Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm

Chương 22: C22: Chương 22




Với việc khẩu súng bắn tỉa cuối cùng bị phá hủy, nhiệm vụ mai phục đánh lén Ám Nha được Tần Vũ xuất đội tuyên bố thất bại.

Hắn không phục lắm, đây là lần chấp hành nhiệm vụ quan trọng đầu tiên của hắn kể từ khi gia nhập Bộ vũ trang Đế Quốc, lão sư rất xem trọng hắn, thậm chí còn chuẩn bị trước một bữa tiệc mừng đón hắn thành công trở về.

Chuyện này đáng lẽ đã tiến hành thuận lợi, không bị trở ngại nào, lại bị Tô Việt phá hoại, dù sao cũng là người một nhà, chẳng lẽ là sợ mình lập công sẽ cướp mất hào quang sao?

Hơn nữa, lão sư đã từng nói, trung tâm bồi dưỡng nhân tài yêu cầu phải có một con dê đầu đàn, trước kia là Tô Việt, về sau có khả năng sẽ là hắn.

Con dê đầu đàn đã ý thức được nguy hiểm, cố ý phá hư nhiệm vụ của hắn, nói như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Tần Vũ hiểu rõ tình thế hiện tại đã mất, không nên ở lâu, nhưng hắn cũng không có ý định nén giận mà rút lui, cố ý nói: "Tô Việt, ngươi có biết bản thân đang làm gì không?"

Kim Điêu có chút nghi hoặc, vị này đúng là sát thủ K đại danh đỉnh đỉnh sao, hắn cùng Anh Vũ trước kia có quen biết sao?

Tô Việt làm giảm sức chiến đấu bị bộc phát đột ngột, điều chỉnh hô hấp, nói: "Biết, cút."

Kim Điêu giơ ngón tay cái lên, trẻ nhỏ dễ dạy.

Tần Vũ giận đến bật cười, nói: "Thô lỗ như vậy sao, vậy ngươi đừng trách ta trở về tố cáo ngươi."

Nói xong, hắn không nhìn cái nhíu mày của Tô Việt, cũng không cho binh đoàn thời gian lý giải những lời này, xoay người mang theo người còn sống sót dùng hỏa lực mở đường, rút khỏi cuộc chiến.

Kim Điêu thấy thế, cũng không rảnh đi ngạc nhiên về mối quan hệ giữa hai người, đứng dậy muốn đuổi theo.

Tô Việt vươn tay ngăn cản hắn: "Bỏ đi, áp giải hàng hóa quan trọng, hiện tại tin tình báo chưa chuẩn bị đầy đủ, mạo hiểm truy kích có khả năng sẽ lại lần nữa bước vào bẫy rập."

Kim Điêu nghĩ lại đôi tay bị phế của mình, cũng không có mặt mũi để mở miệng kêu Anh Vũ đuổi theo, nhưng hắn nhịn không được hỏi: "Cậu quen biết K?"

Tô Việt không có ý giấu giếm: "Trước kia từng giáp mặt đánh qua."

Kim Điêu có chút muốn nói lại thôi.

Tô Việt nhìn nhìn hắn, quan tâm người bị thương, nói: "Có cái gì muốn hỏi cứ hỏi, không cần nhịn."

Kim Điêu nhớ lại lời đồn từng nghe qua: "Hạng 3 bảng xếp hạng sát thủ, mật danh K, chưa bao giờ bị lộ diện mạo thật, nghe nói ai gặp qua hắn hoặc nhìn thấy qua mặt hắn thì đều phải chết."

"Cho nên nói anh bị lừa, không phải tôi là trường hợp còn sống sờ sờ ở đây sao?" Tô Việt vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Lời đồn không thể tin, ít xem mấy trang web nhỏ đi."


...... Là như vậy sao?

Kim Điêu bắt đầu hoài nghi nơi hắn tiếp nhận thông tin, hắn dự định quay về sẽ hỏi Họa Mi một chút, xem xem có đề cử nào đáng tin cậy hơn không.

Tô Việt cũng không ngờ một sát thủ nổi tiếng như K lại được Bộ vũ trang thu nạp, còn được sắp xếp đi theo Chu Lập Ngôn, trước đây trên máy truyền tin nói có nhận người mới, có lẽ chính là Tần Vũ.

K chiến lực cao cấp A, sẽ nhận không ít ưu đãi từ Đế Quốc, Chu Lập Ngôn hẳn là xem trọng người mới này, cho nên có ý định để hắn thay vị trí của cậu?

Không biết đây có được tính là tin tốt hay không.

Tô Việt nhớ lại đời trước, không có chuyện K gia nhập Bộ vũ trang, khả năng là sau khi cậu dùng cánh tay robot đánh Chu Lập Ngôn một trận, cho nên có một số chuyện đã xảy ra chút biến hóa.

Chu Lập Ngôn tuy rằng tính cách lạnh lùng, thủ đoạn tàn ác, nhưng đối với vật sở hữu lại rất kén chọn, thích bắt đầu bồi dưỡng từ khi còn nhỏ, dựa theo sở thích của chính mình mà chế tạo ra món đồ chơi, nói chung sẽ không dễ dàng nhận người trưởng thành vào trung tâm bồi dưỡng nhân tài.

Tô Việt xoa xoa giữa mày, không cần nghi ngờ, mỗi nhất cử nhất động vừa rồi của cậu đều là đang đánh giá cậu.

Vì sao có thể cắt đứt miệng súng?

Vì sao lại nhận ra Tần Vũ?

Vì sao sẽ bị tố cáo?

K chết tiệt!

Tô Việt chột dạ nhìn Kim Điêu, đối phương đồng thời cũng dùng vẻ mặt mờ mịt mà nhìn lại.

Tô Việt quan tâm hỏi: "Tay anh thế nào rồi?"

Kim Điêu cắn răng nói: "Vẫn tốt, cùng lắm là bị gãy xương, trở về tìm Tiêu Đàm xử lý một chút, không chết được."

Tô Việt hợp tình hợp lý nói: "Tôi thấy anh nôn rất nhiều máu, yết hầu nhất định không thoải mái, vẫn là nên nói ít một chút, sau khi trở về tôi sẽ đi báo cáo."

Kim Điêu không biết nôn ra máu với yết hầu thì có quan hệ gì, nhưng hắn tiếc nuối mà nói với Anh Vũ, trong giây phút Anh Vũ đang phát ngốc, hắn đã gửi một tin nhắn giọng nói ngắn gọn báo cáo cho đoàn trưởng.

Tô Việt: "......"


Tay đã gãy mà vẫn hành động nhanh như vậy.

Kim Điêu thấy cậu mặt không cảm xúc nhìn qua, khóc không ra nước mắt mà giải thích: "Tôi biết cậu có bí mật nhỏ, vừa rồi còn cứu mạng tôi, nhưng ở đây người nhiều như vậy, cho dù tôi muốn giấu cũng không thể giấu được."

Kim Điêu thành khẩn nói: "Chuyện này từ tôi báo cáo, so với cậu tự mình nói vẫn tốt hơn, cũng sẽ cho binh đoàn có thời gian phân tích, bằng không một khi cậu vừa mở miệng, sẽ bị xem là phản đồ mà bắt giam lại thì phải làm sao?"

Tô Việt nhướng mày, vậy tôi phải cảm ơn anh rồi.

Kim Điêu cảm thấy Anh Vũ sẽ không gây bất lợi gì cho binh đoàn, nếu không vừa rồi không nên cứu hắn, chỉ cần thuận nước đẩy thuyền để Tần Vũ gi ết chết hắn, giúp cho lần mai phục này thành công là được.

Hắn cũng đem suy nghĩ này báo cáo thêm vào, sợ nhất là đoàn trưởng là người ghét nhất sự phản bội, không hỏi rõ ràng liền đem Anh Vũ gi ết chết.

Triệu Thanh nhận được tin tức đội hộ tống bị tập kích, lập tức tạm dừng việc di dời cứ điểm lần này.

Anh không thể không suy xét tin tức bị truyền ra như thế nào, kẻ địch cố ý mai phục là ai, vì cái gì, có mục đích gì?

Nếu là ân oán giữa lính đánh thuê, không đáng để phát động một trận chiến lớn như vậy để đối phó với đội hộ tống, dù đại bác được b ắn ra, thì cũng phải là nhắm vào Triệu Thanh mà bắn.

Nếu là một binh đoàn mới muốn dẫm lên bọn họ để lấy danh tiếng mà vươn lên, vì sao ở thời điểm ra tay họ lại cẩn thận không để lại bất kỳ cái tên nào?

Chỉ nghe nói làm việc tốt không lưu danh, hiện tại muốn lập uy quyền cũng không để lại tên sao?

Rất nhiều mối nghi ngờ chồng chất lên nhau, tích tụ thành một bí mật lớn, khiến người ta càng hoang mang không rõ manh mối.

Trước mắt Triệu Thanh chỉ có thể xác định được hai điểm.

Thứ nhất, người đến không có ý tốt, có quen biết với Anh Vũ.

Thứ hai, Anh Vũ có thể là A.

Chính là chữ A a.

Triệu Thanh tựa lưng vào ghế, cánh tay tùy ý rũ xuống một bên, trong tay lại nắm chặt một khẩu súng đen.

Không nghĩ tới năm đó binh đoàn tuyển người, lại tuyển được một người cấp A?


Bạn cho rằng chiến lực cấp A là cải trắng sao, tùy tùy tiện tiện là có thể nhặt được?

Ám Nha vậy mà thật sự nhặt được......

Còn bị anh nhặt hẳn lên giường......

Vẫn là nói Anh Vũ đã từng là B-, sau khi trải qua mài giũa vài năm, chỉ trong một lần liền lướt qua hai cấp độ B và B+, lại bằng một tiếng trống làm tinh thần hăng hái mà vượt qua vô số chiến sĩ tinh anh, một bước lên trời, trực tiếp vươn lến cấp A?

Cho dù không ngừng dùng thuốc, dùng cả mạng sống để đổi lấy, cũng không thể chỉ trong một thời gian ngắn như vậy có thể thăng lên cấp A được.

Huống chi, tên sát thủ được xếp hạng 3 K kia còn nhận ra Anh Vũ, còn nói sẽ trở về tố cáo, rốt cuộc là tố cáo với ai, ai có thể xử phạt Anh Vũ của anh?

Anh Vũ...... Vẫn là cậu ấy sao.

Ánh mắt Triệu Thanh âm trầm sâu thẳm, không nhìn ra được đang nghĩ gì, anh yên lặng chờ đợi, cho đến khi có tiếng gõ cửa phòng vang lên, Anh Vũ bước vào.

Triệu Thanh nhướng mày, nói: "Đã nghĩ ra lý do nào tốt chưa?"

Tô Việt thản nhiên đứng ở bàn đối diện, nói: "Tôi trước kia có gặp qua K, nhưng không bị hắn phát hiện, cho nên có thể nhận ra hắn, hắn nói tố cáo có lẽ là để sau này khi xong việc sẽ quay lại trả thù."

Triệu Thanh cười như không cười nói: "Vậy chiến lực của em là tình huống như thế nào?"

Tô Việt vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu tự nhiên mà nói: "Khi ra trận đột phá, hiện tại lại rớt về B rồi."

Triệu Thanh hít một hơi thật sâu, người có thể thao túng cấp bậc của chiến lực, cho dù là cấp A cũng rất hiếm thấy, điều này yêu cầu khả năng khống chế cùng thích ứng phải cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả anh cũng không thể nói muốn tăng là tăng, muốn giảm là giảm.

Trong lòng Triệu Thanh với muôn vàn suy nghĩ, nhất thời không biết nên bắt đầu đặt câu hỏi từ đâu.

Một lúc sau, anh giơ khẩu súng trong tay lên, họng súng nhắm thẳng vào Anh Vũ.

Tô Việt không né không tránh, im lặng nhìn thẳng.

Triệu Thanh chậm rãi mở miệng nói: "Tôi không thể nào đoán được lời của em là thật hay giả, việc này cần phải điều tra sâu hơn và có chứng cứ, nhưng trước mắt chúng ta còn không biết tung tích của K, trong chốc lát không thể hoàn thành việc này được."

"Bởi vì để lộ tin tức nội bộ dẫn đến binh đoàn bị phục kích, chuyện này ảnh hưởng rất lớn, để duy trì sự ổn định trong nội bộ, trước hết cần cho mọi người một lời giải thích."

Tô Việt nhìn họng súng đen như mực kia, nói: "Đoàn trưởng không cần giải thích nhiều như vậy với tôi, tôi chỉ là một tiểu đội trưởng mà thôi."

Chỉ là một loại vũ khí có thể hy sinh bất cứ lúc nào.

Triệu Thanh thấp giọng nói: "Nếu em tránh được, chứng minh em có thể khống chế chiến lực cấp A, em đang nói dối."


Tô Việt không khỏi bật cười, cậu hỏi ngược lại: "Nếu không tránh được?"

Triệu Thanh: "Không tránh được, vẫn còn sống sót, có thể chứng minh em trong sạch."

Tô Việt nhắm mắt: "Tôi hiểu rồi."

Cậu vô cùng bình tĩnh cất giọng: "Đoàn trưởng, nổ súng đi."

Triệu Thanh chưa một lần nào ra tay bóp cò súng lại do dự như thế.

Cho dù là thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Anh Vũ, anh nhạy bén phát hiện trên người của người mới kia tỏa ra một luồng sát khí không hợp lẽ thường, anh không chút do dự mà giơ cao súng, viên đạn sượt qua cổ đối phương, quà gặp mặt là một bài kiểm tra rướm máu.

Nhưng hiện tại......

Cùng nhau trải qua bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, cùng nhau lang thang cả ngày lẫn đêm, cùng nhau ăn món ngon thưởng rượu tốt, cùng nhau vượt qua hoàn cảnh sinh tử, còn cùng nhau lăn giường, mối quan hệ của bọn họ đã không còn đơn thuần nữa.

Triệu Thanh thầm nghĩ, anh không đủ tư cách là một đoàn trưởng, người bên gối còn không thể nhìn ra được.

Một tiếng súng vang lên, những người đứng bên ngoài cửa đều sợ ngây người.

Kim Điêu đã được hỗ trợ băng bó gấp đến đỏ mắt, Diều Hâu khẽ cắn môi đẩy cửa ra, Khổng Tước vội vàng bước lên theo, Tiêu Đàm cũng cầm hộp y tế khẩn cấp hướng vào trong.

Kết quả khi bọn họ tiến vào phòng, thứ họ nhìn thấy lại là vẻ mặt kinh ngạc của Anh Vũ.

Theo tầm mắt Anh Vũ, mọi người vô cùng khiếp sợ khi phát hiện Triệu Thanh một tay cầm súng, một tay che bụng, một lượng lớn máu tươi trào ra, nhuộm đỏ cả áo sơ mi trắng của anh.

"Đoàn trưởng?!"

Vài giây trước, Triệu Thanh xoay họng súng, nhắm ngay bụng mình mà nã một phát súng.

Sắc mặt của anh lúc này tái nhợt, giọng khàn khàn mà tuyên bố: "Đây là lời giải thích của tôi, hãy đi nói với các anh em một tiếng, về sau Anh Vũ chỉ đi theo tôi hành động, cho đến khi bắt được K, thẩm vấn tìm ra nguyên do."

Tiêu Đàm không rảnh lo đáp lời, vội vàng mở hộp y tế ra cầm máu cho đoàn trưởng.

Đám người Kim Điêu nhất thời không biết nên làm gì, mãi đến khi Diều Hâu nói để đoàn trưởng được chữa trị băng bó, nghỉ ngơi thật tốt, Khổng Tước lúc này mới giật mình mà lôi Anh Vũ ra ngoài.

Tô Việt không ngờ rằng mọi việc lại phát triển thành ra như vậy, so với kết cục mà cậu dự đoán hoàn toàn khác nhau.

17-1-2024, cảm ơn bạn đã theo dõi truyện!

AAAAAAAA!!!!!! Tui thương anh tui quá huhuhu! Biết là em nói dối nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng em.