Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 97




Lần đầu tiên ở trên cây gì kia đối với La Kiều chính là một thể nghiệm mới mẻ.

La Kiều cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ cần Mông Đế không định làm được một nửa đã ném cậu xuống, La Kiều có thể xác định, mình tuyệt đối an toàn.

Ánh trăng xuyên qua khe lá cùng chạc cây loang lổ chiếu lên người Mông đế. Làn da mật ong, mái tóc vàng óng ả, con ngươi vàng nhạt, cánh môi đỏ tươi. Hoa báo đang đè trên người mình xinh đẹp như thế, La Kiều nghĩ mà ê cả răng. Nhưng cậu vẫn nhịn không được thầm than thở: ai, người đẹp a người đẹp!

Cậu không có tế bào văn nghệ, những lời hình dung cái đẹp chỉ đơn giản là xinh đẹp, đáng yêu, động lòng người gì đó. Nhưng cậu cảm thấy, những từ đó hoàn toàn không đủ để hình dung Mông Đế.

Đây không phải lần đầu tiên cậu nhìn thấy hình thái nhân loại của Mông Đế, nhưng đây là lần đầu tiên dưới ánh trăng thế này, lại còn là trong trạng thái này ngắm nhìn đối phương.

Ân, trạng thái gì? Mọi người tự hiểu a.

Lòng bàn tay La Kiều vuốt dọc theo xương quai xanh trượt xuống, lướt qua lòng ngực rắn chắc, tám khối cơ bụng, xúc cảm bóng loáng không hề thua kém một thân da lông. La Kiều sờ đến mê muội. Cậu từng hứa sẽ để Mông Đế làm tới hài lòng để đổi lấy mạng Tát Đặc, hiện giờ tự nhiên không thể làm con hoa báo này đổi ý.

Mông Đế cắn cằm La Kiều, La Kiều nghĩ, đối phương kỳ thật càng muốn cắn phần cổ mình.

Thân thể hoa báo, trẻ trung, cường tráng, thắt lưng rắn chắc, La Kiều dùng chân mình cọ thắt lưng Mông Đế, từng tấc từng tấc da thịt kề sát nhau đều cảm nhận được kích động cùng run rẩy.

Mông Đế thích môi La Kiều, hôn lên, ma sát, gặm cắn, cánh môi đỏ tươi ướt át như được sương sớm thấm ướt thực mê người. Mông Đế nhịn không được ngậm môi La Kiều vào miệng, dùng đầu lưỡi tinh tế miêu tả, trái tim La Kiều đập như nổi trống, không phải thẹn thùng, càng không phải khẩn trương, là sợ hãi, cậu sợ một giây sau đó Mông Đế sẽ cắn rớt môi mình xuống.

Miệng heo ăn ngon nhưng miệng liệp báo tuyệt đối không thể ăn a…

Cuối cùng, chuyện La Kiều lo lắng cũng không phát sinh, Mông Đế nâng lưng La Kiều, tinh tế gặm cắn cổ cùng bả bai, hệt như lúc ăn linh dương hoa báo luôn thích từ từ nhổ lông, đối với La Kiều, Mông Đế cũng thích chậm rãi như vậy.

Đối với hoa báo mà nói đó là một loại thú vui, mà đối với La Kiều lại là tra tấn.

Cậu thà Mông Đế cứ dứt khoát trực tiếp tiến tới chứ không nguyện bị đối phương đối đãi như vậy, nó làm cậu nôn nóng bất an.

Cứ cảm thấy một lúc nào đó mình sẽ bị Mông Đế đột ngột táp một ngụm ăn vào bụng. Loại cảm giác này thực sự không tốt đẹp chút nào.

Lúc môi Mông Đế dừng lại phần bụng La Kiều, La Kiều nhịn không được túm lấy mái tóc dài của đối phương.

“Làm sao vậy?”

Một sợi chỉ bạc dọc theo khóe miệng Mông Đế chảy xuống, đầu lưỡi đỏ tươi khẽ liếm khóe miệng. La Kiều cảm thấy tai mình nóng rực, quên đi mục đích vốn có, kéo tóc Mông Đế, ngẩng đầu, chủ động cắn cổ đối phương. Răng nanh sắc bén tinh tế gặm cắn, không xé rách da cổ Mông Đế, chỉ để lại những vết hôn đỏ rực.

Hầu kết Mông Đế lăn lộn vài cái, đó là phản ứng khi nuốt xuống mới sinh ra. Nó làm La Kiều mê muội.

Cùng với một tiếng gầm nhẹ, Mông Đế túm bắp chân La Kiều nâng lên, ngay sau đó, La Kiều như nguyện.

Và hậu quả là đau đến phát run, nước mắt tung tóe. Sau khi nước mắt chảy xuống, cơn đau dần rút đi, một trận tê dại từ phần đuôi lan tràn khắp toàn thân.

Hoa báo hưng phấn tuyệt đối không ôn nhu, từng cơn đánh sâu thực mãnh liệt, La Kiều mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn suýt chút nữa thở không nổi.

Cành lá lắc lư, lá cây ào ào xao động.

Thú ăn kiến đi ngang qua gốc cây cẩn thận nghe ngóng, dùng mũi ngửi ngửi, sau một hồi hoảng hốt mới ý thức được trên cây có thứ gì, hơn nữa còn đang phát sinh chuyện gì, thú ăn kiến cứng đờ một chốc, sau đó lập tức bỏ chạy.

Sau khi chạy được một khoảng, thú ăn kiến dùng móng vuốt cào cào đất, nếu nó không nhầm thì trên cây là một con hoa báo cùng một con liệp báo đi?

…nhất định là nó tưởng kiến vàng là con mối mà ăn vào bụng nên trúng độc rồi đi, thị lực không tốt đúng là một vấn đề…

Tiếng động trên cây keo kéo dài suốt đêm, lúc ánh mặt trời đầu tiên ló dạng, Mông Đế cuối cùng cũng thỏa mãn. La Kiều bị gây sức ép suốt một đêm cũng đang ‘hấp hối’.

Được rồi, nói vậy có chút khoa trương nhưng La Kiều hiện giờ thực sự không muốn động chút nào, tay chân bủn rủn giống như không thuộc về mình.

Cậu hạ quyết tâm, sau này cho dù trời có sập xuống cũng tuyệt đối không cùng Mông Đế gì kia trên cây nữa, cho dù bị Mông đế tha lên cây cũng nhắm mắt lại liều chết nhảy xuống, dù sao cũng ngã không chết được. Lăn qua lăn lại trên cây thực sự không phải chuyện liệp báo nên làm.

Mông Đế tâm tình sảng khoái duỗi thắt lưng, liếm liếm La Kiều, La Kiều ngay cả sức lực quơ vuốt tát bay nó cũng không có.

“Ngươi cái %## ¥%#!”

La Kiều oán giận rất bé nhưng Mông Đế lại nghe không xót chút nào. La Kiều nên cảm thấy may mắn vì Mông Đế không hiểu sự sâu sa của tiếng hán, nếu không thể nào cậu cũng phải ở trên cây mà nuốt một hơi cuối cùng.

Mông Đế cũng có lương tâm, ôm La Kiều yếu ớt trở về hang núi.

Hai tiểu liệp báo đã thức dậy, bọn nó thấy Mông Đế ôm La Kiều tiến vào cũng không thấy có gì kì quái, bất quá vẫn duy trì cảnh giác với con hoa báo này.

Mông Đế đặt La Kiều lên đống cỏ khô, cúi đầu hôn môi cậu, hỏi: “Muốn ăn gì?”

“Trâu.”

“…” Nó đáng ra không nên nương tay mà cứ trực tiếp làm con liệp báo này tới ngất xỉu đi?

Được rồi, La Kiều thừa nhận, sắc mặt Mông Đế thực sự quá khó nhìn, vì thế cậu cười nhạt nói hết hơi: “Linh dương sừng cao…”

“Tốt.”

Rốt cuộc, Mông Đế rời đi, hai tiểu liệp báo lập tức tiến tới trước mặt La Kiều, cọ cọ cằm cậu: “Ba ba, không sao chứ?”

“Không có việc gì.” La Kiều liếm liếm tai La Thụy, bất quá cậu thật sự rất mệt: “Ba ba nghỉ ngơi một chút, chờ Mông Đế mang linh dương sừng cao tới, các ngươi ăn trước đi. Ân, nếu hoa báo không ở đây thì phải kêu Tát Đặc qua ăn cùng, nhớ rõ chưa?”

“Dạ, nhớ rồi ba ba.”

La Sâm cùng La Thụy ngoan ngoãn gật gật đầu, sau khi La Kiều nhắm mắt ngủ, hai anh em liếc mắt nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt, gọi con liệp báo giống sư tử kia tới ăn chung? Tuy ba ba nói vậy nhưng có gọi hay không là chuyện của bọn nó. Đói một chút cũng không chết được…

Sự thực, cho dù La Sâm cùng La Thụy tới gọi thì Tát Đặc cũng không chịu qua, bởi vì La Kiều cùng Mông Đế gì kia cả một đêm, trên người đều là mùi hoa báo, hai tiểu liệp báo đã quen nhưng Tát Đặc thì không. Bóng ma mà Mông Đế lưu lại trong lòng nó không phải nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào phai nhòa. Từ một khắc cảm nhận được con hoa báo kia xuất hiện, Tát Đặc liền cuộn mình núp trong hang, một cọng lông cũng không dám lộ ra.

Mông Đế đưa tới một con linh dương sừng cao cái đã trưởng thành, một cái chân trước bị bẻ gãy, trên chân sau cùng cổ đều có vết thương do vuốt của hoa báo lưu lại. Thương thế không tính là nhẹ nhưng nó vẫn sống.

La Sâm cùng La Thụy không cắn chết linh dương rồi ăn trước như La Kiều dặn. Hai anh em ra khỏi hang núi, tìm cỏ khô có thể che mùi con mồi ở gần đó, dùng miệng ngậm về, đi đi về về vài lần, toàn thân linh dương đã bị cỏ khô phủ kín, chỉ chừa lại cái mũi hít thở.

Lúc La Kiều tỉnh lại liền nhìn thấy một ‘núi cỏ’ trong hang.

Động động lỗ tai, cậu có nên khen ngợi ý tưởng thông minh của đám nhỏ không?

Nhưng này là việc mà liệp báo bình thường sẽ làm sao?

Vô luận thế nào, bọn nhỏ luôn suy nghĩ cho cậu.

Liệp báo ba ba đi tới bên cạnh linh dương sừng cao, gạt đám cỏ khô, sau khi chấm dứt sinh mệnh của nó, hai tiểu liệp báo lập tức ăn ngấu nghiến, máu linh dương nhuộm đỏ cỏ khô, La Kiều bị mùi máu kích thích lại càng đói hơn.

Ăn vài ngụm, La Kiều cảm thấy hình như mình đã quên việc gì đó, là gì nhỉ? Quên đi, nghĩ không ra, ăn no rồi nói sau. Bất quá sau khi ăn xong phải đổi hang động khác nghỉ ngơi, ít nhất phải chờ đến lúc mùi linh dương hoàn toàn biến mất mới có thể ở lại nơi này.

Tát Đặc bị La Kiều quên đi giờ phút này đang cô độc nằm trong hang, lo lắng nghĩ, con hoa báo kia hẳn đã đi rồi đi? Nhưng sao nó vẫn ngửi thấy mùi hoa báo?