Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 103




Cứ việc La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đã dùng tốc độ nhanh nhất mà lang thôn hổ yết nhưng phần lớn con mồi vẫn bị linh cẩu cướp đi.

Linh cẩu đi một mình có lẽ không muốn đánh nhau với hoa báo đực cường tráng, nhưng nếu là liệp báo thì không có chút áp lực nào.

Nhìn con linh cẩu trước mặt không ngừng cao thấp đong đưa cần cổ, phát ra những tiếng kêu ngắn, La Kiều thật sự có xúc động muốn ném đá vào đầu nó, cho ngươi hết ngang ngược này! Nhưng tình thế không cho phép, thứ nhất là nơi này không có đá, thứ hai là cậu đang mang theo hai đứa nhỏ. Dù sao mùa mưa đã tới, săn mồi không còn khó khăn như mùa khô, bị cướp con mồi vẫn tốt hơn bị thương vì đánh nhau với linh cẩu.

Nếu không phải bị dồn vào đường cùng thì ai muốn đanh nhau với cái kẻ chân trước dài chân sau ngắn, đầu to cổ thô xấu xí này chứ?

Sự thực thì con linh cẩu này cũng không xấu, với tiêu chuẩn của linh cẩu mà nói, nó có thể xem là khá đẹp trai, bất quá trong mắt liệp báo, cho dù đẹp cỡ nào cũng thành quái dị! Đây là khác biệt về thẩm mỹ, trời sinh.

La Kiều quyết định mang La Sâm cùng La Thụy đi còn vì một nguyên nhân khác, kên kên đã phát hiện bữa tiệc này, một khi trên bầu trời có kên kên xoay quanh thì luôn có những kẻ muốn chiếm tiện nghi xuất hiện. Bên bờ sông còn có sư tử, tuy bọn nó đã bắt được con mồi, nhưng thức ăn càng nhiều thì càng tốt. La Kiều không muốn mạo hiểm.

La Sâm cùng La Thụy không còn nhỏ, bọn nó đã trưởng thành, nhìn linh cẩu nghênh ngang đến chỗ con mồi của bọn nó mà cắn xé, chúng nhịn không được nhe răng, bày ra tư thế uy hiếp với đối phương.

“Quên đi, theo ba ba đi thôi.”

La Kiều vẫy vẫy cái đuôi gọi hai tiểu liệp báo, không cần dây dưa với linh cẩu, không cần thiết cũng không có lợi ích gì.

Hai tiểu liệp báo có chút không cam lòng, nhưng bọn nó không thể cãi lời La Kiều, chỉ đành đi theo, rời khỏi con mồi cùng linh cẩu trong bụi cỏ.

Đi khoảng ba bốn trăm mét, La Kiều cảm thấy không thích hợp, lập tức dẫn hai tiểu liệp báo trốn vào bụi cây um tùm.

Là đàn linh cẩu Gia Nhĩ Na!

Đàn linh cẩu từng bị sư tử bắt nạt đến không có nhà để về, hiện giờ mới miễn cưỡng có một nơi đặt chân này đang đi về phía bờ sông. Linh cẩu cái đầu đàn thân hình cao lớn cường tráng, cái bụng tròn vo, thực hiển nhiên nó đang mang thai. Đi theo sau nó là hơn mười con linh cẩu cái khác. Đám linh cẩu này thoạt nhìn cũng không dễ chọc.

Từ lúc giải quyết ba con linh cẩu xâm nhập vào lãnh địa mình, cả mùa khô này, La Kiều cơ bản không gặp lại linh cẩu. Linh cẩu ở vùng châu thổ này đều bị ép tới một mảnh đất nhỏ hẹp, không gian sinh tồn bị thu nhỏ tới cực hạn, cuộc sống của bọn nó so với những đồng loại khác thật sự khó khăn hơn rất nhiều. Nhưng đàn linh cẩu Gia Nhĩ Na vẫn ương ngạnh sinh tồn! Ở mãnh đất kẹp giữa hai sư đàn, thành lập lãnh địa của riêng mình, tuy không được sư đàn thừa nhận nhưng chúng nó vẫn kiên trì không chịu đi.

Hiện giờ, con cái thủ lĩnh Gia Nhĩ Na đã mang thai như mong ước, đàn linh cẩu chuẩn bị nghênh đón thành viên mới, tất cả linh cẩu trong đàn đều tin tưởng, đi theo thủ lĩnh có thể phát triển tiền đồ của tộc đàn.

Không biết đám linh cẩu lấy tự tin từ đâu, có lẽ từng bị sư tử khi dễ rất thảm nên suy nghĩ đã không còn theo lẽ thường nữa.

Mặc kệ đám linh cẩu này đang nghĩ gì, hoặc chỉ đơn giản là chúng muốn đi săn, La Kiều biết, nếu bọn nó còn tiếp tục đi tới trước thì tuyệt đối không có kết quả tốt đẹp.

Bên bờ sông đã có hai đàn sư tử, trong bụi cỏ còn một đàn khác đang mai phục! Con đường qua sông hiện giờ đã trở thành nơi tụ tập của sư tử, đám linh cẩu chạy tới lúc này khác nào đi tìm đường chết a?

“Ba ba, bọn nó muốn làm gì vậy, đi săn sao?” La Sâm áp sát vào người La Kiều, thấp giọng hỏi: “Đây là lần đầu tiên ta thấy linh cẩu đi săn đông như vậy a.”

La Kiều liếm tai La Sâm, cậu có nên nói với con trai, đám kia không phải đi săn mà là đi tìm chết không?

Đợi đàn linh cẩu đi xa, La Kiều lập tức mang hai tiểu liệp báo nhanh chân chạy khỏi vùng đất rắc rối này.

Không quan tâm linh cẩu cùng sư tử rốt cuộc có đánh nhau hay không, hay hai bên đều muốn đi săn nên không thèm để ý tới nhau.

La Kiều cùng hai tiểu liệp báo vừa đi tới biên giới lãnh địa thì phát hiện Tát Đặc. Nó không chỉ không bị đám ngựa vằn đá bị thương, ngược lại còn tóm được một con ngựa con, dưới sự vây xem của hơn hai mươi con kên kên mà ăn ngấu nghiến.

La Kiều có chút kinh ngạc, sau đó bình thường trở lại. Người này có thể một mình sinh tồn trên thảo nguyên lâu như vậy không phải không có lý do.

Cho dù có đôi lúc Tát Đặc còn ngốc hơn cả cậu, nhưng dù sao cũng là con của Sa Mỗ, là một con liệp báo đực trưởng thành giỏi đi săn.

La Kiều không lập tức mang hai tiểu liệp báo đi qua, cậu không xác định Tát Đặc có vì bọn họ tới gần mà mất hứng hay không, tuy lúc Tát Đặc dưỡng thương cậu có cung cấp thức ăn, nhưng Tát Đặc cũng dựa vào lao động để đánh đổi. Cho dù Tát Đặc không hiểu cái gì gọi là trao đổi công bằng, nhưng nó cũng không ngốc đến mức nghĩ rằng La Kiều tốt bụng đến mức để mình ăn không ở không như vậy. Cái hang lợn warthog kia cùng con đường dẫn nước, tất cả đều là nó làm!

Tát Đặc cũng phát hiện La Kiều cùng hai tiểu liệp báo, nó ngẩng đầu, mặt đầy máu nhìn về phía bọn họ lộ ra một nụ cười dữ tợn, thực tế là nó khá thân thiện, nhưng cho dù hiền lành cỡ nào mà nhuộm đầy máu thì cũng không hiền nổi.

Ít nhất hai tiểu liệp báo đều vô thức lùi về sau, La Kiều cũng suýt chút nữa dựng đứng bộ lông sau gáy.

Tát Đặc giống như không thấy bộ dáng sắp xù lông của La Kiều, mở miệng nói: “Có muốn ăn chút không?”

“…không cần, cám ơn.”

La Kiều trả lời có chút cứng ngắc, sau đó dẫn hai tiểu liệp báo rời khỏi Tát Đặc cùng con mồi của nó, đi một chốc thì quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, Tát Đặc lại hăng say chén bữa ăn như trước, về phần kên kên, chúng cũng không dám ỷ vào số lượng mà chạy tới cướp lấy con mồi của Tát Đặc.

“Ba ba.” La Thụy cọ cọ chân trước La Kiều: “Nó giống như thực lợi hại a.”

La Kiều khoát chân trước lên lưng La Thụy: “Con trai, đừng xem thường bất kì kẻ nào, cho dù là thỏ hoang cũng có lúc tức giận a.”

Tới chạng vạng, La Kiều một lần nữa đi tìm cỏ khô về trải trong hang núi. Tát Đặc chủ động tới giúp một tay, vừa ôm cỏ khô vừa nói với La Kiều: “Ta phải đi rồi.”

“A?”

“Ta nói, ta phải rời khỏi nơi này.”

La Kiều nháy mắt không kịp phản ứng Tát Đặc nói chuyện gì, có chút sững sờ nhìn đối phương, Tát Đặc, nó vừa nói, nó phải rời đi sao?

“Thương thế ngươi khỏi hẳn rồi à?”

“Lành rồi.” Tát Đặc cười cười: “Sự thực thì cũng không nặng lắm, bất quá may mắn có ngươi ta mới có thể sống sót, nếu không, nhất định đã đói chết.”

Tát Đặc biến thành hình người thì cao hơn La Kiều một chút, nó tới gần La Kiều, cúi đầu, dùng trán cọ cọ đỉnh đầu cậu, nghiêm túc nói: “Gặp được ngươi thật sự là may mắn của ta, em trai.”

Thoáng chốc, La Kiều cảm thấy cái mũi cay cay, tuy cậu luôn xem Tát Đặc là lao động miễn phí nhưng không thể không thừa nhận, Tát Đặc xuất hiện làm cậu rất vui sướng. Anh em ruột thịt, đối với liệp báo đực mà nói nó quan trọng gần như báo em gái, đương nhiên, em gái gì đó đối với La Kiều thì thực xa xôi, ít nhất có con hoa báo kia che trước mặt, La Kiều phải luôn bảo trì khoảng cách nhất định với báo em gái a.

“Ngươi định đi đâu?”

La Kiều cũng biết Tát Đặc không có dự tính ở lại lâu trong lãnh địa của mình, một là lãnh địa cậu cũng không lớn, không thích hợp để hai anh em sống chung. Hai là có Mông Đế thời thời khắc khắc như hổ rình mồi bên cạnh, ai biết lúc nào đó nó sẽ từ một góc tối nào đó nhảy ra cho Tát Đặc một vuốt. Cảm giác bị một con hoa báo căm thù thực sự không tốt đẹp chút nào, Tát Đặc có thể làm chứng.

La Kiều không khỏi thở dài, yêu đương khác chủng tộc này nọ thực phiền não a…

“Ta sẽ ở lại vùng châu thổ này.” Tát Đặc cười: “Dù sao, ở đây cũng có anh em của ta!”

“Nga, bất quá đám sư tử ở đây thực ngang ngược, ngươi phải cẩn thận một chút.” La Kiều sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng lại xen lẫn chút cảm động.

“Ân.” Tát Đặc gật gật đầu, đột nhiên mỉm cười, thậm chí trong vẻ mặt còn mang theo chút sắc thái mộng mơ màu phấn hồng, La Kiều vô thức rùng mình một cái, người này đang nghĩ quái gì vậy?

Quả nhiên, ngay sau đó, Tát Đặc mở miệng.

“Ta vừa gặp Gia Mã xinh đẹp đã yêu, nhất định phải theo đuổi được Gia Mã! Cho dù hiện giờ nó đang dưỡng dục ấu tể, không muốn tiếp nhận ta, nhưng vậy thì sao chứ? Mùa mưa này không được thì còn mùa mưa sau! Ta tin tưởng, Gia Mã nhất định sẽ cảm nhận được tình cảm của ta! A! Gia Mã, em gái yêu dấu, đến lúc nào ngươi mới dùng bàn chân mềm mại, móng vuốt sắc bén của mình mà hung hăng đánh ta a?”

La Kiều trợn tròn mắt, cái tên này ở lại vùng châu thổ căn bản không phải tình anh em gì gì đó mà là truy em gái? ! Chết tiệt! Trả cảm động lại cho cậu!

Bất quá, nhìn gương mặt tươi cười của Tát Đặc, lửa giận của La Kiều đều tan biến.

Quả thật, Tát Đặc cười rộ lên rất anh tuấn, mái tóc cùng con ngươi vàng ươm làm nó hệt như một vật phát sáng. Mặc dù bộ dáng liệp báo của nó đã rất kì lạ, nhưng lúc biến thành người lại càng giống sư tử hơn, cho dù với ánh mắt liệp báo không chuyên của La Kiều thì hẳn không có báo em gái nào muốn phát triển quan hệ thân mật với Tát Đặc. Huống chi là Gia Mã? Một báo em gái cùng ba con liệp báo đực cường tráng gì gì kia để sanh ra Tháp Tháp có thể coi trọng Tát Đặc thì phỏng chừng nước sông Tát sẽ chảy ngược.

Bất quá La Kiều vẫn khá phúc hậu, không nói ra những lời đả kích này trước mặt Tát Đặc.

Đêm đó, La Kiều phát hiện mình lại có chút không thích hợp, vì thế ngày hôm sau liền chạy tới hỏi Tát Đặc, Tát Đặc nhìn La Kiều một hồi, động động lỗ tai, sau đó làm một hành động làm La Kiều xù lông, nó đi ra phía sau La Kiều mà ngửi ngửi, suýt chút nữa đã bị La Kiều tát cho một vuốt.

Tát Đặc nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Này không có gì kì quái. Là phản ứng bình thường khi trưởng thành, chẳng qua phản ứng của ngươi hơi lớn một chút.”

La Kiều nghiêng đầu, tựa hồ không rõ ý Tát Đặc.

“Ta nói là.” Tát Đặc ngừng một chút mới nói tiếp: “Ngươi hẳn cũng sắp được bốn tuổi rồi, nói cách khác, ngươi có thể cùng em gái sinh ấu tể, hiểu chưa?”

La Kiều gật gật đầu, hiểu ra, hóa ra là biểu hiện sau khi thành niên?

“Bất quá, phản ứng của ngươi khá lớn, ta năm đó cũng không đến mức thế này.” Tát Đặc nhếch mỏ cười cười, đột nhiên áp sát La Kiều, thấp giọng nói: “Bất quá, ngươi có muốn đi tìm em gái cũng không được đi? Có con hoa báo kia ở… mụ mụ từng nói, hoa báo âm hiểm gian xảo giả dối đa nghi, sao ngươi lại tìm một tên như vậy a? Lỡ như mụ mụ biết thì ngươi thảm rồi…”

La Kiều nhìn Tát Đặc, đột nhiên có một loại xúc động, cậu có nên thiện tâm bảo Mông Đế cho tên anh trai này vài vuốt nữa không?