Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 114




Đà điểu là một loài động vật tràn đầy tình cảm, vào mùa mưa hàng năm, cư dân thảo nguyên thường xuyên nhìn thấy một cặp vợ chồng đà điểu dắt theo mấy chục con đà điểu con đi ở phía sau, thậm chí có lúc còn lên tới mấy trăm con.

Số đà điểu con kia không phải đều là đứa nhỏ của cặp vợ chồng kia, phần lớn đều do chúng cường hãn cướp về.

Đúng vậy, chính là cướp.

Trong giới tự nhiên thắng thì làm vua, có giành con mồi, giành quyền giao phối, giành địa bàn.

Đà điểu thì tương đối đặc biệt, chúng giành đứa nhỏ.

Loại hành vi tranh giành đứa nhỏ này không phải quy tắc, mà tất cả đà điểu đều như vậy. Một khi hai cặp vợ chồng gặp nhau, nếu đều không có đứa nhỏ thì không sao, nhưng ngược lại thì khẳng định phải đánh một trận.

Kẻ mạnh hơn sẽ cướp đi toàn bộ đứa nhỏ, mà kẻ thua cuộc chỉ trơ mắt nhìn mà không có cách nào. Nhóm đà điểu con thì đã quen với cuộc sống bị cướp tới cướp lui này. Có vài con, trước khi trưởng thành có thể bị ‘sang tay’ tới vài lần, thẳng tới khi chúng cũng tự mình trở thành đà điểu ba ba, đà điểu mụ mụ thì cuộc sống này mới chấm dứt.

Bất quá đà điểu mạnh thế nào cũng có lúc gặp nạn, tỷ như anh bạn đà điểu xúi quẩy bị Mông Đế giết chết.

Con đà điểu đực kia vốn có một gia đình hạnh phúc vui vẻ, điểu ba ba, điểu mụ mụ, còn có ba mươi lăm chú đà điểu con! Bất quá cặp vợ chồng trẻ này lại không hài lòng mà dã tâm bừng bừng lên kế hoạch chém giết cặp vợ chồng ở gần chúng nhất, ngay cả số trứng còn chưa nở cũng định cưỡm luôn. Vì thế, anh bạn đà điểu đực bắt đầu chăm chỉ rèn luyện cơ đùi, tính toàn đại phát thần uy một phen.

Không ngờ chí lớn chưa thành đã bị một con hoa báo nhắm tới.

Đà điểu mụ mụ thực thương tâm về cái chết của chồng mình, dù sao anh chàng đà điểu đực kia cũng bị hoa báo cắn cổ tha đi ngay trước mắt nó. Sau phút thương thâm qua đi, đà điểu mụ mụ bắt đầu lo lắng, ba mươi lăm đứa nhỏ của nó rất có thể sẽ bị cướp đi.

Để bảo hộ đám nhỏ nó phải lập tức tìm một con đực độc thân cường tráng kết nhóm sinh sống?

Nếu không, một khi cặp vợ chồng kia biết nó chỉ còn một mình, nhất định sẽ chạy tới cướp.

Giành đứa nhỏ, trong giới đà điểu là một hành vi đương nhiên, nếu một cặp vợ chồng đà điểu nào đó không đi cướp thì nhất định sẽ bị tất cả đà điểu khác xem thường! Đúng là không có phong phạm đà điểu, không xứng làm cha mẹ! Đương nhiên, cũng có thể vĩnh viễn đóng vai bị cướp, loại này một là không có kinh nghiệm, hai là giá trị vũ lực quá thấp, có thể lấy liệp báo ba ba ra làm ví dụ.

Bất quá, liệp báo ba ba không lo đứa nhỏ bị cướp đi, nhưng đà điểu thì có.

Lo Lắng của đà điểu mụ mụ không phải không có đạo lý, chẳng qua, chú ý tới nó lúc này không phải đám đà điểu khác, mà là một con liệp báo dẫn theo đứa nhỏ.

La Kiều cùng hai tiểu liệp báo núp trong lùm cây, đà điểu mụ mụ quá lo lắng nên hoàn toàn không phát hiện bóng dáng ba con liệp báo. Đám đà điểu con đi theo phía sau nó hệt như những quả cầu bông lông ngắn, đương nhiên, này là so sánh với chiều cao của mụ mụ nó. Còn nếu lấy La Kiều làm chuẩn, chúng nó đã to bằng một con gà mái. Dựa theo cân nặng thì cũng tương tương thỏ hoang rồi.

Hơn nữa, cũng không khó bắt.

La Kiều mất hai ngày mới tìm thấy tung tích đàn đà điểu này, trên đường còn gặp hai con đà điểu khác, cậu đặc biệt bám theo đà điểu đực thì phát hiện, phần lông trên đuôi nó cũng có màu cam, quả nhiên, con đà điểu bị cậu ăn thịt kia không phải trường hợp đặc biệt.

Cặp vợ chồng đà điểu kia rất cảnh giác, đà điểu đực phát hiện La Kiều, muốn dẫn cậu rời khỏi vợ cùng đám nhỏ nhà mình, đà điểu cái thì nhắm tới La Sâm cùng La Thụy.

Đà điểu đực phát hiện La Kiều cũng không phải ngẫu nhiên, dù sao, con liệp báo đực này cũng dùng ánh mắt nóng rực mà nhìn chằm chằm mông nó… Cho dù trì độn cỡ nào cũng nhận ra không thích hợp!

Đà điểu đực đuổi theo La Kiều, đập đập cánh, một khi La Kiều bị hấp dẫn thì nó sẽ xoay người chạy trốn, duy trì khoảng cách làm La Kiều đuổi không kịp nhưng cũng không mất đi hứng thú.

Đà điểu cái thì vừa đi vừa làm bộ như chân bị thương, thường thường ngồi bệch xuống đất, ý đồ để hai tiểu liệp báo đặt lực chú ý lên thân thể nó.

La Kiều vốn không muốn đuổi theo đà điểu đực, nhưng nhìn thấy đối phương nhởn nhơ trước mặt thì lại nhịn không được muốn truy, bản năng chết tiệt! Tiểu liệp báo thì không có nhiều hứng thú với đà điểu cái, cứ việc kỹ xảo của nó thực tinh mỹ, nhưng đối với La Sâm cùng La Thụy thì vẫn không hấp dẫn bằng mớ trứng chưa nở.

Chẳng qua, chúng vẫn nhớ rõ hương vị kì quái của trứng đà điểu, hơn nữa muốn đập vỡ lớp vỏ cũng không dễ.

Phát hiện tiểu liệp báo không đuổi theo, đà điểu cái quay đầu lại nhìn thì phát hiện chúng đã tìm thấy trứng của mình, hơn nữa còn có ý đồ muốn chôm một quả trong ổ, một con thậm chí còn ngậm lấy tảng đá định đập vỡ vỏ trứng.

Đà điểu mụ mụ nhất thời tức tới sùi bọt mép, thậm chí còn làm ra hành vi mà trước kia chưa bao giờ có, nó giống như đà điểu đực, xông về phía hai tiểu liệp báo!

Đà điểu ba ba cùng La Kiều thấy một màn này, đà điểu ba ba cũng bị bầu bạn kích thích gan dạ, quay đầu tấn công La Kiều.

Trước đôi chân dài săn chắc, thân thể bé nhỏ của liệp báo thực sự không chống đỡ nổi.

Cuối cùng, vợ chồng đà điểu thành công bảo vệ trứng của mình, cha con liệp báo chật vật bị đuổi đi.

La Kiều mang hai tiểu liệp báo xám xịt chui vào lùm cây, không ngừng nghĩ ngợi, con hoa báo kia làm sao bắt được đám này a, quả thực là hung hăng như máy bay chiến đấu ấy!

Mông Đế bị liệp báo ba ba nhớ thương lúc này đang nằm trên một thân cây keo, uể oải ngáp một cái. Nhánh cây bên cạnh vắt vẻo một con đà điểu bị ăn dở, một con hươu cao cổ đứng cách đó mười mét trừng mắt nhìn hoa báo, kẻ này dám chiếm cứ cái cây nó thích ăn nhất! Lại còn vắt thi thể trên đó nữa chứ, quả thực không thể tha thứ mà!

Bất quá hươu cao cổ không có khả năng túm Mông Đế từ trên cây xuống, nó chỉ có thể trừng mắt mà nhìn. Trừng một hồi, phát hiện con hoa báo kia hoàn toàn không chú ý tới mình, thậm chí một cánh mắt cũng lười quăng qua, hươu cao cổ bị chiếm mất nguồn thức ăn lại mất luôn mặt mũi, chỉ có thể bất đắc dĩ đi tìm một cây keo khác.

Hươu cao cổ cũng nằm trong danh sách thức ăn của hoa báo, nó không muốn mạo hiểm. Đương nhiên, với thể hình của nó, hoa báo muốn bắt được cũng rất khó khăn, nhưng nếu bị chộp hoặc cắn bị thương thì cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Hươu cao cổ rời đi, Mông Đế lại tiếp tục gật gù ngủ.

Sự thực chính minh, nếu thượng đế đóng lại cửa chính thì nhất định sẽ lưu lại cửa sổ, cho dù cửa sổ cũng đóng nốt thì vẫn còn ống khói để trèo a.

La Kiều cùng hai tiểu liệp báo vừa ăn mệt từ chỗ cặp vợ chồng đà điểu thì ngay sau đó lại phát hiện đà điểu mụ mụ đơn độc cùng đám nhỏ của nó.

La Kiều không vội vàng lao ra mà cẩn thận quan sát một hồi, phụ cận không hề phát hiện bóng dáng đà điểu đực, xác định đây là cơ hội tốt mới chuẩn bị ra tay.

Không lên tiếng, La Kiều chỉ giật giật cái đuôi, gọi hai tiểu liệp báo tới nằm úp sấp bên cạnh, móng vuốt chỉa chỉa về phía đà điểu cái, hất cằm một chút, dùng ánh mắt bảo: chờ chút nữa, ba ba lùa con đà điểu cái kia đi, các ngươi nhân cơ hội chạy ra bắt đà điểu con nghe chưa!

Hai tiểu liệp báo đã sớm nhìn đám đà điểu con kia mà chảy nước miếng ừng ực, nhất thời hai mắt sáng rực gật gật đầu, ý tứ chúng hiểu: ba ba, ngươi cứ an tâm đi đi a!

Nhất thời, trong lòng La Kiều có một vạn con thần thú chạy qua. Vừa nghiến răng nghiến lợi vừa tự an ủi bản thân, con trai, ba ba biết các ngươi không phải cố ý đâu… Nhưng mà, sao cậu cứ cảm thấy móng vuốt mình thực ngứa ngáy a?

Cảm thụ khi Sa Mỗ đánh cậu, La Kiều tựa hồ đã cảm nhận được.

Sau khi căn dặn xong, La Kiều hệt như tia chớp từ lùm cây xông ra ngoài, cậu không trực tiếp lao về phía đà điểu cái mà nhảy dựng lên, đồng thời giơ cao hai chân trước, làm vậy thoạt nhìn cao lớn hơn một chút.

Đà điểu mụ mụ quả nhiên bị hoảng sợ.

Không phải vì La Kiều nhìn ‘có vẻ’ lớn, mà là nó không biết phụ cận còn con liệp báo nào khác hay không.

Bất quá do dự trong phút chốc, đà điểu mụ mụ nôn nóng muốn bảo hộ đàn con vẫn theo bản năng muốn dẫn dắt lực chú ý của La Kiều rời khỏi đám nhỏ.

Kế hoạch của La Kiều có hiểu quả. Đà điểu mụ mụ cùng La Kiều một đường chạy đi, hai tiểu liệp báo lập tức vọt ra khỏi lùm cây, nhắm tới một con đà điểu con mà chúng xem là béo nhất, dùng tốc độ nhanh nhất mà phóng tới.

Cả đám đà điểu con bị xua tứ tán, trong lúc hỗn loạn, La Sâm cùng La Thụy dễ dàng bắt được con mồi của mình. La Sâm cắn chết một con đà điểu con, giao cho La Thụy giữ, sau đó lập tức đuổi theo một con khác.

“Ngươi xem, ba ba còn chưa ăn a, ta lại bắt thêm con nữa!”

“Biết rồi, anh trai, cố lên a!”

Hai tiểu liệp báo thay phiên canh giữ con mồi, lúc La Kiều kiềm chân đà điểu mụ mụ, năm nhóc đà điểu con đã chết trong miệng báo.

Kẻ tham gia trận đi săn này không riêng gì một nhà liệp báo, ba mươi lăm con đà điểu con thật sự có sức hấp dẫn rất lớn, những kẻ đi săn phát hiện đều muốn được một phần, trong đó có cả chim ưng cùng chó rừng.

La Sâm cùng La Thụy không để ý tới bọn kia, chúng chỉ cẩn thận bảo vệ con mồi của mình, kéo vào lùm cây giấu kỹ.

Sa Mỗ cùng Gia Mã vừa vặn mang theo ấu tể đi săn ở gần đó, phát hiện bên này xôn xao nên cũng tính toán chạy tới xem thử, vì thế cũng phát hiện bữa tiệc béo bở này.

Hai mụ mụ, bốn ấu tể, đồng loạt nhào lên.

Bọn nó không cần tranh giành, chỉ cần ai hành động nhanh hơn, nhắm chuẩn hơn, ra tay ác hơn là giành được phần.

Đà điểu mụ mụ đã muốn tuyệt vọng, vừa nãy nó còn điên cuồng công kích La Kiều. Vai trò kẻ truy đuổi cùng con mồi thoáng chốc thay đổi, La Kiều vừa chạy trối chết vừa hướng Sa Mỗ cùng Gia Mã lớn tiếng gào: “Ít nhất cũng giúp cái a!”

Sa Mỗ cùng Gia Mã còn chưa hành động, Tát Đặc theo sau Gia Mã nhưng vì Sa Mỗ xuất hiện mà không dám xuất hiện ăn một bữa ngon thực nghĩa khí vọt ra.

Không quan tâm mình có bị Sa Mỗ đánh hay không, anh em không thể không cứu.

Đà điểu cái bị Tát Đặc dọa hoảng, sư tử? !

Thừa dịp đà điểu mụ mụ thoáng giật mình, La Kiều dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy. Đà điểu mụ mụ phát hiện mình bị lừa gạt thì vô cùng phẫn nộ, lao thẳng về phía Tát Đặc! Này mà sư tử gì chứ, rõ ràng là một con liệp báo không có lấm tấm!

Vì thế, Tát Đặc trở thành mục tiêu trút giận của đà điểu mụ mụ.

Tát Đặc nhìn về phía La Kiều lao đi không hề quay đầu lại, nước mắt bay tứ tung: “Anh em, bất nghĩa a!”

Ngay lúc Tát Đặc sắp bị đà điểu cái phẫn mộ đá một cú thì kỳ thích đã xảy ra, một con sư tử, một con sư tử chân chính xuất hiện phía sau đà điểu cái!

Đà điểu cái vẫn một lòng đuổi theo Tát Đặc thì bị sư tử đực từ phía sau tát một vuốt vỗ ngã xuống đất, sau đó cắn chết nó.

Sư tử đến làm hiện trường một lần nữa hỗn loạn, tất cả đám đi săn như liệp báo, chó rừng, chim ưng đều bỏ chạy tán loạn. Tát Đặc cũng liều mạng hít một hơi lao vào lùm cây, đương nhiên, trước lúc đó còn không quên thuận vuốt tóm lấy một con đà điểu con bị dọa đến ngây người.

Con sư tử đực này đối với La Kiều có thể nói là người quen, nó chính là Áo La Tư.

Thực tế, Áo La Tư đang trên đường tuần tra lãnh địa thì phát hiện trận náo động bên này nên thuận tiện chạy tới vây xem một chút, vừa vặn nó cũng đang đói bụng, các bà vợ ở cách đây mấy km, nó chỉ đành tự lực cánh sinh.

Áo La Tư rất ít khi đi săn, nhưng không có nghĩa nó không biết, nếu không nó đã sớm đói chết trong những ngày tháng lang thang trước khi gia nhập sư đàn.

Áo La Tư không có hứng thú với đà điểu con, chút xíu như vậy còn không đủ nhét kẽ răng, con đà điểu mụ mụ vì phẫn nộ mà mất đi cảnh giác mới là mục tiêu nó nhắm tới.

Áo La Tư giết chết đà điểu cái, sau đó há mồm gặm lấy gặm để, đám kên kên nghe tin chạy đến chỉ xoay vòng ở xung quanh, không dám quấy rầy sư tử đực ăn cơm.

Những con đà điểu con may mắn sống sót được một cặp vợ chồng đà điểu khác thu dưỡng, tuy ba ba mụ mụ không còn, nhưng được thân nhân mới nuôi nấng, chúng vẫn sống tốt như trước.

Hành vi cướp đoạt đứa nhỏ đã thành thói quen này của loài đà điểu đã trở thành cơ hội sống sót cho nhóm đà điểu con.

Lúc này, La Kiều tránh được một kiếp đang rơi lệ đầy mặt vì được con trai cho đà điểu con.

Con trai thực hiếu thảo a…

Sa Mỗ nằm bên kia nhịn không được chụp tới một vuốt, thế giới thanh tĩnh.