Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 45




Trong ấn tượng của Gia Mã, lúc gặp báo gặp phải hoa báo, bình thường có vài khả năng sau: lúc không có con mồi, liệp báo bỏ trốn để lại hoa báo ở phía sau. Lúc có con mồi, liệp báo bị hoa báo cướp con mồi sau đó chạy trốn, thảm hại hơn một chút thì liệp báo bị hoa báo chỉnh một phen, bị thương chạy trốn, hoặc là trực tiếp bị KO.

Vô luận loại nào cũng không có khả năng liệp báo PK với hoa báo, nhưng phản ứng của con liệp báo đực ba tuổi trước mắt khi gặp hoa báo nhìn thế nào cũng không thích hợp. Mà lời nói của con hoa báo kia lại làm Gia Mã nheo mắt lại.

Cái? Là nói nó sao?

Tuy liệp báo đực ngẫu nhiên cũng có chút mờ ám, nhưng chưa từng nghe nói tới liệp báo đực cùng hoa báo lại phát triển ra một chút quan hệ siêu hữu nghị, muốn tìm kích thích cũng không tới mức đó đi, bộ không muốn sống nữa sao?

Mắt thấy hoa báo đực đối diện đi tới từng bước một, cho dù mục tiêu của nó không phải mình, Gia Mã vẫn cảm thấy khẩn trương, sư tử cùng hoa báo đều là kẻ săn mồi đứng đầu thảo nguyên, so với bọn nó, liệp báo hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn. Dựa theo La Kều giải thích thì hoa báo là Boss nhỏ, sư tử là Boss bự, liệp báo là hellokitty, cột cái nơ bướm trên đầu cầu khi dễ. Còn linh cẩu? Đó chính là một đàn NPC hung tàn.

Ba tiểu liệp báo cũng cảm thấy bầu không khí khẩn trương, La Sâm cùng La Thụy dựa sát bên người La Kiều, dựng đứng bộ lông sau gáy, bày ra bộ dáng uy hiếp với Mông Đế, tình cảnh La Kiều bị Mông Đế tha lên cây lần trước vẫn còn mới mẻ trong kí ức. Bọn nó tuyệt đối không cần ba ba bị tên khốn này cướp đi nữa! Tháp Tháp thì trốn phía sau Gia Mã, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị trốn vào trong bụi cỏ. So với hai đứa La Kiều nuôi, phản ứng của nó mới là hành động nên có của liệp báo ấu tể.

Mông Đế cũng không để ý đám liệp báo suy nghĩ gì, nó chỉ chậm rì rì đi tới chỗ La Kiều, ánh mắt vàng nhạt hệt như nhắm con mồi, nhìn chằm chằm La Kiều. Ưu thế giống loài trong giờ phút này đột nhiên lộ ra, liệp báo vì tốc độ mà bỏ qua rất nhiều thứ, chính là sức mạnh, móng vuốt cùng răng nanh sắc bén, điều này làm bọn nó khi đối mặt với hoa báo hoàn toàn không có chút ưu thế nào, trừ bỏ tốc độ chạy trốn.

Nhưng ưu thế duy nhất này, hiện giờ La Kiều cũng không dùng được, dẫn theo hai đứa nhỏ, cậu không có khả năng bỏ lại chúng mà chạy đi.

Vì thế, La Kiều chỉ có thể cứng đờ đứng tại chỗ, đợi Mông Đế tới gần mình, ở trên người mình ngửi ngửi, sau đó hé miệng, bắt đầu liếm.

La Kiều bị lưu manh thành công xù lông.

Dễ dàng né tránh móng vuốt La Kiều, Mông Đế dứt khoát ấn ngã cậu, tiếp tục liếm.

Nhóm kên kên tựa hồ cũng bị một màn này dọa hoảng, lẽ nào mục đích của con hoa báo này không phải con mồi, mà là con liệp báo kia? Ôi trời ơi, thật kinh khủng!

Gia Mã trong nháy mắt trợn to mắt, nhìn nhìn La Kiều, lại nhìn nhìn Mông Đế, phản ứng đầu tiên là nâng vuốt che lại mắt Tháp Tháp.

“Mụ mụ?”

“A a a!” Không được xem!

La Sâm cùng La Thụy cũng không phải lần đầu nhìn thấy La Kiều bị gì kia, so với Tháp Tháp cùng Gia Mã, biểu hiện của bọn nó bình tĩnh hơn nhiều lắm.

Tựa hồ cảm thấy liếm như vậy không đã ghiền, Mông Đế dứt khoát biến hóa hình thái, một tay quơ lấy La Kiều, muốn ôm đi, La Sâm cùng La Thụy lập tức bám theo, cũng bất chấp sợ hãi, hai chân trước bám lấy bắp chân Mông Đế, kêu gào: “Ba ba, buông ba ba ra!”

La Kiều cũng bắt đầu giãy dụa, nếu cứ vậy bị Mông Đế mang đi, không bị gì kia thì cũng phải gì kia!

Gia Mã cũng nhận ra không thể tiếp tục như vậy, cho dù nó không bị thương thì cũng không thể nào chống lại một con hoa báo đực tiến hóa, xem tình hình thì con hoa báo này không phải muốn mạng La Kiều, phỏng chừng là muốn gì kia mà thôi. Suy xét một hồi, Gia Mã liếc mắt nhìn La Kiều một cái, a a a kêu vài tiếng, sau đó túm lấy Tháp Tháp chạy vào bụi cỏ cao.

La Kiều nhất thời nước mắt tràn đầy, chị gái, thật không nghĩa khí a, cho dù không thể góp sức trợ giúp thì ít nhất cũng cổ vũ tinh thần chứ a, nói cái gì mà ‘Đau thì cứ kêu ra, cố nhịn một chút liền xong’ chứ? ! Còn cái liếc mắt kia có ý tứ gì? Nén bi thương thuận theo hoàn cảnh à?

La Kiều giãy dụa càng lợi hại hơn, tuy chân trước chân sau đều bị ôm chặt không thể động đậy, nhưng cậu vẫn còn miệng, cậu có thể cắn!

Cắn một ngụm lên cánh tay Mông Đế, còn chưa thấy máu, lỗ tai đã bị Mông Đế cắn, vừa cắn lại còn liếm liếm: “Ngươi cắn ta, chỉ càng làm ta hưng phấn thêm mà thôi… Đến lãnh địa của ta đi săn, nên biết hậu quả.”

Cậu không muốn biết, hoàn toàn không muốn, thật sự a!

Còn nữa, túm vuốt thì đã túm rồi, ôm thì cũng ôm rồi, còn móng vuốt của tên lưu manh này đang sờ chỗ nào a? ! Khốn khiếp!

La Kiều bị Mông Đế ôm đi, hai tiểu liệp báo bám theo phía sau, Gia Mã mang theo Tháp Tháp trốn vào bụi cỏ cao, chỉ còn lại thi thể linh dương gazen trơ trọi nằm đó, đám kên kên ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, tựa hồ không tin nổi mình lại may mắn đến vậy, cái kia, toàn bộ thuộc về bọn nó sao?

Kia còn chờ gì nữa, ăn cơm thôi!

Một con hoa báo tiến hóa ôm một con liệp báo, phía sau còn có hai tiểu liệp báo chạy theo, vô luận xem từ góc độ nào cũng là một hình ảnh cực kì không hài hòa.

Một nhà thỏ đá trên mỏm núi thấy được, lập tức chụm đầu nghiên cứu nửa ngày, sau đó truyền tin tức này cho ổ cầy mangut, không tới ba mươi phút sau, ngay cả chó rừng mụ mụ đang cho đứa nhỏ bú sữa cũng biết đến tin bát quái này.

Mấy con sóc đất buồn chán thậm chí còn lấy hạt giống ra đánh đố, cá xem con hoa báo kia rốt cuộc muốn xử con liệp báo kia hay gì kia nó.

Về phần gì kia là gì, tất cả mọi người đều hiểu.

Mông Đế vốn định mang La Kiều về trung tâm lãnh địa, nhưng giữa đường lại đụng phải một đám linh cẩu cùng mấy con sư tử kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Thảo nguyên vào mùa khô, thức ăn rất ít ỏi, nhóm động vật ăn thịt đói bụng, tính tình tự nhiên táo bạo hơn trước kia rất nhiều, cơ hồ chuyện gì cũng có thể phát sinh, linh cẩu cùng sư tử kéo bè kéo lũ đánh nhau cũng không tính là chuyện lạ. Ngày nào đó mà sư tử cùng linh cẩu hòa bình ở chung thì mới đáng ngạc nhiên.

Đàn linh cẩu Gia Nhĩ Na hiển nhiên vẫn chưa thoát khỏi bóng ma mất đi ấu tể, đoạn thời gian này chúng nó phát điên không kiêng nể gì đã chọc giận sư đàn Hoắc Tư Bỉ, nhóm sư tử cái quyết tâm dạy dỗ đàn linh cẩu này một chút, cho bọn nó biết, ai mới là chủ nhân phiến lãnh địa này!

Đàn linh cẩu tốp năm tốp ba tựa vào nhau, phần cổ tráng kiện nhấp nhô, bày ra tư thế công kích với nhóm sư tử. Nhóm sư tử cái hướng đàn linh cẩu bày ra móng vuốt cùng răng nanh sắc bén, tiếng kêu chói tai của linh cẩu không ngừng đưa đám đồng bạn tới, còn bên sử tử cái từ đầu đến cuối chỉ có bảy con. Tình hình chung thì một con sư tử cái có thể đối phó với ba bốn con linh cẩu, hiện giờ có ba mươi mốt con, nhóm sư tử cái đang bị vây vào thế yếu.

Nhưng sư tử dù sao cũng là sư tử, khí thế cùng tiếng gầm của chúng đủ làm đám linh cẩu khiếp sợ.

Mông Đế không có khả năng nghênh ngang ôm La Kiều băng qua chiến trường này, nó biến thành hoa báo, ngậm lấy La Kiều, leo lên một gốc cây gần nhất, La Kiều lập tức giãy dụa kêu lên: “Con trai, con trai của ta!”

Mông Đế chậc một tiếng, để La Kiều treo trên cây, sau đó leo xuống, mang hai tiểu liệp báo lên ngọn cây.

“Im lặng một chút.”

Cả người Mông Đế đều áp sát người La Kiều, La Kiều vội quơ La Sâm cùng La Thụy vào lòng, cúi đầu, không phát ra chút tiếng động nào.

Một con hoa báo cùng ba con liệp báo im lặng núp trên tán cây, đàn linh cẩu cùng sư tử đều không phát hiện bọn họ, mà cho dù phát hiện, có lẽ cũng không thèm để ý tới bọn nó.

Rốt cục, đàn linh cẩu phát ra tiếng kêu dài ngắn bất đồng, sau đó ỷ vào ưu thế số lượng phát động công kích với nhóm sư tử, nhóm sư tử cái anh dũng phản kích, Tổ Oa vừa mới ném bay một con linh cẩu, chân sau liền bị táp mạnh một cái, sáu con sư tử cái còn lại cũng bị đám linh cẩu bao vây tấn công, nhóm sư tử cái phát ra tiếng gầm phẫn nộ, đám linh cẩu vừa nghĩ mình sẽ thắng lợi thì một tiếng gầm hùng hồn đánh vỡ mộng đẹp của bọn nó!

Sư tử đực!

Nạp Tư xuất hiện làm thế cục song phương đang giao chiến hoàn toàn cải biến, tuy chỉ có một đầu sư tử đực, nhưng thân thể cường tráng cùng cái miệng khổng lồ của nó lại làm đám linh cẩu khiếp sợ!

La Kiều khẩn trương nhìn một màn phát sinh trước mắt, nhìn thấy sư đàn cùng linh cẩu chiến đâu mới làm cậu thật sự hiểu được, so với kẻ săn mồi đứng đầu này, liệp báo thật sự không có bất kì ưu thế nào!

Tuy cậu may mắn giết chết Nạp Lợi cùng một con linh cẩu khác, nhưng nếu bị cả tộc đàn bao vây như vậy, ngay cả một cơ hội chạy trốn cậu cũng không có!

Bảo tuyển thủ ma ra tông cùng tuyển thủ quyền anh cấp thế giới lên đài PK, thật sự là chuyện không tưởng a…

Mông Đế nhìn La Kiều không chớp mắt, nó cùng cằm cọ cọ đỉnh đầu La Kiều, thấp giọng hỏi: “Sợ à?”

La Kiều lắc đầu, khó có dịp bình tĩnh nói: “Không có.” Nhận rõ sự thật cũng không phải chuyện xấu, ít nhất điều này làm cậu có thể sống sót tốt hơn. Tuy sức mạnh không đủ, nhưng ít nhất cậu còn trí tuệ… đúng không?

Chết tiệt! Cái khoảng ngập ngừng này là sao a? !

Hai tiểu liệp báo thì thật sự sợ hãi, chúng nó áp sát người La Kiều, không kêu tiếng nào.

Mông Đế tựa hồ không thèm để tâm tới một màn trước mắt, lúc nhóm linh cẩu vây công sư tử cái, nó đè thấp người, cơ thể đem La Kiều vây dưới thân mình, lúc sư tử đực Nạp Tư lao tới cắn chết một con linh cẩu cái, nó đã đẩy cái đuôi La Kiều, cơ thể hạ thấp xuống, mắt thấy đã sắp thành công thì La Kiều đột nhiên cảm thấy không thích hợp, khoảnh khắc quay đầu lại thì thấy Mông Đế đang chuẩn bị cúi đầu cắn cổ mình, cậu liền phát ra tiếng kêu phẫn nộ: “A a a a a a!” Giờ là lúc nào chứ? ! Ngươi còn muốn gì kia? !

Mông Đế động động lổ tai, phát ra tiếng gầm nhẹ: “Rống rống…” Ngươi không thấy như vậy càng kích thích hơn sao?

“Kích thích cái đầu ngươi!” Cái đồ lưu manh không biết xấu hổ!

La Kiều quên bén đi đám sư tử cùng linh cẩu đang quần ẩu cách đó mấy trăm mét, trực tiếp xoay người tát một vuốt, vì thế, bi kịch xảy ra…

Linh cẩu cùng sư tử đang chiến đấu ác liệt đồng thời nghe thấy tiếng kêu của La Kiều, không hẹn mà cùng nhìn về phía gốc cây bọn họ đang ẩn núp, hai tiểu liệp báo bám chặt vào nhánh cây, động cũng không dám động, La Kiều thì bị Mông Đế nắm cái đuôi, treo lơ lửng giữa không trung.

Này đã là lần thứ hai…

La Kiều thực muốn khóc, Mông Đế biến thành hình người ung dung nắm cái đuôi La Kiều, thỉnh thoảng lại bóp bóp chân sau cậu: “Thế nào, chịu nghe lời chưa? Không nghe lời ta liền ném ngươi xuống.”

La Kiều nhìn đám sư tử cùng linh cẩu ngửa đầu nhìn lên cây, lại nhìn hoa báo lộ ra gương mặt đẹp như mỹ nhân mà lưu manh mình, không khỏi đau đớn, dứt khoát gào lên: “Muốn ném thì ném đi, bớt nói nhảm!”

Vừa kêu, vừa quơ móng vuốt muốn giãy khỏi Mông Đế, sư tử cùng linh cẩu bị tình huống đột ngột phát sinh này làm mờ mịt, con liệp báo kia làm thế nào leo lên cái cây cao như vậy a? Giờ leo lên rồi lại leo xuống, ăn no rửng mỡ sao?

Kia bọn nó nên tiếp tục đánh nhau hay vây xem con liệp báo kì quái kia bây giờ?

Cuối cùng, sư tử cùng nhóm linh cẩu đang giận đỏ mắt vẫn quyết định đánh đối thủ nằm úp sấp rồi nói sau.

Lúc này, Áo La Tư bị nhóm sư tử cái đuổi ra khỏi nhà đang buồn chán lắc lư ở biên giới lãnh địa, không ngờ lại đụng đầu Phỉ Lực cùng Ai La đang tuần tra lãnh địa ở đối diện, nhìn thấy hai đầu sư tử trẻ tuổi rõ ràng đã lớn lên không ít, ánh mắt Áo La Tư sáng ngời, rốt cục không cần tiếp tục nhàm chán nữa rồi.