Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 70




Làm một con liệp báo đầu tiên trong lịch sử bị hoa báo làm tới ngất xỉu, La Kiều suýt chút nữa nghĩ rằng mình rốt cục không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.

Mở mắt ra, Mông Đế đã rời đi, canh giữ bên người chính là hai tiểu liệp báo. Trong hang động đều là mùi hoa báo, La Sâm cùng La Thụy rõ ràng không được thoải mái.

“Ba ba!” La Thụy phát hiện La Kiều tỉnh, lập tức từ cửa hang chạy tới, cọ cọ má La Kiều: “Ba ba mãi vẫn không tỉnh lại, ta cùng anh trai thực lo lắng a.”

La Kiều lắc lắc đầu, cố làm bản thân tỉnh táo lại một chút rồi đứng dậy. Phải cám ơn sự khôi phục cưỡng hãn của họ mèo lớn, cho dù bị làm tới ngất xỉu cũng không hề ảnh hưởng tới sức hành động của cậu.

“Lúc nào rồi?”

La Kiều ra khỏi hang, hai tiểu liệp báo đi theo phía sau, mặt trời đã lên cao, hiện giờ đúng là lúc nhiệt độ tăng cao nhất, lần đầu tiên La Kiều dậy muộn như vậy.

“Các ngươi tới lúc nào?”

“Mặt trời vừa mọc liền chạy qua tìm ba ba.” La Sâm ngồi chồm hổm dưới đất, ngửa đầu lên nhìn La Kiều: “Ta cùng anh trai vẫn canh giữ ở bên ngoài, thẳng đến khi con hoa báo kia rời đi mới dám chạy vào tìm ba ba, nhưng ba ba vẫn còn đang ngủ.”

“Đúng vậy, cứ ngủ mãi.” La Thụy phụ họa: “Sao ba ba lại ngủ lâu như vậy a?”

La Kiều vẫy vẫy cái đuôi, có chút xấu hổ không biết làm sao giải thích vấn đề ngủ dậy muộn với hai đứa con, chỉ có thể thầm mắng kẻ khởi xướng kia một vạn lần!

Này nghe ra có vẻ rất khó hiểu, nhưng mở mắt ra không nhìn thấy Mông Đế làm La Kiều thở phào một hơi. Chẳng sợ có chút chán ghét vì đối phương ăn xong bỏ chạy, bất quá vẫn tốt hơn là vừa dậy đã bị đè ra làm tiếp rất nhiều. Hoa báo giao phối phải kéo dài liên tục vài ngày, nếu Mông Đế quả thật muốn thực thi thói quen giao phối này thì chắc chắn ngày này năm sau chính là ngày giỗ của La Kiều.

Bị làm tới ngất xỉu còn có thể tự an ủi bản thân, bị làm tới chết… La Kiều thật sự không thể tiếp thu, cho dù trùng sinh một lần cũng không tiếp thu!

Thấy La Kiều không nói gì, La Thụy cọ cọ chân La Kiều: “Ba ba, đói bụng.”

Hai tiểu liệp báo tám tháng tuổi, sức ăn của bọn nó ngày càng lớn. Thịt con linh dương đầu bò vừa ăn hôm qua rất nhanh đã tiêu hóa hết. La Kiều từ trên người hai tiểu liệp báo rút ra một đạo lý sâu sắc, vĩnh viễn không cần dùng lẽ thường để phỏng đoán sức ăn của tiểu liệp báo. Nếu điều kiện cho phép, chúng nó cứ ăn tiếp, ăn đến khi nào không thể động đậy nữa mới thôi.

Ấu tể liệp báo bình thường hai đến ba ngày sẽ ăn cơm một lần, ấu tể muốn sống sót và trưởng thành hoàn toàn phải dựa vào năng lực đi săn của báo mụ mụ. Tỷ như Sa Mỗ, năng lực đi săn xuất sắc chính là một trong những nguyên nhân nó nuôi sống nhiều ấu tể như vậy.

Hiện tại La Kiều cơ bản có thể đảm bảo số lần ăn cơm của tiểu liệp báo, nhưng từ thói quen ăn cơm có thể thấy bọn nó có khác biệt rất lớn với những ấu tể khác, đương nhiên, này không phải nói nó không bình thường, chỉ có thể xem là có chút đặc biệt. Dù sao liệp báo ăn rùa đất cùng cá nheo, khắp vùng châu thổ này không thể nào tìm được con thứ tư a.

Bất quá La Kiều cũng đói bụng, con linh dương Madoqua ăn hôm qua đã hoàn toàn tiêu hóa hết, làm gì gì kia quả thật rất hao phí thể lực a.

“Tốt, ba ba đi tìm con mồi!”

La Kiều mang hai tiểu liệp báo leo lên một tảng đá lớn cạnh cửa hang, từ trên đó có thể thu hết con mồi trong khoảng cách hai ngàn mét thu hết vào đáy mắt.

La Sâm cùng La Thụy học theo bộ dáng La Kiều mà ngồi chồm hổm trên tảng đá, quan sát xung quanh. Bọn nó đều hi vọng có thể tìm thấy linh dương, nhưng La Kiều cùng hai tiểu đều thất vọng, cái gì cũng không có.

“Có lẽ bị đám cỏ cùng cây bụi che khuất.”

La Kiều leo xuống, thị lực của liệp báo lúc động tốt hơn lúc tĩnh, tìm không thấy con mồi lớn, cậu chỉ có thể lựa chọn chui vào bụi cỏ tìm kiếm thỏ hoang hoặc lợn warthog con…

Không, lợn warthog con cũng tìm không thấy, con cuối cùng trong lãnh địa đã bị hoa báo giết sau đó vào bụng cậu cùng hai đứa con. Nếu xui xẻo không tìm thấy thỏ hoang thì cậu chỉ có thể bắt thỏ đá cùng sóc đất.

Tuy thỏ đá thật sự khó ăn, còn sóc đất có mùi vị thế nào thì từ trước đến nay không có con liệp báo nào biết.

La Kiều mang theo La Sâm cùng La Thụy rời khỏi núi đá, thỏ hoang cũng không dễ tìm, bọn nó thích chui vào những bụi cỏ hoặc lùm cây rập rạp, da lông màu xám làm chúng nó có thể dễ dàng che dấu, La Kiều cũng chỉ có thể cầu nguyện bản thân may mắn.

Xuyên qua lùm cây, La Kiều leo lên một gò mối, như vậy cậu có thể nhìn tới những nơi xa hơn, con mồi vẫn không tìm được nhưng lại thấy một kẻ không muốn thấy.

Chó hoang? !

Cái kẻ lỗ tai thật to, bốn chân vừa gầy vừa dài, da lông pha lẫn ba màu này có sức uy hiếp không nhỏ với La Kiều cùng hai tiểu liệp báo! Trước kia Sa Mỗ rời khỏi lãnh địa của mình chính vì bị một đám chó hoang xâm lấn, đám này sao lại xuất hiện ở đây? !

Chó hoang cũng đi săn vào ban ngày giống như liệp báo, bất quá chúng càng thích thời điểm mát mẻ lúc sáng sớm cùng chạng vạng hơn, khi mặt trời lên cao, phần lớn chúng đều nghỉ ngơi ở gần hang động mà ấu tể ẩn úp.

Đàn chó hoang mà La Kiều nhìn thấy cũng không lớn, đại khái khoảng hơn mười con. Đàn chó hoang này tựa hồ đang tìm gì đó. May mắn chính là La Kiều sớm phát hiện, mà bọn nó thì chỉ chuyên tâm làm chuyện của mình, căn bản không phát hiện La Kiều cùng hai ấu tể.

Hai tiểu liệp báo không phải lần đầu tiên nhìn thấy chó hoang, nhưng bọn nó không hiểu lắm về chúng. Chó hoang bình thường không ở cố định một nơi, chúng nó đi theo đàn, chỉ có lúc con chó hoang cái thủ lĩnh sinh dục ấu tể mới dừng lại ở nơi nào đó một thời gian dài, thẳng tới khi chó hoang con có thể cùng di chuyển với các thành viên khác trong đàn. Cha con La Kiều từng thấy chó hoang trong lãnh địa sư đàn Áo La Tư, nhưng khi mùa mưa qua đi, bọn nó cũng liền rời đi.

La Kiều không biết, cũng không xác định đám chó hoang này có phải sẽ dọn tới đây hay không.

So với linh cẩu, La Kiều càng kiêng kị đám chó hoang này hơn. Linh cẩu tuy có diện mạo chênh lệch rất lớn với nhóm mèo lớn, nhưng ít ra cũng có chung tổ tiên. Còn đám chó hoang đồng dạng cũng kết thành đàn lớn này rõ ràng thuộc họ chó. Dáng người bọn nó nhỏ nhắn nhưng phối hợp rất nghiêm mật, tính tình hung mãnh, sức chịu đựng cũng rất mạnh. Lúc đuổi bắt con mồi, chúng nó cơ hồ có thể chạy cả ngày.

Phần lớn tri thức về chó hoang của La Kiều do Sa Mổ truyền dạy, cho dù là Sa Mỗ cường hãn, chỉ cần mang theo ấu tể cũng phải né tránh chó hoang đi thành đàn. Một khi bị bọn nó nhắm trúng, cơ hồ không có khả năng trốn thoát. Có thể thấy được điểm này từ xác xuất đi săn thành công tới hơn 90% của chúng.

Nếu muốn trốn thoát, trừ phi có thể bay lên cây.

Giống linh cẩu, chó hoang không thể leo cây.

La Kiều bắt đầu hâm mộ hoa báo, bọn nó cơ hồ là sinh hoạt trên cây.

La Kiều hiện giờ chỉ có thể cầu nguyện đàn chó hoang này chỉ đi ngang qua mà thôi.

“Đi theo ba ba, đừng lên tiếng.”

Thính giác của chó hoang rất nhạy, lỗ tai lớn của bọn nó cũng không phải vật trang trí. Phàm là những kẻ tai lớn đều có thính giác nhạy bén, tựa như cáo tai to cùng mèo đồng cỏ.

Hai tiểu liệp báo nghe lời đi theo phía sau La Kiều, ba con liệp báo leo xuống gò mối, trốn vào trong bụi cỏ. La Kiều cũng không lập tức mang hai tiểu liệp báo rời đi mà ẩn núp ở đó, tính toán nhìn xem đàn chó hoang này tột cùng muốn làm gì. Tình huống hiện tại, khoảng cách giữa bọn nó với đàn chó hoang tầm bảy tám trăm mét, ba con liệp báo núp trong bụi cỏ, lẳng lặng quan sát đàn chó hoang, mà đám chó hoang kia hoàn toàn không phát hiện sáu con mắt trong bụi cỏ, chúng vẫn tập trung làm chuyện của mình.

Sự thực, chó hoang cơ bản không chọc những kẻ săn mồi khác, trừ phi bản thân chúng bị uy hiếp, muốn cướp con mồi hoặc giết chết ấu tể của đối phương. Liệp báo cơ hồ là đối tượng bị cướp đoạt của tất cả kẻ săn mồi, tỷ lệ liệp báo ấu tể chết non cũng cao đến kinh người. Chó hoang thích hoạt động vào ban ngày cũng chính là nguyên nhân Sa Mô đặc biệt kiêng kị bọn nó.

Đối với hai tiểu liệp báo mà nói, đây là cơ hội học tập rất tốt, bọn nó phải trong một thời gian ngắn mau chóng quen thuộc đối thủ cạnh tranh cùng những kẻ có thể tạo thành uy hiếp cho mình, cuộc sống trên thảo nguyên, hiểu biết đối thủ cạnh tranh cũng quan trọng hệt như hiểu biết con mồi của mình.

Rốt cục, La Kiều phát hiện đàn chó hoang đang tìm kiếm thứ gì, là một con linh dương vằn lớn đực! Con linh dương này bị chó hoang đuổi từ lùm cây chạy ra, sau đó lập tức bị bao vây.

Con linh dương vằn lớn này thể trọng có thể đạt tới một tấn, cho dù là sư tử cũng phải hợp tác đi săn mới bắt được, mục tiêu của đàn chó hoang này thế nhưng lại là nó? !

La Kiều không thể tin nhìn đàn chó hoang cùng con mồi, linh dương vằn lớn tựa hồ đã bị chúng đuổi theo thật lâu, có thể nhận rõ thể lực nó đã không thể chống đỡ nổi, nhưng nó vẫn dùng cái sừng thật lớn cùng thể trọng khổng lồ của mình uy hiếp chó hoang.

La Kiều chỉ cần nhìn thấy cái sừng kia thì biết nó khó đối phó cỡ nào. Đối với con linh dương này, hình thể đám chó hoang, thật sự quá thua kém.

“Ba ba…”

“Suỵt, tiếp tục xem đi.”

La Kiều dùng móng vuốt ấn đầu La Thụy xuống, hai tiểu liệp báo lập tức nghe lời dán cằm xuống đất, chuyên tâm nhìn màn đi săn khó gặp này.

Nếu là sư tử chống lại linh dương vằn lớn, chúng nhất định sẽ tìm cơ hội cắn vào cổ, thẳng đến khi linh dương hít thở không thông mà chết. Nhưng đàn chó hoang rõ ràng không tính toán làm vậy, bọn nó thậm chí không nghĩ phải giết đối phương trước, mà dựa vào thân thể linh hoạt cùng răng nanh sắc bén không ngừng lưu lại miệng vết thương trên người con mồi, nhất là chân sau cùng mông linh dương, giờ phút này đã máu tươi đầm đìa. Mùi máu theo gió truyền đi rất xa, nhưng hiện giờ sư đàn cùng linh cẩu đều đang ngủ trưa, đàn chó hoang này đi săn sẽ không bị quấy rầy.

Thể lực cùng ý chí con mồi từng chút một bị bòn rút, rốt cuộc chống đỡ hết nổi mà ngã xuống đất, đám chó hoang thậm chí không chờ nó ngừng thở đã bắt đầu cắn xé ăn thịt, bởi vì thời tiết nóng bức, miệng vết thương trên người linh dương đã muốn hư thối, mà ý thức nó vẫn còn tỉnh táo!

Hơn mười con chó hoang từ phía sau xé toạt cơ thể, tiếng kêu thảm thiết của nó vang vọng thật lâu, thẳng đến khi khoang bụng bị xé mở, con linh dương vằn lớn này mới chính thức ngừng thở.

“Ba ba…”

Đồng dạng là săn mồi, La Kiều không có tư cách bình phẩm phương thức đi săn của người khác, dù sao cậu cũng dựa vào giết chóc mới có thể sinh tồn. Nhưng vô luận thế nào, liệp báo vẫn luôn giết chết con mồi rồi mới ăn thịt.

Ví dụ một chút, có người sẽ nói rớt đầu thì chỉ là vết thương to như miệng chén mà thôi, tới chém đi, ông cam đoan không chớp mắt chút nào! Nhưng tuyệt đối không có ai dám nói, lăng trì hệt như mặt một bộ quần áo rách nát mà thôi, tới cắt đi, ông không sợ!

“Thấy rõ không? Đấy là một đám phiền toái, tuyệt đối không được tùy tiện trêu chọc.”

Tốc độ ăn cơm của chó hoang rất nhanh, không ngừng có chó hoang no phình bụng rời đi, một lát sau lại trở lại ăn tiếp, bọn nó rõ ràng là về ổ cho ấu tể ăn thức ăn nhai lại. Không đến nửa giờ, con mồi đã không còn lại bao nhiêu. Tất cả chó hoang đều chiếm được một phần của mình, vô luận là thủ lĩnh hay thành viên có địa vị không cao đều cảm thấy mỹ mãn.

Nhóm kên kên chờ đã lâu sau khi đàn chó hoang rời đi lập tức vây tới. La Kiều cũng mang theo hai tiểu liệp báo rời khỏi bụi cỏ, cậu còn phải tiếp tục đi săn.

Đi một đoạn thời gian khá dài, La Kiều rốt cục bắt được một con thỏ hoang, này chỉ có thể xem là bữa điểm tâm, cậu còn phải tiếp tục tìm kiếm con mồi. Bất giác đi tới lãnh địa biên giới, La Kiều có chút do dự, đang nghĩ xem có nên tiếp tục đi tới trước hay không thì trên đỉnh đầu truyền tới âm thanh của Mông Đế: “La Kiều.”

La Kiều ngẩng đầu lên, Mông Đế nằm trên một cây keo, từ trên cao nhìn xuống. Thấy La Kiều dừng lại, Mông Đế trực tiếp từ trên nhánh cây nhảy xuống, liếm liếm lỗ tai La Kiều: “Thân thể ngươi hồi phục chưa? Sao lại đi ra đây?”

“Lãnh địa không có gì ăn, ta đang đi tìm con mồi.”

“Gần đây vừa đến một đám chó hoang, ngươi mang theo hai ấu tể, gặp phải sẽ phiền phức, tốt nhất đừng đi quá xa.” Ngay sau đó, Mông Đế có chút khó hiểu hỏi: “Hơn nữa sáng nay ta có bắt cho ngươi một con lợn warthog, chẳng lẽ không đủ no à?”

La Kiều định nói mình đã gặp đám chó hoang kia. Nhưng so với việc này quan trọng hơn là… Mông Đế vừa nói gì? Lợn warthog? !

“Đúng vậy.” Mông Đế lắc lắc cái đuôi: “Giấu trong hang động hai đứa này ngủ này. Ta chỉ cắn đứt chân nó, hẳn là còn sống. Chẳng lẽ nó chết rồi à?” Cho dù chết cũng không bao lâu, không kén ăn tới mức đó đi?

Nghe thấy lời Mông Đế nói, La Kiều quay đầu lại nhìn La Sâm cùng La Thụy, vẻ mặt hai tiểu liệp báo đồng dạng mờ mịt, biểu thị hoàn toàn không hay biết gì về con lợn warthog kia.

Còn chuyện gì đau đớn hơn so với trong nhà có sẵn một con lợn warthog mà lại đi suốt mấy giờ chỉ tìm được một con thỏ hoang nữa không?

La Kiều thật muốn nói với Mông Đế một câu, mỹ nhân, làm chuyện tốt thì nên nói một tiếng a!