Trọng Sinh Thập Niên 60 Kiều Thê Có Không Gian

Chương 27: Chương 27





"Bảy mươi lăm xu...!một cân?" Lý Kim Phượng có chút kinh ngạc.Một cân ngô chỉ có bảy mươi lăm xu, vậy giá cả ở thời đại này thấp đến mức nào?Lý Kim Phượng đột nhiên cảm thấy một khối tiền mà Lý Phúc Mãn đưa cho cô là một số tiền rất lớn.Người đàn ông thấy Lý Kim Phượng kinh ngạc, cho rằng Lý Kim Phượng chê giá cao nên lại nói: “Cô bé, chú biết là cháu cảm thấy ngô trên thị trường nhiều nhất là sáu mươi xu một cân, nhưng chú đây lại bán với giá bảy mươi lăm xu, giá cả tăng lên mấy lần, quá đắt.Nhưng đó là khi có phiếu lương thực và có đủ nguồn cung cấp.



Cháu không có phiếu lương thực, có thể cầm được lương thực là không tệ rồi, làm sao còn quan tâm đ ến mấy xu tiền này? Bây giờ cuộc sống của mọi người đều không quá tốt, nhà ai có thể ăn cháo ngô, vậy đã coi là cuộc sống thần tiên rồi."Lời nói của người đàn ông này khiến Lý Kim Phượng biết hắn đã hiểu lầm mình.Tuy nhiên từ lời nói của hắn đã làm cho Lý Kim Phượng biết được rất nhiều tin tức.Trong hoàn cảnh bình thường ngô chỉ có giá sáu mươi xu một cân, hơn nữa vật tư khan hiếm, có tiền, có phiếu chưa chắc đã mua được."Đại ca, tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn hỏi...!quên đi, chú có muốn ăn bột mì không?" Lý Kim Phượng dò hỏi.“Gì......!Gì? Bột......!Bột mì? Cháu......!Cháu có bột mì?” Nam nhân kinh ngạc nói không nên lời.Lý Kim Phượng chỉ vào túi vải sau lưng, làm động tác lấy thứ gì đó ra, thừa dịp lúc này, từ trong không gian lấy ra một ít bột mì bỏ vào túi vải.Cũng không nhiều lắm ước chừng khoảng hai cân.Sau khi mở túi ra, Lý Kim Phượng bắt chước cách người đàn ông cho cô xem ngô trước đó, sau đó liếc nhìn hắn.Người đàn ông gần như rớt mắt ra ngoài."Thế nào...Bán thế bào? Khuê nữ, cái này bán như thế nào?"Người đàn ông đã hoàn toàn quên mất rằng mình đến đây để bán hàng.Tất cả những gì hắn biết là hắn đã không nhìn thấy bột mì trong nhiều năm rồi.Dù chỉ là liếc nhìn, hắn cũng có thể khẳng định đây là bột mì tinh.Cả huyện thành cho dù là có phiếu cùng tiền, cũng đều không mua được.Người đàn ông lang thang chợ đen đã lâu, cho dù lấy ra những thứ để buôn bán thì phần lớn đều là ngũ cốc thô, chất lượng rất kém, bất kể chất lượng hay mùi vị đều không ngang bằng với bột mì tinh chế này.Đối với các loại ngũ cốc tinh chế bao gồm cả gạo và bột mì trắng, đều sẽ không thể tìm thấy chúng ở bất cứ đâu.Tâm trạng của người đàn ông phấn khích đến mức không thể diễn tả bằng lời.Nếu không phải người trước mắt đang sống sờ sờ thì hắn đã xem cô thành thần tiên."Cô bé, cháu cứ nói giá cả đi chú sẽ mua cho cháu."Nhà của người đàn ông ở một vùng nông thôn gần đó, ở nhà có một bà mẹ mù già, người mẹ già đã vất vả cả đời để nuôi nấng anh ta và bà cũng chưa bao giờ được ăn một miếng ngon nào cả.Dù thế nào hắn cũng muốn mua loại bột mì tinh này về cho mẹ già nếm thử.“Hai đồng một cân?” Lý Kim Phượng thử dò xét nói một câu.Trên thực tế, cô không đặc biệt hiểu rõ về giá cả hàng hóa ở thời đại này.Tạm thời chỉ biết đến là ngô sáu mươi xu một cân, chợ đen thì tám mươi xu.Tất nhiên nhìn thấy người trước mặt kinh ngạc khi nhìn thấy bột mì như vậy, cô đoán là hai khối cũng được coi là bình thường.Người đàn ông ngây ngẩn cả người, bột mì tinh tốt như thế này mà chỉ có hai khối.Nếu đem cái này ra chợ đen, bốn năm khối, không, bốn năm khối cũng không mua được."Được, tôi đưa, tôi đưa..." Người đàn ông hưng phấn từ trong túi móc ra bốn đồng đưa cho Lý Kim Phượng.Theo quy tắc một tay giao tiền một tay giao hàng, Lý Kim Phượng ngay lập tức đưa túi bột mì cho người đàn ông kia, người đàn ông kia cũng nhanh chóng cho bột mì vào một chiếc túi khác mà anh ta đã mang theo bên mình và trả lại túi kia cho Lý Kim Phượng..