Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 115: Chương 115





Không đợi Đinh Khiên trả lời, Tiêu Chí Khiêm lạnh lùng xen vào: “Không chết được!”.

Anh đưa tay ra và đặt lên vai Tuyết Chi, không thích cô quan tâm người khác, ngay cả khi đó là cấp dưới của mình.
Đinh Khiên giữ mu bàn tay sưng đỏ của mình, đẫm nước mắt gật đầu cay đắng: “Bà chủ, tôi không sao.”
Sự chiếm hữu không hề che giấu của Tiêu Chí Khiêm khiến má Tuyết Chi ửng đỏ lên vì xấu hổ, nhưng Tiêu Chí Khiêm lờ đi và đưa cô về phòng mình.
“Tiêu Chí Khiêm!” Tuyết Chi không thể không nói với anh khi cô trở về phòng: “Anh là ông chủ của Hải Thiên Đường, anh nên quan tâm đến họ một chút.

Ngoài ra, họ còn là cấp dưới, là bạn của anh.”
Tiêu Chí Khiêm trả lời một cách mơ hồ và mệt mỏi, anh tựa cằm lên vai cô, dùng mũi xoa xoa trên cổ cô.

Tuyết Chi cảm thấy nao núng và hơi ngứa ngáy, cô bảo: “Em nói anh có nghe không đấy?”
Anh quấn một tay, siết chặt eo cô và kéo cô dựa vào anh, đôi môi nóng như lửa, hôn khắp cổ cô.
“Tiêu Chí Khiêm!” giọng nói Tuyết Chi vô cùng nhẹ nhàng.

Chiếc kẹp tóc bằng gỗ mà cô dùng để cột tóc đột nhiên bị anh rút ra, lọn tóc mềm mại tuôn ra như Thạch nước, trải quanh cổ cô.
Anh thích ngắm mái tóc của cô buông xõa, vừa quyến rũ, vừa lười biếng, còn có một chút hoang dã.

Cô khiến anh muốn chinh phục mà không do dự, đó là bản năng của người đàn ông, ngay cả khi anh ấy rất yêu người phụ nữ đó cũng không là điều ngoại lệ.
Đôi mắt anh sâu hun hút, con thú nguyên thủy nhất đang ấp ủ trong đôi mắt anh.
Thấy anh như vậy, Tuyết Chi mặt càng đỏ hơn.

Sức khỏe của cô đã hồi phục kha khá.

Sau vài ngày chăm sóc, cơ thể cô đã có thể tự do di chuyển, ăn ngon, ngủ ngon.

Vì điều này, ham muốn của Tiêu Chí Khiêm với cô dần tăng lên, và đó là loại cảm xúc hoàn toàn không kiểm soát được.

Giống như, trong đôi mắt của anh, chỉ một hành động cũng sẽ khiến anh bối rối…
Nhịp tim của Tuyết Chi tăng lên, biết rằng trong một số trường hợp, anh chỉ giống như một mảnh giấy trắng, nhưng một khi bắt đầu lại mạnh mẽ đến không tưởng tượng nổi…
Tuyết Chi đẩy anh và thì thầm: “Tiêu Chí Khiêm, bây giờ là ban ngày…Đinh Khiên và Chị Điềm vẫn còn ở bên ngoài…”
“Căn phòng này được cách âm!” Đôi bàn tay to lớn của anh bắt đầu chui vào quần áo của cô dọc theo chiếc eo, đi trên làn da mỏng manh, mịn màng.
Tuyết Chi đỏ mặt, mặc dù cô đã có tên trong sổ hộ khẩu của gia đình, cô đã được coi là bà Tiêu, nhưng cô vẫn rất ngại về hành động của Tiêu Chí Khiêm, bởi vì đôi khi anh ấy thực sự là quá…táo bạo.
Bàn tay của Tiêu Chí Khiêm vuốt ve làn da mềm mại của cô, cô có thể cảm nhận được lực lúc đầu, rất nhẹ nhàng và dịu dàng.

Nhưng sau đó, anh bộc lộ bản chất của mình, tháo dây đai ra và trực tiếp “hành động”.
“Ừm…” giọng của Tuyết Chi vô cùng quyến rũ, trái tim Chí Khiêm run lên, sức mạnh của bàn tay anh lại tăng lên, chèn ép và nhào nặn, ngọn lửa nồng nhiệt được thắp lên trong cơ thể Tuyết Chi, cháy hừng hực.
Tuyết Chi thở hổn hển, quay lưng vào tường, chiếc áo khoác được anh nhấc ra, cô cúi đầu thấy rõ “chuyển động tình yêu” của anh.

Đột nhiên, cô che mặt xấu hổ “Tiêu Chí Khiêm…anh đừng nhìn chỗ đó..”
Ngay khi nói xong, mặt cô đỏ bừng lên.

Bên tai cô là tiếng cười trầm khàn của anh: “Trong phòng ngủ? Phòng khách? Phòng tắm? Ban công? Tùy em chọn, mọi nơi đều có thể!”
Tuyết Chi cắn môi lườm anh: “Từ khi nào anh học được nhiều như vậy? Có phải Đinh Khiên đã dạy cho anh điều gì đó ô uế đúng không?”
“Thực hành với em cần gì phải học trước!”.

Tiêu Chí Khiêm cúi đầu, cắn nhẹ vào tai cô, hơi thở ấm nóng và ẩm khiến cô run rẩy, đôi chân bất ngờ dịu lại, không còn sức lực.

May mắn là anh chống đỡ để cô khỏi trượt xuống.
Anh mỉm cười sâu hơn, nụ hôn dần trượt xuống, tay anh trượt dài, nhẹ nhàng cởi bỏ quần của cô xuống…
“Đừng…” Tuyết Chi giữ tay anh lại trong sự xấu hổ, ngăn tay anh đi xa hơn.
“Em chỉ cần nhắm mắt lại và tận hưởng!” Giọng nói mê hoặc của anh, giống như bùa chú kiểm soát cả lý trí của cô.
Sự vuốt ve và trêu chọc của anh khiến Tuyết Chi tê liệt, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, đôi mắt phượng trở nên mơ màng, ánh nhìn đó lại càng cám dỗ Tiêu Chí Khiêm.
Người phụ nữ của anh là một nữ yêu tinh, một đóa anh túc mê hoặc người.


Khi anh bắt đầu cũng đã biết là sẽ trầm mình không thoát ra được.

Sau khi thử, lại càng không thể buông tay.

Tiêu Chí Khiêm cảm thấy anh đã nghiện nặng rồi, nghiện đến mức muốn nhập cô vào sâu trong cơ thể mình!
Rõ ràng là một người mới, anh chưa bao giờ có chút kinh nghiệm nào với một người phụ nữ, nhưng anh lại dễ dàng tìm được điểm nhạy cảm của cô, chính xác đến không ngờ được!
Những ngón tay của anh dường như đang nhảy múa, nhịp điệu nhẹ nhàng, điên cuồng gợi lên ngọn lửa trên khắp người cô.

Tuyết Chi ngay lập tức biến thành một vũng nước suối che chở anh, thở hổn hển, giọng cô quyến rũ như một chú mèo con: “Tiêu Chí Khiêm….”
“Em trai” của Tiêu Chí Khiêm cũng đã rất cứng.

Anh xiết chặt eo Tuyết Chi, thỉnh thoảng đứng dậy, và trên tấm đệm, mỗi khi anh chạm vào cô, chỗ đó lại thay đổi một cách tinh tế.
“Tiêu Chí Khiêm, bây giờ … không được..” Tuyết Chi nắm lấy một lý do còn lại của cô, chớp mắt long lanh nước, đỏ mặt nói: “Buổi sáng, chúng ta vừa mới…”
Cô biết rằng, đàn ông sẽ rất dịu dàng lúc mới bắt đầu, nhưng họ sẽ vẫn nóng vội.

Trong hai ngày qua, Tiêu Chí Khiêm không hề nhàn hạ, lại còn rất mạnh mẽ và đáng sợ.
“Không được..

”Anh nắm lấy bầu ng ực mềm mại của cô, siết chặt một chút, đau đớn cùng tê dại lan đến.

Cô lườm anh: “Anh Tiêu, anh là một con thú hoang đấy à?” Người đàn ông này càng ngày càng dữ dội trên giường!
“Tuyết Chi..” mồ hôi chảy ra từ trán anh, dường như anh đã kìm nén rất lâu: “Rất chặt…”
Mặt của Tuyết Chi lại đỏ lên, Tiêu Chí Khiêm nhìn cô chăm chú không nói gì.

Đạo đức của anh quả thật…đã bị đổ vỡ, cô lại không thể dán nó bằng keo siêu dính.

Bằng suy nghĩ này, cô lờ đi, không để anh nói nữa.
Không chờ đợi câu trả lời của cô, Tiêu Chí Khiêm xoay người cô về phía trước, ngực cô dựa vào tường, lưng cô dựa vào người anh.
Tư thế này…
Anh đã đề xuất trước đây và bị Tuyết Chi từ chối.
Nhận ra có tiếng gì đó đằng sau anh, Tuyết Chi nhanh chóng quay đầu lại thì bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của anh: “Tiêu Chí Khiêm, anh bình tĩnh!” Đinh Khiên và Chị Điềm đang ở bên ngoài, Ngọc Diệp với Hải cũng đang rất căng thẳng, Hải sẽ quay lại bất cứ lúc nào sau khi nhận được cuộc gọi.

Trong tình huống khủng hoảng như vậy, Tuyết Chi rất lo lắng và không thể thư giãn chút nào.
Kiểu việc này… ít nhất anh nên chú ý đến hoàn cảnh hiện tại? Nếu không thì chờ màn đêm buông xuống, đắp chăn rồi thảo luận sau!
Nói tóm lại, đây không phải là lúc.
Nhưng lời nói của cô như gió thoảng bên tai, Tiêu Chí Khiêm như đàn đã lên dây, cung quá căng phải đành bắn.
Đẩy mông nhỏ của cô lại gần, một tay ôm lấy bầu ng ực mềm mại.

So với lúc trước, anh đã mềm mỏng hơn rất nhiều, và để Tuyết Chi kiên tiếp tục quay lưng lại với anh, trọng lượng toàn bộ cơ thể cô chuyển dồn vào anh.
Bên tai cô, tiếng anh cười khúc khích.

Bằng giọng nói mê hoặc đầy tính phạm tội, anh khàn giọng: “Theo thông tin anh tìm hiểu được thì việc đi vào từ phía sau có thể làm tăng cảm giác…”
Tuyết Chi mở nửa đôi mắt mù sương, đầu cô chậm rãi tiêu hóa thông tin mà anh nói, trả lời: “Anh đã kiểm tra tính đúng đắn của thông tin đó chưa?”
Kiểu này…anh thực sự đã lên mạng để tìm tra thông tin! Tiêu Chí Khiêm, anh thực sự làm việc chăm chỉ quá đó!!
Tiêu Chí Khiêm gật đầu nghiêm túc: “Kinh nghiệm được đúc kết bởi những người đi trước, chắc chắn là đúng!”
Tuyết Chi thực sự thích thú khi nghe câu trả lời của anh.

Nhưng trong tình huống trước mắt, anh đang túm lấy cô, thực sự muốn nghiền nát cô và lấp đầy vào cơ thể anh.

Cô đã vật lộn một vài lần, nhưng không thể chiến thắng anh, cô càng vùng vẫy, lại càng ma sát, thứ đó của anh trong người cô càng cương lên…
Loại cảm giác đó thật không nói thành lời.
Tuyết Chi vẫn chưa từ bỏ ý định thảo thuận với anh: “Tiêu Chí Khiêm, nếu không, anh xem buổi tối rồi làm có được không?”
Anh lắc đầu và nói đi nói lại: “Tuyết Chi, Tuyết Chi, Tuyết Chi, đừng quá tàn nhẫn với nó được chứ? Rất muốn, anh thực sự muốn…”
Nghe giọng nói của anh, trái tim Tuyết Chi dịu lại, nhưng rồi cô lại vững vàng.

Cô biết hậu quả của sự thỏa hiệp là gì, Tiêu Chí Khiêm sẽ giành thời gian dài, không muốn ra khỏi giường, đừng bao giờ nghĩ đến việc ra khỏi giường! Nếu những người bên ngoài nhìn thấy, cô sẽ vô cùng xấu hổ!
Ngay khi quyết tâm, cô nghiến răng tàn nhẫn: “Vào ban đêm, anh có thể làm nhiều lần!” Ngay khi nói xong, cô tự nghĩ liệu mình có ổn không?

Tiêu Chí Khiêm trước mặt cô có lẽ là giống một đứa trẻ hơn.Miễn là cô có thể dỗ dành anh ấy, anh ấy sẽ dừng lại lắng nghe, cẩn thận và suy nghĩ nghiêm túc.

Tuy nhiên, Tuyết Chi rõ ràng đã đánh giá thấp tác động của vấn đề này đối với Tiêu Chí Khiêm.
Cô không nói gì nữa cho đến khi cô cảm thấy hơi lạnh bên dưới.
Nhìn xuống, cô kêu lên: “Tiêu Chí Khiêm!”
Chết tiệt, đó là món quà yêu thích của cô! Nó vỡ tan tành, lặng lẽ nằm trên mặt đất, tố cáo sự tàn bạo trong tư thế đặc biệt xấu hổ của anh.
“Anh sẽ mua cho em cái khác”.

Giọng anh thậm chí còn khàn hơn, những ngón tay khéo léo mò mẫn cơ thể cô, trêu chọc cô.
Ngọn lửa ở đáy lòng cô lại bùng cháy.

Tuyết Chi muốn phát ra tiếng rên rỉ, cô nhanh chóng đưa tay ra che miệng nhỏ của mình.

Dưới ngón tay anh, nó giống như một đôi cánh nhỏ mềm mại, quay tròn và lượn đều không ngừng…
Đôi mắt của Tiêu Chí Khiêm ngày càng sâu hơn, anh kéo dài quá lâu, cảm xúc như muốn nổ tung, trên cơ thể anh đã phủ một lớp mồ hôi dày.
Anh không phải là người kém tự chủ, nhưng đối mặt với Tuyết Chi yêu dấu của mình, muốn trở thành một quý ông là điều không thể.

Đặc biệt, người phụ nữ của anh còn như một bông hồng đỏ rực quyến rũ sau cơn mưa, nở rộ, theo thơic gian cám dỗ thị giác của anh, mọi giác quan, cả thể xác và linh hồn.
Nụ hôn liên tục rơi trên cổ cô, hôn và hôn, in một vết hồng nhỏ nhắn xinh đẹp.
“Tuyết Chi…quay đằng sau..” Anh rất kiên trì bền bỉ.

Anh quan tâm đến từng tư thế mới được phát hiện.

Mặc dù vậy, anh vẫn muốn theo lời hứa của cô, như muốn chinh phục sự kiềm chế của cô, và muốn chứng minh sự cám dỗ của anh đối với cô.
Nói đến cùng, đàn ông cũng cần được khẳng định.
Anh làm cô khó chịu, và sự nhiệt tình của anh sẽ thành chất xúc tác.

Ôm cổ anh bằng hai tay từ phía sau, sự dịu dàng này khiến cô nổi bật hơn.

Đôi mắt anh đã nổi lửa đỏ rực.