Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 213: C213: Bán đấu giá kiếm sinh mệnh 1




Kiếp trước Diệp Tinh chưa từng chân chính tiếp xúc với Kiếm Hoàng, nhưng hắn đã đọc báo trên điện thoại.

Hắn nhìn Tần Nhược Hi bên cạnh Kiếm Hoàng một cái, không có gì kinh ngạc.

Tần gia là một tập đoàn thương nghiệp to lớn, đặt Khương Hằng của Khương gia bên cạnh Tần gia cũng không thua kém chút nào. Người của những gia tộc lớn này quen biết cũng là điều bình thường.

“Cậu chính là Diệp Tinh?” Khương Lâm nhìn Diệp Tinh, bước lên trước cười nói: “Tôi là Khương Lâm, thanh mai trúc mã của Nhược Hi, hơn nữa đang theo đuổi Nhược Hi.”

Nghe vậy, Diệp Tinh có chút cạn lời, xem dáng vẻ trước mặt có vẻ như Khương Lâm coi hắn là tình địch.

Thực ra cũng không thể trách Khương Lâm nghĩ như vậy, anh ta nghe Lý Thương nói Tần Nhược Hi không kháng cự Diệp Tinh, thậm chí có thể nói là thân thiết trong lời nói với nhau.

Trước giờ Tần Nhược Hi chưa từng nói chuyện với ai như vậy.

Hơn nữa trước đây có tin tức từ trong Tần gia truyền ra, có ý để Tần Nhược Hi và Diệp Tinh tiếp xúc với nhau, dù sao Diệp Tinh cũng là nam sinh đầu tiên Tần Nhược Hi không kháng cự, hơn nữa năng lực của bản thân cũng rất kiệt xuất.

Nếu như hai người đồng ý, thật sự có khả năng ở bên nhau.

Vậy nên, trong lòng Khương Lâm có một mối nguy!


Anh ta thích Tần Nhược Hi lâu như vậy, tuyệt đối không thể để Tần Nhược Hi bị người khác nhúng chàm.

Tần Nhược Hi không kháng cự Diệp Tinh, nếu như Diệp Tinh cũng có ý, vậy thì gay to rồi!.

“Xin chào.” Diệp Tinh gật đầu.

“Diệp Tinh, đã sớm nghe tới tên của cậu, giờ đây cuối cùng cũng gặp được, trăm nghe không bằng một thấy, cậu còn trẻ hơn tôi tưởng tượng nhiều.” Khương Hằng tiến lên, cười nói.

“Cái tên Khương Hằng của tập đoàn Thiên Việt cũng như sấm đánh bên tai tôi.” Diệp Tinh nhìn Khương Hằng, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Tập đoàn Thiên Việt chính là doanh nghiệp của nhà họ Khương.

Nhìn Khương Hằng ở trước mặt, trong lòng Diệp Tinh có một loại cảm xúc kỳ dị.

Lúc này Kiếm Hoàng vẫn còn là một người bình thường, không có thực lực gì.

Bên cạnh, Tần Nhược Hi nhìn thoáng qua Diệp Tinh, sắc mặt lạnh nhạt.

Diệp Tinh có thực lực, cô ta cũng cho rằng Diệp Tinh là hình mẫu lý tưởng của mình. Có điều nếu Diệp Tinh không có hứng thú, vậy cô ta cũng sẽ không chủ động dán lên.

"Diệp Tinh, lần này cậu đến nơi này chuẩn bị bao nhiêu tài chính? Tôi nghe nói cậu đã bán hai công ty lớn của mình, hiện tại trên người chắc là có rất nhiều tiền nhỉ!" Khương Lâm nhìn Diệp Tinh mỉm cười nói.

“Công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu đã được cha của Nhược Hi thu mua."

Tin tức Tần Tông Lâm bỏ 25 tỷ thu mua Công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu nhất định là không lừa được các gia tộc khác.

"Ở trước mặt Khương thị so nhiều tiền, tôi cũng không dám so sánh." Diệp Tinh lắc đầu nói.

Đối với sự khổng lồ của doanh nghiệp Khương thị, doanh nghiệp Tần thị mà nói, bọn họ đều là doanh nghiệp cao cấp nhất của Hoa Hạ, mấy mươi tỷ đối với bọn họ mà nói cũng không phải chuyện gì, bằng không Tần Tông Lâm cũng sẽ không lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy để thu mua Công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu.

Cho dù là doanh nghiệp trăm tỉ ở trước mặt bọn họ cũng coi như không là gì cả.


"Cũng đúng." Khương Lâm nghe vậy, sâu sắc gật đầu một cái.

"Khương Lâm." Khương Hằng ở bên cạnh nhíu mày.

Em trai của anh ta bởi vì Tần Nhược Hi mà dường như muốn khiêu khích Diệp Tinh.

Khương Lâm khẽ cười một cái, sau đó liền không nói thêm gì nữa.

"Diệp Tinh." Thấy em trai mình yên lặng lại, Khương Hằng nhìn Diệp Tinh, mỉm cười nói: "Chúng tôi đi vào trước đợi cuộc đấu giá, có thời gian sẽ tìm Diệp Tinh cậu trao đổi một chút kinh nghiệm buôn bán."

Nói xong, anh ta liền dẫn đám người Khương Lâm đi.

Có điều Tần Nhược Hi ở trong đám người lại bỗng nhiên đi tới trước mặt Diệp Tinh.

Thấy thế, sắc mặt Khương Lâm hơi thay đổi.

"Có việc gì thế?" Diệp Tinh nhìn cô gái lãnh đạm, cao ngạo ở trước mặt, bình tĩnh hỏi.

"Diệp Tinh." Tần Nhược Hi nhìn Diệp Tinh, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: "Tôi biết anh rất quen với cha tôi, có điều nếu chúng ta không có khả năng, thì đừng nên nhắc đến chuyện của tôi ở trước mặt cha tôi, như vậy khiến cho người ta rất phản cảm."

Sắc mặt Diệp Tinh không thay đổi, còn nghiêm túc nói: "Cô yên tâm, tôi sẽ không nhắc gì về chuyện của cô."

Xem ra chắc là Tần Tông Lâm nói gì đó ở trước mặt Tần Nhược Hi, nên Tần Nhược Hi muốn chất vấn hắn.


Có điều Diệp Tinh đối với đại tiểu thư cao ngạo này cũng không có ý gì.

"Tốt nhất là vậy." Tần Nhược Hi nhìn thoáng qua Diệp Tinh, gật gật đầu, xoay người rời đi.

"Người của mấy đại gia tộc thật đúng là kì lạ." Diệp Tinh lắc lắc đầu.

Không hề nghĩ nhiều, hắn nhìn những căn phòng ở đằng xa, trong mắt chợt lộ ra một chút chờ mong.

"Hi vọng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!"

Nhận một tấm thẻ, Diệp Tinh đi vào căn phòng ứng với tấm thẻ.

Cả căn phòng không lớn, ngoại trừ một cái bàn, trên bàn có bánh ngọt, trà cụ, ở trên tường còn có TV LCD, bên cạnh TV LCD còn có một cái điều khiển gì đó, chẳng qua phía trên chỉ có một vài con số.

Trừ những thứ đó ra thì bên trong căn phòng không có đồ vật gì khác nữa.

Ngồi ở bên trong căn phòng, người ở bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng mà Diệp Tinh lại có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.