Trọng Sinh Thành Vật Trang Sức Ở Chân Tra Công

Chương 4: Tân hậu




Tạ Trản không thích mộng mị, lại đem giấc mộng cả đời mình đặt trên người Hoàn Lẫm.

Y đã từng nghĩ, y sẽ luôn ở bên cạnh Hoàn Lẫm, cùng hắn rong ruổi về phía bắc, đánh chiếm đất đai, thưởng ngoạn mỹ cảnh, dạo khắp núi rừng đồng cỏ. Vào lúc đó, Tạ Trản luôn muốn thời khắc đều ở bên cạnh Hoàn Lẫm, đời đời kiếp kiếp, thật dài thật lâu. Thế nhưng đến cuối cùng, giấc mộng đều trở nên diệu vợi.

Mà hiện tại, khi y thật sự từng thời từng khắc đều ở cạnh hắn, Tạ Trản bỗng nhiên cảm thấy một cỗ khủng hoảng vô danh.

Hoàn Lẫm đem khối ngọc bội kia đeo ở bên hông, thân thể Tạ Trản cũng lung lay theo, cả người dán lên vùng eo khỏe mạnh của Hoàn Lẫm, nhiệt độ ấm áp truyền tới cả người y, tâm tình Tạ Trản nhất thời trở nên vi diệu.

Hoàn Lẫm lại ngồi vào ghế, thân thể Tạ Trản cũng lắc lư theo động tác của hắn.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên gõ vang.

“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương cầu kiến.” Thanh âm lanh lảnh của thái giám truyền vào từ bên ngoài.

Hoàn Lẫm như trước ngồi đó, khuôn mặt lạnh lùng, phảng phất như hắn không hề nghe thấy thông báo của thái giám. Biểu cảm trên mặt hắn tựa như ôn nhu lại tựa như không kiên nhẫn. Một lát sau, hắn hoàn toàn thu lại tâm tình phức tạp vào đáy mắt, trở về làm một vị quân vương tâm địa khó dò.

“Để nàng vào.” Hoàn Lẫm nói.

Hoàng hậu một thân nội bào màu đỏ, bên ngoài khoác áo choàng  hồ cừu màu trắng, mái tóc đen nhánh được buộc lên, gương mặt bạch ngọc tô son trát phấn, hiển nhiên đã trải qua một phen điểm trang tỉ mỉ.

Đây chính là nữ tử đã ban rượu độc cho y.

Kỳ thực đây đã là lần thứ ba y kiến ngộ nàng, mà mỗi lần gặp mặt đều để lại những đoạn ký ức sâu sắc.

Lần thứ nhất khi nhìn thấy nàng là lúc y hai mươi ba tuổi, cũng là thời điểm Hoàn Lẫm đại thắng trở về sau năm năm cách biệt.

Hoàn gia phụ tử một đường tiến bắc, đánh vào thành Lạc Dương, đại thắng trở về. Hoàng đế tự mình thiết yến, vì phụ tử bọn họ đón gió tẩy trần(bữa tiệc chào mừng một người thân, người bạn từ xa trở về). Tạ Trản là giám ngục ở trung ương, tọa ở vị trí cuối cùng. Mà Hoàn gia phụ tử dĩ nhiên là nhân vật chính của yến hội, tọa lạc ở vị trí thượng vị dành cho triều thân bên cạnh Hoàng đế.

Tạ Trản cùng Hoàn Lẫm bị mấy chục cận thần trong triều trực tiếp ngăn cách.

Thế nhưng, Tạ Trản cảm nhận rằng, ngăn cách bọn họ không chỉ là những người này.

Thiếu niên của năm năm trước đã hoàn toàn lột xác thành một nam nhân tuấn lãng, nét trẻ con trên mặt Hoàn Lẫm hoàn toàn tiêu thất, để lại góc cạnh rõ ràng, song mâu không còn trong suốt tựa như thiếu niên năm nào. Trước đây chỉ cần liếc mắt một cái, Tạ Trản liền biết được hắn đang nghĩ gì, mà hiện tại đôi mắt kia như một đầm nước, sâu không thấy đáy, không thể thấu triệt. Chỉ là giữa hai hàng lông mày mang theo bĩ khí (khí tức cợt nhả), tựa hồ giống như năm năm trước không có thay đổi.

Yến hội kéo dài suốt vài canh giờ, ánh mắt Tạ Trản không tự chủ được liền bị Hoàn Lẫm hấp dẫn, y muốn nhìn xem trên khuôn mặt đã biến hóa ít nhiều có còn vết tích nào của thiếu niên năm xưa hay không. Mà từ đầu đến cuối, Hoàn Lẫm đều không hề liếc nhìn y lấy một cái. Có lẽ, Hoàn Lẫm căn bản không hề biết rằng y cũng đang ở đây đi.

Kỳ thực đây cũng không phải là lần đầu tiên Tạ Trản nhìn thấy Hoàn Lẫm sau khi Hoàn gia phụ tử đại thắng trở về, mà là cách đây năm ngày. Năm ngày trước, đoàn quân của Hoàn gia xuôi nam tiến vào thành Kiến Khang, bách tính đứng đầy hai bên đường hoan nghênh bọn họ trở về, trong đó cũng có Tạ Trản. Từ vô số tướng sĩ trên đường, Tạ Trản liếc mắt liền thấy được người cưỡi ngựa dẫn đầu chính là Hoàn Lẫm.

Trong năm ngày này, Tạ Trản xin không thượng triều, mỗi ngày đều đốt hương tẩy rửa, vận bạch y ngồi trong sân, gảy đàn viết chữ. Y đàn vẫn là khúc phổ “Phượng cầu hoàng” do Hoàn Lẫm tìm về, còn phóng bút lại là “Kinh Thi”.

Quan quan sư cưu

Tại hà chi châu;

Yểu điệu thục nữ

Quân tử hảo cầu*.

( *Đây là bài thơ Quan thư 1 của Khổng Tử

Dịch nghĩa

Đôi chim thư cưu hót hoạ nghe quan quan,

Ở trên cồn bên sông.

Người thục nữ u nhàn,

Phải là lứa tốt của bực quân tử (vua).

Chú giải của Chu Hy:

Chương này thuộc hứng.

– quan quan 關關: tiếng chim trống chim mái ứng hoạ nhau.

– thư cưu 雎鳩: loài chim nước, lại có một tên nữa là vương thư, hình dạng giống như chim phù y, ngay trong khoảng Trường giang và sông Hoài thì có chim ấy. Chim này sống có đôi nhất định mà không hề lẫn lộn. Hai con thường lội chung mà không lả lơi, cho nên sách của Mao công có nói rằng: Đôi chim thư cưu tình ý chí thiết khăn vó đậm đà, nhưng lúc nào cũng giữ gìn cách biệt. Sách Liệt nữ truyện cho là người ta chưa từng thấy chim thư cưu sống dư cặp hay sống lẻ loi, là vì tính của nó như thế. Hà, tên thông dụng của những dòng nước chảy ở phương bắc.

– châu 洲: cồn đất ở giữa sông có thể ở được.

– yểu điệu 窈宨: là ý u nhàn, u tích yên lặng và nhàn nhã.

– thục 淑: hiền lành.

– nữ 女: con gái chưa gả chồng, nói nàng Thái Tự, vợ vua Văn vương, lúc còn ở nhà với cha mẹ.

– quân tử 君子: chỉ vua Văn vương.

– hảo 好: đẹp lành.

– cầu 逑: đôi lứa.

Sách của Mao công nói chí 摰 là rất, tình ý rất tha thiết đậm đà.

Hứng: là trước nói một vật gì để sau dẫn đến lời ca vịnh.

Vua Văn vương nhà Chu sinh có thánh đức, lại được bậc thánh nữ họ Tự để kết hôn. Nhưng người trong cung, lúc nàng Thái Tự mới đến, thấy nàng có đức hạnh u tịch, nhàn nhã và trinh chuyên, bèn làm bài thơ này rằng: Kìa đôi chim thư cưu nghe hót quan quan, đang ứng hoạ nhau ở trên cồn bên sông. Người thục nữ yểu điệu này há không phải là bạn lứa tốt của bậc quân tử Văn vương hay sao? Có ý nói nàng Thái Tự và vua Văn vương cùng hoà vui mà cung kính lẫn nhau, cũng như tình chí thiết đậm đà mà lúc nào cũng giữ gìn cách biệt của đôi chim thư cưu vậy.

Về sau hễ nói hứng thì ý văn cũng phỏng theo chương này.

Ông Khuông Hành nhà Hán nói rằng “Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu” là nói rằng nàng Thái Tự rất mực trinh thục không thay tiết tháo. Những rung cảm về tình dục không hề lẫn vào nghi dung, những ý vui riêng không hề lộ ra cử chỉ, có được như thế rồi mới có thể phối hợp với bậc chí tôn và làm chủ tế tông miếu. Vì đó là đầu mối của cương thường và của nền vương hoá. Giảng Kinh Thi như thế đáng gọi là người khéo nói vậy.)

Cây lê trong sân đã đơm hoa kết trái, Tạ Trản kêu Sóc Phong hái hai quả lớn nhất, rửa sạch rồi bày lên bàn đá trong sân.

Nhưng qua mấy ngày, mấy quả lê kia đều bị thối rữa. Tạ Trản ngơ ngác nhìn hồi lâu, cuối cùng đành để Sóc Phong ném đi.

Tạ Trản tọa ở vị trí cuối cùng, y chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ tươi cười trên mặt Hoàn Lẫm, thần sắc toát ra bĩ khí tình cờ tràn lên vẻ cuồng ngạo, cực kỳ chân thật. Hoàng đế hiển nhiên cũng rất vui vẻ, bữa tiệc này khách chủ đều hòa thuận.

Thế nhưng, Tạ Trản không hề nghe rõ bọn họ đang nói gì.

Thẳng đến khi toàn bộ đại điện đột nhiên yên tĩnh, lúc này Tạ Trản mới ý thức được mình đang làm gì, y liếc nhìn người ngồi bên cạnh. Người kia thấy trong mắt y một mảnh mờ mịt liền nói: “Hoàng thượng muốn đem Cảnh Dương công chúa gả cho Hoàn tướng quân”.

Lần này Tạ Trản rốt cục nghe rõ.

Đôi mắt của y rủ xuống, biểu tình trên mặt cũng không có gì thay đổi, thế nhưng tay không khỏi run lên một cái, đem vài giọt rượu tràn ra ngoài.

Thời điểm Tạ Trản ngẩng đầu lên một lần nữa, sắc mặt đã hoàn toàn khôi phục bình thường. Y có chút thất thố, nhưng vì xen lẫn cùng những biểu cảm khác nhau của các triều thần nên cũng không thấy có gì kỳ lạ.

Các triều thần đều đang cực lực lắng nghe. Ở niên đại này, các võ quan trong mắt Sĩ tộc* chính là những kẻ man di mọi rợ, tránh không được bị xem thường. Thế nhưng lần này Hoàng đế lại đem công chúa gả cho Hoàn tướng quân, thế cục liền nghịch chiều. Hoàn gia một khi kết thân cùng với hoàng gia, địa vị tự nhiên cũng sẽ thay đổi.

( *Sĩ tộc:

1. Dòng dõi học hành làm quan

2. Thời Nam Bắc triều, Trung Quốc trọng quan quyền, các nhà có người làm quan trở thành một giai cấp đặc thù có nhiều đặc quyền, đặc lợi hơn thứ dân, gọi là “Sĩ tộc”)

Một đám Sĩ tộc đều cảm thấy Hoàn gia quả thực chó ngáp phải ruồi.

“Đa tạ bệ hạ ưu ái.” Hoàn Lẫm đứng lên, bước tới chính giữa đại điện, hướng Hoàng thượng quỳ xuống tạ ơn, thái độ một mực cung kính, quả thực làm cho người khác cho dù xét nét cũng không tìm được nửa điểm bất kính. “Thế nhưng vi thần không xứng với công chúa điện hạ.”

Hắn vừa nói xong, sắc mặt mọi người khẽ biến, có trào phúng, có vui mừng, cũng có xem thường.

Tạ Trản vốn đang cảm thấy chật vật nam khan, thế nhưng giờ phút này tự nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng y mơ hồ có chút mong đợi.

Hoàn Lẫm tiếp tục nói: “Cảnh Dương công chúa huệ chất lan tâm (ý chỉ người nho nhã thanh khiết), mà thần chỉ là một võ quan thô thiển. Thời điểm vi thần ở phía bắc có làm quen cùng một nữ tử, hai người tâm đầu ý hợp, ngày thứ hai sau khi hồi thành Kiến Khang, vi thần cùng nàng đã đính hôn.”

Mọi người lúc này mới nhìn đến bên cạnh Hoàn Lẫm còn có một nữ tử đang ngồi. Nàng khoác một kiện áo choàng màu đen, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn tiếu lệ, trong những ngày thu này quả là phong cảnh mỹ lệ động lòng người.

Ngọn lửa hy vọng trong lòng Tạ Trản vừa mới nhen nhóm lại bị một chậu nước lạnh hắt lên, nhất thời chỉ còn một đống tro tàn.

Y đột nhiên nghĩ đến dáng dấp Hoàn Lẫm trước lúc rời đi. Hắn ôm y suốt đêm không hề buông tay, ghé tai y nhỏ giọng thì thầm trước sau chỉ có một câu — “A Trản, ngươi chớ quên ta, cũng chớ thành thân, chờ ta trở về.”

Tạ Trản thực sự đã tin tưởng như vậy.

Vào thời điểm đó, Tạ Trản cho dù có nghĩ nát óc cũng không hình dung được, trong năm năm qua, bọn họ làm sao từ tình nhân dứt khoát liền trở thành người dưng nước lã.

Lúc ấy Tạ Trản lẽ ra nên tỉnh ngộ.

Khuôn mặt của nữ tử kia đột nhiên khuếch đại làm Tạ Trản hoảng sợ, vội vã hoàn hồn. Sau đó y mới biết không phải nàng tới gần y mà là Hoàn Lẫm.

Nàng từ từ ngồi xuống, một đôi tay trắng noãn nhỏ nhắn nắm lại thành quyền, nhẹ nhàng đặt lên đùi Hoàn Lẫm.

Hoàn Lẫm mặc kệ động tác của nàng, ánh mắt đảo quanh, cuối cùng rơi xuống xương quai xanh tinh xảo của nàng.

Nữ tử kia cũng cảm thấy được ánh mắt của hắn, thân hình kiều mềm tới gần hơn, tay đặt trước lồng ngực rắn chắc của hắn.

Hoàn Lẫm rõ ràng bị kích thích dục vọng, nhiệt độ trên người tăng lên mấy phần, Tạ Trản bởi vì cả người đang dán chặt chẽ lên thân thể hắn mà cảm nhận rõ ràng nhất.

Tạ Trản bị treo bên hông Hoàn Lẫm: “…”

Y bây giờ biến thành một miếng ngọc bội, ngay cả năng lực nhắm mắt cũng không có. Y rốt cục lĩnh ngộ được ông trời là muốn dằn vặt y. Là vì y chấp niệm quá sâu, cho nên muốn y tận mắt nhìn thấy bọn họ ân ái hay sao? Thế nhưng chấp niệm của y đã kéo dài ròng rã mười ba năm trời, hết thảy ân oán tại thời khắc mà y chết đi hoàn toàn tiêu tán, hiện tại để y thấy được thì có nghĩa lý gì chứ?

Nỗi lòng Tạ Trản quay cuồng, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, thầm nhủ “Phi lễ chớ nhìn, bất lịch sự chớ nghe”.

“Bệ hạ, thần thiếp trên đường tới đây nghe được vài lời, không biết có nên nói với ngài hay không.” Nữ tử kia tựa vào ngực Hoàn Lẫm, thấp giọng nói.

Hoàn Lẫm đưa tay vuốt ve lưng nàng, ái muội nói: “Vậy không cần nói.”

Nàng thấy tâm tình Hoàn Lẫm không tệ, nên đương nhiên là muốn nói ra, nếu không làm sao có thể cam tâm? Nữ tử oán trách liếc nhìn Hoàng đế một cái, tiếp tục nói: “Bệ hạ, bây giờ nội cung ngoại cung đều đang nghị luận tội thần Nịnh Hạnh, thần thiếp biết bệ hạ chính sự bận rộn, thế nhưng lời đồn ngày càng đáng sợ, không bằng bệ hạ sớm ngày hạ lệnh xử tử hắn để an định lòng dân”.

Nịnh Hạnh trong lời nàng dĩ nhiên là Tạ Trản. Tạ Trản vốn không muốn nghe, nhưng y muốn bịt lỗ tai cũng không được, thế nên từng lời nói của nữ tử vẫn chui vào tai y.

Y nháy mắt liền minh bạch ý tứ của nàng.

Nàng ban chết cho y bằng rượu độc hiển nhiên là quyết định của mình, mà Hoàn Lẫm lại không hay biết. Thứ mà nàng mong muốn bây giờ bất quá chỉ là ý chỉ của Hoàn Lẫm hạ lệnh xử tử y. Chẳng phải Hoàn Lẫm đã hạ chỉ sao? Nàng hà tất phải nói những lời thừa thãi này?

Trong lòng Tạ Trản có rất nhiều nghi hoặc, thời điểm hồi thần, y liền phát hiện bầu không khí trong Thái Cực điện có chút quỷ dị, vừa rồi còn đầy ám muội, phút chốc tràn ngập cảm giác lạnh lẽo.

Hoàn Lẫm rõ ràng chỉ có một gương mặt, nhưng lại có vô số diện mạo. Thời điểm hắn tỏa ra lãnh ý, góc cạnh gương mặt trở nên vô cùng ác liệt, song mâu sắc bén khiến cho người xem cảm thấy rùng mình. Mà lúc hắn mỉm cười, ngũ quan phi thường tuấn tú, cùng con cháu danh sĩ trong thành Kiến Khang có mấy phần tương tự. Còn thời điểm hắn đùa bỡn, lại đem theo mấy phần cợt nhả bất đắc dĩ, thế nhưng y lại không thể làm gì hắn được.

Đúng lúc này, gương mặt Hoàn Lẫm toát ra vẻ lạnh lẽo. Nữ tử quỳ trên mặt đất, thân thể nhịn không được run lên.

Đột nhiên Hoàn Lẫm nở nụ cười, tựa như gió xuân ấm áp, vươn tay đem nàng từ mặt đất bế lên: “A Cẩm, đêm xuân ngắn ngủi, cần gì phải nói tới những chuyện không liên quan như vậy?”

Hắn ôm nữ tử lên giường, buông hạ mành trướng, che khuất một mảnh xuân sắc.

Cũng may lúc Hoàn Lẫm ân ái, hắn liền đem ngọc bội tháo xuống đặt phía ngoài bàn.

Góc độ y nằm vừa vặn nhìn thấy hoa mận đỏ thắm trong sân. Một cơn gió thổi qua, hoa mận phiêu tán trong gió rơi xuống.

Đảo mắt đã đến mùa đông giá rét.