Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 99: Chói mù mắt các người (6)




Giọng nói nhu hòa, cực kì êm tai, nhưng trong đó ẩn chứa sát khí lạnh lẽo, lại làm sau lưng mọi người đổ một lớp mồ hôi lạnh.

Mà giờ phút này, Thiên Lạc còn túm đầu Phạm Thiên Cường, nhìn đám người học viện Đế Sư, “Không muốn bị giống như hắn, chốc nữa nhớ phối hợp với tao, bằng không, trước khi huấn luyện viên phục hồi tinh thân, tao sẽ khiến chúng mày thảm hơn nó.” Túm đầu Phạm Thiên Cường, để mọi người nhìn thấy mặt Phạm Thiên Cường đầy máu.

Không rõ Thiên Lạc ó ý gì, nhưng mọi người đều không dám trêu chọc Thiên Lạc, giờ phút này đều nơm nớp lo sợ gật gật đầu.

Thấy vậy, Thiên Lạc túm đầu Phạm Thiên Cường, lại hăng nện đậplên lớp phòng hộ.

Lại ‘bịch’ một tiếng, lúc này trực tiếp động vào chuông cảnh báo, Phạm Thiên Cường giống như chó chết nằm trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy, dáng vẻ rất thê thảm.

“Xảy ra chuyện gì, sao thế này?” Quý Phong nghe thấy tiếng cảnh báo, lập tức chạy tới, mới nhìn liền thấy Thiên Lạc đã lui sang một bên, mà Phạm Thiên Cường đang nằm trên mặt đất, cả người đều hôn mê, thân thể còn không ngừng run rẩy.

“Huấn luyện viên Quý cuối cùng cũng tới, vừa rồi vị bạn học này muốn sờ cơ giáp, chạm linh tinh vào lớp phòng hộ, chúng tôi cản không được.” Một dáng vẻ không liên quan đến mình, Thiên Lạc nói dối cũng không cần chuẩn bị bản thảo, hình như dáng vẻ thê thảm của Phạm Thiên Cường không hề liên quan gì đến cô vậy.

Mọi người ban C cảm thấy khả năng diễn xuất của lão đại quá xuất sắc, biểu cảm vô hại này đúng là làm người ta không nhìn ra sơ hở, làm hại bọn họ nhịn không được muốn vỗ tay.

Mấy người bên phía Phạm Thiên Cường, cả đám thiếu chút nữa hộc máu, toàn bộ đều hết nói nổi!

Thiên Lạc thật sự coi bọn họ là chó điên sao, biết rõ có phòng hộ còn liều mạng đâm vào!?

Một đám đều tức giận đến sắp nôn ra máu, nhưng người của học viện Đế Sư đều nhớ rõ lời Thiên Lạc nói, một đám đều im như ve sầu mùa đông, hoàn toàn không dám trêu chọc Thiên Lạc, càng không dám phản bác.

Quý Phong cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên không tin.

Nhìn dáng vẻ của những người học viện Đế Sư, Quý Phong biết bọn họ đều là dám giận không dám nói. 

“Thiên Lạc, cậu làm cái quỷ gì vậy?” Mới không tin chuyện ma quỷ của Thiên Lạc, Quý Phong nhìn Thiên Lạc, tai sao từ trước không phát hiện Thiên Lạc này là một học sinh khó đối phó!

“Huấn luyện viên Quý, nói như thế rất oan uổng cho tôi a, chuyện này không liên quan đến tôi, nhưng nhìn dáng vẻ đầm đìa máu tươi của bạn học này, quả thực muốn dọa hỏng tôi rồi, tôi không đòi hắn phí tổn thương tinh thần đều là bởi vì tâm địa tôi thiện lương.” Thiên Lạc nói chuyện có đầu có đuôi, người không biết chuyện nghe xong con tưởng Thiên Lạc đúng là thỏ trắng nhỏ sợ hai.

Nhưng mọi người ở đây đều rất rõ ràng, Thiên Lạc nào giống thỏ trắng nhỏ, quả thực chính là sói xám ăn thịt người không nhả xương!

Quý Phong nhìn Thiên Lạc, vẻ mặt không tin.

Nếu anh ta tin chuyện ma quỷ của Thiên Lạc vậy anh ta thật sự bị điên rồi.

“Huấn luyện viên, nếu không tin thì cứ hỏi đám học sinh học viện Đế Sư đi.” Thiên Lạc nói như thế tầm mắt lạnh quét về phía đám học sinh Đế Sư.

Đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, thiếu chút nữa dọa đám học sinh học viện Đế Sư đái ra quần.

Quả thực là cảm giác dã thú ngay bên cạnh, đám người học viện Đế Sư sợ đến mức không dám nhúc nhích.