Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 2: 2: Xách Dép Cho Cô Ấy Cũng Không Xứng





Gương mặt anh tuấn của Bắc Minh Hạo hiện lên cảm giác tội lỗi, nhưng
càng nhiều hơn lại là sự chán ghét và căm thù đối với Trương Tuyết Chi.
Cho dù đã lên giường với cô, anh cũng xem như lần này là cô hạ tiện
quyến rũ anh!
Anh ôm lấy Đỗ Hân Dĩnh, ánh mắt u ám nhìn Trương
Tuyết Chi: “Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết, Hân Dĩnh là gì đối với tôi!
Cô ấy là người phụ nữ tôi yêu, còn cô, đến cả xách dép cho cô ấy cũng
không xứng!”
Đỗ Hân Dĩnh cảm thấy ngạc nhiên, nghe anh nói như vậy, sự oan ức ban nãy không tính là gì cả.
“Còn
về chuyện vừa xảy ra khi nãy, cô cũng đừng hiểu lầm.

Cô đã giúp tôi
không ít việc, coi như đó là món quà dành cho cô, tôi cũng nên thỏa mãn
cô một lần.” Lời nói tuyệt tình của anh giống như một roi mạnh mẽ quất
vào tim Trương Tuyết Chi.
Trương Tuyết Chi ngơ ngác nhìn anh, mặt
trắng bệch.


Cô biết rõ là mình đã thua rồi, thua đến triệt để, không
còn đường quay về nữa.
Đúng vào lúc này, điện thoại của cô reo
lên, cô máy móc nghe máy, nghe lời nói bên kia truyền đến, cả người cô
chấn động, liên tục lắc đầu vẻ không dám tin, không thể nào, ba cô không
thể nào lại tự sát được, sao có thể chứ?!
Cô mặc bừa một bộ quần áo nào đó vào, cuống cuồng đến mức quên cả đi giày, chân trần chạy ra ngoài.
Két.
Một
chiếc xe lao nhanh đến đụng mạnh vào Trương Tuyết Chi, trong đầu cô lúc
này hiện lên rất nhiều hình ảnh giống như một thước phim cũ, từng cảnh
từng cảnh lướt qua.
Trong cuộc đời của cô, chuyện bi thương nhất chính là yêu một người đàn ông tên là Bắc Minh Hạo.
Cô nịnh ba, dùng tiền của chính phủ, ủng hộ công ty của Bắc Minh Hạo.
Khi Bắc Minh Hạo gặp khó khan về vốn, cô cậy là thiên kim của chủ tịch thành phố, nhận hối lộ của văn phòng bất động sản…
Kết
quả, ba cô bị công an điều tra, mẹ kế lại cuỗm đi hết tiền gửi trong
ngân hàng, em trai cùng cha khác mẹ vì muốn trút giận cho cô, bị phán
tội cố ý đả thương người khác, bị phạt tù ba năm.

Còn cô, vẫn không chịu
tỉnh ngộ, hoang tưởng dùng cơ thể này để đổi lấy sự thương hại của Bắc
Minh Hạo.
Cô vĩnh viễn cũng không thể quên được, lúc anh ‘yêu’ cô, trong mắt anh toàn là chán ghét.

Anh nhìn cô giống như nhìn phân chuột.
Bịch.
Cô ngã xuống giữa đại lộ, máu từ cơ thể dần dần lan rộng ra, cô khẽ co giật một lúc, sau đó liền bất động.
“Có người bị xe đâm rồi, mau gọi 120!”
Đám người từ bốn phía vây lại: “Nhìn dáng vẻ này chắc là không ổn rồi… ai, một cô gái xinh đẹp là thế!”
“Đúng vậy, vẫn còn trẻ như vậy, thật đáng tiếc.”
Trương
Tuyết Chi mờ mịt mở to mắt, nằm giữa đống máu nhưng cô lại không cảm
thấy đau đớn mà lại cảm thấy, đây là một sự giải thoát.

Vì một người đàn ông mà hại cả nhà mình, chết đi cũng tốt.
Ý thức dần dần mất đi, mí mắt trở nên nặng nề…
Vào
giây phút cuối cùng của sự sống, thứ hiển hiện trong đầu cô, không phải
là Bắc Minh Hạo khiến cô vừa yêu vừa ghét mà là một bóng người cao ngạo
ngồi trên xe lăn, anh nhìn chằm chằm vào cô: “Đừng nói xin lỗi với tôi!
Chỉ cần em không yêu tôi, thì em sẽ mãi không có tư cách để tôi tha thứ
cho em!”
Tiêu Chí Khiêm… người đàn ông mà cô làm tổn thương sâu
sắc nhất trong cuộc đời này! Cho dù có vì cô mà mất đi đôi chân, anh
cũng không nỡ trách cô một câu!
Nước mắt lăn dài theo gò má chảy
xuống.

Nếu như có thể sống lại, cô tình nguyện trở thành đôi chân của
anh, bù đắp cho mọi lỗi lầm của cô.

Nếu như có kiếp sau, cô thà rằng
mình chưa từng yêu Bắc Minh Hạo…
Uỳnh.
Một tia sét chớp
ngang trên bầu trời, đột nhiên trời đổ mưa lớn, đám đông vây quanh cũng
tản đi, chỉ còn lại một mình cô gái bé nhỏ nằm giữa đường.
Máu hòa lẫn với nước mưa, lan rộng ra tứ phía.

“Chị? Chị?”
Bên
tai ù ù vang lên giọng nói, giống như có gì đó trong đầu cô vừa nổ lớn
một tiếng, khiến đầu cô đau như muốn nứt toác ra, muốn mở mắt, nhưng làm
cách nào cũng không thể nhấc mí mắt lên nổi.
Cô… chẳng phải đã chết rồi sao?
Phòng
bệnh sạch sẽ ngăn nắp, một người đàn ông đẹp trai đang ngồi canh bên
cạnh, nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên giường, lo lắng hỏi: “Mẹ,
chị đã hôn mê nửa ngày rồi, sao vẫn chưa tỉnh dậy? Không phải là ảnh
hưởng đến não rồi chứ? Ai da, nếu như mà trở thành ngốc thì làm thế
nào?”
Trên sofa, một người người đàn bà trung niên ăn mặc thời
thượng ngồi đó, tay cầm quyển tạp chí, vẻ lười biếng trả lời: “Bác sĩ đã
nói là không sao rồi, con còn ầm ĩ gì chứ?”
“Vậy sao chị vẫn chưa tỉnh?”
Người phụ nữ đó không kiên nhẫn lườm cậu một cái: “Sao mẹ biết được?”
Trương Thịnh Hải khẽ nhíu mày, anh sợ nếu như chị mình cứ ngủ như thế này sẽ để lại di chứng gì đó.