Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 222: Vu tổng liên tiếp gặp xui xẻo




"Cô nghĩ rằng tôi muốn vậy sao? Nhiều nữ nhân quá, tôi còn ngại phiền toái đây!"
Tôi cắn môi nói.
Đây là tôi nói những lời thật lòng, có mỗi một Diệp Tiêu Tiêu mà còn không đối phó xong, hơn nữa Hạ Nhu đang chờ tôi, tôi còn có lòng dạ nào thảnh thơi đi với nữ nhân khác!
"Làm sao? Ý của anh là những người đó đều thi nhau giành giật anh à?"
Lưu Duyệt bĩu môi nói.
"Gần đúng như vậy!"
Tôi gật đầu.
"Cái gì! Hừ! Những lời vô sỉ như vậy mà anh cũng có thể nói được? Giành giật anh? Tài giỏi thật đấy! Nhìn bộ dáng anh có vẻ là người giàu sang... Nhưng thật ra mà nói, nhất định là anh dùng lời ngon ngọt để lừa gạt các nàng!"
Lưu Duyệt hừ nói.
Tôi phất phất tay nói:
"Tôi nói với Lưu tiểu thư, cô muốn hợp tác với tôi ư, vậy mà còn điều tra chuyện riêng của tôi? Nếu như cô có hứng thú với những chuyện tình cảm rắc rối này thì nên sớm đem đóng cửa đại lý xe mà mở một tòa soạn báo, đảm bảo kiếm được nhiều tiền!"
"Đừng có nói vậy! Ai muốn biết những chuyện tình yêu của anh chứ!"
Lưu Duyệt trợn mắt nhìn tôi một cái nói:
"Được rồi, chúng ta tiếp tục thương lượng về chuyện hợp tác đại lý xe, đang nói thì bị anh ngắt lời! Nếu như vậy, thì anh đồng ý cung cấp 3500 vạn?"
Tôi gật đầu, nói:
"Nhưng mà tôi muốn biết, khoản đầu tư này dự trù lãi hàng năm là bao nhiêu, cô cũng biết, số tiền này không nhỏ, nếu như lãi ít, thì chẳng bằng tôi đem tiền gửi ngân hàng cho an toàn!"
"Ừ... Là như vậy, phương diện lợi nhuận tôi đã tính toán qua, trừ những chi tiêu bên ngoài, một năm đại khái được khoảng 3000 vạn lãi ròng, nói cách khác, nếu như vận hành tốt, thì lợi nhuận sẽ gấp bội số lần đầu tư!"
Lưu Duyệt hăng hái nói.
"Xem ra cô đã sớm có dự tính rồi, nghe cũng không tệ lắm, nhưng mà lợi nhuận vẫn còn ít một chút!"
Tôi lắc đầu nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Mỗi năm chỉ được có 3000 vạn, không bằng số lẻ mỗi ngày do các hạng mục của Tập đoàn Ánh Rạng Đông làm ra.
"200% lợi nhuận, vậy mà còn ít hay sao?"
Lưu Duyệt kinh ngạc nói.
"Nghe thì nhiều, nhưng cô đừng quên số tiền của chúng ta là 5000 vạn! Một năm mới có lợi nhuận 3000 vạn, nếu như cô chỉ đầu tử khoảng 500 vạn, thì lãi 300 là rất nhiều, nhưng một khi đã đầu tư tài chính với mức cao, thì cô không cảm thấy mức 3000 vạn này có chút ít hay sao?"
Tôi cười nói.
"A..." Lưu Duyệt thấy tôi nói thì lâm vào trầm tư! Thật ra thì chính xác là như vậy. Nếu như đem 5000 vạn đầu từ vào bất động sản, ẩm thực, hoặc công nghệ cao, lợi nhuận một năm khẳng định sẽ vượt qua 3000 vạn!
"Nhưng mà... Anh cũng biết đó. Không trong nghề thì không biết nghề đó, hiện giờ tôi đã quen thuộc với ngành xe hơi, nếu như đổi nghề khác, không những không thể kiềm lời, mà còn thua lỗi!"
Lưu Duyệt trầm ngâm một chút nói.
"Ừ, như vậy cũng đúng."
Tôi gật đầu nói:
"Nhưng mà Lưu tiểu thư, cô hình như không phải là người có tiền, hơn nữa từ hành động của cô có thể thấy, điều kiện của gia đình cô tương đối tốt, tại sao cô phải ra ngoài kiếm tiền?"
"Chuyện này là ước định giữa tôi và một người!"
Lưu Duyệt ngẩng đầu, kiên định nói.
"Ước định?"
Tôi hỏi.
"Đúng, thời gian của tôi không còn nhiều lắm, nên phải nắm chắc thời gian kiếm tiền."
Lưu Duyệt nói.
"Thời gian không còn nhiều lắm? Lưu tiểu thư, nghe lời nói của cô, thì hình như cô bị bệnh nan y à?"
Tôi kỳ quái hỏi.
"Lưu Lỗi! Anh có ý gì vậy, anh mới bị bệnh nan y đấy! Ý của tôi là thời gian tới ngày ước định ngày càng gần, mà tôi vẫn chưa làm được chuyện ước định kia!"
Lưu Duyệt không biết tại sao mình lại gần như đem bí mật nói ra.
"Chỉ đùa một chút thôi!"
Tôi nói:
"Được rồi, tôi đem tiền cho cô, có làm được việc ước định kia hay không, vậy phải phụ thuộc về cô rồi!"
"Anh không muốn biết nó là chuyện gì hay sao?"
Lưu Duyệt nhìn thấy người trước mặt này luôn bình thản, giống như mọi chuyện chẳng có liên quan gì tới hắn vậy.
"Mỗi người đều có bí mật riêng của mình, có phải không?"
Tôi cười nói.
Lưu Duyệt điềm nhiên cười nói:
"Ha hả, cho dù như thế nào, thì cũng cám ơn anh."
"Chẳng có gì mà cám ơn hay không, có mỹ nữ thỉnh cầu, tôi nghĩ bất kỳ một nam nhân nào cũng không thể cự tuyệt được !"
Tôi buông tay ra nói.
"Nhưng cái tên Vu tổng kia không nghĩ như vậy."
Lưu Duyệt có chút giảo hoạt nói.
"Hắn là nam nhân, nhưng mà sẽ rất nhanh không phải nữa."
Tôi có chút trầm giọng nói.
"Hừ, hóa ra anh còn rất hư !"
Lưu Duyệt nói.
Lưu Duyệt từ nhỏ cũng xuất thân ở thế gia, cho nên đối với phương thức làm việc của tôi cũng không ghét. Nếu không phải ông thường nói với nàng, Lưu gia nay không bằng xưa, làm việc bên ngoài phải cẩn thận, khiêm tốn, thì nàng đã sớm giáo huấn cái tên sắc heo kia rồi!
... ... ... ...
Vu tổng tên là Vu Kiền, mới nghe thì giống như một chiếc cần câu. Tôi thậm chí còn hoài nghi gia đình họ xuất thân từ nghề này, Cha thì gọi là Ngư Can (cần câu), con thì gọi là Ngư Hang (hồ cá), không chừng cháu họ ra đời sẽ có tên là Ngư võng Ngư (lưới đánh cá)...? !
Chuyện của cần câu vốn tôi không cần bận tâm tới, muốn đùa chết loại tiểu nhân như thế này, thì căn bản không cần tôi phải đi động thủ. Công ty của cần câu là một công ty kiến trúc xây dựng, loại công ty này mọi người đều rõ, trong công ty thảo nào cũng có một số vấn đề, chỉ là mọi người có muốn kiểm tra, và có rảnh rỗi để kiểm tra hay không mà thôi.
Tôi gọi điện thoại cho Cục trưởng Cục Công Thương và Cục Thuế Vụ, lập tức có mấy nhân viên của cục công thương và thuế vụ tới công ty của cần câu kiểm tra sổ sách.
Cần câu tưởng rằng lần này cũng như lần trước, chỉ cần thêm tiền là không có chuyện gì. Dù sao một số chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng cũng không ghi chép vào trong sổ! Nhưng mà kiểm tra chưa tới hai ngày, cần câu đã đổ mồ hôi, những người này kiểm tra sổ, và hỏi những vấn đề nghi vấn!
Cần câu biết, chuyện nếu như cứ tiếp tục như vậy, thì thảo nào cũng bại lộ, không còn cách nào khác, hắn bắt đầu vận dụng những quan hệ xã hội mà hắn có, đã chuẩn bị lễ vật để tặng, nhưng mấy người kiểm tra sổ sách, lại không ngấm dầu muối, hắn đưa tiền thì người ta không lấy, mời cơm thì không đi, làm sao mà cần câu không gấp gáp cho được?
Chuyện tốt cũng xong, mà chuyện xấu cũng xong rồi! Có thể nói tai họa lần này là họa vô đơn chí, tóm lại vận khí của cần câu lúc này là rơi tự do, không có cách nào kìm lại được!
Người kiểm tra sổ sách còn chưa xong, người của Cục công an đã tới, không biết những người này lật hồ sơ vụ án từ bao giờ, mà lại nói cần câu là kẻ khả nghi đập phá tài sản rồi ép người đi nơi khác, vi phạm quy định lao động!
Cần câu nhìn hồ sơ vụ án, có chút dở khóc dở cười, hóa ra đó là hồ sơ của những năm trước! Hơn nữa lại đúng là do công ty hắn làm, khi đó cần câu nhận làm một công trình, trong đó có mấy hộ gia đình phải cưỡng chế, cần câu buộc phải sử dụng biện pháp cứng rắn, ngay cả việc cưỡng bức đe dọa cũng phải dùng tới.
Vốn điều này cũng chẳng phải đại sự gì, nhưng nếu đã lôi ra thì cũng không coi là nhỏ! Theo lý thuyết chuyện của những năm trước, thì năm nay không truy cứu, nhưng mà trong vụ án lại không nói tới thời hiệu, cho nên cái vụ án kia vẫn còn hiệu lực!
Đang lúc Cần câu sứt đầu mẻ trán, thì người của Ủy ban kiểm tra kỷ luật và Viện kiểm sát cũng tới, nói hắn có liên quan tới tội phạm kinh tế, trước kia từng là bí thư thị ủy Lưu Sạn, mà nghi án là đưa hối lộ! Cần câu nhớ lại, mình đúng là có đưa cho tên kia 10 vạn đồng!
Cần câu có cảm giác phát điên, công ty thì bị cục thuế vụ niêm phong, tài khoản cũng bị phong tỏa, thì bản thân hắn lại nhận được thông báo, hắn giờ là bị cáo, không thể rời khỏi Tân Giang.
Đang lúc cần câu cùng đường thì phiền toái lại tới nữa! Có một người bị cần câu phụ tình tìm tới tận cửa, kiện cần câu cưỡng gian nàng! Cần câu lúc này hoàn toàn bất đắc dĩ rồi, nhiều chuyện xui xẻo xảy ra cùng một lúc như vậy, có ngốc hắn cũng biết, mình không cẩn thận đắc tội với ai đó!
Không còn cách nào khác, cần câu lo sợ những người tiếp theo có khi lại tới tận cửa tìm mình, hắn cả đêm thu thập hành lý, mang theo những thứ đáng giá chạy trốn. Tiền của công ty thì không lấy được, nhưng mà tiền của hắn phấn đấu nửa đời người thì vẫn còn nhiều.
Nhưng mà cần câu lại quên mất một chuyện, vẫn còn Tam Thạch Bang đang đợi hắn tới!
Cần câu không dám đi máy bay, cũng không dám đi xe lửa. Mà ở gần bến xe lửa, mất 500 đồng mua một vé xe khách đi thành phố Y.
Những người bán vé lậu này, khẳng định sẽ có chút quan hệ với các Hắc bang! Đây là điều đương nhiên, không có người làm chỗ dựa, ngươi có thể ở chỗ này bán vé hay sao? Đây cũng là một miếng thịt mỡ lớn, nếu như không có người bảo kê, thì sớm đã đánh nhau loạn lên rồi!
Mà bến xe lửa, hay nơi bán xe khách, đều thuộc quyền quản lý của Tam Thạch Bang, Tam Thạch bang là cái gì? Mà một tổ chức xã hội đen lớn nhất tỉnh Tùng Giang, các tiểu bang phái khác, nếu không muốn sống nữa, thì cứ động thủ trên đầu thái tuế đi.
Hai ngày nay, Tam Thạch Bang nhận được một tin tức, phải tìm bắt một người tên là Cần câu, để đề phòng người này đường chạy trốn, đã cho những người bán vé xe khách một bức ảnh của hắn!
Khi tên bán vé xe lậu này nhìn thấy cần câu, thì vui mừng phát điên! Đây quả thực là tự dâng cho mình cơ hội! Cái tên cần câu này là người mà Quách lão đại tự mình muốn bắt, nếu như bắt được hắn thì là một công lớn! Đừng nói là thưởng tiền, ngay cả chức vị cũng có thể.!
Những tên cò vé này thấy tiền đồ đang mở rộng trước mắt, nhưng lại không biểu hiện gì cả, chỉ vì cần câu mà hai hôm nay giới cò vé, bán vé lậu ở thành phố Tân Giang đã tương đối khẩn trương, người đó nói là hết vé, bảo cần câu đi theo hắn để mua vé.
Cần câu cũng là người làm ăn, hắn biết những người này dẫn mình đi mua vé là những người trung gian kiếm lợi, nhưng mà cần câu không quan tâm tới số tiền đó, có thể kiếm được vé là tốt rồi.
Nhưng mà cần câu rất nhanh phát hiện ra điều không bình thường, những người cò vé này dẫn hắn quẹo trái, quẹo phải, rồi đi vào một ngõ hẻm.
"Các anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?"
Cần câu cảnh giác hỏi.
"Đương nhiên là dẫn anh đi tìm vé, tổ chức của chúng tôi phải ở một nơi bí mật, nếu không thì cảnh sát đã tìm tới tận cửa rồi?"
Cò vé lậu giải thích.
Cần câu nghe xong cũng cho là có đạo lý, không nghi ngờ gì cả, đi theo.