Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 100




Mây đen cuồn cuộn tụ tập trên không trung, tia chớp lóe sáng phía chân trời, tiếng sấm đinh tai nhức óc tõ rõ mưa giông đã sắp tới. Bốn con liệp báo trốn vào hang núi, ánh mắt không chớp nhìn bầu trời ngoài động, dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng. Tiếng sấm điếc tai vọng vào tai nhóm động vật thảo nguyên đều là khúc giao hưởng động lòng người.

Mưa xuống nghĩa là cỏ cây sẽ sẽ xanh tốt, những sinh mệnh mới chào đời cùng thức ăn phong phú. Không có loài động vật nào có thể kháng cự loại hấp dẫn này. Chẳng qua, cảm giác dầm mưa cũng không tốt lắm, nhưng phần lớn động vật trên thảo nguyên đều cứng rắn chịu đựng cơn mưa cọ rửa, nhóm động vật sống trong hang cũng phải cẩn thận tránh nước mưa tràn vào ngập nhà.

Ngay cả sư tử cũng chỉ có thể núp trong bụi cỏ, tùy ý cơn mưa trút xuống.

Mùa mưa trước, La Kiều chỉ có thể mang hai tiểu liệp báo núp dưới gò mối tránh mưa, nơi trú ẩn chật hẹp đó căn bản không chắn được cơn mưa như trút nước. Lần nào gặp mưa, ba cha con đều ướt như chuột lột. La Kiều còn sợ hai tiểu liệp báo vì mắc mưa quá nhiều mà sinh bệnh. Hằng năm vào mùa mưa đều có liệp báo ấu tể vì mắc mưa mà không thể vượt qua năm đầu tiên sau khi chào đời.

Liệp báo mụ mụ hoàn toàn không có biện pháp nào, chúng có thể đề phòng động vật khác tập kích, nhưng đối với thiên niên tàn khốc thì không có cách nào. Cho dù cường hãn như Sa Mỗ, Hi Đạt cũng phải trải qua loại thống khổ này. Cảm giác mất đi đứa nhỏ, trơ mắt nhìn ấu tể ngừng thở ngay trước mắt, cũng giống như lúc bị những kẻ săn mồi khác giết chết, đều làm liệp báo mụ mụ đau lòng khôn xiết. Cho dù may mắn vượt qua những tháng đầu nhưng cũng có thể chết đói vì thiếu thốn thức ăn trong mùa khô.

Tỉ lệ ẩu tể liệp báo tử vong chiếm con số cao nhất trong họ mèo lớn. Đây là kết quả của quá trình chọn lọc tự nhiên, không thể trách bất cứ ai.

Bất quá vận may của La Kiều tốt lắm, cậu may mắn mang theo hai tiểu liệp báo vượt qua mùa mưa, sống qua mùa khô. Hiện giờ lại một mùa mưa nữa sắp tới, tránh trong hang núi, La Kiều không cần lo sợ cơn mưa làm da lông mình cùng đám nhỏ ướt nhẹp, lạnh đến run rẩy nữa, cũng không vì mưa to mà gặp nguy hiểm, có lẽ còn có thể thừa dịp lúc mưa nhỏ đi mà ra ngoài tìm kiếm con mồi, lúc trời mưa, đám linh dương luôn xoay lưng về phía mưa đứng không nhúc nhích, khứu giác nhạy bén của chúng hoàn toàn mất tác dụng dưới cơn mưa. Mà thức ăn chủ yếu của liệp báo lại là linh dương gazen cùng linh dương sừng cao, thị lực của chúng không tốt lắm, hơn nữa bị mưa che khuất, chỉ cần tìm thấy cơ hội, La Kiều khẳng định có thể bắt cho mình cùng hai tiểu liệp báo một bữa tiệc lớn. Tát Đặc ăn nhờ ở đậu cũng được một phần…

Bất quá hiện tại, bọn họ chỉ có thể thành thật ở trong hang núi, chờ đợi cơn mưa trút xuống sau những trận sấm chớp.

Xa xa, tia chớp đánh cháy những gốc cây khô không bao lâu thì cơn mưa tầm tả đổ xuống thấm ướt từng tấc đất ở vùng châu thổ.

Tát Đặc cũng bị La Kiều gọi lên một hang cao hơn, hang động nó vốn dưỡng thương nằm dưới chân núi, rất có thể sẽ bị ngập, sớm muộn gì cũng phải chuyện nhà. Thay vì chờ đợi sự tình đã rồi mới đi cứu chữa, không bằng giải quyết ngay từ đầu.

Chẳng qua, hai tiểu liệp báo nhìn Tát Đặc nằm trong một góc hang động thực không vừa mắt. Nếu không phải La Kiều ngăn cản, bọn nó đã lập tức đuổi Tát Đặc ra ngoài.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn nó có đủ sức để đuổi một con liệp báo trưởng thành. Cho dù có hai anh em nhưng cũng chỉ là liệp báo ấu tể vừa được chín tháng, không thể nào chống lại liệp báo đực trưởng thành. Nhưng có trưởng bối ở bên cạnh thì sự tình sẽ khác.

Con liệp báo đực này còn phải dựa vào ba ba bọn nó kiếm thức ăn, La Sâm cùng La không chút sợ hãi trừng Tát Đặc.

Có lẽ nguyên nhân vì có La Kiều ở bên cạnh, chúng nó mới dám dùng thái đội như vậy đối đãi với Tát Đặc, đối với việc này, La Kiều cũng thực đau đầu. Quá nuông chiều con trai liệu có đúng không? Chiều đến trình độ này rốt cuộc có sai không a?

La Kiều nằm trên cỏ khô nhìn hai tiểu liệp báo giúp nhau liếm lông, liếm một hồi liền lăn lộn vào cũng một chỗ, hệt như hai cục bông thật lớn.

Nhất thời, hai mắt liệp báo ba ba biến thành hình trái tim, gì mà chiều đứa nhỏ là đúng hay sai, gì mà có nên cưng chiều hay không đều bị vứt lên chín tầng mây. Dù sao Tát Đặc cũng quen bị xem thường rồi, có thêm hai đứa con của cậu vào thì cũng không ảnh hưởng gì mấy.

Liệp báo ba ba cuồng con trai khiêm cuồng lông tơ, suy nghĩ đã nghiêng tới nghiêng trời lệch đất.

La Sâm cùng La Thụy trao đổi một ánh mắt, quả nhiên ba ba vẫn thương bọn nó nhất!

Nhìn thấy La Kiều cũng lao vào chơi đùa với hai tiểu liệp báo, Tát Đặc cảm thấy bản thân sinh ra ảo giác, nó nhất định là bị tiếng sấm chấn tới choáng váng, hoặc bị chớp bổ trúng rồi, nó phải mau tỉnh táo lại!

Tát Đặc nâng móng vuốt, nhẫn tâm cắn mạnh một phát, không chảy máu nhưng lại rất đau…

Đau chứng tỏ một màn trước mắt không phải ảo giác, một con liệp báo đực tiến hóa sắp bốn tuổi thế nhưng lại làm ra chuyện giống như tiểu liệp báo chín tháng.

Tát Đặc thực muốn khóc, lúc mụ mụ Sa Mỗ sinh La Kiều, nhất định đã ăn phải thứ ôi thiu…

La Kiều mặc kệ Tát Đặc nghĩ gì, cậu thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ, vì con trai, cậu có nên kêu Tát Đặc qua ở hang động bên sườn núi hay không. Dù sao dựa theo thiên tính của liệp báo mà nói, La Sâm cùng La Thụy có căm ghét Tát Đặc cũng không tính là lạ, dù sao không có con liệp báo nào thích có kẻ cạnh tranh ở trong lãnh địa mình, hai tiểu liệp báo tuy nhỏ tuổi nhưng loại ý thức này mãnh liệt hơn La Kiều rất nhiều, đây là bản năng.

Bất quá làm vậy thì rất không nghĩa khí đi? Dù sao bên ngoài cũng đang mưa, hạt mưa lớn như hạt đậu, chỉ cần lao ra vài giây thôi thì da lông đã ướt sũng. Mèo lớn không thích làm ướt da lông, nó làm bọn chúng cảm thấy rất khó chịu.

La Kiều có chút do dự.

Kết quả, Tát Đặc không đợi La Kiều lên tiếng xua đuổi đã tự mình chạy trước. Nó không rời khỏi núi đá mà chỉ chạy tới một nơi ẩn thân cách xa chỗ La Kiều nhất, đó là một hang động trên đỉnh núi, không rộng lắm, chỉ vừa vặn cho một con liệp báo đực trưởng thành chui vào.

La Kiều có chút khó hiểu, lẽ nào Tát Đặc biết đọc suy nghĩ người khác? Từ lúc nào nó trở nên hiểu ý người như vậy a? Đoạn thời gian trước không phải còn ồn ào nói hai đứa con trai của mình không có tẹo liên quan nào tới nó sao?

Sự thực, Tát Đặc rời đi cũng không phải nó hiểu ý gì cả, nếu nó giỏi như vậy thì đã không nhận đủ ghét bỏ cùng xem thường như vậy. Nó trốn nhanh như thế chỉ vì một nguyên nhân, hoa báo Mông Đế.

La Kiều đứng lên đi tới cửa hang, quả nhiên, Mông Đế đang đứng bên ngoài, miệng ngậm một con lợn warthog con, da lông đã ướt sũng nhưng không có vẻ gì là chật vật.

La Kiều囧, mưa lớn như vậy, mùi của hoa báo cũng không còn quá rõ, cơ hồ là không thể ngửi được, Tát Đặc làm thế nào phát hiện Mông Đế?

Thấy La Kiều xuất hiện, Mông Đế liền đặt lợn warthog xuống cửa hang, liếm liếm tai La Kiều, lắc lắc bọt nước dính trên người, tiếp đó không chút khách khí đi vào trong hang, chiếm cứ đống cỏ khô mà La Kiều nằm khi nãy, lăn một vòng, nước mưa trên người cơ hồ đều bị cọ khô.

Đối với việc Mông Đế đến, thái độ của hai tiểu liệp báo hoàn toàn khác biệt khi đối với Tát Đặc, cứ việc bọn nó cũng không hoan nghênh Mông đế, nhưng bản năng mách bảo chúng biết kẻ nào có thể chọc, kẻ nào không.

Mông Đế đứng lên duỗi thắt lưng, thoải mái ngáp một cái rồi một lần nữa nằm sấp xuống. Xem bộ dáng thì hẳn tối nay nó không tính toán rời đi.

Mông Đế thoải mái nhưng La Kiều lại buồn bực, liếm liếm những giọt nước bị Mông Đế vẩy lên người, mặt mày nhăn nhíu, này là muốn chui vào nhà cậu à?

Cậu có thể đuổi người sao?

Đáp án đương nhiên là, không thể.

Mông Đế nằm một hồi, thấy La Kiều còn đứng ngoài cửa hang thì hướng cậu ngoắc đuôi, ý tứ thực rõ ràng: lại đây.

La Kiều động động lỗ tai, nếu cậu không qua thì sao?

Không qua? Mông Đế nheo mắt, dám không qua thì tự gánh hậu quả.

Lông mao sau gáy La Kiều lập tức dựng thẳng, nhe răng, cùng Mông Đế giằng co hơn mười giây, sau đó, khuất phục.

La Sâm cùng La Thụy vẫn nằm trên đống cỏ khô bên kia, không hề lên tiếng, trên người ba ba có mùi hoa báo là một chuyện, ở cùng một con hoa báo thực sự lại là chuyện khác. Vô luận thế nào, sự tồn tại của Mông Đế làm bọn nó bất an.

Theo lý mà nói, Mông Đế hoàn toàn không cần đế ý suy nghĩ của hai ấu tể kia, nhưng nó hiểu rõ, nó không thể cắn chết hai ấu tể này, cũng không thể tổn thương chúng, bằng không La Kiều sẽ tức giận.

Một con liệp báo không có khả năng làm bị thương hoa báo, nhưng Mông Đế không muốn La Kiều khổ sở. Trước lúc tới đây, Mông Đế còn đặc biệt đi bắt một con lợn warthog con, lí do là gì, không cần nói cũng biết.

Mông Đế nhìn hai tiểu liệp báo, hất cằm về phía lợn warthog. Tuy Mông Đế không nói nhưng hai tiểu liệp báo lại hiểu rõ ý tứ đối phương, nhìn La Kiều đang nằm dựa vào người hoa báo, thấy cậu không lên tiếng phản đối, La Sâm cùng La Thụy đứng lên, đi tới cửa hang kéo con lợn warthog kia tới chỗ mình nghỉ ngơi, bắt đầu cắn xé.

Đây không phải lần đầu tiên bọn nó ăn thức ăn hoa báo mang tới, chẳng qua, trước khi ăn đều phải được ba ba cho phép.

La Kiều nhìn Mông Đế, nhìn con trai, lại nhìn Mông Đế, này có thể xem là hối lộ không?

Con hoa báo này sau khi vào nhà cậu lại muốn nắm luôn quyền thu chi sao?

Mông Đế không thèm để tâm La Kiều nghĩ gì, nó từ lỗ tai La Kiều liếm tới sau gáy, trong lòng thầm nghĩ một chuyện, mùa mưa, đã đến…