Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư

Chương 64




Nơi bọn họ lần này cần đến là một đảo nhỏ, phải ngồi thuyền mới có thể tới, bởi vậy bọn họ trước hết đến một thành khác — Vọng Thủy thành. Cũng đến bây giờ Kỳ Bạch mới biết toàn quốc có không quá ba mươi sáu thành, nơi hắn đang cư trụ là Võ thành.

Đến Vọng Thủy thành phải ngồi máy bay, khoảng một giờ là đến. Lần này mọi người cùng nhau hành động, nhưng Kỳ Bạch tuy đã gặp hai người Thư Nhận Bạch Lam, thế nhưng lại không có thấy đại sư tỷ trong truyền thuyết của hắn, đến bây giờ hắn cũng chỉ biết đại sư tỷ tên là Vu Tân Nguyệt.

“Cậu đang nhìn cái gì?”

Thấy Kỳ Bạch không ngừng nhìn ra phía sau, Thư Nhận nhịn không được lên tiếng.

Không phát hiện người muốn thấy, Kỳ Bạch thu hồi tầm mắt, hỏi, “Sao lại không thấy đại sư tỷ?”

Thư Nhận nhướn mày, cười nói, “Cậu chẳng lẽ không biết?”

Kỳ Bạch hiếu kỳ, “Biết cái gì?”

Thư Nhận nói, “Chính là đại sư tỷ hiện tại đang ở Vọng Thủy thành, làm sao cậu gặp chị ấy ở đây được!”

“A!” Không gặp được người mình muốn gặp, Kỳ Bạch có chút thiếu hưng trí, trạng thái này kéo dài mãi đến khi lên máy bay.

Máy bay bọn họ ngồi là trực thăng, vỏ ngoài là màu lục, thế nhưng so với kiếp trước Kỳ Bạch thấy rõ ràng tốt hơn nhiều, ít nhất không có tiếng quạt xoay ầm ĩ, rất yên lặng.

Trên trực thăng trừ phi công ra thì bốn người có thể ngồi, hai người Kỳ Bạch còn có hai người Thư Nhận ngồi cùng nhau, mặt khác còn có bốn cái trực thăng, đa số người ngồi trên đó cũng là người quen — Tề Thất của Tề gia, Vương Mặc Nhiên của Vương gia, Bách Lý Như Nguyệt của Bách Lý gia, còn có Bạch Quân của Bạch gia, hơn nữa còn có Việt Phong của Việt gia.

Trừ Bạch Quân với Việt Phong ra, còn lại đều là người Kỳ Bạch biết. Lúc mới gặp mặt Kỳ Bạch liền phát hiện ánh mắt Việt Phong nhìn Việt Kha mang theo địch ý, sau đó biết thân phận của gã liền sáng tỏ sự tồn tại của thái độ ấy.

Việt Phong là Đại thiếu gia con của đại phu nhân Việt gia, mà Việt Kha là con của tứ phu nhân, cũng có thể nói là con của tiểu thiếp, hơn nữa thực lực lại mạnh hơn, trong Quân bộ chức cao vọng trọng hơn, ở bên ngoài nhắc tới Việt gia mọi người nghĩ đến đầu tiên là Việt Kha chứ không phải Việt Phong, mà Việt Phong cũng không phải rộng lượng, cũng khó trách Việt Phong sẽ ghen tị căm hận.

Kỳ Bạch thấy mình cùng Việt Kha quả thực chính là trời sinh một đôi, một là con riêng, một thì tuy rằng không phải con riêng thế nhưng địa vị cũng không hơn gì, quả thực chính là xứng quá trời quá đất nha!

Kỳ Bạch trong lòng vui sướng nghĩ, có chút đắc ý, quả nhiên, hắn cùng Việt Kha quả thực chính là trời sinh một đôi đó biết không!

Việt Kha nhìn Kỳ Bạch ngây ngô cười, khóe miệng không khỏi hơi hơi nhếch lên, tuy rằng không nói, thế nhưng tay phải lại kéo người vào lòng.

Trực thăng ban đầu còn có thể nhìn thấy người, dần dần lọt vào trong tầm mắt lại thành một màu lục kéo dài không dứt, mà người trên máy bay tuy rằng không có hành động, thế nhưng lại mở trạng thái cảnh giác, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.

Kỳ Bạch không nói, xem biểu cảm của bọn họ cũng biết chắc chắn có nguy hiểm. Nghĩ đến dã thú trên đất bằng kia trở nên to lớn đến vậy, Kỳ Bạch cũng ân ẩn đoán được là nguy hiểm gì. Động vật trên đất bằng đều biến dị, không lý gì động vật biết bay lại không.

Bất quá sự thật chứng minh nhóm Kỳ Bạch rất may mắn, mãi đến khi thấy phía trước ân ẩn xuất hiện mục tiêu, bọn họ vẫn chưa gặp phải cái gì nguy hiểm.

Trực thăng hạ xuống trên một bãi đất trống, đợi máy bay dừng hẳn, Kỳ Bạch thấy ngoài cửa sổ có mấy người đứng ở đó chờ. Thấy bọn họ xuống, lập tức liền nghênh đón.

“Ha ha, Việt tướng quân!” Người đến là ba nam một nữ, một người lớn tuổi, hai thanh niên, còn có một nữ nhân xinh đẹp. Mà vừa lên tiếng, là người lớn tuổi kia.

Niên Phong Hoa vươn tay bắt tay y, trên mặt đầy nhiệt tình tươi cười, nói, “Chờ đã lâu!”

“Niên phó quan!” Việt Kha gật đầu, thái độ không thân thiện, hình thành đối lập rõ rệt.

Hai người bên này đang trò chuyện, Kỳ Bạch lại bị Thư Nhận kéo cổ sau đến trước mặt nữ nhân duy nhất kia.

Nữ nhân này Kỳ Bạch lần đầu tiên thấy liền kinh diễm, tướng mạo cực kỳ diễm lệ, môi đỏ rực, đôi mắt xếch nhướn lên, tóc ngắn cực kỳ suôn mượt, rất anh khí. Mà dáng người cô càng là giống như ma quỷ, ngực tấn công mông phòng thủ, cả người tràn ngập phong tình thành thục mê người.

“Đây là đại sư tỷ!” Thư Nhận giới thiệu với Kỳ Bạch, sau đó lại nói với nữ nhân, “Đại sư tỷ, đây chính là đệ tử thầy gần đây mới thu nhận, Kỳ Bạch.”

Nói rồi, quát Kỳ Bạch còn đang trợn mắt há hốc mồm, “Còn không chào đại sư tỷ?”

Cái gì? Nữ nhân tràn ngập phong tình này mà là đại sư tỷ?

Kỳ Bạch sửng sốt một chút, chợt rất nhanh phản ứng, trên mặt có chút ngượng ngùng tươi cười, nói, “Là em thất lễ, chỉ là em không ngờ đại sư tỷ lại là một đại mỹ nhân như vậy, trong nhất thời nhìn ngây ngẩn cả.”

Không có nữ nhân nào không thích được khen xinh đẹp, Vu Tân Nguyệt cũng vậy.

Trên mặt cô mang theo ý cười, giống như khắp nơi trong nháy mắt nở rộ hoa, thoáng chốc diễm lệ bức người. Nhưng tay lại cực kỳ thô lỗ vỗ vai Kỳ Bạch, “Nhóc này biết ăn nói quá nhỉ!”

Cái vỗ này, Kỳ Bạch suýt nữa bị cô trực tiếp phang ngã xuống mặt đất, đứng vững thân mình, cảm thấy trán có chút run rẩy. Hắn nghĩ, hắn hơi hiểu vì sao Việt Kha nói đại sư tỷ này của hắn độc đáo.

Vu Tân Nguyệt không hề đoán được tiểu sư đệ mới ra lò của mình trong lòng đang oán thầm cô như thế nào, chỉ cười tủm tỉm nói, “Lần đầu tiên gặp mặt, chị cũng không có gì làm lễ gặp mặt, cái này cho cậu phòng thân!” Nói rồi, trên tay cô xuất hiện một thứ.

Khi thấy thứ trên tay cô, tươi cười của Kỳ Bạch rốt cuộc duy trì không nổi, miệng thành một hình chữ ‘O’. Nguyên nhân không có gì khác, bởi vì thứ đó là một đồ thủ công hoàn mỹ — chùy sắt lớn!

Không sai, thật sự là chùy sắt lớn, lớn cỡ một vòng ôm của nữ nhân trưởng thành, màu đen tuyền, nhìn ra được là rất dụng tâm. Thế nhưng, cho dù thủ công của nó có tốt đến mấy, cũng che giấu nổi sự thật nó là một cái chùy.

Hơn nữa, chùy sắt lớn như vậy thì trọng lượng cũng không nhẹ, nhưng bộ dáng Vu Tân Nguyệt thoải mái giống như cô cầm trên tay chỉ là một mảnh khăn gấm.

Vu Tân Nguyệt rốt cuộc phát hiện biểu cảm trên mặt hắn không phải vui sướng, hỏi, “Sao vậy, cậu không thích?”

“Cái này, không phải không thích!” Kỳ Bạch có chút xấu hổ cười cười, ăn ngay nói thật, “Chỉ là em sợ mình không khiêng dậy nổi!”

“Phụt!” Một tiếng phụt cười, một thanh niên đi tới bên người Vu Tân Nguyệt, Kỳ Bạch nhận ra người này là một trong mấy thanh niên vừa rồi đi cùng Niên Phong Hoa.

Phượng Minh Thiên tay phải tự nhiên ôm lấy eo cô, cười nói, “Anh đã nói em chọn một món quà khác rồi mà, em cho rằng ai cũng giống em lợi hại như vậy sao, lực lớn vô cùng a!” Hơn nữa, người bình thường cũng sẽ không tặng chùy nha. Đương nhiên, câu cuối cùng đặt ở trong lòng nói thầm thôi.

Kỳ Bạch thấy tư thái hai người thân mật, trong lòng suy đoán người kia cùng với đại sư tỷ nhà mình có quan hệ gì.

Vu Tân Nguyệt thở dài một hơi, bĩu đôi môi đỏ mọng, hỏi, “Vậy làm sao được? Em chỉ chuẩn bị có một phần lễ này!” Không ngờ Kỳ Bạch lại không thích, tâm tình có chút suy sụp.

Phượng Minh Thiên hôn hôn trên môi cô, trong mắt mang theo sủng nịch, nhẹ giọng nói, “Được rồi, sớm biết em sẽ thế mà, anh đã chuẩn bị cho em rồi!”

Nói rồi, người kia lấy ra một cái hộp từ trong túi vải, chiếc hộp không biết đựng cái gì, mặt trên khắc hoa văn tinh tế phức tạp, chăm chú nhìn, sẽ thấy đầu choáng váng, cũng đủ để thấy độ phức tạp của nó.

“Đây là hộp Khóa Linh, nó có thể ngăn ngừa dược tính của thảo dược sau khi ngắt xuống không bị xói mòn, cũng sẽ không héo rũ. Anh nghĩ, về sau cậu hẳn có thể sử dụng được!”

Có vài dược liệu trân quý ngắt khỏi đất rồi căn bản bảo quản không được bao lâu dược tính của chúng sẽ giảm đi đáng kể, đối với Dược Sư mà nói, món quà này không thể không nói là báu vật.

Kỳ Bạch cũng có chút kinh hỉ, hộp Khóa Linh này là dùng một loại cây gỗ tên là cây Thiên Nhiên chế tác, phàm là nơi nào có cây Thiên Nhiên sinh trưởng, cây cối chỗ đó đều sinh trưởng cực kỳ tươi tốt. Mà loại cây này hiện tại cũng chỉ phát hiện có một gốc, trân quý không biết lồi nào để tả.

Kỳ Bạch cũng chỉ là nghe nói còn chưa thấy, nghe Việt Kha nói cây này sau khi được phát hiện đã bị mấy đại căn cứ chia xẻ, loài cây chỉ nghe danh không thể thấy này, không ngờ hôm nay hắn có thể gặp, lại còn là quà tặng cho hắn.

Bội thu rồi!

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Kỳ Bạch, phải biết, đối với những người giao tiếp với thảo dược như hắn, hộp Khóa Linh có thể nói là chọc đúng tâm khảm.

Mà ý niệm thứ hai, lại là: Quen biết đại sư tỷ thật đáng giá!

Nhận được món quà quý giá như vậy, Kỳ Bạch Tâm tình rất tốt, vui đùa, “Món quà trân quý như vậy, nếu hối hận, em cũng sẽ không trả lại cho anh đâu, anh rể!”

Món quà tuy rằng trân quý, nhưng đối với Phượng Minh Thiên cũng không phải cái gì khó kiếm, vốn là cam tâm tình nguyện tặng ra. Sau đó lại nghe được tiếng ‘Anh rể’ của Kỳ Bạch, cảm thấy toàn thân vui sướng, tươi cười trên mặt cũng chân thành hơn vài phần.

“Chậc chậc, anh trước kia sao lại không phát hiện cậu dẻo mỏ như vậy nhỉ?” Thấy Kỳ Bạch được một món quà trân quý, Thư Nhận cũng không ghen tị, chỉ là trêu ghẹo, “Lúc trước cậu đối với tam sư huynh như anh quả là không ra sao!”

Kỳ Bạch yêu thích không buông tay sờ hộp Khóa Linh, nghe vậy cũng không quay đầu lại đáp trả một câu, “Nếu anh cũng cho em một lễ gặp mặt giống hộp Khóa Linh, muốn nghe lời hay, em có thể nói cho anh nguyên sọt lớn.”

Thư Nhận lắc đầu, bình luận, “Lại đi lấy vật chất để đối xử với một người, nông cạn!”

Kỳ Bạch không thèm để ý, nhe răng, “Em nông cạn, em thích đấy!”

Thư Nhận lại đánh giá, “Da mặt thật dày!”

Phượng Minh Thiên nói, “Anh cũng thấy, Kỳ Bạch vậy cũng là tính cách thật!”

Thư Nhận, “…” Từ khi Phượng Minh Thiên coi trọng đại sư tỷ nhà mình, đã không còn kỳ vọng gì mấy đối với ánh mắt người kia nữa.

Kỳ Bạch cười hai tiếng, nói, “Anh rể anh không cần nói như vậy, bản thân em là loại người gì em biết. Bất quá, tuy rằng chỉ là nể mặt đại sư tỷ, nhưng anh rể thật đúng là người tốt!”

Phượng Minh Thiên, “…” Được phát thẻ người tốt thì nên nói cái gì giờ?

Kỳ Bạch cười tủm tỉm nói với Tân Nguyệt, “Đại sư tỷ, mắt chị hay thật, tìm được một nam nhân tốt!”

Phượng Minh Thiên vênh mặt nhìn Vu Tân Nguyệt, ánh mắt dán dính lên, mặt dày nói, “Em xem, ngay cả Kỳ Bạch cũng nói anh là nam nhân tốt!”

Vu Tân Nguyệt vỗ một bàn tay trên vai người kia, suýt nữa đánh bay người, còn mình lại đắc ý nói, “Thì sao, nam nhân của lão nương, đương nhiên là tốt rồi!”

Kỳ Bạch: Đại sư tỷ, bản tính chị bại lộ rồi!

Bầu không khí giữa mọi người dần dần thân thiện, trong không trung lại truyền đến tiếng ồn ào.

Khuôn mặt tựa mẫu đơn của Vu Tân Nguyệt lập tức thay đổi.