Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 141: Nói ra thì hù chết người




Đi theo Tô Dĩnh Tư lên sân khấu, nhìn bốn phía xung quanh, mới thấy mình là tiêu điểm của mọi người!
Tô Dĩnh Tư cũng rất kỳ quái nhìn bên cạnh người con trai bên cạnh mình, mà nói thực ra phải gọi hắn là bé trai.
Nếu là người bình thường bao gồm chính nàng, lần đầu tiên lên sân khấu, đối mặt với muôn vàn ánh mắt của mọi người, thì khẩn trương muốn chết được!
Còn người bên cạnh này, hắn làm như chẳng có chuyện gì, vẫn bình thản ung dung.
Trông thì đoán tuổi của hắn cũng không khác mình là mấy, như vậy vẫn chỉ còn là một học sinh, thì làm sao có thể có được loại khí phách này?
Loại không khí này nếu như đổi lại là kiếp trước của tôi, có khi tôi phát run lên không chừng!
Nhưng sau khi tôi sống lại thì lại khác, ở kiếp trước làm việc, cái gì tôi chẳng từng trải qua rồi?
Đứng trên bục phát biểu trước mấy vạn người trong Đại Hội công nhân còn làm đượ, huống chỉ chỉ là một buổi biểu diễn như thế này.
"Bài hát tiếp theo, chính là một trong những bài hát chủ đề ở album tháng hai năm ngoái..."
Không đợi Tô Dĩnh Tư nói xong, ở bên dưới đã đồng thanh hô lớn:
"Lòng tin..."
Căn cứ vào đây cũng có thể đánh giá được mức độ cuồng nhiệt của đám fan này rồi!
Tôi ngất, đám người này cũng quá điên cuồng đi, trong khi tôi thì đứng im trên sân khấu, chẳng biết làm gì cả?
Tiếng nhạc vang lên, tôi ngây ngốc đứng ở bên cạnh Tô Dĩnh Tư, phải nói là sững sờ thì đúng hơn!
Nhìn Tô Dĩnh Tư ở bên cạnh mi đẹp như liễu, môi đỏ như hoa hồng, nhưng tôi vẫn như một người bảo tiêu, sắc mặt không chút thay đổi nhìn xuống dưới.
Rốt cuộc phần thi chịu đựng cũng kết thúc, tôi đi lại chỗ mình ở vị trí dành cho những khách quý.
Lúc này thì tôi chẳng cảm thấy gì khác thường, nhưng vài ngày sau, khi xem lại chương trình TV, tôi mới biết mình quả thật quá ngu!
Một tiểu tử mặc đồ thể thao zhitsss đứng ở bên cạnh một đại minh tinh xinh đẹp, nhất là không biết tên nhiếp ảnh gia đáng chết nào, lại chụp luôn một bức hình của tôi vào lúc đó.
Lúc xem lại, thì mình cũng thầm chửi, nếu người này không phải là tôi, tôi sẽ mắng hắn là thằng ngu!
Đương nhiên, mặc dù tôi không nói câu gì, nhưng có thể thấy được bộ mặt lãnh khốc của tôi ở trên sân khấu cũng tương đối oai phong đó!
Nhưng Triệu Nhan Nghiên lại nói một câu đã đả kích trầm trọng tôi:
"Lão công, Anh vừa rồi trông thật ngốc!"
Tôi thậm chí thấy được Tô Dĩnh Tư ở trên sân khấu đang trợn mắt thị uy với tôi! Tôi buồn bực muốn chết, người này cho rằng tôi dễ bị bắt nạt lắm hay sao?
Trong lúc tôi buồn bực, thì chương trình ca nhạc lại sôi động…Dưới sự cuồng nhiệt của khán giả, Tô Dĩnh Tư phải hát thêm hai bài hát nữa, thì buổi biểu diễn mới kết thúc.
Sau buổi biểu diễn kết thúc, chính là một yến hội cá nhân. Đương nhiên đây chính là thủ tục và quy tắc ngầm trong giới giải trí.
Người tổ chức cũng phải tham gia gánh vác một phần, dù sao buổi PARTY này cũng có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, cũng chính là điêu căn bản cho cuộc biểu diễn thành công.
Điều này đối với ca sĩ cũng góp phần tăng thêm danh vọng, nhưng có một bọn luôn là khách quen của loại tiệc này, chính là bọn Nhị thế tổ.
Tập đoàn Ánh Rạng Đông tổ chức chương trình, cho nên chú Triệu phải làm chủ tịch.
Có thể tưởng tượng được khi Triệu Nhan Nghiên nhìn thấy cha mình trên bục phát biểu, hóa ra buổi biểu diễn này là do chính cha mình tổ chức thì nét mặt sẽ ra sao nhỉ?.
"Lưu Lỗi, lát nữa khi buổi biểu diễn kết thúc, anh có tham gia yến hội cá nhân không?"
Triệu Nhan Nghiên cau mày dường như có điều gì suy nghĩ, hỏi.
"Có, mà làm sao em biết?"
Chuyện này tôi đâu có nói cho nàng với Vi Nhi đâu, chủ yếu là muốn cho hai nàng thêm một sự vui mừng.
"A! Bọn em có thể đi không?"
Triệu Nhan Nghiên nói với tôi.
Thật ra thì nàng thân là cháu gái của Bí thư Tỉnh ủy, con gái của tổng giám đốc tập đoàn Ánh Rạng Đông, thừa sức có thể tham gia.
Nhưng từ khi nàng trở thành nữ nhân của tôi, thì đã hoàn toàn dựa vào tôi. Điều này làm cho tôi cao hứng vô cùng, cũng làm thỏa mãn cái chủ nghĩa đại nam tử trong lòng.
"Đương nhiên có thể, vì em là Nhan Nghiên của anh."
Tôi cười nói.
"Ai là... Nhan Nghiên của anh! Da mặt thật dày!"
Triệu Nhan Nghiên gắt giọng.
"Đương nhiên là em!"
Tôi nói.
"Em từ lúc nào thành của người của anh? Có chứng cớ không? Có hóa đơn không? Có thẻ danh dự không?"
Triệu Nhan Nghiên liếc mắt nhìn tôi, nói.
"Đương nhiên là có rồi!"
Tôi khẳng định nói.
"A?"
Triệu Nhan Nghiên nghe tôi nói như vậy, kỳ quái hỏi:
"Anh có cái gì?"
"Chứng cớ!"
Tôi đắc ý nói:
"Mà lại là của người khác tự tay viết giấy thừa nhận đấy!"
"Tự tay viết giấy thừa nhận? !"
Triệu Nhan Nghiên càng thêm nghi ngờ, trong trí nhớ nàng đâu có đạt thành hiệp nghị gì đâu!
"Ha hả! Hộp cơm... Bút ký Anh ngữ... Cuộc thi... Phần thưởng!"
Tôi đem một số nói ra.
"A!"
Triệu Nhan Nghiên cũng lập tức nhớ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên.
Cũng chính ngày hôm đó, Triệu Nhan Nghiên ở trung khu rừng nhỏ phía sau trường đánh mất nụ hôn đầu đời.
"Thời gian trôi qua thật là nhanh!"
Tôi thở dài nói.
"Đúng vậy! Trong chớp mắt chúng ta đã ở cùng nhau được hơn một năm"
Triệu Nhan Nghiên cũng có chút nhớ lại tình cảm ngày xưa:
"Anh thật là hư! Lại dám từng bước từng bức đưa em vào cái bẫy tình yêu..."
"Anh đâu có đâu! Rõ ràng là em nói lời yêu với anh trước mà!" Tôi cười hắc hắc nói.
"Hừ! Em không để ý tới anh nữa!"
Triệu Nhan Nghiên dậm chân, xấu hổ nói.
"... Hai người có thể để về tới nhà rồi nói những nời âu yếm như vậy có được không!"
Trần Vi Nhi có chút ăm dấm, xen vào nói.
"Vi Nhi, về nhà sẽ đến phiên em! Trong một đêm... Lưu Lỗi, cậu nói cậu không thích tớ đi!"
Tôi học theo giọng nói của Vi Nhi.
"Đáng ghét!"
Lúc này đến phiên Trần Vi Nhi thẹn thùng vô cùng.
"Đúng rồi, Lưu Lỗi! Anh còn chưa nói cho bọn em biết, tại sao anh có thể tham dự buổi PARTY này?"
Triệu Nhan Nghiên kỳ quái hỏi.
Trong con mắt của nàng, mặc dù viết phần mềm máy tính bán được rất nhiều tiền, nhưng điều đó thì làm sao có thể quen biết những nhân vật nổi tiếng đây?
"Đến chỗ đó thì các em sẽ biết!"
Tôi thần bí nói.
Thật ra thì chuyện này chẳng phải do Triệu Quân Sinh cha nàng hay sao!
Sau khi ra khỏi sân vận động, đi tới bãi đỗ xe của trường Đại Học Tân Giang. Tôi vừa mới mở cửa xe, thì đã nghe tiếng huýt sáo.
Tôi ngẩng đầu nhìn, hóa ra là mấy công tử háo sắc ngồi ở bên cạnh của tôi.
Tôi nhíu nhíu mày, cố gắng nhẫn nhịn không nổi giận.
Không nghĩ tới đám người này thấy tôi không có phản ứng gì, cho là tôi sợ, nên được voi đòi tiên.
"Chỉ là một chiếc xe Jetta cũ nát, vậy mà cũng học theo người khác đi ra ngoài tán gái!"
Người tên gọi là Thành ca mở miệng nói.
"Đúng vậy, mà hai con bé kia trông tươi ngon mọng nước như vậy, tại sao lại đi theo thằng mặt trắng này? Nhìn cái thằng mặt trắng mi thanh mục tú này, nhất định là ăn cơm chùa rồi! Bằng không thì đi theo anh, anh sẽ cho hai nàng biết thế nào là nữ nhân chân chính."
Lão Thử Nhãn dâm đãng nói.
"Lão Thử, con mẹ nó ngươi nhỏ giọng một chút! Nữ nhân kia là cháu gái của Bí thư tỉnh ủy! Mày sao nói lung tung như vậy!"
Thành ca nhíu nhíu mày.
Tôi khỏi động xe, hướng về phía khách sạn của thành phố Tân Giang, đây chính là địa điểm cử hành bữa tiệc.
"Nhan Nghiên, em có biết hai người kia không?"
Tôi không vui nói.
"Cái tên mập mạp kia gọi là Hoàng Vĩ Thành. Anh không biết ư?."
Triệu Nhan Nghiên suy nghĩ một chút nói.
"Nhà hắn làm cái gì?"
Một đứa trẻ kiêu ngạo như vậy không nhiều, chắc chắn phải là loại Đại Thiếu gia trong một gia đình.
"Cha của Hoàng Vĩ Thành là một trong 10 doanh nhân nổi tiếng nổi tiếng nhất Tân Giang, theo cha em nói, thì người này lập được một công ty Bất động sản tương đối lớn. Nhưng mà nghe cha em với ông em nói chuyện, thì cha của Hoàng Vĩ Thành này luôn dựa vào xã hội đen để làm ăn. Lão công, anh đáp ứng em đi, đừng có chọc vào những phiền toái không cần thiết? Anh phải nghĩ cho em với chị Vi Nhi, hai chúng em rất lo lắng! Nếu anh xảy ra chuyện gì, thì bọn em làm sao có thể sống được!"
Triệu Nhan Nghiên lo lắng nói với tôi.
"Yên tâm đi, anh chỉ thuận miệng hỏi như vậy thôi."
Miệng tôi thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy, bất động sản, tôi đang muốn phát triển trong lĩnh vực này, hóa ra tên Hoàng Vĩ Thành này lại là một cơ hội.
Hừ, mày dám chọc lên đầu lão tử, lão tử biến mày thành một hòn đá ngáng chân.
Xã hội đen? Lúc trước thì tôi có thể sợ một chút, nhưng giờ thì khác rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cước Nha Tử lúc dạy tôi dị năng có nói cho tôi biết, cho dù thân thể của tôi bị cắt thành mấy trăm miếng thịt vụn cũng có thể phục hồi như cũ.
Đương nhiên, nó phải ở trong tình huống như thế nào đó, chứ nếu không khi cây đao chém vào người tôi, thì thứ biến thành thịt vụn chắc chắn phải là cây đao kia.
Xem ra tiểu tử Hoàng Vĩ Thành trong nhà đúng là rất có tiền, hắn đi một con xe Mercedes-Benz, có màu lam xanh biếc, trông rất lòe loẹt.
Đúng là quan điểm cá nhân của hắn không giống với tôi, bằng không thì tại sao lại không thuận mắt với chiếc Jetta của tôi.
Rời khỏi bãi đậu xe của khách sạn. Đi đến trước cảnh cửa của yến hội, Hoàng Vĩ Thành dẫn Lão Thử Nhãn đi vào trước, tôi và Trần Vi Nhi, Triệu Nhan Nghiên muốn vào thì lại bị bảo vệ cửa ngăn lại:
"Thật xin lỗi, đây là yến hội cá nhân, không được phép tự tiện đi vào, xin xuất trình thiệp mời."
Thiệp mời? Triệu Quân Sinh đâu có nói thiệp mời gì đâu? Hơn nữa, Cái tên Hoàng Vĩ Thành kia cũng đâu có cần thiệp mời!
"Hai người vừa rồi đâu có cầm thiệp mời?"
Không đợi tôi nói, Trần Vi Nhi đã nói trước.
"Hai người vừa rồi? Các ngươi có thể so sánh với bọn họ ư?" Bảo vệ kinh thường hừ lạnh.
"Bọn họ thì làm sao? Dựa vào cái gì mà bọn họ không cần thiệp mời, còn chúng tôi lại phải có?"
Triệu Nhan Nghiên cũng có chút tức giận. Chỉ là một đám bảo vệ của khách sạn thôi mà cũng kiêu ngạo như vậy, đúng là ánh mắt đặt quá cao rồi.
"Nói ra thì hù chết ngươi! Có nhìn thấy cửa không? Hai người kia, một người là ông trùm bất động sản tương lai của Tùng giang Hoàng Vĩ Thành, còn vị kia ư, đó là công tử của Quản lý khách sạn này!"
Tên bảo vệ kiêu ngạo nói.