Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 88: Chương 88





Kết luận duy nhất chính là xác của Trương Tuyết Chi thật sự đã biến mất không chút dấu vết…
Cảm giác thất bại này, quả thật rất đả kích người khác.

Nửa ngày sau, Đinh Khiên chán nản đẩy máy tính ra, đi vào trong phòng.

Sau đó tiến vào thang máy, đi thẳng từ tầng ba mươi chín xuống tầng hai dưới lòng đất.
Cửa thang máy vừa mở ra, đèn cảm ứng trong nháy mắt sáng lên, chiếu sáng cả tầng.
Bên trái và bên phải vẫn là những hành lang dài, phía trước là một cánh cổng sắt rất nặng, màu xám bạc.

Nhập mật khẩu xong, cánh cửa tự động mở ra.
Đinh Khiên lắc nhẹ cái đầu súp lơ màu xanh biếc của mình, tức giận đi vào, trong căn phòng gần hai trăm mét vuông này, không bày trí bất cứ thứ đồ gì, vô cùng trống rỗng.

Bốn bức tường xung quanh đều được làm từ vật liệu kim loại đặc biệt chống cháy nổ và chịu được nhiệt độ cao.
Ở giữa, treo một cô gái không còn chút thần sắc nào, đầu cô ta lệch sang một bên, tóc rối bù, xõa ra che lấy gương mặt cô ta.
Hai tay cô ta bị trói chặt bởi sợi dây kim loại, treo ngược lên trần nhà, hai chân cách mặt đất mười mấy cm.

Bởi vì bị treo ngược và trói chặt trong một khoảng thời gian dài, cho nên da thịt chỗ cánh tay đã bắt đầu căng lên, vừa đỏ vừa sưng.
Đinh Khiên đi qua đó, dùng chân đá vào cô ta: “Này! Dậy đi!”
Cô gái từ từ ngẩng đầu, gương mặt trắng nõn, thuần khiết bỗng trở nên trắng bệch, khóe môi khô nứt, các tia máu tràn ra bên ngoài đã đông cứng lại.
Nhìn thấy Đinh Khiên, cô sợ hãi, kêu lớn: “Cút ra… Cút ra…”
“Cô không cần sợ hãi, đụng vào loại người như cô, tôi cũng sợ bẩn tay.” Hai tay Đinh Khiên vòng trước ngực, liếc nhìn người con gái đang run rẩy trước mặt: “Đỗ Hân Dĩnh, đồng bọn của cô là ai?”
Đỗ Hân Dĩnh không khống chế được cảm xúc, liều mạng đá về phía anh ta: “Cút ra! A…”
Đinh Khiên cười lạnh: “Đối phó với loại phụ nữ như cô, tôi có cách của riêng mình!” Anh ta lấy một lọ thuốc từ trong túi quần ra, thờ ơ, cố tình lắc đi lắc lại trước mặt cô ta: “Biết đây là gì không? Nó được gọi là loại thuốc kích d*c mạnh nhất thế giới! Ha ha, phối hợp với loại hàng hóa như cô, quả thật không gì xứng hơn.”

Anh ta mở nắp chai thuốc, đổ một viên thuốc nhỏ màu hồng từ bên trong ra: “Ngoan ngoãn đi, ông đây sẽ quay cho cô những thước phim sống động, chân thực nhất, sau đó đăng lên Youtube…”
“Không!” Đỗ Hân Dĩnh sợ hãi kêu một tiếng, giãy giụa mạnh hơn, nước mắt không ngừng rơi: “Đừng… Đừng đối xử với tôi như vậy… Cầu xin anh, tha cho tôi…”
“Hừm, khi cô hạ độc bà chủ của chúng tôi, vì sao không nghĩ đến chuyện buông tha cho cô ấy?” Đinh Khiên bóp miệng cô ta, nhét thuốc vào, sau đó bịt chặt miệng cô ta lại.

Sau khi thuốc đã tiêu hóa xong, mới buông tay ra, đứng sang một bên.

Mặc dù anh ta rất hận người phụ nữ này, nhưng sẽ không muốn mạng của cô ta ngay, như vậy chẳng phải là quá dễ dàng cho cô ta hay sao!
“A…” Cơ thể của Đỗ Hân Dĩnh bắt đầu nóng lên, tiếp đó không ngừng uốn éo, gương mặt cũng trở nên đỏ bừng: “Cầu… Cầu xin anh, đừng đối xử với tôi như vậy… Trong bụng tôi… còn có… còn có cục cưng…”
Đinh Khiên cười nhạo một tiếng: “Cô hãm hại một người phụ nữ khiến cô ấy mất đi cơ hội làm mẹ? Vậy thì cô dựa vào đâu để yêu cầu người khác đối xử tử tế với con của cô chứ? Gậy ông đập lưng ông, đây là cái giá mà cô phải trả.

Nghiệt súc giống như cô, vì sao ông trời vẫn chưa thu phục cơ chứ?”
Hô hấp của Đỗ Hân Dĩnh trở nên dồn dập, gấp gáp hơn.

Bên trong cơ thể giống như đang bị hàng chục nghìn con kiến gặm nhấm, cơ thể điên cuồng uốn éo: “Cầu xin anh, cho tôi thuốc giải… A… Tôi… chịu không nổi nữa rồi…”
Đinh Khiên ngược lại rất hứng thú, trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất, nói thầm một câu: “Loại thuốc này, tôi đã phải tiêu tốn không biết bao nhiêu lời hay ý đẹp mới có thể lấy được nó từ trong tay Đào Ngột Đường, bây giờ đưa cho cô dùng, cảm thấy thật sự lãng phí.” Sau đó, ngẩng đầu, không kiên nhẫn nói: “Nếu muốn thuốc giải, thì mau chóng trả lời câu hỏi của ông đây!”
“Không có! Không có…” Đỗ Hân Dĩnh lắc đầu, mỗi khi cô ta cử động, cánh tay giống như muốn lìa khỏi cơ thể cô ta: “Không có… Không có người khác… Đều là do một mình tôi… Một mình tôi làm!”
“Không có?” Trên gương mặt thanh tú của Đinh Khiên xẹt qua một tia tàn nhẫn: “Vậy Bắc Minh Hạo thì sao?”
Đỗ Hân Dĩnh bất chợt trợn tròn mắt, liều mạng phủ nhận: “Không phải… Không phải anh ấy… Anh ấy không biết chuyện gì cả!”
Đinh Khiên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào cô ta, sau đó đứng dậy khỏi mặt đất, quay đầu bước đi.
“A… Đừng đi… Đưa thuốc giải cho tôi…” Đỗ Hân Dĩnh hét đến nỗi khàn cả cổ họng.
Đinh Khiên cười lạnh: “Hãy tận hưởng nó thật tốt đi!”
Cánh cửa đóng lại, căn phòng đột nhiên chìm vào bóng tối, Đỗ Hân Dĩnh phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Đừng đi… Cầu xin anh… Tha cho tôi!”


Bắc Minh Hạo đi ra khỏi sân bay với vẻ mặt mệt mỏi.
Nhưng mới có vài ngày, cả người anh đã gầy sọp hẳn đi, gò má lõm vào rõ rệt, trong con ngươi đen nhánh phủ đầy tia máu, dưới cằm lún phún vài sợi râu.

Anh bước đi vội vã, sắc mặt lo lắng, mặc dù vẫn chưa tìm được người có thể cứu sống Tuyết Chi, nhưng cuối cùng anh cũng đã tìm ra được cách ngăn chặn độc tố!
Nghĩ đến nỗi đau mà Tuyết Chi đang phải chịu đựng, trong lòng anh cũng vô cùng đau đớn.

Mấy ngày vừa qua gọi điện thoại cho Tuyết Chi, nhưng vẫn không có cách nào kết nối được.Gọi điên thoại đến nhà họ Trương mới biết, cô đã chuyển đến nhà của Tiêu Chí Khiêm…
Bắc Minh Hạo khẽ cắn răng, cố gắng không nghĩ đến người đàn ông đang ở cùng cô.

Anh đứng trước cửa sân bay, bắt một chiếc taxi, sau đó trở về chỗ ở trước.
Thang máy dừng lại ở tầng thứ mười sáu, anh mệt mỏi nhíu mày, rút chìa khóa ra mở cửa đi vào.

Cửa phòng mở ra, ngay khi anh vừa đặt hành lý xuống, một cú đấm như trời giáng lao về phía anh.
Bắc Minh Hạo sững sờ, sau đó phản xạ có điều kiện quay đầu lại, khi nhìn thấy người đứng trong phòng, ánh mắt anh trầm xuống: “Tiêu Chí Khiêm?”
Tiêu Chí Khiêm trước mặt anh, giống như ma quỷ, tỏa ra ý định giết người tàn nhẫn, vết thương trên trán của anh ta càng tăng thêm không khí chết chóc!
Giống như, thế giới này chỉ còn lại duy nhất một mình anh ta, anh ta cũng có thể tàn nhẫn đến cực điểm, lãnh khốc đến cực điểm, cuối cùng có thể tự tay lật đổ thế giới của chính mình!
Bắc Minh Hạo nhíu chặt lông mày, không thể phủ nhận, anh đã bị khiếp sợ bởi tên quỷ khát máu này.
“Cô ấy ở đâu? Cô ấy ở đâu? Trả cô ấy lại cho tôi!” Tiêu Chí Khiêm phát điên, bổ nhào qua, đấm một cú như trời giáng về phía Bắc Minh Hạo.
Bắc Minh Hạo chửi thề một tiếng, tránh khỏi đòn tấn công của anh ta, sau đó nhanh chóng đánh trả.
Hai người đàn ông không thua kém nhau về chiều cao, lúc này giống như hai con thú dữ đang cắn xé lẫn nhau.
Đinh Khiên lùi về phía cuối phòng khách, lo lắng hỏi: “Thạch, có cần nói với cậu Tiêu, gần đây tên Bắc Minh Hạo này không hề có mặt ở thành phố A hay không?”
Thạch đứng vững vàng tại chỗ: “Cậu Tiêu cần chỗ phát tiết.” Tổn thương lâu như vậy, sẽ để lại sự ăn mòn trong cơ thể, tạo nên vết sẹo không bao giờ lành lại được.

Hai người đối mặt nhau, đánh nhau kịch liệt, phòng khách xa hoa bị biến thành một mớ hỗn độn.

Mặc dù Bắc Minh Hạo đã luyện tập chiến đấu đánh nhau trong nhiều năm, nhưng so với Tiêu Chí Khiêm, người từ nhỏ đã được học cách giết người, thì anh căn bản không phải là đối thủ của anh ta.

Anh cắn chặt răng, liều mạng dùng toàn bộ sức lực, cũng không chịu nhận thua.
Tiêu Chí Khiêm giống như phát điên, đôi mắt của anh ta chứa đầy tia máu, tràn ngập sự tàn bạo muốn hủy diệt mọi thứ.

Anh ta đã sớm mất lý trí, mất đi năng lực phán đoán, chỉ cần nghĩ đến chuyện không gặp được cô, anh ta liền hận không thể dùng máu của mình phủ kín con đường tìm kiếm cô!
Mặt của Bắc Minh Hạo bắt đầu chảy máu, chút sức lực chống đỡ còn sót lại cũng dần dần yếu đi.
Thạch quét mắt một vòng, lạnh giọng nói: “Có thể rồi.”
Anh ta và Đinh Khiên đi lên phía trước, kéo lấy Tiêu Chí Khiêm đang phát điên, Thạch bình tĩnh nói: “Cậu Tiêu, nếu anh ta chết, chúng ta sẽ bị mất một manh mối.”
Nghê Thư chậm dãi bước vào tầng hầm của quán bar, nhìn thấy người nằm ở đó, ánh mắt khẽ lướt qua một tia phức tạp.
Phía trên chiếc giường lạnh lẽo, người con gái xinh đẹp đó, hoàn toàn giống như đang ngủ say, nét mặt điềm tĩnh, bình thản.

Chỉ có thể thông qua bộ ngực đang nhấp nhô của cô mới có thể khẳng định cô vẫn còn sống.

Khóe miệng của cô khẽ vạch ra một đường cong mê người, vừa đơn thuần lại vừa hấp dẫn, ngay cả khi không thể cử động được, phải nằm ở đây, cô vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp đến nỗi khiến người khác phải kinh ngạc.
Ánh mắt ngưng trên người cô, Ngu Tiêu khẽ thở dài: “Không biết nên nói cô dũng cảm hay là không biết suy nghĩ đây, lại cứ như vậy đồng ý.

Chẳng may, tôi không thể cứu sống cô thì sao? Khi đó ngay đến cả mấy ngày cuối cùng còn lại của cô cũng không còn nữa…”
Cô ta vừa nói vừa mở hộp đồ nghề của mình ra, lấy một chiếc bình thủy tinh từ bên trong ra.

Trong chiếc bình đựng một thứ dung dịch màu xanh lá cây kì lạ, cô ta vặn nắp bình, một mùi hăng đột nhiên xông thẳng vào mũi, Ngu Tiêu nín thở, lắc đi lắc lại miệng bình ngay trước mũi Tuyết Chi, nhưng không thấy cô có bất cứ phản ứng nào.
Ngu Tiêu nhíu chặt lông mày, thu bình thủy tinh lại, sau đó lấy ra một cây kim châm, đâm vào huyệt đạo trên cơ thể cô.

Cô ta ngẩng đầu lên, vẫn không thấy Tuyết Chi có phản ứng gì, cô ta thu lại kim châm, sau đó xắn tay áo lên, tự cổ vũ chính mình: “Nào, làm thôi, không có gì là mình không làm được cả!”
Sau đó, cô ta đeo khẩu trang, rút con dao phẫu thuật từ trong hộp dụng cụ ra…


Một tháng, đối với Tiêu Chí Khiêm mà nói, là màn đêm tối tăm, là sự mất mát… Là cảm giác tuyệt vọng.
Mỗi ngày, anh ta đều sống trong sự giày vò và hi vọng, không ngừng tìm kiếm cô, nhưng lại không phát hiện bất cứ manh mối nào.

Trong nỗi tuyệt vọng đang ngày đêm nhấn chìm anh ta, anh ta thậm chí còn thêu dệt nên một câu chuyện đẹp đẽ, tự nói với chính mình, cô vẫn chưa chết, chỉ là đi đến một nơi xa xôi mà thôi.

Chỉ cần anh ta không ngừng tìm kiếm, nhất định sẽ có ngày theo kịp bước chân cô.
Ngày qua ngày, lời nói dối được khoác bởi lớp áo xinh đẹp ấy đã trở thành liều thuốc độc gây mê anh.
So với anh ta, sự đau đớn trong lòng Trương Hồng Khánh khi mất đi con gái còn day dứt hơn nhiều.

Ông không biết rõ mọi chuyện, bởi Trương Thịnh Hải chỉ nói chị gái bị nhiễm virus ngoài ý muốn, ngay đến cả chuyện xác chị gái bị trộm mất, cậu cũng không dám nói với ông.

Cố gắng kìm nén nỗi đau, Trương Hồng Khánh còn phải tiếp tục chủ trì công việc thành ủy.

Mới một tháng, mà cả người ông đã tiều tụy, xơ xác hẳn đi.

Ngược lại, Nguyễn Thanh Mai lại thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày qua không có Trương Tuyết Chi, bà ta cảm thấy vô cùng thoải mái và dễ chịu.
Trong thời gian này, Tiêu Chính Thịnh đã đuổi Tiêu Chí Khiêm ra khỏi tập đoàn nhà họ Tiêu với lí do cơ thể của anh ta không khỏe.

Nhưng nhận thấy khả năng làm việc xuất sắc của Dương Châu Kiệt nên miễn cưỡng để anh ta ở lại công ty làm việc.

Dương Châu Kiệt muốn thôi việc, cho dù như thế nào cũng muốn ở bên cạnh Tiêu Chí Khiêm, nhưng lại bị Chiêm Gia Linh ngăn cản.
Trong phòng trà, Chiêm Gia Linh đang khuấy cà phê, đô mắt cô ta cụp xuống, mái tóc dài thẳng, rũ xuống hai bên má, cô ta lãnh đạm nói: “Nếu như, anh vẫn muốn để Phó Tổng Giám đốc Tiêu của anh trở lại, vậy thì anh hãy thay anh ta trải đá lót đường thật tốt, dọn sạch những chướng ngại vật cản trở trên con đường đó.

Cho dù không thể cũng phải làm thật tốt bảng chỉ đường cho anh ta.”
Dương Châu Kiệt sững sờ, khẽ đẩy gọng kính trên cánh mũi, nhìn chằm chằm cô ta: “Cô không phải là… Người của Tổng Giám đốc Tiêu sao?”