Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân

Chương 66: Lạnh lẽo




Trong tiệm cũng không còn bao nhiêu người, các nhân viên không phận sự khác đã bị đuổi đi. Giờ phút này, Dung An nhìn Dung Cầm, bỗng nhiên có chút đau lòng, Dung Cầm vốn là một người phụ nữ phái yếu, lại không thể không gánh vác trách nhiệm nặng nề này. Năm năm trước, Dung Cầm chỉ là một ngự tỷ bình thường đến không thể bình thường hơn, năm năm sau, đối phương đã sắc bén hơn rất nhiều. Rất khó để nhìn ra cô từng là một nữ nhân tùy tùy tiện tiện, Dung An cho rằng địa cầu hồi tưởng không chỉ làm Dung An địa cầu biến mất, còn làm Dung Cầm bắt buộc phải kiên cường hơn.

“Được rồi, không nói đến việc Già Mã Tinh hệ của các ngài tốt bao nhiêu nữa,” Dung Cầm mỉm cười, “Kỳ thật địa cầu cũng không kém, chỉ chưa trưởng thành mà thôi.”

“Ừ.” Dung An gật đầu, nội tâm chua xót.

Chỉ chưa trưởng thành mà thôi, nghe qua chỉ như một câu nói bình thường, nhưng bên trong lại ẩn chứa rất nhiều tin tức. Người địa cầu rất kiên cường, họ thừa nhận họ lạc hậu, nhưng sẽ không vì vậy mà suy bại, họ nhất định có thể kiên cường vượt qua.

“Sinh mệnh của ngài rất dài, nói không chừng sau này còn cần ngài trợ giúp con của tôi, cháu của tôi,” Dung Cầm nói giỡn, “Sẽ không quên chứ.”

“Chắc là không đâu,” Dung An nhìn Dung Cầm cười, cũng không dám nói gì khác, sợ đối phương quá mức hiếu thắng, rõ ràng nội tâm không thoải mái, còn phải cười, “Đi, tôi đưa các chị trở về thu dọn đồ đạc, đúng rồi, có cần đem thứ gì về không? Muốn đặc sản Già Mã Tinh hệ không?”

“Không cần,” Dung Cầm lắc đầu, “Mấy thứ này không thích hợp xuất hiện ở địa cầu, lại hao phí điểm thông dụng.”

Dung Cầm nói rất thẳng, thứ gì không phù hợp với văn minh cấp thì không cần xuất hiện, dù chỉ là một ít thức ăn bình thường, nhưng loại đồ này ở trên địa cầu chính là hàng xa xỉ.

Yên lặng nhìn Dung Cầm, Dung An gật đầu, “Một ít chuyện đơn giản…… Tôi……”

“Không cần,” Dung Cầm lại lắc đầu, “Một tinh cầu muốn trưởng thành không thể cứ dựa vào sự hổ trợ của người khác mãi.”

Huống chi bọn họ không chỉ đơn giản là một tinh cầu, còn là một nền văn minh cấp thấp, là một cái tinh cầu nhỏ nhoi với nền văn minh cấp thấp.

Thấy Dung Cầm kiên cường như thế, Dung An không còn gì để nói, chuẩn bị đưa Dung Cầm về dịch quán thu dọn đồ đạc. Nhưng ngay sau đó, Dung Cầm lại lần nữa cự tuyệt.

“Ngài là vương hậu của Già Mã Tinh hệ,” Dung Cầm ngăn cản Dung An, dù đối phương có được một phần ký ức của em trai cô, nhưng việc này ở trong mắt người Già Mã Tinh hệ, chỉ sợ là hành vi đê tiện vô sỉ, “Về sau, đừng quá thân cận với người khác.”

“A.” Dung An trầm mặc.

“Giữ khoảng cách thích hợp, ngẫu nhiên vươn tay giúp đỡ, nhiêu đó đã đủ,” Dung Cầm mỉm cười, “Nếu không tôi sẽ nghĩ nhiều, muốn sẽ càng nhiều.”

Nữ nhân này cực kỳ hiểu rõ tâm lý bản thân, cũng hiểu rõ cô hiện tại kiên cường là vì phải mạnh mẽ chống đỡ, đối phương rõ ràng hy vọng có một người có thể dựa vào, nhưng cô lại không muốn dựa vào người ngoại tinh. Trong nháy mắt Dung An hiểu ý Dung Cầm, nếu người địa cầu có thể kiên cường, vậy nhất định có thể đi được xa hơn.

“Không cần đưa chúng tôi,” Dung Cầm lại mở miệng, “Dừng bước, để chúng tôi tự rời đi.”

Để tất cả mọi người đều biết người địa cầu bọn họ không cần Già Mã Tinh hệ bảo hộ quá mức, mà tự bọn họ có thể kiên cường bước đi.

“Được.” Dung An gật đầu, tránh ra một đường, để Dung Cầm đi qua, nhân tiện bảo hộ vệ hoàng gia vốn theo Dung Cầm trước đó cùng đi theo, cho đến khi đám người Dung Cầm bước lên tàu chiến lại trở về.

Ước chừng qua nửa giờ, thú nhân gây chuyện hôn mê trên mặt đất cũng tỉnh dậy, vừa quay đầu lại phát hiện trong tiệm không còn bao nhiêu người, ban đầu không phải náo nhiệt lắm sao? Gã ôm cái đầu đau nhứt cố gắng nhớ lại chuyện phát sinh lúc mình uống say, hình ảnh đứt quãng, vụn vặt, gã cũng không xác định được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thấy mấy người phục vụ trong tiệm dùng ánh mắt khác thường nhìn gã, gã không thể không cản một người lại dò hỏi.

Già Mã Tinh hệ tuy rằng rất phát triển, người máy đã có thể thay thế trong rất nhiều ngành sản xuất. Nhưng bọn hắn càng thích nhân công hơn, việc này có thể rèn luyện trí lực và thể lực của họ. Cho nên, trong tiệm cũng có không ít thú nhân làm phục vụ.

Biết bản thân vậy mà không biết sống chết đi đùa giỡn vương hậu, vị thú nhân này tâm muốn chết đều có, quả nhiên sau khi uống say sẽ dễ làm chuyện ngu xuẩn. Từ nay về sau gã nhất định phải bỏ cái tật xấu này, vội vội vàng vàng chạy về nhà, trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám ló mặt ra ngoài.

Lúc hoàng hôn, Dung Cầm chờ người địa cầu cuối cùng bước lên tàu chiến, quay về địa cầu. Dung An tuy rằng không đi tiễn Dung Cầm, nhưng vẫn đứng ở chỗ cách đó không xa nhìn sang. Những người địa cầu đó đều rất lưu loát dứt khoát bước lên tàu chiến, không biểu hiện tha thiết với Già Mã Tinh hệ, ngẩng đầu ưỡn ngực mà bước, nếu không nhìn kỹ, thật sự không nhìn ra bọn họ là người văn minh cấp thấp.

“Người văn minh cấp thấp rảnh rỗi,” vương tử của văn minh cao đẳng Y Tháp Tinh hệ Magar xuất hiện bên cạnh Dung An, đương nhiên hắn không phải đột nhiên xuất hiện, hộ vệ bên người Dung An biết tồn tại của hắn, “Cho dù cậu hiện tại giúp đỡ họ, họ sớm hay muộn cũng gặp phải hủy diệt.”

“Đây là chuyện của họ,” nên làm đã làm, chuyện khác phải nhờ vào chính người địa cầu, Dung An không cho rằng người địa cầu sẽ biến mất trong vũ trụ mênh mông quá nhanh, “Y Tháp Tinh hệ cũng chỉ xuất hiện sinh mệnh sớm hơn địa cầu, lại tiến hóa sớm hơn mà thôi.”

Không thể cứ nói người ta cấp thấp mãi, bọn họ sở dĩ lên được cao đẳng, là vì thời gian bọn họ tồn tại đã dài. Mà sinh mệnh tồn tại trước bọn họ, trong tinh tế lại không có bao nhiêu nền văn minh phát triển mạnh, việc này cũng đủ cho bọn hắn cơ hội thở dốc, hiện tại mới có thể trở thành bá chủ tinh tế. Bọn họ đám văn minh cao đẳng này luôn chiếm ưu thế, một khi không cao hứng, là có thể tùy tay hủy diệt một nền văn minh cấp thấp, không ai trách cứ bọn họ.

Dung An đã cảm nhận được sự tàn khốc giữa các tinh hệ, cậu cũng không cho rằng việc này không đúng, hơn thắng kém thua, thế giới này vốn dĩ là như vậy.

“Kỳ Lân thiện lương.” Magar cười khẽ, hắn đã không còn cảm thấy hứng thú với Dung An như trước. Một người quá mức thiện lương chỉ thích hợp được bảo hộ ở khu vực riêng, không thích hợp bị lắc lư lăn lộn. Cố tình ở Già Mã Tinh hệ lại có Kỳ Lân thiện lương tồn tại, rất khác với thú nhân hiếu chiến.

Trắng mắt liếc Magar một cái, Dung An không nói gì nữa, xoay người dưới sự bảo vệ của hộ vệ hoàng gia rời đi. Cậu phải hồi cung sớm một chút, không muốn ngốc ở đây nói nhảm với Magar. Dung An không thích Magar, người này nhìn qua có chút âm trầm, bên ngoài nhìn như đối xử với anh rất tốt, nhưng có thể bất thình lình đẩy anh vào địa ngục.

Nhìn bóng dáng Dung An rời đi, Magar vẫn mỉm cười, hắn tất nhiên không có khả năng đối đầu với vương hậu Già Mã Tinh hệ, cũng đến lúc trở về Y Tháp Tinh hệ rồi. Có liên quan, không nhất định sẽ có kết quả, có thể trở thành khách qua đường, cũng có thể trở thành ‘bằng hữu’ xa lạ.

Sau khi biết Magar rời khỏi Già Mã Tinh hệ, Lâm Hoa Nam khóc. Y bước vào bẫy rập của người khác, mấy năm trời cũng không thoát ra. Chờ y ra khỏi, lại phát hiện bản thân đã không để về lại thời điểm ban đầu. Trước mắt lại không có thuốc trị liệu di chứng dịch gien ngoại tinh lưu lại, đầu óc Lâm Hoa Nam hiện tại trống rỗng, đối với cây non linh thực, vốn muốn vận dụng tinh thần lực để cây non mọc ra một phiến lá, nhưng cho dù y làm thế nào cũng không làm linh thực phát triển được, thậm chí còn làm lá cây vốn mọc trên thân cây non rụng xuống.

Lâm Hoa Nam suy sút ngồi phịch xuống đất, cây non trong tay cũng rơi trên mặt đất. Y thật sự đã phế, chỉ sợ cả đời này cũng không thể tạo ra thành tích.

Sau khi Lâm lão gia tử mang Lâm Hoa Nam đến hoàng cung thỉnh tội, lão gia tử còn tự mình đến viện nghiên cứu linh thực giúp Lâm Hoa Nam xin từ chức. Hiện tại Lâm Hoa Nam chỉ thích hợp nuôi ở nhà, đợi đến khi tìm được thú nhân phù hợp, lại gả Lâm Hoa Nam ra ngoài. Bản thân Lâm gia chính là một gia tộc với tính chất trưởng giả học làm sang(*), mặc kệ là giống cái hay là thú nhân, nhân tài hữu dụng với gia tộc có thể được rất nhiều chú ý. Mà việc Lâm Hoa Nam được chú ý lại càng ngày càng ít, bọn họ không cần một vết nhơ.

(*) Nguyên văn 势利的 = snobbery là một thuật ngữ mang tính xem thường, ý chỉ tính chất đua đòi, học đòi làm sang. Có 1 vở kịch tên “Trưởng giả học làm sang” của Molière, nếu hứng thú mấy cô có thểxem.

Sau khi Lâm Hoa Nam rời khỏi viện nghiên cứu linh thực, Kỳ Lan vẫn không cảm thấy vui vẻ, mà ngược lại, việc này làm y càng hiểu rõ không thể đụng chạm bất cứ thứ gì cả. Còn về chuyện khác, Kỳ Lan không nghĩ nhiều lắm, vị vương hậu trong hoàng cung kia cùng bản thân y cũng không có qua lại nhiều lắm, e rằng về sau cũng không gặp được bao nhiêu lần, nhiều khả năng chỉ có thể nhìn thấy đối phương qua truyền thông.

Sau khi kết hôn, Dung An phát hiện đại đế rất liều mạng, không phải liều mạng trên sự nghiệp, mà là thân thể. Mỗi ngày buổi tối chỉ có làm làm làm, chỉ vừa muốn ngăn cản đối phương, đối phương đã tìm ra ngàn vạn lý do để làm.

“Ngày mai về nhà.” Buổi tối hôm nay, Dung An thừa dịp còn chưa bị lăn lộn quá mức thê thảm mà nói.

“Đây là nhà của chúng ta.” Mặc Sĩ Phong trả lời.

“Dung gia!” Dung An xem thường, “Người địa cầu hình như có tập tục hồi môn(*), tuy rằng chúng ta không có, nhưng trở về một chút cũng bình thường mà.”

(*) Theo tui tìm hiểu thì nó là “lễ lại mặt”( Trong truyền thống Trung Hoa, 3 ngày sau khi kết hôn chú rể sẽ đưa cô dâu về nhà mẹ đẻ và gọi là lễ lại mặt.), có thể là do Dung An không phải người địa cầu nên tác giả để là “hồi môn”.

“Ngày mai?” Mặc Sĩ Phong ngừng động tác, thật sự rất muốn biến thân thành rắn, cuốn lấy tiểu vương hậu, “Dung gia có hoạt động?”

“Không có,” Dung An bắt lấy cái tay đang di chuyển trên người cậu của Mặc Sĩ Phong, quăng xuống, “Sau khi bị anh nhặt về hoàng cung, thời gian ở Dung gia ngắn lại, em năm đó mới đến Đế Tinh không bao lâu.”

Nghĩ vậy, Dung An không thể không cảm khái mệnh cậu không tốt, lại bị đại đế nhặt vào thời điểm bản thân chật vật muốn chết. Mỗi khi biến thành hình thái Kỳ Lân, cậu cứ không tự giác nghĩ như vậy, lúc không biến, cũng luôn nghĩ đến việc này, một trong những giai thoại lớn nhất cuộc đời.

“Dung gia không lớn,” Mặc Sĩ Phong ho nhẹ, lại bắt đầu động tay trên người vương hậu, “Ở mấy ngày liền rõ hết.”

Tiểu vương hậu rõ ràng ở Dung gia rất nhiều ngày, Mặc Sĩ Phong không muốn để Dung An trở về một mình, nghĩ đến mấy tên thú nhân Dung gia kia cứ muốn ôm Kỳ Lân, hắn chỉ hận không thể tống cổ bọn họ đến tinh cầu xa xôi.

“Anh ngày mai không có việc gì thì cùng đi,” Dung An biết tuốt trong lòng đại đế đang suy nghĩ cái gì, không phải muốn cậu tự mình mời đối phương cùng trở về với cậu sao, “Coi như trở về gặp trưởng bối.”

“Vậy đi thôi,” Mặc Sĩ Phong gật đầu, “Hiện tại làm chuyện khác.”

Dung An tự nhiên như vậy lại bị đại đế đè ở dưới thân, buổi tối sao có thể thích hợp nói chuyện phiếm, chỉ thích hợp tự thể nghiệm.

Ngày hôm sau mới tờ mờ sáng, Dung An đã tỉnh lại, nhưng cậu không mở mắt ra, chỉ duỗi tay đụng vào bên cạnh. Lại chạm vào một cái đồ chơi bóng loáng có vảy, Dung An sợ tới mức vội vàng mở mắt, muốn né tránh, kết quả phát hiện bản thân bị loại đồ chơi này cuốn đến gắt gao. Lúc này, Dung An cũng không ngất xỉu, chỉ nỗ lực quay đầu nhìn về vật thể lạnh lẽo bên cạnh.

Ngay sau đó, vật thể lạnh lẽo bóng loáng kia biến thành hình người, Mặc Sĩ Phong vội ôm chầm Dung An, “Đừng sợ, ta chỉ nhất thời không khống chế được chính mình.”

Đại đế tỏ vẻ hắn đặc biệt hy vọng biến thành hình thú cùng vương hậu làm chuyện kia, cảm giác đó nhất định rất sung sướng. Tối hôm qua, sau khi tiểu vương hậu hôn mê, Mặc Sĩ Phong liền biến thành Phệ Thiên Mãng, cũng không dám gây ra động tĩnh quá lớn, chỉ lướt qua đã ngừng, lại không cẩn thận, quên biến trở về hình người.

Dung An ngơ ngác nhìn Mặc Sĩ Phong, đại đế à mới sáng sớm không cần dọa người được chứ.

“Ngoan,” Mặc Sĩ Phong vỗ nhẹ lưng Dung An, “Hôm nay không phải nói về Dung gia sao? Chúng ta qua đó sớm chút? Hay em muốn hôm khác?”

Ngơ ngác quay đầu nhìn ra cửa sổ, Dung An lại máy móc quay đầu lại nhìn Mặc Sĩ Phong, “Lần sau…… Nói trước.”

Vỗ nhẹ gương mặt Dung An, đại đế vẫn cho rằng tiểu vương hậu bị mình dọa, “Không thành vấn đề.”

Mặc Sĩ Phong thở ra một hơi, tiểu vương hậu chỉ nói lần sau nói trước, việc này cho thấy đối phương tiếp nhận hình thái Phệ Thiên Mãng của mình, không còn không cho phép mình ở trước mặt đối phương biến thành hình thú. Đại đế cảm giác thật hạnh phúc, hạnh phúc đến nổi bong bóng.

Đứng dậy rửa mặt, kỳ thật Dung An vào lúc đó vẫn bị hình thái Phệ Thiên Mãng của đại đế dọa, nhưng sau đó bình tĩnh lại. Những năm gần đây, đại đế rất ít biến thành Phệ Thiên Mãng trước mặt cậu, chỉ sợ cậu không thể tiếp nhận. Nếu bọn họ đã kết hôn, vậy nên chậm rãi thích ứng.

Đi vào Dung gia, Dung An được nhiệt tình tiếp đón, còn đại đế lại bị lạnh nhạt. Dung lão gia tử rất có ý kiến với đại đế, đơn giản như vậy đã ngậm Kỳ Lân của ông đi, mà bản thân ông còn không thể nói không.

Mặc Sĩ Phong đã quen với thái độ Dung lão gia tử đối đãi với mình, không phải chỉ là đối diện với mặt lạnh của người Dung gia, không ai bưng trà rót nước thôi à, không có gì, tốt hơn việc không có tức phụ. Sau khi ăn cơm trưa, Mặc Sĩ Phong bị Dung lão gia tử gọi vào thư phòng, Dung lão gia tử không hy vọng cuộc nói chuyện giữa bọn họ bị người khác nghe thấy, đặc biệt là Dung An.

“Dân chúng toàn tinh hệ đều đang chờ các ngài sinh tiểu Phệ Thiên Mãng, ngài thấy thế nào?” Dung lão gia tử sắc mặt nghiêm túc.

“Việc này không phải chờ mấy năm là có,” Mặc Sĩ Phong bình tĩnh, “Từ từ cũng không sao.”

“Cái gì gọi là từ từ cũng không sao?” Dung lão gia tử lạnh mặt, “Là ngài có vấn đề ha.”

Tuy rằng trong lịch sử cũng xuất hiện tình huống đại đế và vương hậu rất nhiều năm cũng chưa sinh ra tiểu Phệ Thiên Mãng, nhưng cơ bản đều dưới vì giá trị dựng dục của vương hậu rất thấp. Dù vương hậu là bạn lữ mệnh định của đại đế, nhưng dân chúng hoặc nhiều hoặc ít vẫn nói ra nói vào, tỷ như đại đế sao lại có bạn lữ mệnh định như vậy, đại đế cùng vương hậu không thích hợp linh tinh.

Hiện giờ, bản thân Dung An chính là Kỳ Lân cấp bậc cao nhất, giá trị dựng dục tuyệt đối không có vấn đề, hơn nữa trước đó Dung đại phu nhân cũng có làm kiểm tra cho Dung An. Dung lão gia tử vốn không lo lắng Mặc Sĩ Phong và Dung An có con hay không, nhưng từ chỗ Dung Khải biết được xác suất sinh dục của đại đế thấp, lão gia tử giống như bị lôi điện bổ xuống, cương đến không thể lại cương, đồng thời cũng bị dọa cho một trận.

Mặc Sĩ Phong ho nhẹ, nhất định là Dung Khải nói cho Dung lão gia tử, cái bằng hữu này sao không đáng tin cậy như vậy. Nhưng hắn cũng biết Dung Khải vì cái gì nói cho Dung lão gia tử biết, bọn họ hiện tại không hỏi đến việc con nối dõi, cũng không đại biểu những người khác sẽ không hỏi.

“Nếu ngài sinh không được, lão gia tử ta liền có bổn phận để tiểu An cùng thú nhân khác sinh sôi nẩy nở bên ngoài cơ thể!” (aka thụ tinh trong ống nghiệm) Lời Dung lão gia tử so với lời Dung Khải nói lúc ấy còn ác hơn, việc này cùng với việc cho đại đế đội nón xanh không khác nhau nhiều lắm.

Mặc Sĩ Phong hắc tuyến, Dung lão gia tử cùng Dung Khải thật đúng là ông cháu, đều có ý nghĩ lớn mật như vậy, “Không phải không sinh được, chỉ là xác suất thấp.”

“Có lẽ về sau nên đem Phệ Thiên Mãng cúng như linh vật?” Dung lão gia tử châm chọc, “Có lẽ sẽ không xuất hiện vấn đề.”

Ý nghĩ của lão nhân gia quá không giống người thường, Mặc Sĩ Phong cảm khái, “Ngài yên tâm, nếu dân chúng có ý kiến, ta tự mình gánh vác.”

“Không phải ngài gánh vác, vậy ai gánh vác?” Dung lão gia tử căm tức nhìn Mặc Sĩ Phong, “Đều là chuyện tốt ngài làm, còn muốn để người khác gánh tội thay? Nếu không phải Tiểu An là thánh bạch Kỳ Lân, vậy nó có phải sẽ có một đoạn thời gian rất dài không thể ngẩng đầu?”

“Ngài nghĩ thật nhiều,” Mặc Sĩ Phong không nói nhiều.

“Tiểu An đã cùng ngài kết hôn, ở trong mắt chúng ta nó vẫn hài tử, còn ở trong lòng ngài thì không phải!” Dung lão gia tử cường điệu, “Đừng để nó cái gì cũng không biết.”

“Hiểu rõ.” Mặc Sĩ Phong gật đầu, nếu mình không cho tiểu vương hậu biết, những người này nhất định sẽ nói với tiểu vương hậu. Áp lực có chút lớn, Mặc Sĩ Phong chỉ sợ tiểu vương hậu biết chuyện này quá sớm.

Dung An ở phòng khách cùng người Dung gia trò chuyện rất vui vẻ, trước đó cậu còn nhận được lễ vật tân hôn đám người Dung Khải chuẩn bị cho cậu, mà vị đường ca Dung Duệ này lại trực tiếp cho cậu một bút điểm thông dụng. Đống điểm thông dụng này cũng đủ để mình tiêu xài thật lâu, Dung An tỏ vẻ cậu có thể miệng ăn núi lở.

“Gần đây tính làm gì?” Dung Duệ đi đến trước mặt Dung An, “Muốn học tập buôn bán với anh không?”

“Không cần,” Dung An quyết đoán cự tuyệt, cậu cũng không phải làm buôn bán, “Ngẫu nhiên bán bán linh quả là đủ rồi.” Nói tới đây, Dung An từ trong không gian lấy ra mấy trái Kỳ Lân quả cấp 7, đây là cậu cố ý giữ lại, “Mỗi người một quả.”

Dung Uyên trực tiếp cầm lấy một quả Kỳ Lân quả đặt trước mũi ngửi ngửi, “Anh ruột của em lại đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, anh mang cho nó.”

Dung Uyên lại cầm lấy một quả Kỳ Lân quả cấp 7 trên bàn, phủi phủ vài cái, từ nút không gian lấy ra vật chuyên môn chứa linh quả đậy kỹ, lại bỏ vào không gian.

“Lại đi ra ngoài,” Dung An cậu một năm cậu cũng không gặp được anh ruột vài lần, mà phụ thân bọn họ cũng không để bụng con trai lớn lại chạy đến cái tinh cầu hẻo lánh nào làm nhiệm vụ gì, “Trở về tham gia hôn lễ một ngày, lại đi.”

“Thú nhân nên như vậy.” Dung nhị thiếu gật đầu, con trai lớn như vậy rất tốt, hoàn toàn không cho rằng con trai lớn quá mức chất phác.

“So với Dung Uyên còn đầu gỗ hơn.” Dung Duệ cảm thán, nhị thúc dạy dỗ con trai đều như vậy, may mắn tiểu đường đệ không phải cả ngày chỉ biết chấp hành nhiệm vụ, hoặc là tăng thực lực. Người như vậy không thú vị, nhìn nhìn lại tiểu đường đệ bên cạnh, rất may là sớm phát hiện kịp, nếu không hiện tại còn bị nhị thúc ‘ngược đãi’.

Bị nói đầu gỗ Dung Uyên không một chút phản ứng, hắn chỉ biết là quả Kỳ Lân cấp 7 trong tay này rất không tồi, một quả khác đã bỏ vào không gian, mà quả này là của hắn, chờ một lát liền ăn nó!

“Tự mình lưu trữ,” Dung Khải khẽ nhíu mày, tiểu đường đệ đã cùng đại đế kết hôn. Tuy rằng đại đế sẽ không để ý việc này, nhưng Kỳ Lân đã gả ra ngoài xác thật không thích hợp cho người nhà Kỳ Lân quả, Kỳ Lân quả quá mức trân quý, “Có thể đổi cái khác.”

“Mặc Sĩ Phong cũng có,” Dung An hiểu ý Dung Khải, “Cũng chỉ là một quả, không có nhiều.”

“Lấy, lấy,” Dung Duệ không khách khí, “Tiểu An của chúng ta chính là nhân vật lợi hại.”

Dung An câm nín, không phải chỉ là mấy quả Kỳ Lân thôi à, Duệ ca lại không chút tiết tháo đi khích lệ cậu, giống như cậu làm cái gì cũng tốt hết