Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 106: Chương 106





Tranh thủ Tuyết Chi và Vy Hiên nói chuyện với nhau, Chị Điềm thấp giọng nói: “Đường chủ, những người kia đã tự sắp xếp xong thời gian rồi, sẽ từng nhóm đến thành phố A.”
Tiêu Chí Khiêm chỉ gật đầu, cũng không nói nhiều.

Hiệu suất làm việc của cấp dưới, trong lòng anh có tính toàn.
Chị Điềm thấy Tuyết Chi và Vy Hiên vần nói chuyện náo nhiệt, bà cười tủm tỉm ngồi tới, nhìn em trai trong phòng bếp, cười tươi hỏi: “Thạch, gần đầy có hành động khả nghi nào không?”
Hai người bị hỏi sững sờ: “Hành động khả nghi?” Thạch thường ra ngoài, đây có xem là khả nghi không?
Chị Điềm chỉ dẫn: “Ví dụ, có dẫn người đàn ông nào về không, hoặc là, có hẹn hò với đàn ông nào không?”
Vy Hiên và Tuyết Chi đồng thời chấn kinh, cho dù chậm chạp nữa cũng nghe ra ý nghĩa trong lời nói của Chị Điềm! Trương Thịnh Hải cũng bấn loạn, còn có chuyện này sao? Sao cậu không nghe nói!!
Phó đường chủ lãnh khốc của cậu, sao có thể là… là…
Chỉ có Ngọc Diệp, đủ trấn định, dường như sớm đã thấy mà không trách.
Tiêu Chí Khiêm ngước mắt, đứng dậy, dặn dò Tuyết Chi vài câu rồi về phòng trước.
Nhiều chuyện kiểu này, anh trước nay không hứng thú.
Tiêu Chí Khiêm đi rồi, Chị Điềm cũng thả lỏng, cười nói: “Tên nhóc đó nhìn thì rất thẳng, tôi hoài nghi nó là cong!”
“Ừng ực” Mấy người nuốt nước bọt, bộ dạng cung kính rửa tai chuẩn bị lắng nghe dạy dỗ.

Loại bát quái bùng nổ này, ai không thích? Đặc biệt là Vy Hiên, thiên tính nhà báo nổi lên, hận không thể gửi bản thảo viết báo ngay lập tức.
Tuyết Chi hỏi: “Tại sao lại nói vậy? Em thấy Thạch… rất thẳng a, không có chút vấn đề nào!”
Vy Hiên đụng cánh tay cô: “Này, cậu đừng hại Thạch, câu này của cậu nếu để cậu Tiêu nhà cậu nghe thấy, Thạch sẽ phơi xác đầu đường.”
Chị Điềm thần bí cười: “Các người không cảm thấy tên nhóc đó lạnh lùng quá mức sao? Bình thường ngay cả con gái cũng không liếc nhìn, trong phòng một quyển tạp chí người lớn cũng tìm không thấy! Ổ cứng máy tính toàn lưu tư liệu trong Đường, ngay cả một bộ phim hành đ ộng tình cảm cũng không có! Các người nghĩ xem, người đàn ông trẻ tuổi như nó, bình thường sao?”

Mấy người nhìn nhau, mọi người đều đang trao đổi cùng một tin tức, người không bình thường là chị Điềm…
Chuyện này cần điều tra tới bước này sao? Chị Điềm không đi làm trinh thám, thật sự lãng phí nhân tài.
Chị Điềm lại tiếp tục phân tích: “Đinh Khiên cũng từng nói, cậu ta bình thường chỉ tiếp xúc với đàn ông, trước nay chưa từng thấy cậu ta hẹn họ với cô gái nào!”
“A…” Trương Thịnh Hải mở miệng: “Chị Điềm, Hải Thiên Đường đa phần đều là đàn ông, chị kêu phó đường chủ đi đâu tìm phụ nữ hẹn hò?”
Chị Điềm chỉ Ngọc Diệp: “Cậu cũng có thể tìm thấy Ngọc Diệp, Thạch của chúng tôi kém chỗ nào?”
“A, chuyện đó không giống, em và đàn chị Ngọc Diệp…” Trương Thịnh Hải vừa muốn giải thích, Ngọc Diệp đã không theo nói: “Tiểu Hải Tử, không thích anh gọi người ta là đàn chị đâu ~” Xa lạ như vậy, cô không thích.
Ngọc Diệp đột nhiên kéo cậu nũng nịu, làm Trương Thịnh Hải có chút luống cuống: “Ngọc Diệp…”
“Vẫn gọi người ta Đào Nhi đi ~ Gọi Đào Nhi đi ~! Chỉ có một mình Tiểu Hải Tử có thể gọi như vậy á ~”
Trương Thịnh Hải ngượng ngùng nhìn ánh mắt mất người, hàm hồ gọi một tiếng: “Đào Nhi…”
Ngọc Diệp lúc này mới lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Chị Điềm càng nhìn, càng cảm thấy em trai nhà mình không chịu hơn thua, ngay cả một đàn em vừa gia nhập cũng không so lại! Bà thu ánh mắt lại, rơi trên người Vy Hiên bên cạnh, trái phải đánh giá.

Ánh mắt chờ đợi đánh giá đó, làm Vy Hiên cả người không thoải mái: “Chị Điềm, làm gì nhìn em như vậy?”
“Ha hả, Vy Hiên à, em bao lớn rồi, có bạn trai chưa?”
Chị Điềm nói một câu, mấy người đều hiểu ý của bà.

Tuyết Chi cười khúc khích: “Vy Hiên, Thạch không tệ, có thể suy nghĩ á!”
Nếu có thể tác hợp cho Vy Hiên và Thạch ở cùng nhau, cũng rất tốt, Vy Hiên không cần cả đời này lãng phí trên người tên đàn ông đó rồi.
Vy Hiên vội bắt chéo hai tay: “Chị Điềm, dừng lại, em không có hứng thú vời tên thích diễn kịch.” Không có chuyện gì thì mặc áo khoác đen thu hút ánh mắt, lạnh đến mức không nói nhiều câu nào, Vy Hiên không cảm thấy mình và anh ta là người cùng thế giới.
“Ai da, không tiếp xúc thử xem, sao biết được có hứng thú không?” Chị Điềm có gắng thuyết phục: “Có lẽ, em sẽ thích tìm một chị em đâu!”

“Phụt!” Trương Thịnh Hải không nhịn được cười, trước mặt lão tiển bối như Chị Điềm, cậu thật sự không dám làm càn.

Nhưng Chị Điềm nói quá trực tiếp, hận không thể đem Thạch đóng gói bán ra ngoài.
Vy Hiên đỡ trán, không biết nên khóc hay nên cười, vừa muốn nói chuyện, lại nhìn thấy Thạch ra khỏi phòng bếp.
Mày anh mơ hồ giật giật, sắc mặt có chút khó coi, đi thẳng tới trước mặt Chị Điềm, đè thấp giọng: “Chị, nên dừng lại thích hợp.”
Chị Điềm cũng không hoảng loạn, vô tội chớp chớp mắt: “Thạch, chị không hiểu em đang nói gì á ~” Chủ động kéo Vy Hiên: “Chị chỉ là thích Tiểu Hiên, muốn nói chuyện với cô ấy à!”
Tuyết Chi và Vy Hiên nhìn nhau, so sánh giả bộ đáng yêu, chị Điềm rõ ràng lợi hại hơn Ngọc Diệp nhiều, không hổ là lão giang hồ.
Thạch hít sâu, không nói nhiều nữa, chỉ nhìn Vy Hiên, trong ánh mắt có chút xấu hổ, sau đó xoay người vào nhà bếp.

Đinh Khiên ở trong cười hắc hắc: “Thạch Thạch, bây giờ cậu hẳn biết rồi đi, mẹ già ở đây, hai chúng ta giống như sống trong miệng núi lửa, lúc nào cũng có thể bị chị già của cậu phun, đốt đến không còn xương cốt!”
Thạch lạnh lùng nhìn anh ta: “Con đã nói gì?”
Đinh Khiên lắc đầu: “Nào có! Thạch Thạch, cậu sao có thể nghi ngờ con? Con sao có thể nói cậu là GAY, đều là mẹ già biên tập!”
Thạch từ từ thu lại ánh mắt sắc bén: “Tốt nhất là vậy.”
Vấn đề liên quan đến Thạch là thẳng hay cong, thảo luận liên tục tới trước bữa tối.
Tay nghề nấu ăn của Thạch có thể so với đầu bếp khách sạn, bữa tối rất phong phú, tất cả mọi người đều ngồi vòng tròn cùng nhau, vì sự hồi phục của Tuyết Chi, vì cuộc hội ngộ của mọi người.

Ngoại trừ Vy Hiên, những người còn lại đều là người trong Hồng Môn, nhưng ai cũng không xem cô là người ngoài, Vy Hiên làm người, mọi người đều tin tưởng, cho nên trên bàn ăn nói chuyện cũng không giấu diếm.
“Cậu Tiêu, Bắc Minh Hạo nắm thực quyền ở Tiêu thị, nên quay về xử lý sạch.” Thạch nói thẳng.
Tuyết Chi vừa nghe, lập tức nhíu mày: “Anh ta vào công ty rồi?”

“Ừ, giám đốc Tiêu rất xem trọng anh ta.”
Tuyết Chi híp mắt, cười lạnh, tên này quả nhiên có nhẫn nại! Hừ, không lý nào đem những nền móng họ vừa lấy được dâng cho người ta như vậy.

Quay đầu, nhìn Tiêu Chí Khiêm: “Ngày mai, đến công ty!”
Tiêu Chí Khiêm không đáp, Tuyết Chi kéo tay anh: “Tiêu Chí Khiêm, đi đi đi đi ~”
Anh mắt từ từ mềm mại, cho dù bây giờ không nỡ để cô một mình trong nhà, nhưng Tiêu Chí Khiêm cũng không từ chối được khẩn cầu của Tuyết Chi, từ từ gật đầu.
Tuyết Chi cười: “Thế này mới đúng.”
“Tôi sẽ liên lạc với Châu Kiệt.” Khóe môi Thạch cong lên đường cong nhẹ, có phu nhân ở đây, rất nhiều vấn đề đều sẽ giải quyết triệt để.
Đinh Khiên lại vào lúc này hỏi: “Đỗ Hân Dĩnh phải xử lý thế nào?” Anh ta luôn canh cánh chuyện này, nếu không phải anh ta sơ suất, cũng sẽ không để người phụ nữ này đi cứu đi.
Nhắc tới cô ta, mấy hơi thở rét lạnh đột nhiên giao nhau.
Tuyết Chi hơi cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Đưa địa chỉ cô ta cho tôi.”
Biết Tiêu Chí Khiêm về công ty, Dương Châu Kiệt kích động đến mức sáng sớm hôm sau đã tới công ty, nhìn thấy Chiêm Gia Linh, anh ta kéo cô vào phòng trà nước.
Chiêm Gia Linh liếc nhìn anh ta: “Sao vậy?”
Dương Châu Kiệt thần bí cười: “Cậu Tiêu hôm nay sẽ đến.
Chiêm Gia Linh có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới anh sẽ xuất hiên đột ngột như vậy.

Cô nhíu mày, hơi cúi đầu, mái tóc suôn dài tự nhiên rũ sang hai bên má, nhìn từ góc độ của Dương Châu Kiệt, thật sự là cảnh đẹp động người.
Chiêm Gia Linh không đẹp tỏa sáng bốn phía làm người ta vừa nhìn đã kinh thán như Trương Tuyết Chi, cô là người đẹp ánh mắt thứ hai tiêu chuẩn, làm việc chung cũng biết tính cách cô thực ra không làm người ta ghét, lâu dài, Dương Châu Kiệt thấy cô cũng ít chống đối với cô vài phần, tán thưởng cô thêm vài phần.

Đặc biệt là chuyện cậu Tiêu sắp quay về này, phản ứng đầu tiên của anh chính là tìm Chiêm Gia Linh thương lượng.

Trực giác nói với anh, người phụ nữ này đáng để tin tưởng, sẽ trở thành một thành viên trong số họ.
Chiêm Gia Linh cúi đầu, nghĩ nghĩ: “Anh tìm Hà Hạnh, nói cho cô ấy biết cậu Tiêu về, để cô ấy nắm chắc.”

“Nhưng, giám đốc Hà là người của giám đốc Tiêu…” Dương Châu Kiệt còn có chút suy nghĩ, trong công ty đều biết Hà Hạnh là một tay giám đốc Tiêu nâng đỡ, càng có nhiều người nói cô ấy là tình nhân Tiêu Chính Thịnh nuôi, mặc dù Dương Châu Kiệt hoàn toàn không tin, nhưng không loại trừ Hà Hạnh trung thành với Tiêu Chính Thịnh.
Chiêm Gia Linh liếc nhìn anh ta: “Anh cho rằng Trương Tuyết Chi vào thế nào? Hà Hạnh giúp cô ấy, là nhằm vào ai?”
Dương Châu Kiệt nghĩ nghĩ, gật đầu: “Được rồi, nghe lời cô.”
Đối với mối quan hệ phức tạp này trong nội bộ công ty, anh ta tự cho rằng không nhìn rõ như Chiêm Gia Linh, so những thứ đó, anh ta ngược lại tình nguyện đối diện với những con số, đó mới có thể phát suy sở trường của anh ta.
Đến bộ phần PR, Hà Hạnh còn chưa tới, Dương Châu Kiệt ngồi ở cửa đợi cô ta.
Mười phút sau, Hà Hạnh tới.
Bộ quần áo màu đen lộ rõ dáng người, bên trong là áo sơ mi trắng tơ tằm trước ngực căng tròn như ẩn như hiện.

Vẫn là khí chất thành thục, phong thái mê người.
Nhìn thấy cô ta, Dương Châu Kiệt vội chỉnh lại quần áo, đứng dậy, gật đầu với cô ta: “Giám đốc Hà.”
Biết anh ta là người bên cạnh Tiêu Chí Khiêm, hai người trong công ty từng gặp mặt, cũng không tính xa lạ.

Hà Hạnh cười: “Tìm tôi có chuyện?” Đẩy cửa: “Vào đi.”
Dương Châu Kiệt theo cô ta vào, sau khi nói mọi chuyện với cô ta, Hà Hạnh rũ hàng mi dài dày, nghĩ một lát: “Tôi biết rồi.”
Cô ta không cho một đáp án nào, Dương Châu Kiệt cũng không tiện truy hỏi, đứng dậy rời đi.
Buổi sáng, thân thể Kiều Nhã không thoải mái, Tiêu Chính Thịnh và Bắc Minh Hạo đưa bà ta tới bệnh viện, kiểm tra mới biết, bà ta có thai rồi, hơn nữa còn là mang thai đôi, Tiêu Chính Thịnh rất vui mừng, ánh mắt Bắc Minh Hạo lại có chút phức tạp.
Sau khi đưa Kiều Nhã về Tây Sơn, hai người mới đến công ty.

Tiêu Chính Thịnh đầy mặt gió xuân đắc ý, hai người vừa vào văn phòng, thư ký đợi ở đó, nói khẽ bên tai ông ta vài câu, sắc mặt Tiêu Chính Thịnh thay đổi: “Cái gì!”
Bắc Minh Hạo nhướn mày, nhìn sắc mặt ông ta từ từ thay đổi.
“Những lão già đó lại không an phận rồi, thật sự quá đáng ghét!” Tiêu Chính Thịnh đi vài vòng trong văn phòng, tâm tình tốt buổi sáng đều bị phá hoại.