Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 61




Sau sự kiện ‘hôn gió’ nửa tháng, Kiệt Sâm cùng Kiệt Lạc ngẫu nhiên lại tới lãnh địa La Kiều, sau khi La Kiều mặt dày gặn hỏi mới biết hai anh em liệp báo này căn bản không hiểu hôn gió là gì, lúc ấy bọn nó hoàn toàn bị gương mặt đầy máu cùng bộ dáng giơ vuốt siêu cấp đáng yêu của La Kiều làm sững sờ tại chỗ, mặc dù không hiểu nó có ý tứ gì.

Quả nhiên, cho dù là mỹ nhân đẹp cỡ nào, lúc mặt đầy máu chớp chớp mắt quăng nụ hôn gió vẫn không thể đẹp nổi.

Vì thế, La Kiều bắt đầu hối hận vì đã hỏi hai anh em này, sớm biết vậy không bằng cứ tiếp tục hiểu nhầm đi, hiểu lầm đẹp đẽ so với sự thật tàn khốc vẫn làm người ta dễ chịu hơn rất nhiều.

La Sâm cùng La Thụy đang truy đuổi đùa giỡn, bọn nó ngày càng lớn hơn, đã có bộ dáng của vị vua tốc độ, La Thụy vẫn thích làm nũng như cũ, nhưng không còn dính người như trước, điều này làm La Kiều vừa vui sướng nhưng đồng thời cũng có chút mất mác, đứa nhỏ trưởng thành không còn chạy theo cậu cầu cọ cọ cầu vuốt ve nữa, liệp báo ba ba cả thấy thật hụt hẫng…

Hôm nay Mạt Sâm một mình tới gặp La Kiều, Kiệt Lạc ở lại lãnh địa, lãnh địa bọn nó vừa tới một con liệp báo cái xa lạ, theo mùi của nó lưu lại, con liệp báo cái xâm nhập lãnh địa này đang trong thời kỳ động dục, hiện giờ không phải mùa mưa, có thể ấu tể của con liệp báo cái này gặp phải bất trắc nên mới động dục. Kiệt Lạc từ sáng sớm đã hưng trí bừng bừng lần theo mùi đối phương, Mạt Sâm không có hứng thú, dù sao cũng là lãnh địa của mình, hẳn sẽ không có vấn đề lớn, vì thế nó tùy ý để Kiệt Lạc đuổi theo con liệp báo cái kia, bản thân thì chạy tới lãnh địa La Kiều.

Bất quá Mạt Sâm vừa rời đi không bao lâu thì chợt nghe thấy tiếng kêu của Kiệt Lạc, tiếng kêu của liệp báo có thể truyền xa hơn một km, Mạt Sâm có chút bất đắc dĩ, tiếng kêu của Kiệt Lạc không phải gặp nguy hiểm, chỉ đơn thuần muốn Mạt Sâm nhanh chóng trở về. Phỏng chừng phát hiện con mồi lớn hoặc bị em gái cự tuyệt, cần anh em an ủi. Nếu không phải từ ngữ không đủ phong phú, Mạt Sâm khẳng định phải bạo phát một phen.

Nhưng tiếng kêu của Kiệt Lạc không ngừng truyền tới, tựa hồ nhất quyết phải gọi Mạt Sâm về cho bằng được, rơi vào đường cùng, Mạt Sâm cũng chỉ có thể nói tạm biệt với La Kiều rồi trở về lãnh địa của mình.

Trước lúc đi, Mạt Sâm liếm lỗ tai La Kiều một chút, La Kiều cảm thấy mất tự nhiên động động lỗ tai, lùi về sau né đi. Đang định nói gì đó thì Mạt Sâm đã xoay người chạy đi mất.

Quên đi, lần sau nói vậy,

Mạt Sâm đi rồi, La Kiều nhàm chán nhìn La Sâm cùng La Thụy đang đùa giỡn, nhịn không được thở dài: “Báo em gái a…”

Nằm nghiêng người trên cỏ, La Kiều vừa liếm móng vuốt vừa lắc lắc cái đuôi, loại tâm tình bất đắc dĩ này nên giải thích thế nào đây? Sờ sờ vuốt, liếm liếm lông, lại sinh ra một ổ báo con… một tương lai tươi đẹp cỡ nào a, hiện tại vuốt không được sờ, lông không được liếm, báo con cũng không cánh mà bay… cậu vì cái quái gì lại bị bẻ cong a?

Uể oải lăn một vòng trên măt đất, cọ cọ cái lưng có chút ngứa, La Kiều đứng dậy duỗi người, gọi La Sâm cùng La Thụy, hôm nay sư tử không đánh nhau, đi săn thôi!

“Ba ba, bắt gì nha? Ta muốn ăn linh dương gazen.”

Hai tiểu liệp báo nghe thấy tiếng kêu của La Kiều, lập tức chạy về bên cạnh cậu, La Thụy vừa cọ cọ chân trước La Kiều vừa đòi hỏi, La Sâm không nói gì, nhưng đôi mắt to sáng long lanh biểu thị nó rất đồng ý với lời em trai.

“Không thành vấn đề!”

La Kiều bị ánh mắt đáng yêu của tiểu liệp báo thu phục, vỗ ngực cam đoan, lúc hồi phục lại tinh thần thì chỉ có thể yên lặng ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ, đón gió rơi lệ. Quả nhiên không thể quá nuông chiều đứa nhỏ, trong lãnh địa của cậu làm sao có linh dương gazen cơ chứ? Chỉ có thể tới hồ nước trong lãnh địa hoa báo thử vận may, nhưng cậu thực không muốn đi a…

Nhóm thỏ đá sau khi bị bắt rời khỏi núi đá đã dọn tới một gò đất gần biên giới lãnh địa hoa báo, ba cha con La Kiều vừa lúc đi ngang qua nhà đám thỏ đá này, con thỏ đá chịu trách nhiệm canh chừng lập tức phát ra tiếng kêu cảnh báo: “Không tốt, con liệp báo hung tàn kia đang tới đây, mọi người mau trốn đi!”

Đám thỏ đá đang kiếm ăn ở xung quanh lập tức lao về hang, ba liệp báo lại dường như không thấy bọn nó, chỉ một mực đi về phía trước. Nhóm thỏ đá chen lúc cùng một chỗ ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, thật không hiểu mấy con liệp báo này hôm nay bị làm sao? Nào còn bộ dáng hung tàn lúc đuổi cả nhà bọn nó rời khỏi núi đá?

Được rồi, liệp báo La Kiều bị thỏ đá nhớ thương phỏng chừng sẽ trở thành người đứng đầu trong lịch sử thảo nguyên.

La Kiều cũng không phải không thấy thỏ đá, nhưng thứ nhất, vị thịt thỏ đá quả thực không thể ăn, mùi rất khó ngửi, thứ hai cậu đã ngửi thấy mùi linh dương gazen, tin tưởng hai tiểu liệp báo cũng ngửi được, thay vì lãng phí sức lực lên người thỏ đá, không bằng giữ chút thể lực để bắt linh dương gazen.

Về phần tới hồ nước rất có khả năng sẽ đụng phải Mông Đế này nọ, giờ phút này đã bị La Kiều quăng ra sau đầu. Trước mặt thức ăn, hết thảy đều là mây bay. Này là chứng minh tốt nhất cho câu gần mực thì đen gần đèn thì sáng, về phần do La Kiều ảnh hưởng hai tiểu liệp báo hay La Sâm cùng La Thụy ảnh hưởng La Kiều thì không ai biết được.

Tới gần giữa trưa, ven hồ nước trong lãnh địa hoa báo chật ních động vật tới uống nước. Bởi vì nhiệt độ quá cao nên phần lớn nước trong hồ đã bị bốc hơi, số còn lại đục không chịu nổi, bởi vì nhóm động vật giẫm đạp chen lấn nhau nên hơn phân nửa nước trong hồ đã thành nước bùn. Nhóm động vật muốn uống nước chỉ có thể lội trong nước bùn tới trung tâm hồ. Lợn warthog cùng voi thích lăn lộn trong nước bùn, tầng bùn đất thật dày có thể giúp bọn nó tránh né ánh mặt trời chói chang cùng loại trừ ký sinh trùng. Nước bùn lại tạo thành phiền phức cho một số con linh dương tới uống nước, chân bọn nó sẽ bị lún vào lớp bùn nhầy, nếu không thể đúng lúc rút ra sẽ bị vây trong cái bẫy rập thiên nhiên này.

La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo ẩn trong bụi cỏ cao cách hồ nước chừng hai trăm mét. Bọn nó không dám tới quá gần, một con voi đực trưởng thành đang lăn lộn trong nước bùn, cái mũi cùng chiếc ngà thật dài tạo thành uy hiếp với bất kì loài động vật nào. Voi không thích họ mèo lớn, này đã trở thành bí mật công khai trên thảo nguyên, cho dù liệp báo không thể tạo thành uy hiếp với voi con nhưng chúng nó vẫn không thích nhìn thấy liệp báo xuất hiện trong tầm mắt.

La Kiều không muốn tự tìm phiền phức, cậu chỉ có thể tiếp tục chờ, voi sớm muộn gì cũng phải rời đi, mà con mồi của cậu cũng sẽ xuất hiện.

La Kiều không biết con voi đực này chính là kẻ đã đuổi sư tử sư đàn Hoắc Tư Bỉ chạy ra khỏi lãnh địa của cậu, bất quá có biết cũng không thể thay đổi gì cả, chẳng lẽ chạy tới trước mặt con vật khổng lồ này mà nói ‘Chào, cám ơn ngươi đã giúp ta, làm bạn được không?’.

Phản ứng duy nhất của voi chính là nâng chân lên giẫm chết cậu.

Nhiệt độ ngày càng tăng cao, cơ hồ đã đạt tới mức cao nhất, nhóm động vật tụ tập tới hồ nước cũng ngày càng nhiều. Thậm chí còn xuất hiện cả một đàn trâu nhỏ. Voi hiển nhiên không thích những tên có thể khiêu chiến quyền uy của mình này, vì thế, nó đứng lên khỏi đống bùi nhầy, muốn cưỡng chế đám trâu muốn uống nước này rời đi.

Những động vật khác làm như không thấy một màn này, ngược lại còn thưa dịp voi cùng trâu xung đột để uống nước. Ba con linh dương gazen bị kẹp giữa đàn động vật, cũng không nổi bật, bất quá cũng khiến liệp báo chú ý.

Voi cùng đàn trâu tựa hồ đã đạt thành hiệp nghị nào đó, bọn nó một lần nữa quay về bên hồ, hành động của trâu thô bạo cũng không thua kém voi, một ít động vật nhỏ bên bờ hồ bị dạt qua.

Lợn warthog vóc dáng thấp bé nhưng chuyên chiếm tiện nghi về mặt thể hình cũng phải vô cùng cẩn thận với chân trâu.

La Kiều nhìn chằm chằm mấy con linh dương gazen kia, thẳng đến lúc bọn nó rời khỏi hồ nước, đi vào lùm cây, La Kiều biết thời cơ đã tới. Cậu mang theo La Sâm cùng La Thụy theo sau, khoảng cách ngày càng gần, vô luận là linh dương gazen hay nhóm động vật bên hồ đều không phát hiện ba con liệp báo này.

Nhóm linh dương gazen dừng lại ăn cỏ, có một con nằm úp xuống đất. La Kiều không có khả năng bỏ qua cơ hội tốt như vậy, lập tức từ trong bụi cỏ phóng ra ngoài. Ẩn núp là một loại thủ đoạn, nhưng dựa vào tốc độ chiến thắng mới là ưu thế của liệp báo.

Tiếng linh dương gazen chạy trốn kinh động nhóm động vật đang uống nước bên bờ hồ, mấy con khỉ đầu chó phát ra tiếng gầm rú, đàn trâu cũng rối loạn, lúc tất cả phát hiện nguyên nhân gây ra trận xôn xao này chỉ là một con liệp báo thì con trâu đầu đàn bình tĩnh lại. Chỉ cần không phải sư tử, đàn trâu ngày không e ngại bất cứ kẻ nào.

Cố gắng của La Kiều không uổng phí, cậu đuổi theo một con linh dương gazen cái, dùng móng vuốt gạt ngã nó rồi cắn cổ. Hai con linh dương khác thấy đồng bạn bị bắt, lại chạy thêm một quãng thì dừng lại. Kẻ bắt cùng kẻ bị bắt rất am hiểu đối phương, liệp báo đã bắt được con mồi, nhóm linh dương gazen có một đồng bạn sắp chết đi, nhưng điều này cũng đại biểu chúng nó được an toàn.

Linh dương gazen vẫn còn quẫy hai chân, La Kiều trong hơn mười giây đã chạy gần ba trăm mét, hiện giờ cậu cơ hồ không có bất cứ năng lực chống cự, chỉ có thể cắn chặt cổ linh dương gazen, thở hổn hển chờ đợi cơ thể khôi phục.

Rốt cuộc, linh dương gazen không còn nhúc nhích. La Kiều kéo xác nó vào sâu trong bụi cỏ cao, hai tiểu liệp báo nghe thấy tiếng kêu của cậu liền chạy qua, La Kiều đứng bên cạnh trông chừng, để bọn nhỏ ăn trước.

Tuy bắt được con mồi, bọn họ có cái để ăn, bất quá La Kiều vẫn cảm thấy bất an, vì thế không khỏi nhìn xung quanh, xác thực gần đó không có sư tử hay linh cẩu gì cả, bất quá cậu vẫn cảm thấy bất an, hơn nữa cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt.

Rốt cuộc, cảm giác của La Kiều cũng ứng nghiệm, là trâu.

Hai con trâu đực cường tráng từ bên hồ nước đi về phía này, bộ dáng bọn nó rõ ràng là không có ý tốt. La Kiều lập tức kêu hai tiểu liệp báo đứng lên, ba con liệp báo cũng không hiểu ý đồ của đám trâu, La Kiều tin tưởng mình không khiêu khích gì bọn nó, nhưng trâu căn bản không muốn giải thích giằng co với liệp báo, bọn nó cứ trực tiếp vọt qua.

“Chạy mau!”

La Kiều không để ý đã ăn được ít nhiều thịt linh dương gazen, lập tức kêu La Sâm cùng La Thụy chạy về phía lùm cây xa xa, nơi đó có thể giúp bọn nó tránh né trâu. Trâu cũng không đuổi theo bọn họ mà chạy tới thi thể linh dương gazen ngửi ngửi, bọn nó tựa hồ không tính toán giết chết liệp báo, chỉ giải cứu con linh dương ăn cỏ mà thôi. Loại chuyện này nhìn thực vớ vẫn, nhưng quả thực đã xảy ra.

Hai con trâu đứng canh giữ bên thi thể linh dương gazen, thẳng tới lúc bọn nó xác định con linh dương này thật sự đã chết mới xoay người rời đi.

Cả quá trình không tới năm phút đồng hồ nhưng ba liệp báo lại sợ không nhẹ.

“Ba ba…”

La Sâm kêu một tiếng, La Kiều nhìn trâu rời đi cùng thi thể linh dương nằm trên cỏ, bởi vì được bụi cỏ cao che dấu nên kên kên từ không trung rất khó phát hiện, nhưng nếu để quá lâu thì bọn La Kiều cũng không ăn được.

La Kiều tính toán mạo hiểm một phen, cậu bảo hai tiểu liệp báo ở lại lùm cây, chính mình thì chạy về phía con mồi, thấy trâu cũng không tiếp tục đột kích, La Kiều lập tức kéo linh dương chạy về phía lùm cây mà hai tiểu liệp báo đang ẩn núp, không ngờ trên đường đột nhiên có một con hoa báo đực xông ra, nó rất khỏe mạnh, da lông cũng rất đẹp, nhưng nó không phải Mông Đế.

La Kiều hoảng sợ, theo bản năng buông tha con mồi chạy về phía lùm cây, mục đích của con hoa báo đực kia chính là linh dương gazen chứ không phải liệp báo, nó ngậm lấy thi thể linh dương, vừa định rời đi thì một con hoa báo đực khác lại đột nhiên xuất hiện, ngăn cản trước mặt nó, đây mới chính là chủ nhân phiến lãnh địa này, Mông Đế.

Hai con hoa báo đực đột nhiên xuất hiện làm hồ nước lại dấy lên một trận rối loạn. Đàn trâu uống nước xong đang định rời đi, voi cũng không bị hai con hoa báo uy hiếp, nhưng nhóm động vật khác thì không nghĩ như vậy. Bọn nó đều có thể bị hoa báo giết chết, huống chi lại còn xuất hiện một lúc hai con!

Linh dương gazen chạy trốn trước nhất, không ngờ lại lao thẳng vào vòng tay liệp báo.

La Kiều thực lòng muốn nói cậu không cố ý mai phục ở đây chờ bọn nó tới cửa, gặp phải chuyện thế này, cậu làm sao còn tâm tư đi săn, cậu chỉ muốn mang La Sâm cùng La Thụy lặng lẽ trốn đi, nào ngờ con linh dương gazen này vừa vặn canh ngay hướng cậu mà vọt tới. Lí trí còn chưa kịp suy nghĩ, bản năng đã quyết định hành động của cậu, La Kiều lập tức từ trong bụi cỏ nhào ra, dùng một động tác hoàn toàn không giống liệp báo mà cắn cổ con linh dương gazen này, sau đó lệ rơi đầy mặt.

Cậu không muốn bắt nó, nhưng cũng không có cách nào a…. Làm gì mà cứ một đường chạy thẳng về phía cậu cơ chứ, ít nhất cũng quẹo một phát thì sự tình đâu có biến thành thế này a…

Bất quá hiện giờ, cậu nên ăn con mồi hay chạy trốn a…

Hai tiểu liệp báo không để ý nhiều như vậy, ánh mắt hai đứa đều lấp lánh nhìn La Kiều, ba ba thật lợi hại!

Mông Đế cùng hoa đế cướp con mồi của Ka Kiều đã lao vào đánh nhau, hoa báo đực chiến đấu không giống sư tử đực, bọn nó không chỉ va chạm sức mạnh, càng nhiều hơn chính là vận dụng răng nanh cùng móng vuốt sắc bén của mình, ý đồ lưu lại những vết thương khó có thể xóa đi trên cơ thể đối phương, đồng thời, nếu có cơ hội liền cắn về phía cổ, Mông Đế hiển nhiên hơn một chút, nó suýt chút nữa đã cắn vào cổ con hoa báo kia, may mắn đối phương giãy kịp. Con hoa báo kia bỏ lại linh dương gazen, xoay người chạy trốn. Mông Đế không đuổi theo, chỉ cần con hoa báo này còn dám ở lại lãnh địa, sớm muộn cũng có ngày nó sẽ giết chết đối phương!

Hiện giờ, nó còn việc khác cần hoàn thành.

Mông Đế vừa nghĩ, vừa ngậm lấy thi thể linh dương gazen, đi về phía La Kiều đang im lặng khóc ròng trong lùm cây.