Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 134




Vào mùa mưa, những cơn mưa có thể đổ ập tới bất cứ lúc nào.

Mưa như trút nước sẽ mang tới phiền toái, một khi bị nước mưa làm ướt da lông sẽ rất khó chịu. Lúc mây đen quay cuồng trên bầu trời thì Hi Đạt đã dẫn đám nhỏ trốn vào hang núi. Ấu tể bốn tháng tuổi rất dễ sinh bệnh, mắc mưa có thể sẽ lấy đi mạng của chúng. So với việc này, đi săn cũng không còn quan trọng.

La Sâm, La Thụy cùng ba đứa nhỏ nhà Sa Mỗ không có loại băn khoăn này, chúng đã gần được mười tám tháng, đã là liệp báo có thể tự chăm sóc bản thân.

Mưa to làm liệp báo gặp rắc rối nhưng cũng mang đến ưu đãi. Một khi trời đổ mưa to, phần lớn nhóm động vật ăn cỏ sẽ khom người hướng về phía mưa, đứng im không nhúc nhích. Điều này giúp nhóm liệp báo lén tới gần không bị phát hiện.

Mưa làm mơ hồ tầm mắt, làm ướt da lông nhưng không hề trở ngại nhiệt tình đi săn của nhóm liệp báo, La Kiều tính toán tiếp tục khóa học đi săn bị gánh gảy của hai con trai.

Mục tiêu của cậu là một con linh dương gazen đực đang đưa lưng về phía này. Mưa gió che đi mùi liệp báo, La Kiều nhìn chằm chằm con mồi, từng bước từng bước thong thả tới gần, cậu có rất nhiều kiên nhẫn. La Sâm cùng La Thụy đi theo phía sau, bắt chước động tác La Kiều, nên bước, tốc độ, cố gắng làm giống hệt như đúc.

Lúc khoảng cách của ba con liệp báo cùng linh dương gazen còn không tới mười mét, linh dương gazen vẫn như cũ không nhúc nhích.

La Kiều nhảy lên, cậu muốn đẩy tốc độ lên cao tới tận cùng, hơn nữa không cần bị trượt chân.

Cỏ xanh ướt nhẹp, bùn đất lầy lội làm kết quả trận đi săn này trở thành ẩn số. Chỉ cần La Kiều bị trượt chân một cái thì bữa cơm này cũng tan thành bọt nước.

Cầu nguyện của La Kiều không ứng nghiệm, lúc bám theo con linh dương gazen cấp tốc quẹo một phát, mặc dù có cái đuôi to giữ thăng bằng nhưng cỏ xanh cùng bùn đất vẫn làm móng vuốt La Kiều trượt một chút, có thể tưởng tượng một vận động viên mang giày thể thao chạy nước rút, chỉ cần trên đường chạy có chút bùn lầy thôi thì chắc chắn tốc độ sẽ lập tức giảm đi đáng kể.

Linh dương gazen bắt lấy thời cơ định quẹo một lần nữa vứt bỏ con liệp báo phía sau, không ngờ nó cao hứng quá sớm, không phát hiện trước mặt có một gốc cây khô ngã rạp trên đất, đầu húc mạnh một cú, phịch một tiếng, ngã xuống đất không dậy nổi.

La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đang định lao ra hỗ trợ đều trợn tròn mắt.

Này là vận may gì a?

Ba con liệp báo đi tới trước mặt linh dương gazen, nó vẫn chưa tắt thở nhưng muốn đứng lên chạy trốn là tuyệt đối không có khả năng. Thực hiển nhiên, giờ chết của nó đã điểm.

La Kiều để hai tiểu liệp báo chấm dứt sinh mệnh con mồi, nhìn La Sâm cùng La Thụy thuần thục né tránh bốn cái chân mà cắn cổ linh dương gazen, La Kiều ngẩng đầu nhìn trời, buổi học này xem là thành công hay thất bại a?

Không quan tâm tới vấn đề này, ít nhất ba cha con cũng có thứ để ăn. Hao phí thể lực chạy dưới cơn mưa lạnh lẽo, hiện giờ bọn nó rất cần bổ sung nhiệt lượng.

Linh dương gazen hít thở không thông mà chết, ba con liệp báo vây quanh con mồi ăn ngấu nghiến. Cơn mưa cọ rửa thi thể linh dương gazen, bởi vì trận mưa to này nên kên kên không xuất hiện, cái mũi của lũ linh cẩu cũng không còn nhạy bén, càng miễn bàn tới sư tử luôn ghét mưa, ba cha con ăn một bữa thật no.

Phần da lông xương xẩu của con mồi bị vứt lại tại chỗ, tin tưởng sau khi mưa tạnh, kên kên cùng đám động vật ăn thịt thối khác sẽ chạy tới, trừ bỏ đầu lâu, tất cả đều không bị lãng phí.

La Kiều lắc lắc cái đuôi, mang tiểu liệp báo tìm một tảng đá gồ ra, trốn bên dưới đụt mưa. Ba cha con giúp nhau vệ sinh da lông, La Kiều lắc lắc đầu, da lông bị ướt nhẹp làm cậu cảm thấy khó chịu. Cậu bắt đầu hâm mộ loài báo đốm, đám mèo lớn sinh sống trong rừng mưa nhiệt đới kia có tới hai tầng da lông, là loài mèo lớn so với hổ còn thích nước hơn, những lúc trời nóng chúng liền nhảy xuống hồ ngâm nước, chưa bao giờ chúng lo lắng tới vấn đề da lông bị ướt nước.

Nếu La Kiều dám nhảy vào nước thì tuyệt đối không có kết cục tốt. Không nói tới đám cá sấu đang ẩn núp bên dưới có xem cậu là một bữa cơm hay không, ngay cả đám rùa sống trong các dòng suối hoặc hố nước cũng đều là động vật ăn thịt hung mãnh.

Quả nhiên mèo so với mèo, tức chết mèo a?

Được rồi, cậu cùng báo đốm không phải cùng loại, so sánh này không thỏa đáng.

Mưa ngày càng lớn, giống như muốn tăng thêm thanh thế cho trận mưa này, những tia chớp xé rách bầu trời, tiếng sấm đùng đùng vang lên bên tai. La Kiều nhân cơ hội này dạy La Sâm cùng La Thụy, lúc sét đánh tuyệt đối không được trốn dưới gốc cây, nếu tìm không thấy hang đá hay gò mối, cho dù phải dầm mưa cũng không được trốn dưới gốc cây, nếu không, chắc chắn sẽ bị sét đánh cháy sém.

La Sâm cùng La Thụy gật gật đầu, khiêm tốn nghe dạy bảo. Chúng biết mình phải rời khỏi ba ba, cho dù trước đó chúng đã nghĩ ra rất nhiều lý do để thuyết phục ba ba không để mình rời đi, nhưng hiện giờ chúng cũng biết đây là chuyện không có khả năng.

Bất quá, cho dù tự lập nhưng hai tiểu liệp báo cũng có tính toán riêng của mình, chỉ là tạm thời không thể nói với La Kiều. Nhìn bộ dáng rầu rĩ không vui của ba ba khoảng thời gian này có lẽ cũng không muốn tách ra, như vậy, đợi ba ba biết quyết định của chúng, hẳn sẽ rất cao hứng đi?

Hai anh em trai đổi ánh mắt, tiếp tục vệ sinh da lông.

La Kiều hoàn toàn không hề hay biết tính toán của con trai nhà mình, sau khi bị Sa Mỗ giáo dục một phen, cậu đã bắt đầu sám hối, không thể vì chút tư tâm của mình mà dưỡng con trai mình thành một con liệp báo khác loài. Không quan tâm là chủ động hay bị động, con lớn phải tự lập, đây là quy củ của họ mèo lớn.

Mưa rốt cuộc cũng ngừng.

Ba con liệp báo leo lên mỏm đá nhìn về phương xa, mây đen dần tản đi, cỏ xanh còn đọng nước dưới ánh mặt trời óng ánh như những viên trân châu. Hai con lợn đất đột nhiên từ mặt đất chui ra, hừ hừ lao vào đánh nhau. Lợn đất đánh nhau rất đặc biệt, chúng sẽ đứng lên dùng hai chân trước vừa đẩy vừa đánh đối phương, hệt như loài chuột túi vậy, thẳng đến khi một bên nhận thua hoặc bị đánh ngã lăn xuống đất.

Ba con liệp báo nhìn đến thất thần, thậm chí quên cả việc lợn đất cũng là con mồi của mình. Bất quá, bọn nó vừa ăn no, cho dù nhớ ra cũng không xuống tay với hai con lợn đất trước mắt.

Tính tình liệp báo có thể xem là ôn hòa nhất họ mèo lớn, bọn nó rất hiếm khi chủ động công kích các loài động vật khác, tiểu liệp báo truy đuổi mèo đồng cỏ cùng chó rừng cũng vì đùa giỡn mà thôi. Nếu đổi lại là tiểu hoa báo, bị đuổi theo như vậy thì vận mệnh nhất định sẽ bị ăn luôn.

Có lẽ La Kiều là ngoại lệ, nhưng nó đã thay đổi ấn tượng của loài liệp báo, trở thành truyền kỳ trong lịch sử thảo nguyên.

Bất quá truyền này cũng phải được đặt trong ngoặc kép, trước mặt hoa báo Mông Đế thì truyền kỳ cũng chỉ cam chịu vận mệnh bị đè.

Sau khi vây xem lợn đất đánh nhau, La Kiều mang hai tiểu liệp báo tiếp tục xuyên qua thảo nguyên. Đây là đề nghị của Sa Mỗ, trước lúc tiểu liệp báo tự lập, phải cố gắng để chúng làm quen với mọi thứ trên thảo nguyên, La Kiều không thể cứ để chúng loanh quanh trong lãnh địa của mình.

Sa Mỗ là liệp báo cái có kinh nghiệm phong phú, La Kiều cho rằng, đề nghị của Sa Mỗ không tệ.

Vì thế, phạm vi hoạt động mỗi ngày của La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đạt tới hai mươi km, hơn nữa còn không ngừng mở rộng, đôi khi, ba con liệp báo không quay về núi đá nghỉ ngơi mà ở lại trong lãnh địa người khác, điều này có thể rèn luyện tính cảnh giác cùng năng lực phản ứng của La Sâm cùng La Thụy. Đương nhiên, La Kiều sẽ không chọn lựa những nơi quá nguy hiểm, tỷ như trung tâm lãnh địa sư đàn Áo La Tư hoặc Hoắc Tư Bỉ, tuyệt đối không thể tới. Không nói sư đàn Hoắc Tư Bỉ, nhóm sư tử cái của sư đàn Áo La Tư vừa thấy La Kiều thì ngay cả ý định muốn ăn tươi cũng có.

Phương thức giáo dục được lưu truyền đời đời làm La Sâm cùng La Thụy trưởng thành nhanh chóng, nhưng đồng thời cũng mang tới phiền não cho một con báo khác.

Mông Đế một lần nữa vồ hụt La Kiều, nhìn hang động rỗng tuếch, nó quyết tâm nhất định phải nhanh chóng đuổi hai tên nhóc kia đi!

Trong cơn phẫn nộ, Mông Đế ôm oán khí rời khỏi núi đá, nó cần đi săn, dùng giết chóc để bình ổn ngọn lửa giận trong lòng. Đám linh dương cùng linh dương đầu bò trong lãnh địa hoa báo đêm nay nhất định xúi quẩy.

Sự thực, dùng lửa giận để hình dung tâm tình Mông Đế lúc này không chuẩn xác, có một từ càng thích hợp hơn chính là muốn tìm bất mãn…

Nghĩ cũng biết, đợi đến khi La Kiều quay về núi đá bị Mông Đế tóm được thì khẳng định cậu còn xúi quẩy hơn cả con linh dương sừng cao đang bị Mông Đế cắn cổ lúc này.

Bất quá lúc này liệp báo ba ba đang dẫn hai con trai, hưng trí bừng bừng vây xem một đám quyến linh.

Vào mùa khô, quyến linh cũng là con mồi của La Kiều, đám linh dương cao lớn này rất đặc biệt, chúng cơ hồ theo chế độ mẫu hệ, mùa giao phối không phải do giống đực khởi xướng mà là quyến linh cái truy theo phía sau quyến linh đực. Tuy cuối cùng chúng vẫn giao phối, nhưng những con quyến linh đực bị đám em gái truy đuổi đến thở hồng hộc, chỉ còn kém sùi bọt mép kia thật sự có chút đáng thương a…

Nếu để Tát Đặc thấy một màn này, nó liệu còn kiên trì đuổi theo sau Gia Mã cầu được đánh nữa không?

La Kiều vui sướng khi người gặp họa, hoàn toàn không ngờ lúc mình cười nhạo vị anh trai kia của mình thì bản thân cậu cũng sắp gặp tai họa đến nơi…

Này chứng minh một câu nói, cười người hôm trước hôm sau người cười…