Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 320: Gây dựng sự nghiệp




Trong mắt người thanh niên lóe lên địa quang hung dữ, nhìn vào màn hình máy tính.
"Lượng ca, anh có nắm chắc sẽ đưa hắn vào chỗ chết không?"
Một thiếu niên ngồi bên cạnh hỏi.
"Chắc chín phần! Lần trước không giết chết hắn, xem như hắn mạng lớn!"
Người thanh niên thản nhiên nói.
"Hắc hắc, Lượng ca, em..."
Thiếu niên chần chờ hỏi.
"Cậu yên tâm, tôi sẽ không vứt bỏ cậu đâu! Lần này, cậu cung cấp cho tôi nhiều thông tin quan trọng như vậy, mới có thể giúp tôi nghĩ ra kế sách đối phó! Nói thế nào chúng ta cũng là cùng trên một chiến tuyến rồi! Tôi mặc dù không phải là người tốt gì những cũng không phải là cái loại qua sông rút ván đâu!"
Người thanh niên nhìn thiếu niên một cái, nói.
"Tốt! Em, Lưu Khoa Sinh sẽ đem tính mạng bản thân và gia đình giao cho anh!"
Người thiếu niên kia nói.
" Cậu không có ý đồ riêng gì chứ? Cha cậu vào thời điểm phá sản không biết đã mất bao nhiêu tiền bạc, tôi nghĩ không phải tất cả đều vào tay cậu sao?"
Người thanh niên liếc mắt Lưu Khoa Sinh một cái, hỏi:
"Tiền trong tay tôi đã dùng hết rồi, nếu cậu đã có lời thì hãy lấy ra."
"Lượng ca! Em đã nói qua rồi. Lưu Khoa Sinh đem tính mạng phục tùng để làm cho Lưu Lỗi bị tiêu diệt!"
Lưu Khoa Sinh móc ra một tấm thẻ vàng nói:
"Đây là thẻ vàng của ngân hàng Thụy Sĩ, bên trong có tiền của cha em, còn có tiền mà em cướp đoạt được trong vòng một năm gần đây khi ở Đại Hưng bang!"
"Đại Hưng bang, hừ! Cướp đoạt được!" Người thanh niên hừ lạnh nói:
"Không tệ! Lần này có tiền của cậu ủng hộ, tôi nhất định khiến thằng Lưu Lỗi kia biến mất khỏi trái đất này!"
... ... ... ...
Trong nháy mắt đã học được 3 năm tại đại học Thanh Hoa, tôi đi tới phòng ngủ. Trong khoảng thời gian này, tâm tình của tôi khá hơn một chút, không giống như trước kia cứ sống mơ mơ màng màng. Mà cũng không đi qua cái quán bar kia nữa.
Mặc dù tôi rất muốn đi, nhưng trong lòng một thanh âm khác lại nói cho tôi biết, không để cho tôi đi!
"Đại ca! Anh đi đâu mà lâu vậy!"
Hoàng Văn Tĩnh và Sở Cao nhìn thấy tôi, hưng phấn nói.
"Ha ha, trong nhà có chút chuyện, sao không ở trong phòng!"
Tôi cười nói:
"Đúng rồi. Âu Dương Thiên Tề đây?"
"Hắn a, bị người trong nhà đem đi đặc huấn rồi, nghe nói là muốn tham gia tranh tài cái gì đó."
Hoàng Văn Tĩnh nói.
Tôi gật đầu, biết nguyên nhân có thể là do việc tham gia cuộc so tài võ lâm kia. Tôi biết Âu Dương Thiên Tề cũng là người của lục đại thế gia, cho nên cũng sẽ phải tham gia cuộc đại hội.
"Đúng rồi, Đổng giáo sư muốn nghiên cứu một đề tài, em cùng Sở Cao vinh hạnh được chọn vào tổ đề tài, nhưng thầy giám hiệu hình như gặp một chút rắc rối. Đúng rồi, lão Đại. Đổng giáo sư bảo anh lên gặp ông ấy đấy!"
Hoàng Văn Tĩnh nói.
"À, tôi biết rồi!"
Tôi gật đầu.
Xế chiều. Tôi chuẩn bị một chút rồi đến phòng làm việc của giáo sư, Đổng giáo sư đang cúi đầu đọc sách. Thấy tôi đi vào, chào hỏi rồi bảo tôi ngồi xuống.
"Đổng giáo sư, thầy tìm em ạ?"
Tôi hỏi.
"Ừ, đúng vậy tiểu Lưu, để tôi rót cho cậu chén nước!"
Đổng giáo sư nói xong thì đứng dậy.
"Không cần, Đổng giáo sư! Không cần khách sáo!"
Tôi vội vàng nói.
"Được rồi!"
Đổng giáo sư ngồi trở về chỗ, nói:
"Chuyện là thế này! Trước khi tôi và cậu bàn chuyện thành lập một công ty, chúng ta gặp một chút rắc rối!"
"Gặp rắc rối?"
Tôi hỏi:
"Chuyện gì xảy ra vậy ạ?"
"Quỹ xây dựng công trình của chúng ta không được bên kia thông qua! Quả thực là rất kỳ cục! Một người học sinh có quyền lực lớn như vậy, và cả mặt mũi của tôi vậy mà cũng không được! Trực tiếp đánh rớt phương án của tôi! Thật là buồn cười! Buồn cười!"
Đổng giáo sư lắc đầu nói.
"Quỹ xây dựng công trình? Có phải Trương Giai Minh chịu trách nhiệm việc đó hay không?"
Tôi hỏi.
"Đúng vậy! Cậu biết hắn à?"
Đổng giáo sư hỏi.
"Biết ạ! Nhưng nếu thầy để em đi gặp hắn, thì lại càng hỏng bét! Tiểu tử này còn là tình địch của em!"
Tôi buông tay nói:
"Nhưng chả phải hạng mục đó đã được Hiệu trưởng phê chuẩn rồi sao?"
"Đúng vậy, nhưng quyền quyết định về tài chính lại nằm trong tay Trương Giai Minh! Bởi vì quỹ của Thanh Hoa chính là do công ty trách nhiệm hữu hạn do cha của Trương Giai Minh đầu tư vào. Cho nên trường học cũng không dám đắc tội với hắn!"
Đổng giáo sư lắc đầu nói.
"Ha ha! Là như vậy! Không quan hệ gì! Chỉ là đáng tiếc, tài chính không có, cái công trình nghiên cứu khoa học của chúng ta sẽ phải dừng lại!"
Đổng giáo sư tiếc hận nói.
"Còn có biện pháp khác không?"
Tôi không đành lòng thấy lão giáo sư thương tâm, dù sao việc ông ấy nghiên cứu đề tài này cũng rất quan trọng!
"Ai! Đúng rồi, Tiểu Lưu, em có biết công ty ở ngoài hay không? Có thể đầu tư cho chúng ta?"
Đổng giáo sư thuận miệng hỏi.
"À, công trình này đại khái cần bao nhiêu tiền ạ?"
Tôi hỏi.
"Ít nhất cũng khoảng hai trăm vạn!"
Đổng giáo sư nói.
"Nếu vậy thì thế này đi! Đổng giáo sư, lấy danh nghĩa của em đăng kí thành lập một công ty, tài chính do em chịu trách nhiệm, nếu thầy đồng ý làm cố vấn, thì em sẽ chia một số cổ phần cho thầy!"
Tôi nói.
"Cậu có tiền?"
Đổng giáo sư hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Đúng vậy! Cha mẹ em mở công ty, có thể lấy một phần tiền!"
Tôi nói.
"Thật tốt quá! Thật tốt quá! Tôi còn tưởng rằng đề tài sẽ bị bỏ đi đấy!"
Đổng giáo sư nói:
" Chuyện cổ phần coi như xong, nhưng nếu đề tài này nghiên cứu thành công, thầy hi vọng nó không bị bán đi!"
"Cái này đương nhiên ạ!"
Tôi nói:
"Cứ như vậy đi,em đi về trước một chút!"
Cáo biệt đổng giáo sư, tôi trở lại phòng. Hai huynh đệ của tôi, nói như thế nào cũng coi tôi là Lão Đại, cho nên tôi cảm thấy những chuyện tốt cũng có thể rủ theo bọn họ!
Cho nên tôi đem chuyện gây dựng sự nghiệp nói một chút cho bọn họ, tôi quyết định thành lập một công ty mới, mà cái đề tài của Đổng giáo sư kia chỉ là một trong số hạng mục đó.
Công ty này có thể đa nguyên hóa, không nhất thiết chỉ liên quan đến hành nghề máy tính, chỉ cần có tiền thì có thể suy nghĩ những gì bên trong hạng mục!
Sở Cao cùng Hoàng Văn Tĩnh đều vô cùng hưng phấn, rối rít tỏ vẻ tình nguyện gia nhập.
Trong lòng tôi suy nghi, Sở Cao tương đối tốt tính, có đầu óc, cho nên tôi quyết định để Sở Cao làm Tổng giám đốc, còn Hoàng Văn Tĩnh mặc dù thông minh, nhưng chỉ vượt trôi trên phương diện tin học, cho nên tôi chuẩn bị để hắn chịu trách nhiệm mảng máy tính.