Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 132: Chương 132





Chị Điềm đáp lời: “Tay không đã có thể đánh cao thủ như Ngọc Diệp đến không có sức đánh lại, sức mạnh của người đó không thể tưởng tượng được… Anh ta không giết cô ấy còn mang cô ấy đi, vậy tạm thời Ngọc Diệp vẫn an toàn.”
Thạch cũng lạnh giọng trả lời: “Anh ta cần con tin.”
Đinh Khiên lại chậm rãi lắc đầu: “Theo thực lực mạnh mẽ của tên kia, anh ta hoàn toàn không cần con tin nào cả.

Hơn nữa, tôi cảm thấy từ đầu đến cuối anh ta rõ ràng đang đùa giỡn chúng ta! Anh ta không sợ Hải Thiên Đường, thậm chí không sợ cả Hồng Môn!”
Đây là cảm giác đầu tiên khi Đinh Khiên đối mặt với người đàn ông kia, tựa như đối mặt với kẻ mạnh thật sự, anh ta hoàn toàn không cần che giấu thực lực mạnh mẽ của mình, có thể bộc lộ ra, anh ta sẽ lấy kết quả máu chảy đầm đìa nói với bạn anh ta có bao nhiêu mạnh mẽ.
Tiêu Chí Khiêm vẫn yên lặng lắng nghe, khuôn mặt lạnh lùng không có chút thay đổi, chỉ có đôi mắt kia đã phủ kín hơi lạnh.
Tuyết Chi nghe thấy, trái tim thắt chặt lại, nhìn khuôn mặt đau khổ của em trai, cô mím chặt môi: “Có thể điều tra ra người đó là ai không?”
Thạch quay đầu nhìn về phía Tiểu Cường: “Tiểu Cường, có kết quả rồi chứ?”
Trong tay Tiểu Cường cầm máy tính nhỏ, là thiết bị lần theo dấu vết cậu tự mình lắp đặt lại, lượng lưu trữ rất lớn, gần như bao quát cả bản đồ thế giới, thậm chí đã chính xác đến từng ngõ hẻm, từng con đường.
Sở trường của cậu là giỏi về lần theo dấu vết, Đinh Khiên thường nói đùa cậu có mũi chó trinh sát, cách mấy nghìn dặm cũng có thể ngửi thấy xương cốt.
Cậu nhìn chằm chằm máy tính trên tay: “Chiếc máy bay tư nhân kia đăng ký dưới tên một thương gia, anh ta có thể loại bỏ tình nghi.

Tháng trước câu lạc bộ thủy liệu pháp kia bị người ta mua lại rồi, tất cả giấy tờ chứng nhận đều là giả, mãi đến ba ngày trước Mãnh Hổ xuất hiện ở đó, anh ta từng có tiếp xúc với Bắc Minh Hạo, còn người áo đen thần bí kia thì không có bất cứ manh mối nào cả.”
Bắc Minh Hạo…
Mắt phượng của Tuyết Chi hơi híp lại, bất ngờ vì chuyện này có liên quan với Bắc Minh Hạo?
Tiêu Chí Khiêm nghiêng mắt nhìn chằm chằm phản ứng của cô, chỉ thấy chút ngạc nhiên xuất hiện trên mặt cô chứ không còn gì khác.

Lúc này mới không nhìn nữa, giữa chân mày lại cau chặt hơn.
“Bắc Minh Hạo!” Trương Thịnh Hải nghe thấy tên này thì nghiến răng nghiến lợi, siết chặt tay răng rắc, đứng phắt dậy: “Tôi đi tìm anh ta!”
“Tiểu Hải, đứng lại!” Thạch lạnh lùng gọi cậu lại: “Hai ngày trước Bắc Minh Hạo đã rời khỏi thành phố A rồi.”

Trương Thịnh Hải dừng chân, nóng nảy bất an đi lại vài bước trong phòng: “Cuối cùng bây giờ nên làm gì đây? Không tìm thấy manh mối của tên khốn nạn kia, chúng ta cũng không thể cứ chờ đợi như thế được! Lãng phí thêm một phút, Đào Nhi sẽ nguy hiểm hơn một phần!”
Tuyết Chi đứng dậy, đi qua giữ chặt cậu: “Tiểu Hải, bây giờ em phải bình tĩnh, hành động liều lĩnh cũng sẽ đem lại nguy hiểm cho Đào Nhi, bây giờ chúng ta phải làm rõ động cơ của người kia mới được! Nếu anh ta bắt Đào Nhi vì muốn làm con tin, thì chắc chắn anh ta sẽ đưa ra yêu cầu!”
Ít nhiều gì Trương Thịnh Hải vẫn nghe lời chị, cậu nghiến răng, không cam lòng ngồi xuống, hai tay điên cuồng cào tóc: “Đào Nhi sẽ sợ hãi!!”
Lúc này, cuối cùng Tiêu Chí Khiêm cũng lên tiếng, lạnh lùng như kim châm: “Triệu tập Hải Thiên Đường, truy bắt Mãnh Hổ!” Anh chỉ nói một câu vô cùng đơn giản, nhưng mọi người đều biết có nghĩa là gì.
Bình thường, chỉ có khi gặp phải chuyện quan trọng, Đường chủ mới sẽ hạ lệnh triệu tập anh em của cả Đường.

Vì Tứ Đại Ám Đường đều giúp đỡ Hồng Môn trong bóng tối, trách nhiệm là trên hết! Vả lại, trong lòng mọi người đều có tính toán, nếu đã gia nhập Ám Đường, cũng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, loại chuyện giống như Ngọc Diệp sẽ xảy ra bất cứ lúc nào.

Cùng lắm chính là phái người lần theo dấu vết, cứu được thì tốt, không cứu được, vậy cũng sẽ trở thành anh hùng của Hồng Môn, lập một bài vị ở Tổng Đường, mỗi khi có người mới vào Đường thì sẽ được cúng bái.

Chắc chắn sẽ không giống như Tiêu Chí Khiêm, dừng lại tất cả công việc của Hồng Môn, cố hết sức để cứu một người.
Hồng Môn có quy tắc của Hồng Môn, thật ra chuyện thế này là không được phép, tuyệt đối không thể vì một người mà ảnh hưởng đến cả Ám Đường, thậm chí là Hồng Môn được.

Nhưng những quy tắc đó chẳng có ý nghĩa gì với Tiêu Chí Khiêm.

Ở Hồng Môn, anh chắc chắn là một người khác loài, nếu anh không thích, cho dù có chống lại Môn chủ cũng được.

Cho nên, chuyện ngang ngược như vì cứu một người mà triệu tập cả Đường, cũng chỉ có Tiêu Chí Khiêm dám làm.
Đồng thời, vừa đưa ra mệnh lệnh như vậy, Mãnh Hổ chỉ còn con đường chết.
Thạch vẫn luôn rất thân thiết với Ngọc Diệp, cũng không thể trơ mắt nhìn Ngọc Diệp gặp chuyện không may, sau khi Tiêu Chí Khiêm hạ lệnh, mọi người phân công với nhau, lập tức đi chuẩn bị.
Thạch là Phó Đường chủ, phụ trách điều động các anh em trong Đường.


Đinh Khiên đi liên lạc với ba Ám Đường khác, đưa ra tin tức bảo bọn họ giúp đỡ điều tra, đồng thời cũng chia sẻ nhiệm vụ trong phạm vi trách nhiệm của Hải Thiên Đường cho bọn họ.

Tiểu Cường tiếp tục lần theo dấu vết, theo tin tức hiện giờ, Mãnh Hổ và tên đàn ông thần bí kia chắc chắn có liên quan với nhau, mục tiêu của Mãnh Hổ còn lớn hơn anh ta, tìm được Mãnh Hổ rồi cũng tương đương với việc tìm thấy anh ta! Chị Điềm ở lại trông coi, chủ yếu chịu trách nhiệm an toàn nội bộ.
Vào lúc mọi người đều rời đi, chị Điềm gọi Tuyết Chi đến, chỉ Mộc Mộc trên sofa nói: “Đứa nhỏ kia làm thế nào đây? Ba mẹ đều không còn nữa, thật đáng thương.”
Tuyết Chi nhìn Mộc Mộc trong góc, từ khi bọn họ bắt đầu bàn bạc, cậu vẫn giữ nguyên tư thế cũ, chưa từng thay đổi.

Mặc dù rất đau lòng, nhưng vẫn cắn chặt môi không cho mình khóc lên.

Như thế khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Cô nhẹ giọng nói: “Giao cho em đi.”
Chị Điềm gật đầu, lại nói: “Chuyện vụ nổ tối hôm qua bọn chị đã sắp xếp rồi, chỉ là rò rỉ khí ga dẫn đến phát nổ thôi.

Bọn chị cũng đã xử lý thi thể của Nguyễn Thanh Mai và tình nhân của bà ta rồi, không có ai phát hiện đây, yên tâm đi.

Nhưng mà, em và Tiểu Hải vẫn nên trở về trấn an thư ký Trương.”
Tâm trạng của Tuyết Chi có hơi nặng nề: “Cảm ơn chị, chị Điềm.” Giải quyết mọi chuyện gọn gàng ngăn nắp như vậy, thật sự bớt đi không ít phiền phức cho chị em bọn cô.
Chị Điềm cười khẽ: “Đều là người trong nhà, nói mấy lời khách sáo này làm gì.

Chị đi trước, em chăm sóc hai đứa nhóc kia đi.”

“Vâng.”
Tuyết Chi đi đến trước mặt em trai, đưa mắt nhìn Mộc Mộc, nhỏ giọng hỏi: “Em có tính toán gì không?” Chuyện này, cô vẫn phải nghe quyết định của em trai, dù sao, e rằng cậu là người thân nhất trên đời này của Mộc Mộc.
Trương Thịnh Hải ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn lướt qua bé trai trong góc, sau khi suy nghĩ một lát, mới quả quyết lên tiếng: “Để em nuôi nó!”
Tuyết Chi hơi cau mày: “Em chắc chứ?” Không phải cô nghi ngờ, mà chỉ muốn em trai suy nghĩ kỹ, chuyện trách nhiệm này không phải có thể tùy tiện nói được.

Nếu cậu không có cách nào chịu trách nhiệm với Mộc Mộc, đến cuối cùng, chỉ sợ sẽ làm cậu bé bị tổn thương.
“Vâng.” Trương Thịnh Hải đỏ mắt nói: “Nợ của mẹ em, em trả thay cho bà!”
Tuyết Chi nhìn chằm chằm cậu, đưa tay ôm lấy vai cậu: “Tiểu Hải, chị thấy vinh dự vì em.”
Lúc này trời đã sáng trưng, Tuyết Chi bình tĩnh nói: “Chuyện này, chúng ta phải đích thân nói chuyện với ba.”
Vẻ mặt Trương Thịnh Hải hơi phức tạp: “Em biết.”
Tuyết Chi lại ngồi xuống trước mặt thằng bé kia, quan sát cậu từ trên xuống dưới.
Không thể không nói, dáng vẻ của thằng bé thật sự rất giống Tiểu Hải, nhất là mũi và mắt cực kỳ giống, nhưng tính cách của hai người lại rất khác nhau.

Từ nhỏ Tiểu Hải đã hiếu động, không rảnh rỗi dù là một khắc, mà tính cách của Mộc Mộc thì yên tĩnh hơn, lâu như vậy rồi vẫn chưa thấy cậu làm ầm ĩ.

Một đứa bé mới bảy tuổi như cậu thật sự quá mức yên tĩnh.
“Em tên Mộc Mộc sao?” Tuyết Chi cố ý nói chuyện nhỏ nhẹ, sợ sẽ dọa cậu bé.

Cha mẹ mất cùng một ngày, tuyệt đối là một đả kích với cậu bé này.
Mộc Mộc chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Tuyết Chi cười dịu dàng: “Chị là chị gái.”
Cô không cứng nhắc giới thiệu tên, nhưng một câu “chị gái” vô cùng đơn giản đã vô hình kéo gần khoảng cách với bé trai này.
Cô là chị gái cùng cha khác mẹ với Tiểu Hải, Mộc Mộc là em trai cùng mẹ khác cha với Tiểu Hải, mặc dù không có quan hệ huyết thống trực tiếp, nhưng theo Tiểu Hải, cậu cũng nên gọi mình một tiếng chị.
Thân thể nhỏ nhắn của Mộc Mộc hơi chấn động, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Tuyết Chi bằng đôi mắt to sưng đỏ, khi nhìn thấy khuôn mặt mang nụ cười dịu dàng của cô, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, vẫn cố gắng nhịn không cho nước mắt rơi xuống.


Sau đó cậu nhanh chóng cúi đầu, lên tiếng: “Vâng.”
Tuyết Chi đưa tay xoa đầu cậu, tùy ý nói một câu: “Sau này, em sẽ đi theo anh và chị nhé.”
“Vâng.”
Tuyết Chi có thể thông cảm cho tâm trạng của cậu lúc này, cũng không nhiều lời nữa, sắp xếp ra một phòng ngủ nhỏ cho Mộc Mộc.

Sau đó cô tính toán trở về nhà họ Trương với em trai, Tiêu Chí Khiêm lo lắng, tự mình đưa bọn họ đến tòa nhà của người nhà.
Lúc này Trương Hồng Khánh đang nôn nóng đi ra ngoài, tối hôm qua xảy ra vụ nổ mạnh trên đường Huyền Bắc, tuy nói không có nhân viên thương vong, nhưng ông cũng phải tự mình đến hiện trường xem tình hình mới được.
Thấy con trai và con gái trở về cùng nhau, ông ngẩn người: “Tuyết Chi, Tiểu Hải, sao hai đứa về đây?”
Trương Thịnh Hải quay mặt đi, thật sự không biết nói với ba thế nào.
Tuyết Chi bước lên một bước, dịu dàng nói: “Ba, bọn con có chuyện muốn nói với ba.”
“Chuyện gì?” Trương Hồng Khánh không khỏi trở nên nghiêm túc hơn.
Tuyết Chi kéo ba ngồi xuống, tránh nặng tìm nhẹ nói ra sự thật với ông, chỉ nói Nguyễn Thanh Mai và Mộc Duy cùng xảy ra tai nạn xe cộ, cũng không nhắc đến sự tồn tại của Mộc Mộc, cô biết, với lòng tự ái của ba, chắc chắn ông không có cách nào chấp nhận được.
Trương Thịnh Hải cúi đầu ngồi bên cạnh, vẫn luôn không nói một lời.
Sắc mặt Trương Hồng Khánh không ngừng thay đổi, yên lặng dựa vào trên sofa, ánh mắt khi thì đờ đẫn, khi thì lóe lên nước mắt.

Mãi đến khi Tuyết Chi nói xong, ông mới thở dài một tiếng: “Thật ra ba đã biết trước rồi.”
Nguyễn Thanh Mai là người bên gối của ông, bà ta có thay đổi thế nào, sao ông lại không nhìn ra chứ?
Chỉ là ông làm việc quá bận rộn, còn phải lo lắng cho con, Trương Hồng Khánh cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần bà ta đừng quá giới hạn, ông cũng sẽ không quan tâm quá nhiều.

Nói cho cùng, tình cảm của ông và Nguyễn Thanh Mai cũng không sâu đậm như với mẹ của Tuyết Chi, cái này cũng đã trực tiếp dẫn đến bi kịch sau này.
Trương Hồng Khánh vô cùng tự trách, nếu ông có thể quan tâm bà ta nhiều hơn , nếu ông không bận rộn như vậy.

Có lẽ kết quả sẽ khác, cũng không khiến Tiểu Hải mất đi mẹ.