỉnh táo lại, đánh răng rửa mặt rồi theo gót Tâm Á xuống lầu.

Mai ba đã chuẩn bị cháo trên bàn, thấy hai nha đầu đi xuống thì vừa lòng gật đầu.
Trần San cùng Tâm Á ăn xong điểm tâm rồi tạm biệt Mai mẹ theo Mai ba đi ra ngoài.

Trần San mang Tâm Á đến bãi đậu xe, lái xe ra khỏi cửa đại viện đã đuổi kịp xe Mai ba ở trước.

Chạy chưa đến 10 phút đã ra con đường trống trải, thêm vài phút nữa đã thấy lính gác đứng trước một cái cổng lớn, tiếp tục qua cái cửa đi về trước.
Đập vào mắt là một rừng cây tươi tốt, một con đường lớn, kiến trúc hai bên sắp hàng ngay thẳng, không gian yên tĩnh, bãi đậu xe trước mặt cũng vắng vẻ, Trần San lập tức tìm một chỗ đỗ xe rồi xuống xe cùng Tâm Á.

Đi theo Mai ba đến một căn nhà hai tầng cách đó không xa, Trần San nhìn nhìn, cảm thấy đây là khu vực công, đi thẳng một đường lên lầu hai.
Mai ba mang hai người vào văn phòng, dặn dò hai nha đầu hai ba câu liền đi ra ngoài.
Mai Tâm Á nhìn thấy ba đi rồi thì đóng cửa lại, ngồi trên sofa vẻ mặt buồn bực: “Ai, xem ra là đi tìm người huấn luyện hai chúng ta.” Bình thường đến đây, Tâm Á chủ yếu là được trinh sát Liên huấn luyện, người này có vẻ cũng hiền lành.
Trần San cùng Tâm Á nghe tiếng mở cửa lập tức đứng lên, nhìn thấy phía sau có một anh quân nhân trẻ tuổi theo Mai ba đi vào, thân thể cường tráng nhưng nhìn có vẻ ôn hòa, đó là liên trưởng Kiều mà Tâm Á đã nhắc tới.

Vị liên trưởng Kiều này xuất thân từ đại học quân sự, trình độ văn hóa rất cao, tính cách tốt, người hiền hòa, cho nên mỗi khi Tâm Á đến đây, Mai ba liền quăng cô cho hắn.

Nhưng lần này Mai ba cũng không để cho hai nha đầu thoải mái như vậy, ra lệnh với liên trưởng Kiều ném hai nha đầu này vào khóa Nhất, đây là khóa huấn luyện trinh sát tối ưu a, tập luyện rất khổ.

Lần này thấy hai nha đầu nghỉ ngơi hơn một tháng.

Ông phải để cả hai thư giãn xương cốt cho tốt mới được.
“Được rồi, đây là liên trưởng Kiều.” Sau đó nhìn Kiều Chấn chỉ hai nha đầu trên sofa: “Một đứa là Trần San, đứa còn lại thì cậu biết rồi đấy, mang hai đứa nó đến giao cho lớp trưởng Mã là được, buổi tối thì mang về đây giao cho tôi.”
Mai ba hạ lệnh xong liền đuổi cả hai nha đầu đi, từ cửa sổ nhìn theo hướng ba người đi, khóe miệng vểnh lên.
Từ khi Mai Tâm Á nghe được các cô bị mang tới khóa Nhất thì cả người như bị mộng du, nhìn Trần San ở bên cạnh cái gì cũng không biết, nghĩ thầm, Tam, lần này ai cũng không cứu được chúng ta rồi.
Trên đường, một loạt âm thanh vang lên trên loa, Trần San nghe thấy được bên kia tiếng huấn luyện của quân đội.
Đi vào văn phòng của liên trưởng Kiều, dọc theo đường đi đều đụng phải binh lính, những cặp mắt nhìn khiến Trần San dựng cả tóc gáy.

Ngồi trong văn phòng, liên trưởng Kiều gọi một binh lính tới: “Bảo lớp trưởng Mã đến đây một chuyến.”
Sau đó nhìn vẻ mặt không an tâm của Mai Tâm Á, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trần San, trong lòng hắn lắc đầu, chính ủy a (ba của Tâm Á ý), ông làm cũng thật tuyệt tình nha, hai cô gái bé nhỏ này mà cũng bỏ lại được.

Bình thường con gái của chính ủy có đến đây cũng chỉ chạy một chút thôi, nhưng lần này ra tay thật ác a, nhưng mà đây là mệnh lệnh của chính ủy, không thể không nghe.
Trần San thấy Tâm Á đen cả mặt, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ có gì không hay ho sao.
Nhưng trong lòng có chuẩn bị sẵn nên Trần San cũng thả lỏng một chút.

Không phải chỉ có mười ngày thôi sao, hơn nữa cái tên này chắc không thể ra tay quá ác độc được, ít nhất phải nương tay chút chứ.
Tâm Á không biết Trần San đang nghĩ gì, nhìn thấy vẻ mặt Trần San thản lỏng thì khuôn mặt Tâm Á càng tiều tụy, đây là sự khác nhau giữa người với người nha, không biết gì có vẻ hạnh phúc hơn.
“Báo cáo, Mã Thành Vĩ khóa Nhất có mặt.” Nghiêm nghỉ.
Liên trưởng Kiều nhìn vẻ mặt lo lắng của hai nha đầu, lại nhìn lớp trưởng Mã ở trước mặt dặn dò hắn một phen.

Sau khi Trần San nghe xong thì trong lòng rất buồn bực, dựa vào, vừa gọi đã đến.


Nhìn đến thân thể nhỏ bé của cô, lại nhìn đến khuôn mặt ưu sầu của liên trưởng Kiều cùng lớp trưởng Mã, thực hận không thể bỏ chạy trở về nhà Tâm Á.

Làm chuyện gì cũng phải lượng sức mình, Trần San chính là người như thế, cái gì cũng biết ở trong lòng, nhưng Mai ba không phải là quá xem trọng các cô chứ, chỉnh người ta cũng không cần đến mức này nha.

Lắng nghe một chút, huấn luyện cái gì, kiểm tra cái gì, cái gì là cứ coi như hai tân binh mới, cái gì là đừng để ý gì hết.

Câu cuối cùng, đây là Mai chính ủy hạ lệnh..